Cuộc gọi của Claire đánh thức tôi khỏi một giấc ngủ sâu.
– Hãy đến ngay đây, cô ấy ra lệnh.
Tôi nhìn đồng hồ. Lúc đó là 5 giờ 10 phút.
– Đến đâu? Tôi rên rỉ.
– Mình đang ở văn phòng. Trong phòng thí nghiệm. Người bảo vệ ở tiền sảnh sẽ cho cậu vào. Hãy đến ngay bây giờ.
Tôi nghe thấy sự khẩn cấp trong giọng nói của cô và chỉ mất vài giây để tôi tỉnh táo.
– Cậu đang ở phòng thí nghiệm sao?
– Từ 2 giờ 30, với cái đầu buồn ngủ. Đó là về Nicholas Jenks. Mình nghĩ mình đã tìm ra thứ gì đó, và Lindsay, đó là một thứ tạo ra ảo giác.
Chỉ hơn 10 phút sau tôi đã đến chỗ phòng tư liệu. Tôi đỗ xe ở khu vực bùng binh bên ngoài lối vào được dành cho xe công vụ. Tôi chạy vào, tóc tôi chưa chải, mặc chiếc áo lạnh ngắn tay và quần bò.
Người bảo vệ cho tôi vào và để tôi đi qua. Anh ta đang chờ tôi. Claire gặp tôi ở lối vào phòng thí nghiệm.
– Được rồi, tôi nói, mình mong đợi rất nhiều.
Claire không trả lời. Cô chỉ ấn tôi về phía cửa phòng thí nghiệm, không một lời chào đón hay giải thích gì cả.
– Chúng ta quay lại Hyatt nhé, cô ấy nhìn chằm chằm. Vụ giết người số một, David Brandt chuẩn bị mở cửa.
– Hãy đóng giả cậu là chú rể – cô ấy nói, đặt tay lên vai tôi và nhẹ nhàng đẩy tôi vào chỗ, còn mình sẽ là kẻ giết người. Mình làm cậu kinh ngạc khi cậu mở cửa, và nhát đâm bằng tay phải, bây giờ thì chưa có gì khác biệt.
Cô ấy thụi nắm đấm của mình vào khoảng không dưới ngực trái của tôi.
– Thế là cậu ngã xuống và đó là chỗ chúng ta sẽ tìm thấy cậu sau đó tại hiện trường.
Tôi gật đầu, để cô ấy biết rằng tôi vẫn đang theo kịp.
– Vậy chúng ta tìm thấy gì quanh cậu? Cô ấy hỏi, mắt mở to.
Tôi nhìn lại hiện trường.
– Chai sâm panh, chiếc áo lễ phục.
– Đúng thế, nhưng đó không phải thứ mình muốn nói đến.
– Máu … rất nhiều máu.
– Gần hơn rồi đấy. Hãy nhớ, anh ta chết vì tim ngừng đập, và rối loạn điện cơ học. Chúng ta chỉ giả định một cách đơn giản là anh ta quá sợ hãi nên đã chết.
Tôi đứng dậy, nhìn xuống sàn nhà. Sau đó bất chợt tôi nhận thấy như thể tôi đang ở đó với cái xác chết.
– Nước tiểu.
– Đúng thế! Claire la lên. Chúng ta đã tìm thấy một ít cặn nước tiểu nhỏ. Trên giày của anh ta, trên sàn nhà. Khoảng 6 centimét khối, đó là lượng mà mình có thể lưu giữ. Có vẻ lôgich khi cho rằng đó là của chú rể, bài tiết là một phản ứng tự nhiên với nỗi sợ hãi bất chợt, hay với cái chết. Nhưng tối qua mình đã nghĩ, cũng có những vết nước tiểu ở Cleverland. Và ở đây, quay trở lại Hyatt, thậm chí mình chưa bao giờ xét nghiệm nó cả. Tại sao lại thế? Vì mình luôn nghĩ nó là từ David Brandt.
– Nhưng nếu cậu ở đây, ngã quỵ trên sàn, và mình là kẻ sát nhân đứng bên trên cậu, và nước tiểu ở đây, cô ấy nói, chỉ vào chỗ sàn nhà xung quanh tôi, vậy nước tiểu này sẽ là của ai?
Mắt chúng tôi khóa chặt vào một trong những khoảng khắc sáng chói như lễ hiển linh của Chúa.
– Của kẻ giết người, tôi nói.
Claire mỉm cười với người học trò sáng dạ của mình.
– Những người ghi chép biên bản khám nghiệm pháp y đã biết rất nhiều ví dụ về chuyện những kẻ giết người “tè dầm” khi chúng giết người, nên việc có nước tiểu không có gì là lạ. Trạng thái thần kinh kích động của cậu hoạt động liên tục. Và một mẫu cũ còn tốt đã thúc giục mình, ám ảnh cho đến tận chi tiết cuối cùng nên mình đã làm lạnh nó trong một cái lọ nhỏ, không biết để làm gì. Và thứ có thể khiến tất cả chuyện này khớp với nhau đó là, nước tiểu có thể được kiểm nghiệm.
– Kiểm nghiệm ư? Để làm gì?
– Để xác định giới tính, Lindsay. Nước tiểu có thể cho biết giới tính.
– Chúa ơi, Claire, tôi bàng hoàng.
Cô ấy đưa tôi vào phòng thí nghiệm đến một quầy nhỏ với hai chiếc kính hiển vi, một số hóa chất trong những cái lọ, và một thiết bị mà tôi nhận ra nhờ những giờ hóa học ở trường đại học – đó là một chiếc máy ly tâm.
– Không có bất kỳ dấu hiệu giới tính nào có ngay trong nước tiểu, nhưng có những thứ để tìm ra nó. Đầu tiên, mình lấy một mẫu và quay nó trong máy ly tâm với chất nhuộm màu KOH này, thứ chúng ta có thể dùng để loại những chất bẩn trong những lần tiếp máu.
Cô ấy bảo tôi nhìn vào chiếc kính đầu tiên.
– Nhìn này, những nhánh nhỏ xíu như tơ với những cụm tế bào nhỏ giống những chùm hoa Candida Albican.
Tôi nhìn cô ấy mặt ngây ra.
– Những tế bào bọt, bạn thân yêu ạ. Nước tiểu này được cộng với nhiều tế bào bọt cao. Con trai không có chúng.
Tôi bắt đầu cười, nhưng trước khi tôi có thể đáp lại, cô ấy đã kéo tôi đi tiếp.
– Sau đó mình đã đặt một mẫu khác dưới kính và phóng to nó lên ba nghìn lần. Hãy kiểm tra cái này.
Tôi cúi xuống chỗ cái kính và nhìn nó.
– Cậu nhìn thấy những tế bào tối màu, hình trăng lưỡi liềm đang nổi xung quanh chứ? – Claire hỏi.
– Ừ.
– Rất nhiều hồng huyết cầu.
Tôi rời khỏi cái kính và nhìn cô ấy.
– Chúng không thể có trong nước tiểu của một người đàn ông. Ngay cả khi họ có một quả thận bị chảy máu, mà theo hiểu biết của mình, không ai trong số các nghi phạm của chúng ta có bất kỳ dấu hiệu nào của bệnh này.
– Hoặc, trừ khi kẻ sát nhân đang có kinh nguyệt, tôi lắc đầu một cách chậm chạp.