Hòn đảo của Bác sĩ Moreau

TÂM SỰ TRÊN BOONG



Hoàng hôn xuống. Đêm ấy, đất liền đã hiện phía xa xa. Montgomery cho tôi biết đó là hòn đảo nơi hắn ở. Còn quá xa, không trông được rõ, tôi chỉ thấy 1 dải đất thấp xanh mờ giữa lòng biển thẳm mà thôi. Từ dải đất ấy, 1 cột khói bốc cao lên tận trời. Lúc này, thuyền trưởng không còn trên boong nữa. Sau khi chửi tôi sướng miệng, va đã xuống ca bin, ngủ như chết tự đời nào. Điều khiển tàu bây giờ là thuyền phó, tức cái tay gầy gò ít nói ta thấy trong đoạn trước. Tay này xem ra cũng không ưa Montgomery. Y làm như không biết đến sự hiện diện của 2 chúng tôi. Chúng tôi ngồi ăn tối cùng y trong im lặng. Tôi cố bắt chuyện vài lần, nhưng không hiệu quả. Thủy thủ trên tàu ai cũng ghét Montgomery và gã gia nhân của hắn. Về phần Montgomery, hắn luôn luôn kín kẽ về nơi ở của mình, cũng như về những con thú trên tàu. Tuy tò mò, nhưng tôi cũng không cố tìm hiểu thêm.
Tôi và Montgomery chuyện vãn trên boong cho đến khi sao lên đầy khắp trời khuya. Đêm thật tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới có vài tiếng động phát ra từ khoang tàu, hoặc từ đám thú vật. Con báo nằm cuộn mình lù lù 1 đống đen thui, nhìn chúng tôi với cặp mắt sáng quắc. Montgomery phì phèo xì gà. Giọng đầy hoài niệm, hắn nói về London, hỏi tôi về những thay đổi trong 10 năm qua. Hắn có vẻ rất tiếc nuối cuộc đời xưa cũ, 1 cuộc đời tuyệt vời mà vì lý do đột ngột nào đấy, hắn buộc phải rũ bỏ. Tôi buôn đủ chuyện với hắn. Con người này thật lạ lùng. Dưới ánh sáng mờ của ngọn đèn lồng phía sau, tôi vừa nói vừa nhìn khuôn mặt xanh xao của hắn. Rồi tôi lại nhìn ra biển đen thăm thẳm, nơi bóng đêm đã che đi hòn đảo nhỏ nơi xa.
Cuộc đời có những cái duyên kỳ lạ. Montgomery, chẳng biết tới từ đâu, bỗng trở thành ân nhân cứu mạng tôi. Đến ngày mai, hắn sẽ xuống tàu, và bước khỏi đời tôi mãi mãi. Lại còn biết bao điều lạ lùng về hắn: 1 người trí thức sống trên hòn đảo nhỏ hoang vu không ai biết tới, đem theo cả đống thú vật. Tôi tự hỏi mình câu hỏi của viên thuyền trưởng. Ừ, không biết hắn muốn làm gì với mấy con thú ấy nhỉ? Tại sao khi tôi lần đầu đề cập đến chúng, hắn lại chối chúng không phải của mình? Rồi tên gia nhân của hắn lại càng lạ lùng nữa. Chung quanh Montgomery, một làn sương bí ẩn như bao phủ.
Đến nửa đêm, chúng tôi không còn nói về London, chỉ yên lặng đứng bên nhau, tựa vào lan can, cùng ngơ ngẩn nhìn mặt biển bình yên, được soi sáng bởi muôn vàn tinh tú, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Trời khuya như khơi dậy xúc cảm, khiến tôi chợt nhớ ra mình mang ơn Montgomery.
“Kể ra thì”, tôi nói, sau khi im lặng giây lâu “anh có ơn cứu tử với tôi.”
“Ngẫu nhiên”, hắn đáp “ngẫu nhiên thôi”.
“Nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn”
“Chả phải cảm ơn ai cả. Anh cần được cứu, tôi biết cách cứu. Thế là tôi tiêm thuốc và tẩm bổ cho anh. Tôi coi việc đó cũng như việc đi sưu tầm mẫu vật nghiên cứu thôi. Chẳng qua tôi đang buồn chán và không có việc gì làm. Chứ nếu hôm đó mà tôi oải, hoặc tôi không ưa cái bản mặt anh, thì bây giờ chẳng biết anh đang ở đâu!”
Lời hắn làm tôi cụt cả hứng. Tuy thế, tôi vẫn cố mở lời “Dù sao thì…”
“Đã bảo là ngẫu nhiên mà”, hắn ngắt lời “Sống làm người, làm cái gì cũng có số cả. Chỉ đứa nào ngu mới không hiểu điều đó. Tại sao tôi lại phải ở đây, tách biệt khỏi thế giới văn minh, thay vì đang ở London, làm 1 người hạnh phúc tận hưởng mọi lạc thú cuộc đời? Chỉ vì mười một năm trước đây, trong một đêm mù sương, tôi đã giận quá mất khôn trong vòng 10 phút”.
Hắn chợt ngừng. “Chuyện ra sao?”, tôi hỏi tiếp.
“Chả sao. Có thế thôi.”
Lại yên lặng. Rồi hắn bật cười “Tự dưng đứng dưới cái trời sao này, lại cảm thấy muốn nói ra mọi điều. Tôi là con lừa, nhưng tôi vẫn muốn kể anh nghe.”
“Kể đi. Nếu anh muốn giữ bí mật, tôi sẽ không nói cho ai nghe.”
Hắn mấp máy môi định nói, nhưng rồi lại lắc đầu, do dự.
“Thôi vậy”, tôi nói “Sao cũng được. Anh cứ giữ lấy bí mật của anh, có thể như thế sẽ tốt hơn. Kể tôi nghe thì cũng chỉ nhẹ lòng đi một ít, chứ có được lợi gì đâu.”
Hắn vẫn phân vân. Tôi biết mình đã nắm được thóp hắn, ngay lúc tâm tình hắn dao động. Nhưng nói thật, tôi chẳng cần nghe câu chuyện của hắn làm gì. Chỉ đoán thôi cũng ra rồi. Tôi nhún vai và quay đi. Dưới lan can sau khoang lái, 1 bóng đen đang đứng ngắm trời sao. Chính là tên gia nhân kỳ lạ của Montgomery. Gã nhìn tôi 1 cái, rồi lại quay đi.
Người khác chắc không để ý, nhưng tôi bỗng giật mình. Gần tôi khi đó chỉ có ánh sáng của ngọn đèn lồng phía trên bánh lái. Khi tên gia nhân nhìn tôi, ánh đèn chiếu vào mặt gã, và tôi nhận ra, cặp mắt gã tỏa những tia xám-xanh, giống thú chứ không giống người. Những câu chuyện kinh dị được nghe thời thơ ấu chợt hiện về, tôi kinh hoàng ngó trân tên mặt đen với cặp mắt rực lửa ấy. Nhưng rồi giây phút kinh hoàng trôi qua, tôi nghe tiếng Montgomery ở bên.
“Đứng ngoài này chán chưa? Vào trong nhé?”
Chúng tôi cùng xuống khoang. Hắn chúc tôi ngon giấc.
Đêm ấy, tôi mơ mấy giấc chẳng lấy gì làm dễ chịu.Vầng trăng khuyết trên cao tỏa màu sáng bạc ma quái khắp ca bin, phản chiếu những hình thù quái gở trên ván giường. Bọn chó săn tỉnh giấc, bắt đầu tru lên inh ỏi. Tôi cứ chập chờn, tỉnh tỉnh mơ mơ cho đến tận bình minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.