Hạt ngọc ẩn mình

Chương 19



Sáng hôm sau trời lại đổ mưa. Công tước Ridgeway đứng bên cửa sổ thư viện nhìn ra ngoài, nghĩ rằng những ngày ấm áp và khô ráo nên kéo dài xem ra đã kết thúc. Có vẻ họ sắp có một mùa hè đặc trưng của nước Anh chứ không phải mùa xuân khác thường như vừa rồi.

Có khi mưa vậy cũng tốt. Anh có thể trù tính cẩn thận những gì cần nói với Lord Brocklehurst hơn là nếu trời nắng ráo. Anh bồn chồn đi về bàn, nhìn xuống lá thư viết dở đang nằm trên mặt bàn, rồi nhét vào ngăn kéo. Lúc này chẳng thể nào tập trung nổi vào chuyện viết lách.

Sáng nay cô không xuống phòng nhạc tập đàn. Vào cái ngày anh cần sự xoa dịu của âm nhạc nhất thì cô lại không xuống.

Và có lẽ vậy cũng tốt. Anh sẽ sớm chuyển cô đi. Thật ra đó là chủ đề chính trong lá thư anh đang viết cho nữ bá tước quả phụ Hamm, một người bạn thân quen của cha anh. Sau khi nói chuyện xong với Brocklehurst, anh sẽ thu xếp một công việc khác cho cô – trừ phi xuất hiện phép màu khiến cô có thể nhận gia sản thừa kế.

Công tước lơ đãng xoa tay trái lên phần hông bị đau. Anh sẽ phải học cách sống thiếu âm nhạc của cô, và vắng bóng cô mỗi ngày. Anh sẽ phải tìm một ai khác cũng tốt với Pamela như cô.

Tay anh xoa bóp liên tục bên sườn. Có lẽ Sybil sẽ không phản đối việc anh đưa Pamela đi cùng đến London trong vài tuần hoặc vài tháng. Anh không thể bỏ rơi con bé thêm một thời gian dài nữa – đợt về nhà lần này anh đã quyết định vậy. Nhưng làm sao anh chịu được nỗi cô đơn và cảnh sống chung thủy bức bối ở Willoughby?

Nhất là khi giờ lại có cô.

Tối hôm qua vài vị khách đã tỏ ý sẽ rời đi trong mấy ngày tới.

Có tiếng gõ cửa phòng và Jeremy mở cửa cho Lord Brocklehurst vào.

“Ta rất tiếc về vụ cưỡi ngựa,” công tước nói sau màn chào hỏi. “Mời ngài ngồi. Ngài uống một ly chứ?” Anh liếc về phía cánh cửa khép hờ thông sang phòng nhạc.

“Tôi vừa ăn sáng xong,” Lord Brocklehurst vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế Fleur đã ngồi mấy ngày trước và xua tay từ chối lời mời rượu. “Thời tiết thay đổi xoành xoạch ấy nhỉ, ngài Ridgeway. Các quý bà quý cô sẽ rũ người vì buồn chán mất. Họ rất thích đi dạo.”

“Họ đành phải đi dạo trong tranh thôi,” công tước nhận xét. “Ta biết ngài đang rắp tâm cướp đi nữ gia sư của ta, ngài Brocklehurst.”

Đôi mắt người đối diện trở nên cảnh giác. Hắn cười giả lả. “Cô Hamilton là một quý cô rất thu hút.”

“Theo ta hiểu thì hai người đã hứa hôn nhưng chưa chính thức công bố. Ngài quả là may mắn.”

Lord Brocklehurst im lặng một lúc. “Cô ấy đã kể thế với ngài sao?” hắn hỏi.

Công tước ngồi xuống chiếc ghế đối diện và mỉm cười. “Ta hi vọng không làm cho cô ấy gặp rắc rối với ngài khi nói chuyện thẳng thắn thế này. Nhưng ta chắc chắn cô ấy không hề tiết lộ với ai khác. Có thể cô ấy nghĩ với tư cách là ông chủ ta nên được biết cô ấy sắp rời khỏi đây. Ta tin là cô ấy sẽ đi với ngài đúng không?”

Lord Brocklehurst thả lỏng người trên ghế và đáp lại nụ cười của công tước. “Tôi không thấy phiền chút nào vì cô ấy đã nói cho ngài. Tôi còn mong được công bố chính thức chuyện đính hôn của chúng tôi ở đây, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy ngại vì mình là một gia nhân.”

“À,” công thức tựa hai khuỷu tay lên thành ghế và chắp các ngón tay lại, “vậy là đúng như thế. Xin chúc mừng. Bao giờ thì hai người tổ chức lễ cưới?”

“Cảm ơn ngài,” Lord Brocklehurst nói. “Ngay khi có thể sau khi chúng tôi rời khỏi đây. Tôi hi vọng không đem đến cho ngài quá nhiều bất tiện, ngài Ridgeway.”

Công tước nhún vai. “Tiểu thư Bradshaw đã báo trước cho tôi một tuần.”

Người kia gật đầu, rồi ánh mắt hắn sắt lại. “Cô ấy đã nói với ngài rằng cô ấy sống ở đây bằng tên giả sao?”

Công tước nghiêng đầu. “Nếu hôn lễ được cử hành ngay lập tức thì hẳn ngài đã quyết định không tố cáo. Tất nhiên, đó là những cáo buộc trộm cắp và giết người vẫn chưa qua xét xử, và hẳn là ngài có quyền kết luận rằng cái chết đó không phải là án mạng và số nữ trang bị lấy đi không phải là bị trộm. Ta nói đúng chứ?”

“Isabella đã nói với ngài những gì?” Lord Brocklehurst ngồi thẳng lên và nắm chặt hai tay ghế.

“Chẳng hề nói gì,” công tước đáp, vắt một chân đi giày lên ống chân kia. “Kể cả chuyện lấy ngài. Ta có nguồn thông tin khác.”

Lord Brocklehurst cau mày. “Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?” hắn hỏi.

“Hình như ta đã thuê một gia sư không phải là người mà cô ta tự nhận,” công tước nói, “và chưa biết có phải là sát nhân hay kẻ trộm không nữa. Sự an toàn và tính mạng của con gái ta đang gặp nguy hiểm. Nếu có thể ta muốn biết sự thật từ ngài, Brocklehurst. Ta cần sự trợ giúp của ngài.”

Đối phương lại ngả người ra ghế. “Có lẽ tôi nên uống một chút thật,” hắn nói.

Công tước đứng dậy và băng qua phòng. “Tiểu thư Bradshaw có phải là kẻ trộm không?” anh hỏi.

“Tôi không biết ngài lấy thông tin ấy từ đâu,” Lord Brocklehurst nói, “nhưng chắc ngài đã biết một số nữ trang của mẹ tôi đã được tìm thấy trong hành lí mà Isabella định mang theo khỏi nhà. Đó là những đồ trang sức khá đắt tiền mà mẹ tôi không mang theo đến London.”

“Trong rương hành lí?” công tước hỏi. “Cô ta lấy trộm nó bằng cách nào? Nếu chúng đắt giá như thế, chẳng phải chúng được khóa lại cẩn thận sao? Mẹ ngài đã giao chìa khóa cho ai trước khi đi?”

“Tất nhiên là cho tôi, nhưng Isabella đã sống trong nhà từ nhỏ. Hẳn cô ta biết chỗ cất giấu nữ trang. Cũng có thể cô ta có chìa khóa riêng?”

“Vậy là có nhiều hơn một chiếc chìa khóa?”

Lord Brocklehurst nhún vai.

“Chiếc rương của tiểu thư Bradshaw vẫn ở cạnh cô ta cho đến lúc tìm thấy chỗ nữ trang chứ?” công tước hỏi.

“Cái rương được mở và số nữ trang được phát hiện sau khi cô ta bỏ trốn,” Lord Brocklehurst trả lời.

“Vậy cái rương ở đâu trong lúc cô ta nói chuyện với ngài rồi bỏ trốn, trước khi có người quyết định mở nó ra?” công tước hỏi.

“Nó ở trong cỗ xe độc mã cô ta định dùng để trốn, sau đó được đưa về phòng cô ta,” hắn đáp.

“Ta hiểu rồi.” Công tước đưa ly rượu cho hắn và trở lại ghế của mình. Anh không rót cho mình. “Có bao nhiêu người có thể tiếp cận chiếc rương sau lần cuối cùng tiểu thư Bradshaw trông thấy nó? Mà nó có bị khóa không?”

Lord Brocklehurst một lần nữa cau màu. “Kiểu nói chuyện này khá giống thẩm vấn đấy, ngài Ridgeway.”

“Gia nhân của ta không được phép có tì vết nào,” công tước nói, “đặc biệt là gia sư. Có khi nào số nữ trang đó bị đổ vấy cho cô ta không?”

“Nhưng ai có động cơ làm thế chứ?” Lord Brocklehurst hỏi.

Công tước xoa cằm. “Ta hiểu ý ngài. Chính tiểu thư Bradshaw lại có động cơ. Ta nghĩ ngài đã từ chối không cho cô ta kết hôn với vị mục sư trong vùng, và cô ta không được hưởng gia tài ít nhất trong vòng hai năm tới. Cô ta đang định bỏ trốn cùng người yêu mà không hề có xu nào dính túi.”

“Nguồn tin của ngài thông thạo đấy,” Lord Brocklehurst nhận xét.

“Đúng vậy,” công tước đồng ý. “Mọi thứ ta cần biết đều có nguồn tin. Nói cho ta hay về cái chết, đó có phải là vụ giết người không?”

“Isabella dọa giết tôi,” Lord Brocklehurst kể. “Cô ta đã nổi điên. Cả tôi và người hầu đều lo cho cô ta. Cậu ấy đã cố ngăn cô ta không tự làm mình bị thương, nhưng Isabella đã đẩy ngã làm cậu ấy chết tại chỗ. Cậu ấy không thể tự ngã được. Tôi nghĩ cô ta đã gây ra án mạng.”

“Có khi nào cô ta hiểu lầm không?” công tước hỏi. “Trong căn phòng ấy chỉ có mỗi cô ta và hai người đàn ông. Phải chăng cô ta tưởng ngài định làm điều xấu với mình?”

Lord Brocklehurst phá lên cười. “Từ nhỏ Isabella đã sống như một thành viên trong gia đình, cô ta như con gái của mẹ tôi, như em gái tôi. Trừ việc một cô em gái thì không thể như cô ta được. Từ lâu cô ta đã biết tôi có ý quan tâm và muốn cưới cô ta, vậy nên không thể nào có sự hiểu lầm ở đây. Đáng tiếc tôi lại là người giám hộ của cô ta và ngày hôm đó buộc phải thực hiện công việc khó khăn là cản trở ý muốn của cô ta vì điều đó ắt sẽ dẫn cô ta đến bất hạnh.”

“Ta hiểu,” công tước nói. “Vậy nếu cô ta đe dọa giết ngài, thì dường như việc đó được tính toán từ trước, dẫu có thể giết nhầm người. Phải, sát nhân. Ngài nói đúng. Một tội nghiêm trọng. Xem chừng tiểu thư Bradshaw phải chịu số phận bị treo cổ rồi.”

Lord Brocklehurst nhấp một ngụm rượu và không nói gì.

“Có lẽ ngài tới đây để áp giải cô ta tới nhà tù,” công tước nói. “Nhưng có một điều khiến ta băn khoăn. Nếu cô ta là kẻ giết người, là tội phạm nguy hiểm, tại sao ngài không bắt cô ta ngay khi vừa mới tới, hoặc ít nhất gọi riêng ta ra để cảnh báo về việc ta đang chứa chấp một kẻ bỏ trốn liều lĩnh?”

Lord Brocklehurst cẩn thận đặt ly rượu xuống bàn bên cạnh. “Tôi đến với tư cách là khách của em trai ngài. Mà ở đây còn có nhiều vị khách khác, lẽ dĩ nhiên tôi không muốn mọi người hoảng loạn. Tôi đã hi vọng đưa cô ta đi mà không gây ầm ĩ hay điều tiếng nào.”

“Và trong thời gian đó, có thể cô ta đã giết con gái ta và tất cả chúng ta ngay trên giường?”

“Tôi không tin cô ta loạn trí đến thế,” Lord Brocklehurst nhận xét.

“Nhưng cô ta đã bị dồn vào đường cùng, biết ngài đã tìm thấy và chỉ đang chờ cơ hội. Theo kinh nghiệm đi săn của ta, ngài Brocklehurst, ta xin nói rằng con thú bị dồn vào đường cùng là con thú nguy hiểm nhất. Tất nhiên ngài cũng có lý của riêng mình. Chắc hẳn ngài nghĩ tiểu thư Bradshaw không mấy nguy hiểm nên mới bất chấp tất cả để cưới cô ta. Mặc dù cô ta từng đe dọa tính mạng ngài và giết người hầu của ngài.”

“Tôi chưa bao giờ có ý định cưới cô ta,” Lord Brocklehurst nói. “Ít nhất là từ lúc cô ta bộc lộ bản chất.”

Công tước cau mày. “Xin lỗi. Phải chăng ta đã nghe nhầm lời ngài mấy phút trước?”

“Lúc đó tôi không biết ngài đã biết hay tìm hiểu được những gì,” Lord Brocklehurst nói. “Tôi nghĩ sáng suốt hơn cả là cứ đồng ý với những điều ngài nói cho đến khi biết chính xác ngài đang cố nói điều gì với tôi. Nhưng làm sao có chuyện tôi nghiêm túc xem xét việc lấy một người đàn bà chỉ vì nổi giận với tôi mà trộm đồ của mẹ và giết người hầu của tôi chứ?”

“Phải rồi, sao ngài có thể làm thế chứ?” công tước nhận xét. “Nhưng ngài không nghĩ quan tòa sẽ thấy những sự kiện xảy ra mấy ngày qua và lời thú nhận của ngài cách đây mấy phút là khá kì lạ sao, ngài Brocklehurst? Ngài không nghĩ ông ấy có thể cho rằng ngài đã ra điều kiện với tiểu thư Bradshaw – ngài đổi lời khai, bù lại sẽ được ân ái với cô ta sao?”

Lord Brocklehurst đứng bật dậy. “Đó là một sự ám chỉ đáng ghê tởm đấy, ngài Ridgeway. Khi tôi trình bày sự việc đúng như vốn có, sẽ không một quan tòa hay bồi thẩm đoàn nào ngần ngại kết tội cô ta.”

“Tất nhiên ngài sẽ chứng kiến vụ treo cổ,” công tước nói. “Ngài có thích xem cảnh thòng lọng tròng qua đầu cô ta và siết lại dưới tai cô ta không? Ngài sẽ muốn nhìn cô ta trút hơi thở cuối cùng chứ?”

Hai bàn tay Lord Brocklehurst nắm chặt lại bên sườn. “Tôi đã yêu cô ta,” hắn nói. “Tôi nghĩ đến giờ vẫn còn yêu. Đáng tiếc là công lý phải được thực thi.”

“Ồ, ta hi vọng thế,” công tước nheo mắt. “Chắc chắn ta sẽ ra làm chứng trước tòa, ngài Brocklehurst.”

“Tôi hiểu cô ta là nhân tình của ngài,” người kia nói. “Một khi sự thật được phơi bày, tôi không nghĩ lời làm chứng của ngài có giá trị. Thì ra rốt cuộc không phải ngài lo cho con gái, ngài Ridgeway, mà cho thú vui của mình. Lẽ ra tôi nên biết điều đó. Và vì cô ta mà ngài chuẩn bị dựng lên những lời dối trá về những ý định của tôi với cô ta.”

“Houghton,” công tước lên giọng, “cậu sẽ rót cho ta một ly brandy nữa chứ, anh bạn thân mến? Ta ngại đứng lên lần nữa quá.”

Lord Brocklehurst chỉ biết trừng trừng khi thư ký của công tước hiện ra qua cánh cửa khép hờ dẫn sang phòng nhạc và bắt đầu rót một ly rượu cho công tước.

“Ta tin là cậu đã ghi lại tất cả đúng không?” Công tước nói, đưa tay đón lấy ly rượu. “Dù không có nó thì trí nhớ của ta cũng khá chuẩn xác.”

“Tất cả đều được ghi lại, thưa đức ngài,” Peter Houghton thưa.

“Cảm ơn cậu, ta sẽ không giữ chân cậu nữa, Houghton. Hẳn cậu sẽ muốn về ghế của mình.”

Viên thứ ký lại biến mất khỏi phòng.

“Trời mưa làm cho ngày hôm nay thật ảm đạm,” công tước nói. “Nhưng lại tạo ra sự ngụy trang tuyệt hảo. Ta không biết phải giấu người làm chứng ở đâu nếu chúng ta đi cưỡi ngựa, ngài Brocklehurst. Ta nghĩ ngày nay mua chuộc quan tòa là phạm tội, dĩ nhiên nói thế vẫn còn là quá sức lịch thiệp đấy. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây?”

“Chúng ta ư?” Cuối cùng có vẻ như Lord Brocklehurst đã lấy lại được thần sắc. “Chúng ta sẽ giải quyết như thế nào ư? Isabella là kẻ giết người. Tôi sẽ đưa cô ta về xét xử.”

“Phải. Ta đồng ý rằng tình thế chống lại cô ta. Cô ta đã đẩy một gã đàn ông và gã đã chết. Có vẻ đó là một vụ giết người. Và số nữ trang lại được tìm thấy trong rương hành lí của cô ta. Quả thật phải đưa cô ta về xét xử, ngài Broccklehurst ạ. Nhưng một mình ngài không đủ. Ta sẽ lo liệu để áp tải cô ta một cách phù hợp. Và ta sẽ tham dự phiên tòa. Ta sẽ yêu cầu được làm chứng nếu thấy cần thiết.”

“Vậy là ngài cũng định nhúng tay vào phiên tòa sao?” Lord Brocklehurst hỏi, lần đầu tiên giở giọng chế nhạo. “Ngài đang hăm dọa tôi phải không, ngài Ridgeway?”

“Không hề. Ta chỉ muốn ngài nói hết sự thật về chuyện đã xảy ra. Nhưng nếu sự thật là tiểu thư Bradshaw đã lấy cắp nữ trang của mẹ ngài rồi cố ý giết chết người hầu của ngài, thì ta tin quan tòa và bồi thẩm đoàn sẽ rất muốn nghe chi tiết về chuyến đi của ngài về đây trong vai trò một người khách và dành nhiều thời gian để chiếm cảm tình của người phụ nữ ngài đến để bắt giữ. Chắc chắn họ sẽ hứng thú khi biết rằng ngài định cưới cô ta ‘ngay khi có thể’. Ta tin đó chính là lời của ngài. Ta nhớ đúng không, hả Houghton?”

Một khoảng lặng ngắn ngủi. “Đúng, thưa đức ngài,” giọng Houghton vọng ra từ bên kia cánh cửa phòng nhạc.

“Tiểu thư Bradshaw có thể vẫn bị treo cổ. Nhưng những chuyện kinh khủng cũng có thể xảy đến với ngài, Brocklehurst. Ta không rõ cụ thể thế nào. Ta không biết rõ luật để làm trọng tài hòa giải như ý định. Houghton chắc chắn có thể tìm ra hình phạt dành cho ngài. Cậu ta rất cừ như, ờ, một pho từ điển sống vậy. Ngài có muốn cậu ta tra cứu giúp mình không?”

Lord Brocklehurst mím môi.

“Tất nhiên, rất có thể quan tòa và bồi thẩm đoàn sẽ tuyên trắng án cho tiểu thư Bradshaw với giả thiết rằng lời khai của nhân chứng duy nhất trong vụ án hoàn toàn không đáng tin cậy. Có lẽ ngài sẽ lĩnh án một mình – một phương án đáng tiếc. Ta không biết hình phạt dành cho tội của ngài có phải là tử hình không. Ta đoán là không. Có thể là lưu đày chăng? Nhưng đấy chỉ là đoán thôi. Chúng ta sẽ để cho Houghton tìm hiểu vậy.”

“Tôi sẽ rời khỏi đây trong vòng một giờ,” Lord Brocklehurst nói một cách khó nhọc. “Tôi sẽ không làm phiền ngài bằng sự hiện diện của mình nữa, ngài Ridgeway.”

“Mà không có tiểu thư Bradshaw ư?” công tước hỏi. “Ta sẽ lo liệu đưa cô ta ra trước tòa nhé? Nhất định ta phải làm thế. Cô ta bị cáo buộc hai tội nghiêm trọng mà. Để cô ta hết lo lắng thì cô ta phải bị kết tội hoặc được trắng án. Hoặc ngài phải ra trước công luận giải thích những sai sót trong lời cáo buộc trước đây của mình. Tất nhiên ngài đã quẫn trí vì sự chống đối của cô ta với cái chết ngẫu nhiên của tên hầu. Trong những hoàn cảnh ấy người ta thường hay phóng đại quá mức. Mọi người sẽ hoan nghênh vì ngài đã can đảm nhận lỗi để trả lại sự thật.”

“Sẽ có lời giải thích,” Lord Brocklehurst nghiến răng nói.

“Tuyệt,” công tước cuối cùng cũng đứng lên. Anh không đụng đến một giọt rượu. “Ta sẽ trông chờ tuyên bố chính thức của ngài trong vòng một, hai tuần tới. Cậu cũng ghi lại toàn bộ chuyện này rồi chứ, Houghton?”

“Vâng, thưa đức ngài,” giọng nói bên kia cửa vẳng sang.

“Sau khi tiểu thư Bradshaw đã được minh oan, ta sẽ liên lạc lại với ngài, Brocklehurst, để tìm cách thu xếp yên ổn cho cô ấy đến sinh nhật thứ hai lăm. Hiện giờ ta không muốn làm ngài trễ việc vì phải bàn bạc về chuyện đó. Chúc ngài một ngày tốt lành. Một chuyến đi thượng lộ bình an. Ngài về trang viên Herron phải không?”

“Tôi vẫn chưa quyết định và dù sao cũng thấy không cần thiết phải tiết lộ kế hoạch của mình với ngài, ngài Ridgeway.” Lord Brocklehurst nói rồi đi ra cửa.

“À, đúng thế,” công tước nói, đứng cạnh ghế nhìn theo hắn.

Đôi vai anh chùng hẳn xuống vì nhẹ nhõm khi cánh cửa khép lại.

“Vào đây đi, Houghton. Cậu đã gặp gã nào gian xảo như thế chưa?”

Peter Houghton đóng cánh cửa phòng nhạc lại sau lưng khi bước vào thư viện, thấy không cần phải trả lời.

“Ta đã sợ,” công tước nói, “sợ hắn sẽ nhận ra rằng mình đang bị lừa phỉnh, rồi đoán ra kết cục bất lợi rành rành. Nó rõ ràng ngay trước mặt hắn đến nỗi trong một phút ta lấy làm ngạc nhiên vì hắn không nhận ra. Cậu cũng thấy phải không? Chắc chắn là cậu còn thấy trước ta.”

“Lẽ ra hắn có thể giải thích rằng mọi nỗ lực nhằm bắt cô Hamil… tiểu thư Bradshaw lấy hắn là một mưu mẹo giúp cô ấy tránh được tai tiếng một cách êm thấm trong ngôi nhà này,” Houghton nói. “Vâng, thưa đức ngài, tôi đã chăm chú theo dõi suốt nửa đầu câu chuyện để chờ hắn nhìn ra. Hắn sẽ nguyền rủa mình khi nghĩ lại và nhận thấy hắn có thể dễ dàng lách khỏi bẫy của ngài.”

“Vì biết rõ cậu, Houghton, ta đoán rằng những ghi chép của cậu rất rõ ràng và tỉ mỉ. Nhưng mong cậu cứ xem lại chúng. Ta không nghĩ chúng ta còn cần đến chúng, nhưng nếu có thì ta muốn chúng phải sẵn sàng.”

“Vâng, thưa đức ngài,” Peter Houghton nói.

“Trong lúc ấy,” công tước mỉm cười, “ta sẽ lên trên kia để cất cho cô ấy cái gánh nặng đã đè lên tâm trí suốt ba tháng qua.”

Peter Houghton không trả lời khi ông chủ rời khỏi phòng, bước chân vui vẻ và phấn chấn. Anh cũng chẳng cười thích thú hay nhếch mép chế nhạo. Anh lắc đầu buồn bã. Chuyện còn tệ hơn anh tưởng. Rốt cuộc cô ấy không phải là tình nhân của công tước. Cô ấy là tình yêu của đời ngài.

Nhưng công tước là người đàn ông trọng danh dự.

Houghton cảm thấy dâng lên một niềm thương cảm vô hạn với ông chủ của anh.

***

Fleur vừa đủ tiền để tới một thị trấn cách trang viên Heron hai mươi dặm. Hai mươi dặm có vẻ là một chặng đường rất dài, nhất là trong thời tiết lạnh giá và thất thường này. Cứ mỗi phút trôi qua, bọc váy áo như nặng hơn và cái dạ dày rỗng chẳng làm cho viễn cảnh chuyến cuốc bộ dài sáng sủa hơn chút nào.

Nhưng không còn cách nào khác. Cô bắt đầu chuyến cuốc bộ hai mươi dặm. May thay cô được một nông dân cho đi nhờ độ ba, bốn dặm trên chiếc xe bò lắc lư và bốc mùi hôi thối. Rồi một nông dân khác nhận ra cô và chở cô đi bảy dặm còn lại, thế là cô được đưa về tận cửa trang viên Heron. Fleur chỉ biết nói lời cảm ơn chân thành nhất và hi vọng ông ta không nghĩ sẽ được trả công.

Nhưng, cô nghĩ với nụ cười buồn bã khi ông ta quay xe và giục ngựa đi luôn, có lẽ thù lao của ông ta chính là niềm sung sướng được loan báo khắp làng rằng cô đã trở về.

Rõ ràng các gia nhân không biết nên làm thế nào khi cô xuất hiện trước cửa. Cô hít sâu và quyết định giành quyền chủ động.

“Tôi mệt quá, ông Chapman,” cô nói với ông quản gia như thể vừa trở về từ chuyến đi dạo buổi chiều. “Ông vui lòng mang bồn tắm có nước nóng lên phòng tôi, và gọi Annie giúp tôi.”

“Vâng, cô Bradshaw,” Fleur nghĩ ông quản gia nhìn cô như thể cô có hai cái đầu. Khi cô quay người định lên cầu thang, ông ta chợt nói, “Annie không còn làm ở đây nữa, cô Isabella.”

“Cô ấy đi rồi ư?” Cô quay lại. “Lord Brocklehurst đã đuổi cô ấy đi rồi sao?”

“Cô ấy tìm được một chỗ làm tại một gia đình ở Norfold mà chị gái đang làm, cô Isabella,” ông nói. “Cô ấy rất tiếc phải ra đi.”

“Vậy thì gọi cô hầu khác cho tôi,” Fleur nói.

Cô đã chờ gặp lại Annie, Fleur leo nốt những bậc thang còn lại để về phòng mình và nhìn quanh những đồ vật quen thuộc – một phần đời của cô trong bao nhiêu năm. Cô rất ngạc nhiên khi thấy mọi đồ vật trong phòng chẳng hề xê dịch. Kể cả những bộ váy áo đã được xếp vào rương cũng treo lại chỗ cũ. Rốt cuộc cô chẳng cần đem những bộ đồ mới từ lâu đài Willoughby về.

Và cô muốn nói chuyện với Annie, người đã phát hiện ra số nữ trang trong rương hành lí của cô. Phải chăng cô hầu chỉ co một mình lúc thấy chúng? Phải chăng cô ta đã chạy thẳng đến chỗ Matthew báo tin? Annie có tin cô phạm tội không?

Chắc cô sẽ chẳng bao giờ giải đáp được hết những thắc mắc của mình. Annie đã đi Norfolk. Fleur không nhớ Annie từng nói có chị gái đang làm ở đó. Rất có thể Matthew đã đuổi cô ta vì là hầu gái của Fleur và không còn hữu ích trong ngôi nhà này nữa.

Thật lạ khi quay về và thấy mọi thứ vẫn bình thường, trừ việc thím Caroline, Amelia và Matthew không có nhà. Cô chỉ mới bước ra khỏi cuộc sống trước khi cách đây ba tháng. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ lại sống cuộc đời đầy nỗi sợ ấy. Có người sẽ làm gì đó khi cơn chấn động của sự kiện cô trở về dần lắng xuống. Có người sẽ báo tin cho Matthew hoặc tìm cách cầm chân cô.

Chắc chắn Matthew sẽ về, một khi đã vuột mất cô ở lâu đài Willoughby. Có lẽ hắn chẳng còn cách cô bao xa, và cô sẽ chẳng có nổi một đêm yên bình.

Nhưng cô đang ở nơi duy nhất có thể trở về.

Khi nước được mang lên, Fleur liền tắm gội và mặc một chiếc váy trong tủ. Cô cảm thấy như được trở lại là mình khi chải và vấn tóc mà không cần sự giúp đỡ của cô gầu gái được điều tới.

Cô sẽ không nghĩ đến chuyện Matthew đang về vì phải làm việc trước. Cô cũng sẽ không nghĩ đến quãng thời gian vừa qua không nghĩ đến tiểu thư Pamela và những ngày họ ở bên nhau, không nghĩ đến tòa lâu đài tráng lệ mà cô đã dần coi như nhà mình.

Và cô sẽ không nghĩ đến anh. Không, chắc chắn không.

Nhưng cô lại nghĩ đến mái tóc đen và những đường nét gai góc ở anh, vết sẹo xấu xí trên má trái của anh. Cô nghĩ đến đôi tay với những ngón dài được chăm sóc kĩ lưỡng – cô vốn rất sợ đôi tay ấy vì chúng đã chạm vào nơi sâu kín nhất của cô, đã giữ lấy cô trong cơn đau đớn và bị hủy hoại mãi mãi ấy. Nhưng chính đôi tay đó đã âu yếm nắm tay cô, ôm lấy gương mặt cô và lau khô dòng nước mắt trên má cô.

Cô sẽ không nghĩ về anh. Nếu không làm được, cô sẽ nhớ đến lúc anh bảo cô cởi váy áo trong khi ngồi quan sát. Hoặc lúc anh cướp đi sự trong trắng của cô. Hoặc lúc anh nói cô là một con điếm – nhưng có thật là anh nói những điều đó không? Hay chúng chỉ là một phần trong những cơn ác mộng của cô?

Cô sẽ không nghĩ về anh. Nếu không làm được, cô sẽ nhớ rằng anh là người đã có gia đình, rằng anh có một người vợ đẹp và một cô con gái anh vô cùng yêu thương.

Cô sẽ không nghĩ về anh.

“Mời vào,” cô nói khi có tiếng gõ lên cánh cửa phòng thay quần áo.

Một cô hầu lên báo rằng cô có khách ở dưới nhà.

Fleur đứng dậy, vươn vai rồi chợt nghĩ, chà, xem ra cô chẳng có nổi một đêm yên ổn. Nó đã bắt đầu rồi. Có lẽ quay về nhà là điều xuẩn ngốc nhất cô từng làm trong đời.

Nhưng cô buộc phải về. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh mất chính mình.

Ông quản gia mở cửa phòng khách và cô bước vào trong.

“Isabella!” Miriam Booth, với thân hình nhỏ nhắm, hơi đầy đặn và mái tóc dày óng ả được búi lỏng trên đỉnh đầu như thường lệ, vừa dang cả hai tay vừa vội vã tiến về phía cô. “Ôi, Isabella, bạn thân mến, bọn mình vừa nghe nói cậu đã về nhà.”

Mắt Fleur nhòa nước khi cô ở trong vòng tay cô bạn – nhưng trước đó cô đã kịp thấy Daniel đứng lặng lẽ bên lò sưởi, cao lớn, tóc vàng và điển trai trong chiếc áo chùng đen.

“Miriam,” Fleur thốt lên, giọng không giữ nổi bình tĩnh. “Ôi, mình nhớ cậu xiết bao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.