Sáng hôm sau tôi ngồi vào bàn. Tôi đang lật tờ Thời sự đến phần tiếp theo bài báo về cuộc bắt giữ Jenks của Cindy thì điện thoại reo.
Đó là Charlie Clapper. Đội hiện trường của anh ấy đã làm việc gần như suốt đêm một cách cần mẫn để xem xét mọi thứ trong nhà Jenks.
– Anh đã hoàn thành việc đó cho tôi rồi chứ, Charlie? Tôi đang mong chờ vũ khí giết người, thậm chí có thể là những chiếc nhẫn mất tích. Một cái gì đó chắc chắn có thể đánh tan sự kháng cự đầy nhạo báng của Jenks.
Chỉ huy đội hiện trường thở dài mệt mỏi.
– Tôi nghĩ cô nên đến đây và xem xét.
Tôi chộp lấy cái túi xách và chìa khóa chiếc xe công vụ. Trong hành lang, tôi đụng phải Jacobi.
– Có những lời đồn đại nói rằng tôi không còn là người đàn ông trong mộng của cô nữa – anh làu bàu.
– Anh biết là không bao giờ nên tin vào những điều đọc được trên tờ Ngôi sao mà, tôi châm biếm.
– Đúng thế, hay những gì tôi nghe từ buổi giao ca ban đêm. Tôi đứng phắt lại. Ai đó đã phát hiện ra Raleigh và tôi tối qua. Trong đầu tôi chợt hiện lên bản tin nóng hổi được xuất xưởng qua bản tin rồi đồn nơi văn phòng. Đằng sau sự tức giận của tôi, tôi biết là mình đang đỏ mặt ngượng ngùng.
– Thoải mái đi –Jacobi nói. Cô biết là chuyện gì có thể xảy ra khi cô bị bắt gặp có quan hệ với một đồng sự tốt mà. Và đây là một đồng sự tốt.
– Cảm ơn Jacobi – tôi nói. Đấy là một trong những khoảng khắc hiếm hoi mà cả hai chúng tôi chẳng có gì phải che giấu. Tôi nháy mắt và đi xuống những bậc thang.
– Chỉ cần nhớ rằng, Jacobi gọi với sau lưng tôi – phải khớp chai rượu sâm panh để cô có thể đi đúng đường đấy.
– Tôi nhớ. Tôi rất biết ơn. Cảm ơn Jacobi.
Tôi lái xe xuống đường Số 6 đến Taylor và California để đến nhà của Jenks. Khi tôi đến nơi, hai xe cảnh sát đã phong tỏa con đường, khoanh vùng những chiếc xe thông tấn ở ngoài vịnh. Tôi tìm thấy Clapper – trông mệt mỏi và râu mọc lởm chởm – đang nghỉ ngơi ở cái bàn trong phòng ăn.
– Anh tìm thấy cho tôi khẩu súng giết người chứ? Tôi hỏi.
– Chỉ có những thứ này thôi. Anh chỉ vào một đống súng trong những chiếc túi nhựa trên bàn.
Có những khẩu súng săn, một khẩu súng ngắn Minelli hàng mẫu, một khẩu Colt tự động 45. Không có khẩu cớ chín ly nào cả. Tôi không cần phải di chuyển để kiểm tra.
– Chúng tôi đã xem xét văn phòng của ông ta, Clapper khò khè nói. Chẳng có gì liên quan đến các nạn nhân. Không có những bài báo, không có đồ vật nào.
– Tôi hy vọng anh có thể tìm ra những chiếc nhẫn mất tích.
– Cô muốn những chiếc nhẫn sao? – Clapper nói. Anh mệt mỏi đứng dậy. Vợ ông ta có những chiếc nhẫn. Rất nhiều. Tôi sẽ để cô xem qua những thứ đó. Những cái mà chúng tôi tìm được là thứ này. Hãy theo tôi.
Trên sàn nhà bếp, với một dấu “Bằng chứng” màu vàng bên trên là một thùng rượu sâm panh. Clos du Mesnil.
– Đó là điều chúng tôi đã biết, tôi nói.
Clapper vẫn nhìn tôi, như thể bằng cách nào đó rõ ràng tôi đã xúc phạm anh ấy. Sau đó anh ấy lấy ra một chai từ chiếc thùng mở.
– Hãy kiểm tra những con số, Lindsay. Mỗi chai đều được đăng ký với một con số. Nhìn đây này, 4-2-3-5-5-9. Phải đặt nó xuống nhẹ nhàng hơn.
Clapper lấy ra một phiếu màu xanh đề chữ “Tài sản của cảnh sát” từ túi ngực của mình.
– Một chai rượu từ Hyatt. Cùng lô, cùng số, Charlie cười.
Những chai rượu giống nhau. Đó là bằng chứng vững chắc buộc chặt Jenks với nới David và Melanie đã bị giết. Nó không phải là vũ khí, nhưng nó đã trở nên rõ ràng, không còn là chi tiết phụ nữa. Một cảm giác phấn khích dâng lên trong tôi. Tôi cảm động nhìn người cảnh sát hiện trường nhợt nhạt, to khỏe.
– Dù sao, tôi cũng không để cho cô phải đến đây chỉ vì cái đó, Clapper nói, đầy hối tiếc.
Clapper dẫn tôi đi qua bên trong ngôi nhà được trang trí đẹp đến phòng ngủ lớn. Nó co một cửa sổ lớn trông ra cây cầu Cổng Vàng. Anh ấy đưa tôi vào một căn phòng rộng. Căn phòng của Jenks.
– Cô nhớ chiếc áo véttông đầy máu chúng tôi tìm thấy ở khách sạn chứ?
Phía sau của căn phòng, Clapper ngồi xổm trên cái giá lớn.
– Tuyệt, giờ đây nó là một bộ.
Clapper với ra phái sau cái giá giày và lôi ra một chiếc túi mua hàng của hãng Nordtrom nhàu nát.
– Tôi muốn cô nhìn thấy chúng tôi tìm thấy nó như thế nào.
Anh ấy lôi ra một chiếc quần lễ phục màu đen được cuộn tròn khỏi chiếc túi.
– Tôi đã kiểm tra. Nó là cùng bộ với chiếc áo véttông tại Hyatt. Cùng người may. Hãy nhìn bên trong, cùng kiểu, cùng số.
Tôi thấy mình như thể đang nhìn chằm chặp vào một triệu đô la tiền mặt hay một tấn côcain bị đánh cắp. Tôi không thể rời mắt khỏi chiếc quần, hình dung ra xem bây giờ Nicholas Jenks sẽ quanh co thế nào đây. Claire đã đúng. Cô ấy đã đúng ngay từ đầu. Chiếc áo vét không phải của nạn nhân. Nó thuộc về Jenks.
– Vậy cô nghĩ sao, Thanh tra? Clapper cười ngoác miệng. Cô có thể khép lại vụ án của mình hay cái gì đó chứ? Ồ, đúng rồi! Người cảnh sát hiện trường la lên, tỏ vẻ đãng trí – Tôi để nó ở đâu nhỉ?
Anh vỗ nhẹ vào các túi của mình, tìm khắp nơi trong chiếc áo khoác. Cuối cùng anh ấy cũng tìm thấy một túi nhựa nhỏ.
– Lấy trực tiếp từ chiếc dao cạo điện của kẻ điên rồ đó, Clapper nói.
Trong túi là những sợi tóc ngắn màu đỏ.