Sau khi rửa tay và dùng bữa, tôi với Montgomery ngồi lại bên nhau, cùng nghiêm túc bàn bạc về tình cảnh hiện tại. Bấy giờ đã gần nửa đêm. Montgomery không say, nhưng tâm thần có vẻ rối loạn lắm. Hắn đã quá phụ thuộc vào Moreau, và không tưởng tượng được một ngày kia, Moreau sẽ chết. Cái thế giới quen thuộc hơn 10 năm nay, cái thế giới đã trở thành 1 phần của chính hắn, nay bỗng nhiên sụp đổ tan tành. Hắn nói chuyện 1 cách mơ hồ, trả lời tôi 1 cách ấm ớ, trong khi cứ tự hỏi mình những câu vu vơ.
“Cuộc đời là 1 mớ bong bong ngu xuẩn” hắn ta thán “Tôi chưa bao giờ thật sự sống. Bao giờ thì cuộc sống của tôi mới bắt đầu đây? 16 năm lê lết trên ghế nhà trường, bị thầy đánh cô đập, 5 năm nghiến răng mà theo đuổi ngành Y khoa, thức ăn tồi tàn, nhà cửa luộm thuộm, áo quần dơ dáy. Lầm! Trời ơi là lầm! Vậy mà tôi còn chưa sáng mắt, còn vác thân ra cái đảo thú vật này. 10 năm trên cái đảo này! Rốt cuộc để làm gì hả Prendick? Chúng ta sinh ra trên đời, chẳng qua chỉ như những hạt bủi vẩn vơ trong gió, có phải không?”
Khó mà chịu nổi những lời than van bất tận của hắn. “Chuyện quan trọng phải tính bây giờ” tôi nói “là phải kiếm đường thoát khỏi hòn đảo.”
“Thoát ra rồi thì thế nào? Anh thì không lo, Prendick ơi, nhưng tôi giờ đây là kẻ bị ruồng bỏ. Tôi biết đi đâu? Còn ông già Moreau? Đành để ông ấy ở đây một mình cho quạ gặm xương hay sao? Và bọn người thú nữa, nhiều đứa trong bọn chúng vẫn còn tốt. Ta đi rồi, chúng sẽ ra sao?”
“Để ngày mai” tôi trả lời “Đống củi ngoài sân là 1 dàn thiêu thích hợp đấy. Ta sẽ hỏa táng Moreau. Bọn người thú thì không biết thế nào.”
“Không biết nữa. Có lẽ không sớm thì muộn, những đứa được tạo từ thú dữ sẽ lại lòi tính ác ra. Sẽ thoái hóa, chúng chắc chắn sẽ thoái hóa. Nhưng giết hết chúng đi thì không thể được.”
Hắn cứ nói theo kiểu ba phải cho đến khi tôi điên người lên.
“Mẹ nó!” hắn bực tức khi nhận ra sự nóng nảy từ tôi “Anh không thấy là tình cảnh của tôi còn tệ hại hơn của anh nhiều hay sao?” Hắn đứng lên đi rót rượu “Uống đi, ông thần hay nói trạng, uống!”
“Không” tôi đáp.
Cứ thế, tôi ngồi yên nhìn Montgomery dưới ánh đèn vàng, và cứ thế, hắn uống đến say quắt. Khi đã mềm người, hắn lè nhè lên tiếng ca ngợi bọn người thú và M’ling. M’ling là kẻ duy nhất thật sự quan tâm đến hắn, hắn bảo vậy. 1 ý nghĩ gì đó chợt nảy ra trong đầu hắn.
“À phải rồi” Hắn loạng chạng đứng dậy, cắp theo chai brandy.
Trực giác cho tôi biết hắn định làm gì. “Này, đừng cho con thú đấy uống rượu!”, tôi bật dậy, đứng cản đường hắn.
“Thú hả?” Hắn quát “Mày mới là thú. M’ling của tao sẽ uống rượu như 1 con chiên ngoan đạo. Cút đi, Prendick!”
“Vì Chúa!” Tôi cố nài.
“Cút, có nghe không?” hắn rống lên, rút súng ra cầm tay.
“Được thôi”, tôi bước tránh sang, định nhân lúc hắn mở cửa sẽ xông vào khống chế, nhưng rồi bỏ ngay ý định khi nhớ đến cánh tay đang bị gãy “Anh cũng thành thú rồi. Thú chơi với thú là phải.”
Montgomery giật tung cửa. Giữa ánh đèn bên trong và ánh trăng vàng vọt bên ngoài, hắn đứng đối mặt tôi, mắt trừng như 2 hột nhãn dưới đôi lông mày rậm.
“Mày là thằng lừa đạo đức giả, Prendick ạ. Cái gì mày cũng sợ. 2 đứa mình đã đến đường cùng rồi. Ngày mai tao sẽ tự cắt cổ, nhưng đêm nay thì tao đi chơi hội cái đã.” Hắn quay bước, đi về phía ánh trăng “M’ling, M’ling, bạn tôi đâu rồi?”
Dưới ánh trăng mờ, tôi thấy 3 cái bóng xuất hiện phía dưới bãi biển. 1 tên mình quấn vải trắng, 2 tên kia ở phía sau, tối quá không trông rõ. Chúng đang dừng chân, nhìn lên. M’ling cũng đã chạy ra từ phía góc nhà.
“Uống!” Montgomery kêu “Uống đi, anh bạn thú! Uống đi cho trở thành người! Mẹ, tao đây là người giỏi nhất! Bọn mày chưa biết rượu nên chưa thành người được chứ có gì đâu, thế mà Moreau không nghĩ ra. Uống đi, tao bảo uống mà!” Vung vẩy cái chai trên tay, hắn chạy về phía Tây. M’ling theo sau. 3 cái bóng kia cũng theo nốt.
Tôi đứng trên ngưỡng cửa nhìn theo. Chúng chỉ còn là những đốm nhỏ ở đằng xa. Montgomery đã dừng lại, hắn cho thằng M’ling tợp 1 hớp rượu, rồi cả 5 cái đốm như hợp lại thành 1.
“Hát đi!” Tiếng Montgomery “Cùng hát nào: Quỷ tha thằng già Prendick. Đúng rồi, hát lại nào: Quỷ tha thằng già Prendick!”
Đốm lớn lại tách ra thành 5 đốm nhỏ đi liêu xiêu dọc bờ biển. Chừng đã xỉn cả lũ, mỗi đứa hò hét 1 kiểu, đứa chửi tôi, đứa lè nhè cái gì không rõ. Montgomory hô “Bên phải, quay!”,rồi cả 5 cùng biến mất vào rừng cây. Im lặng lại bao trùm.
Chỉ còn lại nét kiêu sa tịch tĩnh của màn đêm. Trăng đã lên quá thiên đỉnh, đang bắt đầu ngả về Tây. Đêm nay trăng tròn và sáng, như đang tỏa sắc rực rỡ trên trời thanh, không 1 gợn mây. Bóng đen của bức tường đổ dài dưới chân tôi. Biển khuya chỉ còn là 1 khối mênh mông vô dạng hình, tối tăm và bí ẩn. Giữa biển và bóng tường là bãi cát dài tỏa sáng lung linh như ngọc. Như đua cùng trăng, ngọn đèn dầu sau tôi cũng rực lên hôi hổi.
Tôi khóa cửa, bước ra sân, nơi Moreau đang nằm bên những nạn nhân xấu số của ông: Chó săn, lạc đà không bướu, và vài con khác nữa. Phải đương đầu với cái chết khủng khiếp, song khuôn mặt rộng của Moreau vẫn điềm tĩnh lạ thường, cặp mắt ông vẫn mở, nhìn trừng trừng lên vầng trăng bạc. Tôi ngồi xuống cạnh bên và, giữa ánh trăng khuya cùng bóng đêm dọa dẫm, bắt đầu suy tính chuyện ngày mai. Sáng ra, tôi sẽ mồi lửa cho cái dàn thiêu này, rồi khuân ít thức ăn lên xuồng, 1 lần nữa bắt đầu cuộc đua cùng định mệnh giữa đại dương. Kệ thây Montgomery, hắn đã thành thú đến quá nửa rồi, có trở về thế giới con người cũng không sống được.
Tôi ngồi đó không biết đã bao lâu. Có lẽ phải đến hơn 1 tiếng đồng hồ, cho đến khi dòng suy nghĩ bị đứt đoạn bởi sự trở về của Montgomery và đồng bọn. Đủ loại âm thanh, đủ thứ tiếng hú hét kêu gào vang lên ngoài phía bờ biển, cả tiếng đánh nhau, tiếng gỗ đập, và tiếng tụng niệm lủng củng nữa. Song tôi không để ý, tôi tiếp tục tính cách chạy thoát. Đèn trên tay, tôi vào nhà kho kiếm mấy cái thùng hôm trước vừa thấy. Trong nhà kho có vài hộp bánh quy, tôi tò mò mở thử 1 hộp ra xem. Vừa ghé mắt nhìn đã phải quay đi ngay, vì trong ấy là 1 hình hài nhỏ xíu đỏ hỏn.
Khung cảnh sau lưng tôi vẫn thế, rõ mồn một dưới ánh trăng vằng vặc: Cái sân dài, ở giữa là đống củi gỗ, bên trên có Moreau và các nạn nhân của ông. Những thi thể nằm sát cạnh, như đang níu lấy nhau trong cơn sát phạt cuối cùng. Vết thương trên thân Moreau há hốc, đen như chính màn đêm, máu ông chảy xuống, đọng thành vũng trên nền cát. Nhưng gì kia? 1 đốm đỏ thoáng xuất hiện, rồi biến đi bên phía bức tường đối diện. Cho rằng đó là ánh sáng phản chiếu từ ngọn đèn đang lập lòe, tôi không để tâm, lại tiếp tục công việc kiếm tìm. Ráng hết sức với chỉ 1 tay, tôi khuân những vật dụng cần thiết để hết vào 1 chỗ để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Thời gian qua nhanh hay vì tôi quá chậm, chẳng mấy chốc mà trời đã rạng.
Bọn bên ngoài kia hết tụng niệm lại hò la, hết hò la rồi tụng niệm, sau rốt chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn tạp chẳng rõ là gì. Có tiếng la “Thêm nữa! Thêm nữa!”, tiếng gây gổ, rồi tiếng rú thảng thốt. Nhận thấy như đang có biến chuyển gì khác lạ, tôi bước ra sân, chú ý lắng nghe. “Cạch”, 1 tiếng súng lên đạn khô khốc vang lên, như lưỡi dao cắt đứt màn hỗn độn.
Ngay lập tức, tôi chạy qua phòng mình, đến chỗ cánh cửa nhỏ. Trong lúc chạy, dường như tôi va va vào vật gì đó. Có tiếng rơi, rồi tiếng thủy tinh vỡ nát trên nền nhà. Nhưng đây đâu phải lúc quan tâm những chuyện đó. Tôi mở tung cửa, nhìn ra.
Ngoài bãi biển, bên bến thuyền, một ngọn lửa đang cháy rực, tàn bay bay trong ánh mờ triêu dương. Hàng lố những bóng đen tụ tập thành vòng tròn chung quanh đấy. Dường như Montgomery đang gọi tôi. Thủ súng bên người, tôi vội vàng chạy về phía ngọn lửa. Montgomery đã bắn, ánh lửa khạc ra từ họng súng của hắn. Nhưng sao ánh lửa ấy lại lóe sát mặt đất thế kia? Vậy là hắn đã ngã rồi. Lấy hết sức mình, tôi hét lên 1 tiếng dữ dội, vung súng bắn chỉ thiên. 1 người thú hô “Chủ Nhân!”. Đám đông lập tức tản mác ra, ngọn lửa ở giữa bùng lên rồi lại dịu xuống. Trong cơn cuồng loạn, tôi bắn theo lũ người thú khi chúng chạy lủi vào rừng cây. Trên mặt cát thù lù mấy đống người đen đen.
Montgomery nằm ngửa, bị Tuyên Giới Luật Sư đè lên trên. Luật Sư đã chết, nhưng móng vuốt còn bấu chặt lấy cổ hắn. Bên cạnh đó, M’ling nằm sấp, cổ bị xé rách toang, tay còn cầm chai brandy vỡ. 2 thân hình khác gục bên đống lửa: 1 bất động, 1 còn rên từng cơn. Kẻ đang rên thỉnh thoảng cố ngóc đầu lên, chỉ để lại gục xuống.
Tôi kéo Tuyên Giới Luật Sư ra khỏi Montgomery. Mặt Montgomery bầm đen, hơi thở thoi thóp. Tôi cởi áo khoác, cuộn lại, gối dưới đầu hắn, lại lấy nước biển vẩy lên mặt. M’ling chết từ lâu, còn tên cạnh đống lửa vẫn ngắc ngư. Nó là 1 người sói, chẳng biết thế nào mà đã bị thương lại còn nằm ngay trên mấy thanh củi đang còn nóng. Tôi cho nó 1 phát súng ân huệ, vì vết thương đã quá nặng, không cơ cứu chữa. Tên nằm chết bên cạnh nó là người bò, mình quấn vải trắng. Những đứa khác đều chuồn mất biệt.
Kết liễu xong người sói, tôi về với Montgomery, quì 1 bên hắn, tự trách mình sao quá dốt Y khoa. Chẳng biết Montgomery lấy củi đâu ra mà đốt lửa, nhưng nay thì ngọn lửa đã tắt, chỉ còn lại tàn tro, cùng 1 ít than. Bình minh đã rực hồng. Vầng dương từ phương Đông đang vươn lên đỏ ối, khiến chị Hằng ngày càng mờ đi trên nền trời xanh.
Chợt nghe tiếng huỳnh huỵch, xì xầm ở đằng sau, tôi ngoảnh lại, rồi khuỵu xuống, thét lên kinh hoàng. Giữa bình minh nắng ấm, 1 cuộn khói đen bốc lên ngùn ngụt, bao phủ cả khu nhà của Moreau, trong làn khói bùng lên những tia lửa đỏ như máu. Mái nhà bằng rơm đã bắt lửa rồi. Lửa phụt ra từ cửa sổ phòng tôi.
Thế là đã rõ. Tôi nhớ lại tiếng thủy tinh vỡ vừa nãy. Thì ra khi đang chạy đến giúp Montgomery, tôi đã làm đổ chiếc đèn dầu.
Hết rồi! Chẳng còn cứu vớt được cái gì trong khu nhà. Nghĩ đến kế hoạch đào thoát, tôi quay sang phía bến thuyền, nhìn xem 2 chiếc thuyền có còn ở đấy không. Thuyền đâu chẳng thấy, chỉ thấy 2 chiếc rìu cắm trên bãi cát, xung quanh đầy những gỗ vụn. Montgomery! Phải, chính hắn! Trong cơn say, chính Montgomery đã phá hủy thuyền đi, ngăn cản không cho tôi về lại thế giới loài người! Tro bay bên đống lửa tàn, và làn khói bốc, đó là tất cả những gì còn lại của 2 con thuyền ấy.
1 cơn giận đột ngột bốc lên, xâm chiếm lấy tôi. Suýt chút nữa thì tôi đập nát đầu của kẻ đang nằm thoi thóp dưới chân mình. Montgomery bỗng giơ tay lên, trông hắn yếu ớt và đáng thương, làm cho cơn giận trong tôi tan biến. Hắn rên lên khe khẽ, mở mắt ra rồi nhắm lại ngay. Tôi quỳ xuống, nâng đầu hắn lên. Hắn lại mở mắt, lặng yên nhìn bình minh, đoạn quay sang tôi. Mí mắt hắn cụp xuống.
“Xin lỗi,” hắn gắng gượng thì thào “Điều cuối cùng…Điều cuối cùng của cái thế giới ngu si này…Hỏng hết rồi…”
Tôi lắng nghe, nhưng hắn đã lịm đi, nghẹo đầu sang 1 bên. Có lẽ 1 ít nước sẽ khiến hắn tỉnh lại. Có điều kiếm đâu mà ra nước, và dù kiếm được nước, cũng chẳng còn bình, ấm gì để đựng mà mang đến. Montgomery dường như trở nên nặng hơn. Tim tôi chợt buốt lạnh. Tôi luồn tay vào áo hắn, đặt lên ngực. Ôi thôi! Hắn đã chết rồi. Giữa lúc hắn chết, mặt trời vươn cao, tỏa sáng khắp bốn phương, biến mặt biển thành 1 mặt gương rực rỡ. Ánh nắng chiếu xuống, như tỏa hào quang lên khuôn mặt đầy tử khí của Montgomery.
Tôi đặt đầu hắn xuống, đứng dậy. Bọn người thú không thấy đâu nữa, sau lưng tôi là đảo im lìm, trước mặt là biển hoang vu, khung cảnh tịch mịch đến vô cùng. Bao nhiêu lương thực và đạn dược nằm cả trong nhà, mà nhà nay đang bị bao trùm trong biển lửa. Chẳng còn nghe gì nữa, ngoài tiếng lách tách của lửa cháy, và thỉnh thoảng là tiếng cột đổ, xà rơi. Làn khói bốc lên, lan đến tận những cây cao đằng xa tít tắp, tan ra nơi hẻm núi, chỗ bọn người thú cư ngụ. Gần tôi hơn là 5 cái xác, và đống tàn tro của gỗ thuyền.
Từ trong rừng cây, 3 tên người thú tiến ra, dè dặt bước đến gần tôi. Vai chúng khòm, đầu chúng dô, đôi bàn tay cong queo xấu xí. Chúng nhìn tôi với cặp mắt thăm dò, chẳng mấy thân thiện.