Số trời đã định! Giờ đây 1 tay tôi phải xoay sở đối phó với lũ người thú. “1 tay” theo đúng nghĩa đen, vì tay kia của tôi gãy mất rồi. Trong túi tôi chỉ có khẩu súng với 2 ổ đạn rỗng không. Bên bãi biển còn 2 cái rìu Montgomery đã dùng phá thuyền. Vũ khí chỉ có vậy, tất cả chỉ trông chờ vào lòng can đảm của bản thân thôi. Biển sóng đang dâng.
Tôi nhìn xoáy vào mặt 3 tên người thú. Chúng lẩn tránh ánh mắt tôi, hếch mũi lên hửi hửi những thi thể nằm trên bờ cát. Tôi bước tới vài bước, lượm lấy cây roi da còn vương máu đang nằm bên xác người sói. Mấy tên kia dừng ngay lại.
“Cúi chào mau!” Tôi quát “Thấy tao sao không hành lễ?”
Chúng ngần ngừ. 1 tên khuỵu gối xuống. Tôi run thầm trong bụng, song ráng làm gan bước tới, ra lệnh 1 lần nữa. 1 tên quỳ xuống, 2 tên kia quỳ theo.
Tôi về chỗ các tử thi, nhưng vẫn quay mặt ngó chừng 3 tên người thú đang quỳ, như 1 diễn viên lên sân khấu đối mặt với khán giả.
“Chúng phạm Giới Luật” tôi nói, chân đạp lên Tuyên Giới Luật Sư “Và chúng đã trả giá. Cả Tuyên Giới Luật Sư, cả Nhị Tiên Chủ, ai phá Giới cũng đều bị trừng. Ghê thay Giới Luật! Chúng mày hãy lại mà xem.”
Chúng đều tiến tới. “Không ai thoát được” 1 tên hô.
“Không ai thoát được” tôi lặp lại “Do đó chúng mày phải ngoan và nghe lệnh tao.”
Chúng ngó nhau, vẻ hoang mang.
” Ở yên đấy” tôi lại quát.
Tôi quẳng cái rìu nhỏ của M’ling sang chỗ khác, lượm khẩu súng còn đạn của Montgomery lên. Trong túi hắn, tôi còn lục thêm được 1 ít đạn nữa.
“Lại đây” Tôi ra hiệu bằng roi da “Khiêng Nhị Tiên Chủ lên, quăng ông ấy ra ngoài biển.”
Chúng vẫn sợ Montgomery, nhưng xem ra còn sợ cây roi da của tôi hơn. Sau 1 hồi do dự và lóng ngóng, phải đợi đến khi tôi hét và quật roi thêm lần nữa, chúng mới dám rón rén nâng thi thể Montgomery ra ngoài bờ biển, bước xuống nước.
“Ra nữa! Ra xa nữa!”
Chúng ra xa đến chỗ nước lên đến nách, xong quay lại nhìn tôi.
“Được rồi”, tôi ra hiệu, và bõm 1 tiếng, thi thể Montgomery đã chìm sâu. Ngực tôi như nghẹn lại.
“Tốt lắm!”, tôi khen chúng mà giọng như vỡ ra. Chúng sợ sệt vội vã quay vào bờ, tạo ra những làn sóng đen trên mặt biển bạc. Về đến mé nước, chúng quay lại nhìn ra đại dương, như sợ Montgomery sống lại, nổi lên báo thù.
“Đem quẳng nốt mấy đứa kia đi!”, tôi chỉ mấy thi thể còn lại.
Chúng y lời, nhưng không dám táng bọn kia cùng chỗ với Montgomery. Chúng khiêng 4 cái xác theo đường xéo, cách chỗ cũ đến cả trăm thước, rồi mới quẳng xuống. Khi chúng đang khiêng cái thi thể không còn toàn vẹn của M’ling, tôi nghe thấy tiếng động sau lưng. Ra là linh cẩu-heo. Nó đứng cách đấy chừng chục thước, đầu cúi, mắt ngó tôi chằm chằm. 2 bàn tay thô bè của nó siết chặt, để sát bên thân. Khi thấy tôi quay lại, mắt nó hơi dao động.
Nhìn nó trong giây lâu, tôi quăng roi, đưa tay vào túi tìm súng. Trong lũ người thú còn sống sót trên đảo này, linh cẩu-heo là đứa đáng sợ nhất, phải tìm cớ giết nó ngay. Hơi tàn nhẫn, nhưng chẳng còn cách nào khác. Một mình nó bằng 2 những con khác. Nó còn sống ngày nào là ngày đó còn nguy cho tôi.
Sau chừng 10 giây để củng cố quyết tâm, tôi ra lệnh “Hành lễ mau! Quỳ xuống!”
Hắn nhe răng đe dọa “Mày là thằng nào mà tao phải…”
Tôi rút súng, nhắm bắn ngay, nhưng có lẽ hơi run nên không trúng. Linh cẩu-heo tru lên ăng ẳng, quay đầu bỏ chạy. Tôi vội vàng lên đạn, định bồi thêm phát nữa, nhưng nó đã chạy xa, sàng qua sàng lại theo đường dích dắc. Thế này thì rất khó bắn, cần tiết kiệm đạn, không thể phí thêm viên nữa được. Sau mấy lần quay đầu ngó tôi, linh-cẩu heo đã biến mất sau khu nhà cháy, nơi khói đen vẫn đang nghi ngút. Tôi ra dấu cho 3 tên người thú quẳng nốt thi thể cuối cùng, đoạn trở về chỗ đống lửa tàn, lấy chân lùa cát lên, lấp đi những vệt máu.
Sau khi vẫy tay cho phép 3 tên nô lệ tháo lui, tôi đi ngược từ bãi biển lên phía rừng cây, súng trong tay, roi da và rìu trên băng đeo. Nghĩ đến tình cảnh đơn thương độc mã hiện tại mà phát kinh. Mãi đến phút này, tôi mới nhận ra rằng giờ đây, trên hoang đảo, chẳng còn nơi nào an toàn để tôi có thể nghỉ chân hay trú ngụ. Từ khi lên đảo đến nay, tôi đã lấy lại sức lực vốn có, nhưng thần kinh thì không được vững vàng như trước, hễ cứ gặp chuyện căng thẳng là lại cảm thấy kiệt quệ, muốn suy sụp. Tôi muốn đến chỗ bọn người thú, làm thân với chúng, chinh phục hết thảy bọn chúng, để chúng khỏi mưu hại mình, song lại không dám. Rốt cuộc, tôi quay trở về bãi biển, đi qua khu nhà cháy, tới nơi bãi cát san hô trải dài ra tận dải đá ngầm. Ở đây, tôi có thể ngồi suy nghĩ, lưng quay ra biển, mặt hướng về trong, coi chừng mọi động tĩnh.
Dưới ánh nắng ấm, tôi ngồi bó chân trong nỗi thê lương, cằm trên đầu gối, tính toán xem mình sẽ sống ra sao cho đến khi được giải cứu. A ha, mà ai ở đâu lại đến cứu mình cơ chứ? Tôi cố gắng nhìn nhận mọi thứ 1 cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng làm sao bình tĩnh nổi trong hoàn cảnh như thế này?
Lại nhớ đến lời Montgomery “Sẽ thoái hóa, chắc chắn chúng sẽ thoái hóa”. Moreau cũng từng nhắc đến điều này “Theo thời gian, thú tính của chúng sẽ trỗi dậy”. Theo thời gian, thằng linh cẩu-heo sẽ còn nguy hiểm đến độ nào. Nếu tôi không khử được nó, chắc chắn nó sẽ giết tôi thôi. Thật không may là Tuyên Giới Luật Sư cũng đã chết. Đáng lo hơn nữa, bọn người thú nay đã biết các vị Tiên Chủ chẳng qua chỉ là người phàm, có sinh có tử. Lúc chúng bước ra khỏi rừng cây, lúc tôi chưa giở roi ra hù dọa, chúng đã suy nghĩ gì? Thằng linh cẩu-heo đã nói gì với chúng? Càng nghĩ, tôi càng tưởng tượng ra đủ điều, và càng chìm đắm trong vũng lầy của những nỗi sợ vô căn cứ.
Dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn bởi tiếng kêu mấy con chim biển. Bọn nó đang bay về phía những vật gì đen đen bị sóng đánh dạt vào bờ. Tôi thừa biết những vật ấy là chi, nhưng không đủ can đảm để quẳng trả chúng xuống biển. Tôi đứng lên, rảo bước về hướng ngược lại, đi vòng qua góc phía đông của hòn đảo, để có thể đến hẻm núi nơi bọn người thú cư ngụ mà không phải băng qua rừng cây. Đi vào rừng dễ bị phục kích lắm!
Đi được nửa dặm, tôi chợt thấy 1 trong 3 tên người thú lúc nãy đang đi tới gần mình. Thần hồn nát thần tín, chưa cần biết ất giáp gì, tôi đã rút ngay súng ra. Nhìn cử chỉ nó có vẻ thân thiện, song tôi vẫn không thôi cảnh giác. Thấy dáng vẻ tôi, tên người thú cũng ngần ngừ.
“Cút đi!” Tôi hét.
Người thú này có vẻ khúm núm như 1 con chó. Y chang như chó bị chủ đuổi, nó lùi 1 chút rồi đứng lại, nhìn tôi khẩn cầu với đôi mắt nâu ươn ướt.
“Đi đi”, tôi nhắc lại “Đừng tới gần tao.”
“Con không tới gần chủ nhân được sao?” Nó nài.
“Không, đã bảo đi mà” tôi vụt roi cương quyết. Muốn làm dữ hơn, tôi ngậm roi vào mồm, cúi xuống lượm hòn đá. Người chó liền lủi mất.
Cuối cùng, tôi cũng thu đủ can đảm để đến chỗ bọn người thú. Ở đó, tôi nấp trong đám lau sậy ngăn cách giữa hẻm núi và bãi biển, quan sát cử chỉ cùng sắc diện chúng, cố suy đoán xem cái chết của Moreau và Montgomery, cùng sự sụp đổ của Nhà Khổ Hình, tác động đến chúng như thế nào. Tôi bỗng nhận ra cái ngu của mình. Giá như hồi sáng nay, tôi có đủ dũng khí đến tìm bọn chúng ngay, thay vì ngồi nghĩ ngợi lung tung, quyền trượng của Moreau có thể đã thuộc về tôi. Tôi có thể đã kế vị Moreau thành thần linh tối thượng cai quản lũ người khốn nạn này. Giờ thì cơ hội đã qua rồi, cùng lắm tôi chỉ giành nổi địa vị của 1 thủ lĩnh bình thường thôi.
Đến trưa, vài tên người thú ra ngoài bãi cát tắm nắng. Sợ mấy cũng chẳng bằng đói khát, tôi mò luôn ra khỏi bụi, cầm súng đến chỗ chúng. Một mẹ người sói đã trông thấy tôi, mấy đứa kia cũng thấy ngay. Chẳng đứa nào thèm đứng dậy chào. Tôi cũng quá mệt, không đòi chúng nó phải hành lễ nữa.
“Có đồ ăn không?”, tôi bước đến gần, giọng hòa hoãn.
“Ở trong lều ấy” tên bò lai lợn lòi đáp 1 cách uể oải, mặt ngoảnh đi chỗ khác.
Tôi bước vào hẻm núi tối tăm, vắng vẻ. Trong 1 căn lều bỏ không, có ít trái cây đã lên mùi, gần thối. Chén xong bữa thì cần phải ngủ, thời gian qua đã khiến tôi quá căng thẳng, mỏi mệt rồi. Tôi dựng lên 1 hàng rào đơn sơ bằng cành khô nơi trước cửa lều, rồi nằm xuống quay mặt ra ngoài, tay để hờ lên báng súng. Đứa nào muốn vào ắt phải phá rào, gây ra tiếng động. Chừng đó, hy vọng tôi sẽ dậy kịp và phản ứng kịp thời.