Bước gần đến nhà, tôi thấy ánh đèn hắt ra từ cửa phòng mình, rồi nghe tiếng Montgomery gọi “Prendick”. Tôi tiếp tục chạy tới, lại nghe hắn gọi lần nữa. “Ở đây”, tôi yếu ớt đáp, lảo đảo bước đến chỗ hắn.
“Anh đi đâu thế?”, hắn đưa tay đỡ tôi “Chúng tôi bận quá, mãi hồi nửa giờ trước mới nhận ra anh đã biến mất.” Hắn dìu tôi vào phòng, đặt cho ngồi xuống ghế. Phải 1 lúc, mắt tôi mới lại quen với ánh sáng. “Tôi không nghĩ anh dám đi thám hiểm đảo mà không cho ai biết”, hắn nói tiếp.
Chút sức còn lại cũng đã kiệt, tôi gục đầu xuống ngực. Hắn rót cho tôi ly rượu, mặt có vẻ thỏa mãn.
“Vì Chúa”, tôi nói “Đóng giùm cái cửa đi.”
“Đã gặp phải của lạ trên đảo rồi chứ gì?” hắn hỏi.
Hắn bước ra khóa cửa, rồi trở lại, rót thêm rượu và nước, ép tôi ăn ít đồ. Hắn nói gì đó, đại khái như quên mất không cảnh báo tôi trước, và hỏi xem tôi ra khỏi nhà khi nào, đã thấy những gì.
Đang trong trạng thái suy sụp tinh thần tới gần hoảng loạn, tôi trả lời hắn 1 cách rời rạc, rồi hỏi thêm “Anh giải thích đi, mấy chuyện đó rốt cuộc là sao?”
“Cũng chẳng có gì đâu. Cứ nghỉ ngơi đi đã. Hôm nay như thế là quá đủ cho anh rồi.”
Con báo lại cất tiếng rên. “Sư nhà nó!” Montgomery bật tiếng chửi thề “Nghe mèo gào ở phố Gower cũng chỉ tệ đến thế này là cùng.”
“Montgomery”, tôi tiếp tục “Cái đứa đuổi theo tôi là gì? Thú hay người?”
“Ngủ đi đã. Không thôi ngày mai điên đấy.”
Tôi đứng lên trước mặt hắn “Nó là gì, nói đi?”
Hắn nhìn vào mắt tôi, cười nhếch miệng “Ờ, theo như lời anh kể, tôi nghĩ nó là ông ba bị.”
Tôi giận điên người, nhưng vội trấn tĩnh lại được, rồi quẳng mình xuống ghế, tay ôm trán. Con báo tiếp tục rên.
“Prendick ạ”, Montgomery bước đến, đặt tay lên vai tôi, “chẳng ai muốn chuyện vừa rồi xảy ra. Nhưng mà mọi chuyện cũng không đến nỗi như anh nghĩ đâu. Anh sợ mất thần hồn rồi, tôi cho uống thuốc ngủ nhé? Uống vào thì ngủ li bì ngay. Cứ ngủ đi đã, khi nào dậy tôi sẽ nói cho mà nghe.”
Tôi không nói gì, chỉ gục đầu vào 2 tay. Hắn đem tới 1 liều thuốc lỏng màu đen, cho tôi uống, và dìu tôi vào võng.
Tôi tỉnh giấc khi trời đã sáng bạch. Chưa vội xuống võng, tôi nằm thêm chút nữa, mắt ngó lên trần nhà. Cái trần hình như được làm bằng gỗ đóng tàu thì phải. Quay sang bên, thấy trên bàn đã sẵn bữa sáng. Cảm thấy kiến bò bụng, tôi định trèo xuống ăn ngay. Chẳng dè cái võng như biết ý chủ, xoắn lại 1 cái, làm tôi té chổng vó xuống sàn.
Tôi đứng lên, bước tới bàn ăn. Đầu óc hãy còn choáng váng, tôi gần như quên mất những chuyện xảy ra tối qua. Cơn gió buổi sáng thổi qua cửa sổ, hòa cùng mùi thức ăn tạo nên 1 cảm giác dễ chịu. Bỗng nhiên cánh cửa hậu dẫn vào sân trong bật mở. Montgomery xuất hiện.
“Anh cứ ăn trước. Tôi đang bận tối tăm mặt mũi”. Hắn nói, và sập cửa lại.
Tôi phát hiện hắn chỉ đóng cửa chứ quên khóa. Rồi tôi nhớ lại vẻ mặt của hắn hôm qua, và từ đó nhớ hết những gì đã xảy ra trước đấy. Nỗi lo sợ lại ùa về trong tôi, đúng vào lúc phía sau cửa hậu phát ra tiếng rên. Lần này không phải tiếng con báo. Tôi ngừng ăn, đặt muỗng xuống, chung quanh yên lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi ngoài khuôn cửa. Tôi ngỡ mình đã nghe lầm.
Sau 1 lát ngồi im, tôi tiếp tục ăn, nhưng vẫn để tai lắng nghe động tĩnh. Âm thanh lại phát ra, rất nhỏ và yếu. Tôi như hóa đá. Thanh âm ấy yếu ớt thật, nhưng khiến tôi chấn động còn hơn khi nghe con báo rên. Không thể nào lầm được. Những tiếng rên khóc nức nở đầy đau đớn ấy là của 1 con người! Không phải thú nữa, mà là người!
Tôi bật dậy, bước 3 bước đến góc phòng, chộp lấy tay nắm cánh cửa hậu, giật tung nó ra.
“Prendick, dừng lại!” Montgomery kêu lên thảng thốt.
Con chó đứng trong sân giật mình, sủa toáng lên. Máu! Máu trong cái chậu, chỗ tươi chỗ khô. Mùi a xít các bô líc xông lên nồng nặc. Đằng sau cánh cửa phía bên kia sân, trong ánh sáng mờ, tôi thấy 1 thân hình đỏ máu đầy vết thương đang giẫy giụa trên bàn mổ. Gương mặt già nua của Moreau bỗng xuất hiện, trắng bệch vì giận dữ. Bàn tay đầy máu túm lấy, nâng bổng tôi lên như nâng đứa con nít, rồi quẳng tôi trở lại vào phòng. Tôi ngã dúi xuống sàn, cánh cửa đóng sầm lại, đoạn tiếng khóa lách cách vang lên.
“Nó phá hỏng công trình của đời tao”, giọng Moreau.
“Tại ảnh chưa hiểu”, Montgomery nói, đoạn sau không nghe rõ.
“Làm gì có thời giờ”, lại Moreau.
Không cần nghe tiếp nữa. Tôi đứng dậy, run rẩy, đầu óc hỗn loạn đầy những hình ảnh ghê rợn. Phải chăng, phải chăng Moreau đang mổ sống 1 con người? Câu hỏi bật ra như sấm giữa trời thanh, và tôi đột ngột nhận ra cái gì đang chờ đón mình.