Hòn đảo của Bác sĩ Moreau

TÌM THẤY MOREAU



Tôi ngăn lại khi Montgomery uống đến cốc brandy thứ 3 và gần say mèm, bảo hắn rằng ắt hẳn Moreau đã gặp họa, vì nếu không lúc này ông phải trở về rồi. Tôi thuyết phục hắn trở ra lần nữa để tìm hiểu đến cùng xem chuyện gì đã xảy ra. Hắn phản đối vài câu yếu ớt, nhưng rồi cũng đồng ý. Sau khi chuẩn bị ít thức ăn, chúng tôi cùng M’ling lên đường.
Có lẽ thần kinh tôi căng thẳng quá, song cho đến giờ này, tôi vẫn nhớ mồn một cái buổi chiều nhiệt đới nóng ngốt, tĩnh lặng ấy. M’ling đi đầu, vai khòm xuống, cái đầu đen kỳ quái láo liên hết bên này đến bên kia. Gã đi tay không, cái rìu đã rơi mất lúc chạm trán bọn người heo. Mà có cần gì rìu, răng của gã đủ là 1 món vũ khí lợi hại rồi. Montgomery bước xiên xẹo phía sau, tay đút túi quần, mặt cúi gầm. Rượu vào khiến hắn ủ rũ phát sợ. Tôi đi cuối hàng, tay trái vẫn bó bột (may mà là tay trái), tay phải thủ khẩu súng ngắn ổ quay. Chúng tôi lần theo con đường mòn, giữa bốn bề thảo mộc sum suê, tiến mãi về phía Tây Bắc. Thình lình, M’ling đứng phắt lại, ra vẻ cảnh giác đề phòng. Montgomery không thắng kịp, suýt thì đâm bổ vào gã. Cùng lặng yên lắng nghe, chúng tôi phát hiện ra, sau những làn cây, tiếng bước chân và giọng ai đó đang trò chuyện.
“Ổng chết rồi” 1 giọng trầm, run run.
“Không chết, không chết được” Kẻ nào khác lắp bắp
“Chúng tao thấy, chúng tao thấy mà” Mấy giọng cùng đồng thanh.
“Ê!” Montgomery chợt lên tiếng “Ê! Bọn kia!”
“Quỷ tha anh đi!” tôi nói, tay nắm chặt súng.
Im lặng 1 thoáng, rồi đây đó 5-6 cái mặt dị hình cùng ló ra sau lùm cây. M’ling gầm gừ trong cổ họng. Tôi nhận ra người khỉ, 2 người thú da nâu quấn vải quanh mình hôm nọ gặp trên thuyền của Montgomery. Cùng với chúng là 2 thú đốm và Tuyên Giới Luật Sư lông bạc, thân hình cong queo. Luật Sư đứng đó, lông dài phủ má, mày rậm xám xì, vài chỏm tóc hoa râm phất phơ trên trán. Giữa những tàn cây xanh, gương mặt nặng nề và cặp mắt đỏ của va ngó trân trân chúng tôi.
“Đứa nào, đứa nào bảo Ngài chết rồi?” Montgomery phá tan màn yên lặng.
Người khỉ lấm lét nhìn Tuyên Giới Luật Sư. “Ngài đã chết”, Luật Sư nói “Chúng nó thấy tận mắt.”
Tình hình cũng chưa đến nỗi nào,vì trông những người thú này không hung hăng. Chúng chỉ có vẻ hoảng loạn, hoang mang.
“Ngài ở đâu?” Montgomery hỏi.
“Bên kia”, lão lông bạc chỉ.
“Giới Luật có còn không?”, người khỉ thắc mắc “Có còn phải tuân theo điều này điều nọ không? Ngài chết thật rồi ư?”
“Ừ, Giới Luật có còn không nhỉ?” tên quấn vải hùa theo “Giới Luật có còn không, thưa Nhị Tiên Chủ?”
“Ngài chết rồi”, Tuyên Giới Luật Sư lập lại. Và cả lũ lại đứng nhìn chúng tôi.
“Prendick”, Montgomery quay cặp mắt đờ đẫn nhìn tôi “Rõ là thầy đã chết.”
Nãy giờ vẫn đứng nghe chuyện ở đằng sau, tôi chợt nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề, nên vội vàng bước lên, cao giọng “Chúng thần dân nghe đây, Ngài không chết đâu!” M’ling ngẩng đầu ngó tôi. “Ngài không chết, Ngài chỉ thoát xác, thay hình đổi dạng mà thôi. Chúng ta không thấy được Ngài, nhưng Ngài hiện ở trên kia”, tôi chỉ lên trời, “Trên ấy Ngài vẫn biết tất cả, ta không thấy được Ngài, nhưng Ngài thấy ta. Liệu hồn! Hãy tiếp tục tuân thủ Giới Luật!”
Tôi nghiêm nghị nhìn lũ người thú. Chúng rúm lại.
“Ngài vĩ đại, Ngài nhân từ”, người khỉ ngước mặt nhìn trời, ra dáng lo âu.
“Thế còn cái con bị Ngài đuổi?” Tôi truy vấn
“Con đấy toàn thân rỉ máu, vừa chạy vừa gào khóc, nó cũng đã chết rồi”, Tuyên Giới Luật Sư đáp.
“Tốt lắm”, Montgomery lẩm bẩm.
“Nhị Tiên Chủ…” Luật Sư lại tiếp.
“Sao cơ?”
“Lúc nãy chính Nhị Tiên Chủ bảo rằng Ngài đã chết.”
Montgomery vẫn còn đủ bình tĩnh để hiểu vì sao tôi kiếm chuyện lừa bọn người thú. “Ngài không chết”, hắn chậm rãi nói “Ngài vẫn sống, cũng như tao đang sống đây này.”
“Những ai phạm Giới Luật đều phải chết, và đã có mấy đứa chết rồi đấy”, tôi tiếp tục “Bây giờ hãy chỉ ta xác Ngài ở đâu. Ngài bỏ lại xác ấy, vì Ngài không cần đến nó nữa”.
“Lối này, lối này, thưa Người Bước Trên Biển”, Luật Sư vội đáp.
Được 6 tên người thú dẫn đường, chúng tôi tiếp tục băng rừng về hướng Tây Bắc, xuyên qua hàng lớp dương xỉ và dây leo. Đột nhiên, có tiếng rú vọng tới, theo sau bằng tiếng cành lá gãy răng rắc. 1 con vật hồng hồng, nho nhỏ chạy băng qua tôi, miệng gào rít liên hồi. 1 tên người thú dữ tợn người vấy máu rượt theo ngay đằng sau, đâm bổ cả vào chúng tôi. Tuyên Giới Luật Sư nhảy tránh sang bên. M’ling gầm lên, lao vào tên nọ, nhưng bị nó hất văng đi. Montgomery bắn 1 phát nhưng trượt, bèn quẳng súng quay đầu chạy. Đến lượt tôi. Phát đạn của tôi găm đúng ngay con quái, nhưng nó vẫn hùng hổ tiến tới. Nó tiến tới sát sạt rồi. Tôi vẫn bình tĩnh lên đạn, bắn phát thứ 2 vào chính giữa khuôn mặt ghê tởm. Con quái trúng phát chí tử, vẫn thuận đà lao băng qua tôi, chộp ngay được Montgomery, cả 2 cùng té lăn ra đất. Con quái kiệt lực, nằm giãy chết đành đạch. Montgomery tuy ngã sóng soài, nhưng không sao.
Bọn người thú dẫn đường lẩn đi mất cả, chỉ còn lại 1 mình M’ling. Bên xác chết con quái, Montgomery từ từ đứng dậy. Tai nạn bất ngờ làm hắn gần tỉnh hẳn rượu. Tuyên Giới Luật Sư nãy giờ trốn biệt tăm, cũng đã lò dò quay trở lại.
“Thấy không?” tôi chỉ vào xác con quái “Không phải Giới Luật vẫn tồn tại đấy sao? Phá giới thì bị như vậy đó.”
Luật Sư nhìn cái xác. “Tay Ngài ban Sát Hỏa”, va cất giọng trầm tụng niệm. 5 tên người thú kia cũng lục tục kéo về.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được điểm cực Tây của hòn đảo. Cái xác nham nhở, đầy thương tật của con báo nằm đó, xương vai bị đạn phá nát. Cách đấy hai chục thước, Moreau nằm sấp mặt trong bụi lau, 1 bên bàn tay gần như đứt lìa. Tóc ông bết những máu, trên đầu nhiều vết thương, có lẽ do bị xiềng xích trên người con báo đập phải. Cây can ông thường cầm gãy làm đôi, cũng dính đầy máu, còn khẩu súng thì không thấy đâu. Montgomery đỡ thầy lên. Moreau khá nặng ký, nên dù đã có bọn người thú giúp sức, chúng tôi phải vừa đi vừa nghỉ mãi mới đưa xác ông về lại được nhà. Đêm tối quá, 2 lần tôi nghe có tiếng hú ngay sát bên mình. Lần khác, con lười màu hồng hiện ra, ngó cả bọn 1 lát rồi lủi đi. May là không bị tấn công lần nữa. Đến cổng nhà, bọn người thú từ biệt ra về, M’ling cũng đi. Tôi và Montgomery khóa cửa, đem thi hài Moreau đặt lên 1 đống củi trong sân. Đoạn chúng tôi vào phòng thí nghiệm, kết liễu toàn bộ những sinh vật còn sống trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.