Phillip Campbell đã lái xe đi từ tờ mờ sáng, khi có ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi trên chiếc limo thuê to kềnh. Hắn thấy bồn chồn và thực sự thích điều ấy.
Hắn đi hết bao nhiêu dặm đường trong trạng thái mê muội đều đều, có mục đích ấy qua cầu Vịnh và tiếp tục đi về phía Đông trên đường 80. Cuối cùng hắn ra khỏi luồng giao thông buổi sáng gần Vallejo và duy trì vận tốc 60km/h khi đi về phía Đông.
Hắn không muốn phải dừng lại.
Báo chí gọi hắn là đồ quái vật, là kẻ loạn thần kinh, là kẻ bị bệnh xã hội. Các nhân chứng chuyên gia trên truyền hình phân tích động cơ, quá khứ và cả những hành động giết người trong tương lai có thể xảy ra.
Họ chẳng biết cái gì cả. Họ đều sai bét. Họ chỉ tìm thấy những gì ta muốn họ tìm thấy. Họ chỉ được thấy những gì ta muốn họ thấy.
Từ biên giới Nevada chỉ còn một đoạn đường ngắn tới Reno – nơi được hắn coi là thị trấn cao bồi già cỗi và tầm thường. Hắn dừng lại ở đường quốc lộ, tránh Strip. Các đại lộ rộng có trang trí, có trạm xăng, cửa hàng bán súng và hiệu cầm đồ. Bạn có thể mua được bất kỳ thứ gì ở đây mà không bị nghi ngờ gì nhiều. Đấy là nơi có thể mua một khẩu súng, hoặc tống khứ cái xe, hoặc là cả hai.
Vào tới trung tâm thị trấn, hắn rẽ vào cửa hàng của Lumpy. Hắn đưa xe tới khu rộng trong bãi đỗ xe, mở ngăn chứa đồ trên xe, lấy các thứ giấy tờ đã được xếp gọn gàng và thở nhẹ nhõm.
Chiếc limo hoàn toàn sạch sẽ, không có một dấu vết nào. Cũng không có linh hồn nào rì rầm ở đó. Cả ngày hôm qua hắn phải lau chùi, đánh bóng sạch sẽ, cọ hết những vết máu cuối cùng. Giờ thì chiếc xe hoàn toàn câm lặng, trong trắng như trong cái ngày hắn lấy được nó.
Hắn hít thở dễ chịu hơn, cứ như thể Michael và Becky DeGeorge chưa bao giờ tồn tại.
Sau vài phút hắn trả tiền cho chiếc ô tô và gọi một chiếc taxi chở tới sân bay.
Tại sân bay, hắn làm mọi thủ tục sân bay, liếc qua một tờ báo San Francisco ở quầy sách báo. Không có tin tức gì nói về Becky và Michael. Hắn đi ra cửa.
Hắn mua một chai nước mơ Fruitopia và một hộp đồ ăn chay ở quầy bán đồ ăn nhanh.
Hắn làm thủ tục ở cổng 31, hãng hàng không Reno tới San Francisco. Hắn ngồi xuống một cái ghế và bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình.
Một phụ nữ trẻ, quyến rũ ngồi cạnh hắn. Cô có mái tóc vàng hoe, buộc chặt theo kiểu đuôi ngựa, trông đủ phô trương để cuốn hút hắn. Cô đeo một dây vàng quanh cổ ghi tên cô trên đó: Brandee và một chiếc nhẫn kim cương nhỏ.
Hắn mỉm cười chào, không chủ tâm.
Cô lôi chiếc ba lô Kipling ra; uống một ngụm nước và lôi ra một cuốn sách bìa mềm có tựa đề Hồi ức của một Geisha. Điều làm hắn chú ý là cô đang đọc cuốn sách viết về một người phụ nữ chịu cảnh nô lệ. Đó là những dấu hiệu.
– Cuốn sách hay phải không? – Hắn mỉm cười.
– Đấy là mọi người nói thế. Tôi chỉ mới bắt đầu đọc – Cô trả lời.
Hắn ngả người ra và cố hít mùi nước hoa rẻ tiền giống như mùi cam quýt của cô. Hắn tiếp lời.
– Không thể tin được. Tác giả là một người đàn ông.
– Để tôi cho ông biết – Cô búng nhẹ vài trang, rồi nói thêm – Chồng chưa cưới của tôi tặng tôi đấy.
Phillip Campbell cảm thấy đám lông mỏng, ngắn trên tay hắn dựng lên.
Tim hắn bắt đầu đập mạnh. Hắn đưa ngón tay lên vê vê ria mép.
– Ô, khi nào thì tới ngày trọng đại đấy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.