Tôi và Cindy đang sẵn sàng lấy khẩu phần trân châu thứ hai vừa lúc Claire bước vào. Cách khoảng 3 mét, nhưng nụ cười của cô đã làm rạng rỡ cả căn phòng. Tôi đứng dậy và ôm hôn cô thật nồng nhiệt.
– Không thể đợi được bà già này sao?
Cô đưa mắt nhìn những chiếc cốc rỗng không.
– Cả một ngày dài mà.
Tôi giải thích và nói thêm:
– Cậu làm quen với Cindy đi.
– Rất hân hạnh – Claire nói vui vẻ và bắt tay Cindy.
Mặc dù cuộc hẹn này chỉ dành cho tôi và cô, nhưng Claire là người dễ dàng thích nghi với bất kỳ điều gì đột ngột xảy đến.
– Lindsay đã kể cho tôi nghe tất cả về cô – Cindy nói với Claire trong tiếng ồn ào của quán.
– Phần lớn là sự thật, trừ khi cô ấy nói rằng tôi là một nhà nghiên cứu bệnh học của tòa án xuất xắc – Claire vừa nói vừa cười toe toét.
– Thực ra, tất cả những gì Lindsay nói là cô thực sự là một người bạn tốt.
Quán cà phê Susie khá đông đúc và sáng sủa với những bức tường sơn giả và các món ăn vùng Caribe tương đối được. Họ chơi ít nhạc vui nhộn, một ít nhạc jazz. Đó là nơi bạn có thể giao dịch, trò chuyện, hò hét hay thậm chí chơi cá độ.
Loretta, nữ hầu bàn quen thuộc của chúng tôi bước tới, và chúng tôi bảo Claire gọi trân châu cho cô và yêu cầu món gà cay.
Tôi hỏi cô:
– Kể tớ nghe về lễ tốt nghiệp của Reggie đi nào.
Claire lấy một miếng cánh trong bát của chúng tôi và lắc đầu tiếc nuối:
– Thật vui khi biết rằng sau ngần ấy năm học ở trường, thực sự nói được vài từ không phải là từ lóng. Chúng giống như một đám trẻ đường phố đi thử giọng cho giải Grammy, nhưng thầy hiệu trưởng nhất quyết rằng chúng sẽ dần dần thoát khỏi việc này.
– Nếu không, sẽ luôn có giải Hàn lâm – Tôi cười phá lên, cảm thấy mình hơi bộp chộp.
Claire mỉm cười:
– Tớ mừng khi thấy cậu nhìn lên như vậy. Khi chúng ta nói chuyện với nhau hôm trước, có vẻ như Cherry đang cố thọc chân vào chiếc giầy to xấu xí ấy.
– Cherry là ai? – Cindy cất tiếng hỏi.
– Ông chủ của tôi. Chúng tôi gọi ông ta là Cherry, bởi ông ta gợi cho chúng tôi về mối quan tâm rất nhân ái đối với những người tin tưởng vào mệnh lệnh của ông ta.
– Ồ, thế mà tôi cứ tưởng cô đang nói tới ông tổng biên tập của tôi. Cindy cười khác khích – Ông ta thực sự hạnh phúc khi có thể đe dọa lợi ích của một người nào đó. Ông ta chẳng có manh mối nào về việc ông ta bị giảm giá trị và hạ mình như thế nào.
– Cindy của tờ Thời sự.
Tôi giải thích với Claire khi thấy cô phản ứng lại với sự ngạc nhiên. Có một khoảng cách không công khai giữa lực lượng cảnh sát và giới báo chí. Để bước qua khoảng cách đó, một phóng viên phải giành được vị trí của mình.
– Đang ghi hồi ký của cậu đấy hả? – Claire hỏi tôi với nụ cười đề phòng.
– Có thể – Một câu trả lời ngắn gọn, nhưng nói lên rất nhiều.
Món trân châu của Claire được mang đến và chúng tôi cùng nâng cốc.
– Nâng cốc chúc mừng quyền lực nào – Tôi nâng cốc lên.
Cindy bật cười:
– Quyền lực đây những điều vô nghĩa, quyền lực là kẻ xuẩn ngốc khoa trương, quyền lực là thứ kéo bạn xuống thấp.
Claire tán thành ý kiến đó, và ba chúng tôi cụng ly như thể là những người bạn cũ đã lâu không gặp.
Cindy ăn một miếng cánh và bắt đầu nói chuyện:
– Cậu có biết không, khi lần đầu tiên tôi tới tòa báo, một nhân viên lâu năm ở đó bảo tôi rằng hôm nay là ngày sinh nhật của ông tổng biên tập. Thế là tôi gửi cho ông một bưu thiếp chúc mừng sinh nhật. Tôi nêu rõ cho ông thấy rằng ông ta là ông chủ của tôi, và trên hết thảy đó là cách phá vỡ sự lạnh lùng để có thể có được một nụ cười của ông ta. Ngày hôm sau, con người xuẩn ngốc ấy gọi tôi tới. Ông ta rất lịch sự và vui vẻ. Ông có đôi lông mày rất rậm giống như đuôi của con sóc. Ông ta gật đầu ra hiệu cho tôi ngồi chiếc ghế đối diện. Tôi đang nghĩ, ồ… tình cảm của con người này cũng như tất cả mọi người khác.
Claire mỉm cười. Tôi uống cạn cốc nước thứ hai của mình.
– Rồi kẻ tàn nhẫn này nhíu mắt và nói rằng – Cô Thomas, một tiếng rưỡi nữa tôi sẽ có 60 phóng viên, những người đang cố gắng lấy tất cả những gì vô vị trong cái thế giới này và nhồi nhét chúng vào 40 trang giấy. Những trong khi tất cả mọi người đang điên cuồng chạy theo đồng hồ, thì cô lại có thời gian dán khuôn mặt cười tí xíu vào ngày sinh nhật của tôi – Rồi ông ta kết thúc bằng việc chỉ định tôi làm việc một tuần để lựa chọn người thắng cuộc từ cuộc thi cấp 5 “Tại sao tôi muốn trở thành biên tập viên trong cuộc thi một ngày”.
Tôi phá lên cười và ho sặc sụa.
– Đầu hàng trước tiêu đề “Không có chiến công nào tốt mà không bị trừng phạt”. Thế cô đã làm gì?
Cindy cũng cười lớn:
– Gửi email rằng hôm này là ngày sinh nhật của ông chủ tới tất cả mọi người trong ban. Những kẻ xuẩn ngốc cứ vây quanh văn phòng của ông ta với khuôn mặt trắng bệch suốt cả ngày hôm ấy.
Lorretta quay lại và chúng tôi gọi đồ ăn: gà tẩm nước sốt cay, fajita và một đĩa salat lớn. Ba xuất Dos Equis đi kèm với chúng. Chúng tôi đổ nước sốt cay Jamaica, Toasty Lady lên món cánh và thấy mắt Cindy đờ đẫn trước món cay đầu tiên.
– Nghi lễ kết nạp. Giờ cô là một thành viên.
Tôi cười lớn tiếng:
– Đấy hoặc là nước xốt cay, hoặc là một hình xăm – Claire tuyên bố, mặt thản nhiên như không.
Cindy nhướn mắt đánh giá tình hình, sau đó nhìn quanh và quấn tay áo sơ mi lên. Cô để lộ ra hai chiếc khóa nhạc G nhỏ xăm ở sau vai.
– Điểm xuống cấp của giáo dục truyền thống.
Cô nở nụ cười méo mó.
Tôi đưa mắt nhìn Claire – và cả hai chúng tôi kêu lên nhất trí.
Rồi Claire kéo mạnh chiếc áo của cô với một thoáng bối rối. Ngay dưới phần eo màu da nâu của cô lộ ra đường nét hình một con bướm nhỏ. Cô thú nhận.
– Lindsay đã thách tôi sau khi cô ấy chia tay với gã ủy viên công tố từ San Jose. Chúng tôi đi qua đêm ở Big Sur. Chỉ dành cho phụ nữ thôi. Để giải tỏa. Và trở về với những thứ này trên người.
– Thế còn của cô ở đâu? – Cindy quay sang hỏi tôi.
– Không thể cho cô biết được – Tôi lắc đầu.
– Thôi nào. Cho tôi thấy đi.
Tôi thở dài, cuộn thắt lưng và vỗ nhẹ bên hông phải.
– Đó là một con tắc kè dài khoảng 2,5 cm với một cái đuôi bé xíu cực xinh. Bất kỳ khi nào có kẻ tình nghi gây khó khăn cho tôi, tôi đều đẩy hắn vào tường và nói với hắn rằng tôi sẽ xăm con tắc kè như vậy lên mặt hắn, nhưng với kích thước trông như đười ươi.
Một sự im lặng ấm cúng bao trùm lên chúng tôi. Trong giây lát, khuôn mặt của David và Melanie Brandt, thậm chí cả căn bệnh Negli, dường như cách xa tôi hàng triệu kilômét. Chúng tôi đang rất vui vẻ.
Tôi cảm thấy có điều gì đang diễn ra, một điều gì đó chưa xảy ra từ rất lâu rồi mà tôi cần có một cách tuyệt vọng.
Tôi cảm thấy sự liên kết.