Married by morning

Chương 27-P1



Phải gọi cho Vanessa Darvin vào ngày mai là điều cuối cùng Leo muốn làm. Tuy nhiên, anh cũng thấy tò mò về lý do tại sao cô ta muốn gặp anh. Địa chỉ mà Poppy đã đưa cho anh là ở phố South Audley, không xa sân thượng anh đang thuê là mấy.

Đó là một căn nhà ở thị trấn Georgian ( có kiến trúc theo phong cách Anh và Hoa Kì thế kỉ 18 và đầu thế kỉ 19) , gọn gàng, gạch đỏ đi kèm với những đồ trang trí màu trắng, phía trước được trang trí bởi một cái trán tường màu trắng (Trán tường: Trong kiến trúc cổ điển: Là hồi nhà có các bảng trang trí trạm khắc ) với bốn cột trụ thanh mảnh.

Leo thích Mayfair ( một vùng đất ở trung Luân Đôn) vô cùng, nhưng không hẳn bởi sự nổi tiếng về ngành thời trang của nơi này mà sự thực thì nó đã từng được xem là ” nơi ăn chơi và phóng đãng” vào đầu thế kỷ thứ mười tám. Nó đã bị lên án vì những mưu mô mánh khóe, những vở kịch thô tục trên sân khấu, những trận đấu quyền anh lấy giải là tiền cùng tất cả những vụ giết người ghê tởm và nạn mại dâm. Hàng trăm năm sau nơi đây đã được từng bước tu sửa mãi cho đến khi John Nash đến và công nhận vẻ đẹp đáng trân trọng của nơi đây cùng với khu phố Regent và công viên Regent . Riêng đối với Leo, anh sẽ luôn luôn xem Mayfair như một phụ nữ đáng kính với một quá khứ nổi tiếng.

Đến nơi, Leo đã được chỉ đến một căn phòng nhìn ra một khu vườn hai tầng. Vanessa Darvin và nữ bá tước Ramsay đã ở đó và nồng nhiệt chào đón anh. Như một cuộc gặp mặt bình thường, họ ngồi nói chuyện và thực hiện những lễ nghi nhỏ, sau đó hai bên hỏi thăm sức khỏe gia đình của nhau, rồi những chủ đề tán gẫu thật tế nhị , và sau tất cả Leo nhận ra rằng ấn tượng của anh về hai người phụ nữ này kể từ buổi dạ hội ở Hampshire cũng chẳng có gì biến chuyển. Nữ bá tước là một bà già lắm chuyện còn Vanessa Darvin là một người đẹp giả dối.Mười lăm phút trôi qua, rồi thêm nửa tiếng nữa, anh bắt đầu tự hỏi đến bao giờ anh mới hiểu được tại sao họ chiếm ưu thế nhưng lại phải chủ động gọi điện cho anh.

“Ôi,” nữ bá tước cuối cùng kêu lên, “Tôi hoàn toàn quên rằng tôi đã có ý định tham khảo ý kiến Cook về bữa ăn tối. Xin lỗi, tôi phải đi ngay “Bà ta đứng dậy. Và Leo cũng ngay lập tức tự động đứng lên.

“Có lẽ tôi cũng nên rời đi, vậy tốt hơn,” anh nói và cảm thấy biết ơn những cơ hội trốn thoát.

“Hãy ở lại đi, đức ngài của tôi”, Vanessa nói lặng lẽ. Hai mẹ con họ trao nhau ánh nhìn hiểu ý trước khi nữ bá tước bước ra khỏi phòng.

Dễ dàng nhận ra hai người này đang cố ý sắp xếp anh và cô ta ở riêng với nhau , Leo ngồi trở lại vào ghế. Anh nâng mày nhìn Vanessa. ” Vậy hai người có ý kiến gì cho việc này à?”

” Đúng vậy “, Vanessa xác nhận. Cô ta thực sự rất đẹp, sóng tóc đen của cô cuốn thành từng lọn, đôi mắt của cô ta đẹp đến kỳ lạ trên làn da mỏng manh. ”Tôi muốn thảo luận một vấn đề rất cá nhân với anh. Tôi hy vọng mình có thể dựa vào những suy nghĩ chín chắn của anh. “

“Cô cứ nói.” Leo nhìn cô ta chăm chú với sự quan tâm thoáng qua. Có cái gì đó không chắc chắn, khẩn cấp, bên dưới cái vẻ mặt khiêu khích của cô ta.

“Tôi không biết làm thế nào để bắt đầu một cách tốt nhất,” cô nói.

“Hãy thẳng thắn,” Leo đề nghị. ” Tôi không thích sự khôn khéo.”

“Tôi muốn đưa ra một đề xuất, đứa ngài của tôi, rằng sẽ đáp ứng nhu cầu chung của chúng ta.”

“Thật hấp dẫn làm sao. Tôi đã không biết rằng chúng ta có chung một nhu cầu. “

“Rõ ràng mong muốn của anh là kết hôn và có con trai một cách nhanh chóng, trước khi chết.”

Leo đã nhẹ giật mình. ”Tôi chưa bao giờ có ý định kết thúc cuộc đời này của mình sớm cả.”

“Vậy còn những chuyện về lời nguyền Ramsay?”

“Tôi không tin những lời nguyền đó.”

“Cha của tôi cũng thế,” cô nói nhấn mạnh.

” Và rồi sao nữa,” Leo nói, lúc này đây anh vừa cảm thấy tức tối nhưng ngược lại anh cũng cảm thấy có cái gì đó thật thích thú. “ Chúng ta không nên lãng phí thời gian. Cho tôi biết cô muốn gì, quý cô Darvin. “

“Tôi cần phải tìm một người chồng càng nhanh càng tốt, hoặc tôi sẽ sớm tìm thấy bản thân trong một nơi rất không dễ chịu một chút nào.”

Leo nhìn cô cảnh giác và không cho ra bất kì phản ứng nào.

“Mặc dù chúng ta không quen biết”, cô tiếp tục ” Nhưng tôi biết rất nhiều về anh. Những thành tích chói lọi trong quá khứ của anh khó có thể là một bí mật được. Và tôi tin rằng tất cả những phẩm chất ấy làm cho anh trở thành một người chồng không thích hợp cho bất cứ ai khác và nó sẽ khiến anh trở thành người lý tưởng cho tôi. Anh cũng biết đây, chúng ta rất giống nhau. Theo những gì mà tôi biết thì anh là người hay giễu cợt, phi luân lí và ích kỷ “. Cô cố tình ngừng lại… ” Và tôi cũng như anh. Cũng chính vì thế mà đó là lý do tại sao tôi không bao giờ cố gắng thay đổi bất kỳ điều gì ở anh. “

Thật buồn cười khi một quý cô tuổi không quá hai mươi mà lại tự tin thái quá đến vậy

”Bất cứ khi nào anh lầm đường lạc lối,” Vanessa vẫn tiếp tục, “Tôi sẽ không phàn nàn. Tôi có thể sẽ không để tâm, bởi vì tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Nó sẽ là một cuộc hôn nhân vẹn cả đôi đường. Tôi có thể sinh con cho anh để đảm bảo rằng tước hiệu và toàn bộ khu điền trang sẽ ở lại với anh. Hơn nữa, tôi có thể-”

“Quý cô Darvin,” Leo nói một cách cẩn thận, “Làm ơn đừng nói tiếp nữa.”Anh không hề đánh mất mình trong sự trớ trêu của tình huống này- cô ta đã đề xuất một cuộc hôn nhân thật sự tiện lợi, không lộn xộn giữa mong muốn và cảm xúc. Nhưng lấy được Catherine mới là điều anh thực sự khao khát.

Cách đây không lâu, điều này đã có thể hấp dẫn được anh.

Ngồi trở lại chiếc ghế của mình, Leo thân ái nhìn cô với sự kiên nhẫn. ”Tôi không phủ nhận những câu chuyện tội lỗi trong quá khứ của mình. Nhưng cho dù là không có quá khứ ấy hay bởi vì quá khứ ấy đi chăng nữa thì tôi cũng không hề cảm thấy hấp dẫn bởi những đề nghị của cô về một hôn nhân không ràng buộc đâu. “

Anh đã thấy được sự yên lặng đóng băng trên khuôn mặt của Vanessa rằng anh đã làm cho cô ta ngạc nhiên. Phải mất một lúc để cô ta lấy lại phản ứng. ” Có lẽ anh nên cảm thấy được điều đó. Bất cứ một người phụ nữ nào cũng sẽ phải thất vọng và xấu hổ về anh,rồi họ sẽ ghét anh. Nhưng tôi…” cô chạm ngực mình trong một cử chỉ nhuần nhuyễn, nhằm thu hút sự chú ý của anh tới sự tròn trịa của cô , đó quả thật là một bộ ngực hoàn hảo, “…không bao giờ mong đợi bất kì điều gì từ anh cả. “

“Nhưng tôi cần có người mong đợi một cái gì đó từ tôi,” anh nghe bản thân nói vậy. Sự thật đó đến với anh như tia chớp. Có thật là anh vừa nói điều đó không? Và anh thật lòng nghĩ vậy sao?

Và có Chúa chứng giám, lời anh nói là sự thật

Từ khi nào và làm thế nào anh lại có thể thay đổi như thế này? Đó đã là một cuộc đấu tranh sinh tử để bỏ lại sau lưng nỗi đau buồn cùng sự ghê tởm chính mình. Đã có lúc trên đường đời anh dừng lại và muốn được chết đi. Nhưng điều đó đã là quá đủ. Cho đến khi anh gặp Catherine. Cô đã đánh thức anh giống như dội một gáo nước lạnh vào mặt anh vậy. Cô làm cho anh muốn được trở thành một người đàn ông tốt hơn, không chỉ cho cô, mà còn cho cả anh nữa. Anh lẽ ra nên biết trước rằng Catherine sẽ đẩy anh xuống bờ vực. Và trời ơi, cô thực sự biết cách đưa đẩy anh lắm. Và anh đã yêu điều đó. Yêu cả con người cô nữa. Cô nàng chiến binh đeo kính nhỏ bé của anh.

Em sẽ không để anh ngã đâu, cô đã nói với anh như vậy vào cái ngày anh bị thương ở đống đổ nát. Em không cho phép anh trở thành một con người biến chất. Cô đã nói thế, và anh tin cô, và đó cũng chính là bước ngoặt trong mối quan hệ của hai người.

Làm thế nào mà anh lại có thể yêu một người đậm sâu đến vậy. Anh đã phải đấu tranh với bản thân rất nhiều để rồi nhận ta tình cảm này thực sự rất vui vẻ, rất đáng để trân trọng. Anh cảm thấy linh hồn mình như được đặt trên lửa đốt,mọi nơi trong anh đều được thắp sáng với niềm vui vô hạn . Nhận thức được sự thay đổi trên nét mặt của mình, Leo hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. Một nụ cười khẽ giật trên đôi môi anh khi anh suy ngẫm về sự bất tiện đến kì lạ khi anh nhận ra mình thật sự yêu một người khi vừa mới bị cầu hôn bởi một người khác

“Quý cô Darvin,” anh nói nhẹ nhàng, “Tôi rất vinh dự nhận được đề nghị của cô. Nhưng cô muốn là con người trước đây của tôi. Không phải là tôi bây giờ. “

Ngay lập tức một tia hiểm ác thoáng qua trên đôi mắt đen nhánh kia. ”Anh đang tự cho rằng bản thân đã thay đổi ư? Anh nghĩ có thể phủi sạch quá khứ của mình sao? “

“Không hề. Nhưng tôi hy vọng về một tương lai tươi đẹp hơn “Anh cố tình dừng lại. ” Kể cả có lời nguyền Ramsay đi nữa. “

“Anh đang làm một việc sai lầm.” Giọng nói của Vanessa cứng lại. ”Tôi biết anh không phải là một quý ông, nhưng tôi không nghĩ anh là một kẻ ngu ngốc như vậy. Ngay bây giờ anh nên đi đi. Có vẻ như anh chẳng có tác dụng gì đối với tôi cả. “

Leo đứng lên. Anh dừng lại trước khi dời khỏi và nhìn cô ta một cách sắc sảo. ”Tôi không thể giúp cô vậy tôi có thể hỏi điều này không, Quí cô Darvin … tại sao cô không chỉ đơn giản là kết hôn với cha của đứa bé? “

Hóa ra đúng như anh dự đoán.

Vanessa phát hỏa ngay trước khi cô ta có thể không chế bản thân thản nhiên trở lại. ”Anh ấy quá thấp kém so với tôi, “cô ta nói nhỏ nhưng cũng rất kiên quyết. ”Tôi phân biệt đối xử hơn các em của anh rất nhiều, đức ngài của tôi. “

” Thật đáng tiếc,” Leo thì thầm. ” Chúng dường như rất hạnh phúc trong cái sự thiếu phân biệt đối xử ấy.” Anh cúi đầu chào một cách lịch sự. ”Tạm biệt quý cô Darvin. Chúc cô may mắn trong tìm kiếm một người chồng môn đăng hộ đối. “

“Tôi không cần may mắn, đứa ngài của tôi. Tôi sẽ kết hôn, và sớm thôi. Và tôi không nghi ngờ rằng tôi và chồng tương lai của mình sẽ thực sự hạnh phúc khi đến và lấy lại quyền sở hữu tòa nhà Ramsay. “

Trở về khách sạn cho cuộc hẹn với thợ may cùng Poppy, Catherine mang trong mình niềm vui khi họ bước vào căn hộ Rutledge. Lúc đó trời mưa như trút nước, từng giọt lạnh báo trước thu sang. Mặc dù có mặc áo choàng và che dù nhưng cả cô và Poppy đều không khỏi bị ướt. Cả hai đã đi đến bên cạnh lò sưởi, đứng trước ngọn lửa đang bùng cháy phát ra những tiếng kêu lách tách.

“Harry nên sớm trở lại từ khu phố Bow,” Poppy nói và vuốt ra sau mấy sợi tóc khẽ chạm vào má cô. Harry đã đi họp với một vị cảnh sát đặc biệt và một vị thẩm phán để thảo luận về đức ngài Latimer. Cho đến nay Harry đã được thông báo về các chi tiết cụ thể của vụ việc này, và được hứa hẹn rằng sau khi anh đến văn phòng của thẩm phán, anh sẽ có thêm những lời giải thích. ” Và anh trai của tôi cũng nên vậy, nhất là sau khi gặp quý cô Darvin. “

Catherine lấy kính đeo mắt xuống và dùng tay áo lau đi lớp mờ sương vương trên đó. Cô nghe thấy một âm thanh chào đón từ Dodger, một loạt tiếng cười ồn ã, và nó nhảy cẫng về phía cô. Cô đeo kính vào và cúi xuống để đón Dodger, và nó rất nhanh luồn lách vào vòng tay của cô. ”Con chồn sương này đáng ghét này!”, cô thì thầm, trìu mến nhìn cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu trong tay mình.

“Nó yêu cô lắm đấy Catherine,” Poppy nói, lắc đầu và mỉm cười.

“Tuy nhiên,khi có cơ hội tôi sẽ phải trả nó cho Beatrix.” Nói xong cô lén lút cúi đầu để Dodger có thể hôn lên má cô.

Có một tiếng gõ cửa, tiếp theo là tiếng của một ai đó bước vào, một giọng nói nam tính, và một cô hầu gái giúp anh cất áo khoác và mũ. Leo bước vào phòng khách, mang đến mùi hương của ẩm ướt của len hòa quyện với nước mưa. Đầu anh gần như là ướt sũng, những chân tóc bám vào cổ một cách khêu gợi.

“Leo”, Poppy kêu lên với một tiếng cười, “Anh ướt hết rồi! Anh không mang theo dù phải không? “

“Ô dù ít được sử dụng khi trời mưa nghiêng”, anh thông báo với cô.

“Em sẽ đi lấy một cái khăn tắm.” Poppy ngay lập tức chạy ngược ra khỏi phòng.

Còn lại một mình với Leo, Catherine bắt gặp cái nhìn của anh. Nụ cười của anh tắt dần trên môi, và anh nhìn chằm chằm vào cô với cường độ đáng báo động. Tại sao anh ấy nhìn cô theo cách ấy? Có vẻ như trong anh có cái gì đó đã bị buông lỏng cùng đôi mắt xanh quỷ quyệt.

” Cuộc trò chuyện với quý cô Darvin thế nào hả anh?” Cô hỏi và toan lùi lại khi anh đến gần cô.

” Cũng bình thường thôi “.

Cô cau mày ở câu trả lời ngắn gọn, bực tức bùng lên. ”Cô ấy đã yêu cầu gì ở anh?”

“Cô ta đã đề nghị anh một cuộc hôn nhân tiện lợi.”

Catherine chớp mắt. Đó là những gì cô mong đợi, nhưng sao khi chính tai nghe anh nói điều này cô lại khó chịu đến như vậy. Cô đang ghen sao?

Leo dừng lại bên cạnh cô, ánh lửa bập bùng chiếu sáng những đường nét trên gương mặt anh. Nhưng giợt mưa còn vương lại trông như những viên đá quý trên gương mặt tỏa nắng của anh. Cô muốn chạm vào hơi sương mờ ảo ấy, muốn được đặt miệng mình lên đó và cảm nhận làn da anh.

“Vậy anh đã phản ứng thế nào?”, Cô buộc bản thân hỏi.

” Tất nhiên là anh cảm thấy hãnh diện rồi,” anh nói trơn tru. ” Ai mà chẳng thích được người khác mong muốn.”

Anh biết cô đang ghen. Và anh muốn trêu đùa cô một chút. Catherine đấu tranh để giữ bình tĩnh khi bản thân cô đang muốn phát hỏa.

“Có lẽ anh nên đồng ý với cô ấy,” cô nói thật bình tĩnh.

Anh vẫn không dời mắt khỏi cô. ” Có lẽ vậy.”

Catherine kìm nén một cơn thở dốc

” Của anh đây,”. Poppy nói vui vẻ, không biết gì về sự căng thẳng giữa hai người khi cô vào phòng với một chồng khăn tắm gọn gàng. Cô mang một chiếc khăn cho Leo, anh lấy nó và lau mặt.

Catherine ngồi trên ghế và để Dodger nằm cuộn mình trong lòng cô.

“Quý cô Darvin muốn gì ?”, Cô nghe Poppy hỏi.

Giọng Leo nhỏ hẳn qua chiếc khăn. ” Cô ta đã cầu hôn anh.”

“Thật tốt nhỉ,” Poppy nói. ”Cô ta rõ ràng không biết sẽ phải chịu đựng anh ngày này qua ngày khác. “

“Trong tình cảnh của cô ta,” anh quay lại, ” cô ta không thể kén cá chọn canh được.”

“Tình cảnh gì vậy?” Catherine hỏi.

Leo đưa lại khăn cho Poppy. ” Cô ta đang mang thai. Và cô ta không muốn kết hôn với cha của đứa bé. “

Cả hai người phụ nữ đều im lặng. Catherine vật lộn giữa những dòng cảm xúc khác nhau…đồng cảm, thù địch, ghen ghét và sợ hãi. Cô có thể nhận thức được rõ ràng những lợi ích của cuộc hôn nhân này.

Poppy nhìn anh trai. ” Chắc cô ta đang tuyệt vọng lắm nên mới có thể tâm sự với anh như vậy. “

Leo chưa kịp trả lời thì Harry đã bước vào căn hộ, áo khoác và mũ của anh hoàn toàn ướt sũng. ”Chào mọi người,” Harry nói, nhấp nháy một nụ cười. Cô hầu gái tiếp tục cất mũ và áo khoác giúp anh và Poppy mang đến cho anh một chiếc khăn sạch.

“Anh đi bộ sao?” Cô hỏi và vươn lên để lau khô mặt anh với sự ân cần của một người vợ.

” Anh còn gần như phải bơi ấy chứ,” Harry nói với cô và dường như anh rất thích sự chăm sóc lúc này của cô.

“Tại sao anh không thuê xe ngựa hoặc gọi người đánh xe tới đón anh?”

“Tất cả các xe ngựa cho thuê đều đắt khách khi mưa đến ,” Harry trả lời. ” Và đó chỉ là một đoạn ngắn. Chỉ có người nhát gan mới gọi người đánh xe tới. “

“Làm một kẻ nhát gan còn tốt hơn là phải chịu chết lạnh thế này,” Poppychẳng buồn để ý tới anh nữa, nhưng cũng chậm rãi bước theo anh đến bên lò sưởi.

Harry mỉm cười và cúi xuống hôn trộm cô khi anh cởi nút thắt cravat. ”Anh không bao giờ chết lạnh.” Cởi xong anh ném chiếc cravat sang một bên và đứng gần ngọn lửa bập bùng. Anh liếc nhìn Leo. ”Cuộc gặp mặt của anh với Quý côDarvin thế nào rồi?”

Leo ngồi xuống, anh nghiêng người về phía trước và lấy tay ôm đầu gối.” Đừng bận tâm chuyện đó, chúng tôi muốn được nghe thông tin về chuyến đi của anh đến khu phố Bow “.

“ Viên cảnh sát Hembrey đã xem xét các thông tin mà anh cung cấp, và anh ta sẵn sàng mở một cuộc điều tra. “

” Điều tra gì vậy anh ?” Catherine hỏi và lần lượt nhìn Harry và Leo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.