Ngọn hải đăng nơi cuối trời

Chương V: CHIẾC THUYỀN BUỒM TÊN MAULE



Kongre chẳng biết gì về nghề đi biển. Nếu như trước đây hắn là thuyền trưởng thì là thuyền trưởng ở đây, và ở trên tàu nào chứ? Chỉ có Carcante – trước đây đã từng là thủy thủ, sau đó làm phụ tá cho Kongre trong giới giang hồ và cả trên đảo Đa Quốc gia, có thể hắn biết chuyện trên nhưng lại không bao giờ chịu nói ra.

Chắc chắn sẽ không có gì là quá lời nếu ai đó có nói thẳng vào mặt hai tên này rằng chúng là kẻ cướp. Đời sống tội lỗi ấy đã gắn bó với hai tên này từ những vùng biển ven quần đảo Salomon và Nouvelles – Hébrides, nơi mà những tàu thuyền khi ấy luôn bị cướp bóc. Và chẳng còn nghi ngờ gì chuyện sau khi thoát khỏi sự truy lùng trên biển của cả nước Anh, Pháp và Mỹ trên vùng Thái Bình dương, bọn chúng đã giạt đến ẩn náu ở vùng quần đảo Magellan, rồi sau đó là hòn đảo Đa Quốc gia, nơi ấy từ nghề hải tặc chúng đã trở thành bọn cướp xác tàu.

Năm hay sáu tên trong bọn với Kongre và Carcante cũng đã từng đi biển nhiều lần trong các chuyến đánh cá hay trên các tàu thương mại, nhờ đó chúng cũng rất rành chuyện tàu thuyền cộng thêm đám thổ dân đến từ Fuégie nữa là có thể hợp thành một thủy thủ đoàn, một khi chúng chiếm được chiếc thuyền buồm.

Chiếc thuyền buồm này, căn cứ vào thân tàu và mấy cột buồm thì thuộc loại tàu có trọng tải từ trăm rưỡi đến trăm sáu mươi tấn. Một trận gió thổi từ phía tây lại trong đêm đã đưa tàu giạt vào một bãi cát có đá ngầm, có thể làm vỡ tàu nhưng hình như vỏ tàu không bị hư hại gì thì phải. Nó nằm nghiêng trên mạn trái, mũi tàu quay chếch về phía bờ biển, phần lái của nó thì quay ra biển. Trong tư thế đó, có thể trông thấy boong tàu từ mũi xuống lái. Cột buồm của tàu không hề hấn gì và vẫn còn nguyên cả buồm giữa, buồm mũi và buồm lái.

Đêm trước, khi chiếc thuyền được phát hiện ở ngoài khơi vịnh Saint – Barthélemy, chính là lúc nó đang chống chọi lại luống gió đông bắc khá mạnh thổi nó ra khỏi trong khi nó lại muốn đi qua eo Lemaire. Khi Kongre và đồng bọn mất dấu chiếc tàu trong bóng đêm thì gió đã có chiều hướng yếu đi, không đủ sức đẩy thuyền đi nữa. Bị sóng đưa về phía bãi đá, nó không tài nào ra khỏi được nữa, cho tới đêm, gió lại đột ngột đổi hướng và nếu cứ căn cứ vào sự lộn xộn của các lá buồm, có thể cho là thủy thủ đoàn đã làm hết sức mình để giữ cho thuyền đứng vững, nhưng có thể là đã quá trễ nên cuối cùng tàu bị gió thổi giạt lên bờ như ta đã thấy.

Về số phận của thuyền trưởng và thủy thủ đoàn thì có thể dự đoán là khi thấy chiếc thuyền buồm có nguy cơ va vào bãi đá họ đã lên xuồng cứu hộ mà bơi ra bể; làm như thế, họ có thể bảo toàn mạng sống mặc dầu chiếc tàu có thể bị vỡ. Nhưng rồi họ vẫn không thoát được, bởi vì xuồng của họ đã được tìm thấy nằm trong trơ trên bãi cát, cách chỗ tàu mắc cạn hơn hai hải lý, về phía đông bắc gần cuối vịnh Eranklin.

Lúc này, nước triều đang xuống, nên việc leo lên chiếc thuyền buồm không có gì là khó khăn. Từ mũi Sang – Barthélemy đến chỗ tàu mắc cạn chỉ khoảng nửa hải lý, có thể bước từ tảng đá này sang tả đá kia. Đó chính là điều mà Kongre và Carcante cùng hai tên đồng bọn nữa đã làm ngay sau đó. Những tên còn lại đứng quan sát dưới chân vách đá, để xem còn có ai sống sót sau vụ đắm tàu này.

Khi Kongre và mấy tên cùng đi đến được bãi cát thì chiếc thuyền buồm đã lộ ra hoàn toàn khô ráo. Nhưng vì sóng còn có thể lên cao khoảng hai mét nữa ở đợt nước triều lên sắp tới, cho nên chiếc tàu chỉ tìm lại được mực nước của nó nếu đáy tàu không bị hư hại gì.

Kongre đã đúng khi ước lượng tải trọng của tàu là một trăm sáu chục tấn. Hắn đi vòng quanh chiếc tàu và dừng lại trước chiếc biển có ghi tên con tàu. Hắn lẩm bẩm đọc: Maule, Valparaiso.

Thì ra đây là một con tàu Chilé, bị mắc cạn tại hòn đảo Đa Quốc gia đêm 22 rạng sáng 23 tháng Chạp.

– Tàu này dùng được đấy – Carcante nói.

– Miễn là không có lỗ thủng nào ở vỏ tàu – một tên khác nói thêm.

– Lỗ rò hay hỏng hóc thì cũng sẽ sửa được thôi – Kongre nói một cách mãn nguyện.

Hắn đi quan sát lòng tàu phía quay ra biển. Vỏ tàu có vẻ không bị hư hại gì. Mũi tàu hơi lún sâu vào cát một chút, nhưng có vẻ như còn nguyên, cũng vậy, đuôi tàu và bộ phận bánh lái vẫn còn nguyên vẹn. Còn phần vỏ tàu tì lên cát thì chưa thể kết luận được gì cả, vì chưa trông thấy nó. Sau khi nước triều lên được hai tiếng, Kongre mới có thể hiểu được rõ mọi chuyện.

– Ta lên thuyền chứ! – hắn nói.

Độ nghiêng của tàu giúp chúng lên tàu dễ dàng nhưng nó lại không cho phép chúng đi trên boong tàu. Mọi người phải bò trên boong dọc theo thành tàu – Kongre và đồng bọn phải bám vào đây néo buồm mà lần đi.

Sự va chạm của đáy tàu với bãi cát không mạnh lắm cho nên ngoài mấy cây gỗ bị bong ra, còn tất cả đều đâu vào đấy. Chiếc thuyền buồm cấu tạo không được tinh vi lắm, tuy nhiên do hỏng hóc không đáng kể nên Kongre hy vọng nó sẽ tự nổi lên khi nước triều lên.

Công việc đầu tiên mà Kongre thực hiện trên tàu là leo lên mũi tàu, ở đó hắn mở cửa cabin chỉ huy không mấy khó khăn. Vào trong cabin của thuyền trưởng, hắn lôi sổ sách, nhật ký hành trình của tàu trong ngăn kéo ra, đoạn leo lên boong có Carcante đã chờ sẵn ở đó. Cả hai đứa mở xem danh sách thủy thủ đoàn và được biết như sau:

Chiếc thuyền buồm Maule khởi hành từ cảng Valparaiso ở Chilé, trọng tải một trăm năm mươi bảy tấn. Thuyền trưởng tên là Pailha, thủy thủ đoàn có sáu người, ra khơi không chở hàng ngày 23 tháng Mười một, nơi đến là quần đảo Falkland.

Sau khi vượt qua mũi Horn suôn sẻ, chiếc Maule đang chuẩn bị đi vào eo biển Lemaire thì bị mắc cạn trong một bãi cát ở đảo Đa Quốc gia. Thuyền trưởng Pailha cùng thủy thủ đoàn không ai thoát nạn, bởi lẽ nếu có một người trong số họ còn sống, người đó ắt phải tìm chỗ để ẩn náu trong vịnh Saint – Barthélemy. Thế nhưng từ sáng cho đến lúc này, không có bóng người nào xuất hiện cả.

Như ta đã biết, trên thuyền không có hàng hóa gì cả vì con thuyền chạy không tải đến Malouines. Nhưng cái chính là Kongre đã có trong tay một con tàu để rời đảo cùng số của cải cướp được, miễn sao con thuyền mơ ước này chạy lại được.

Bây giờ là lúc dỡ bỏ các vật dằn để kiểm tra hầm tàu. Vật dằn ở đây gồm những thanh sắt vất lỏng chỏng. Việc dở bỏ vật dằn đòi hỏi một số thời gian và sau đó con tàu có thể bị phơi bày ra trước những cơn gió thổi từ biển vào. Việc cần giải quyết trước tiên là kéo con tàu ra khỏi bãi cát ngay khi nó bắt đầu nổi lên. Nếu kéo không kịp, sóng biển sẽ tràn vào tàu và chỉ vài giờ sau là tàu sẽ đầy bụng nước.

Kongre nói với Carcante:

– Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng để kéo thuyền bằng dây cáp khi nó đã có đủ nước dưới đáy. Có thể đáy thuyền không hư hại gì và nước không chui vào được.

– Điều ấy sẽ biết ngay thôi – Carcante đáp – bởi vì nước triều đang lên; nhưng sau đó ta làm gì?

– Sẽ kéo tàu ra khỏi nơi mắc cạn và dắt nó về vịnh Pingouins, ngay trước cửa các hang chứa đồ. Chỗ đó không sợ đáy tàu chạm đất vì nước sâu.

– Rồi sau đó? – Carcante hỏi.

– Sau đó chúng ta khuân xuống thuyền tất cả những gì ta có.

– Tiếp theo? – Carcante hỏi dồn.

– Đến đấy rồi tính tiếp – Kongre đáp.

Cả bọn bắt tay vào công việc, sao cho không bỏ lỡ đợt triều sắp tới, nếu bỏ lỡ thì lại mất thêm mười hai tiếng đồng hồ nữa. Bằng mọi giá, phải làm sao kéo chiếc thuyền buồm neo đậu trong vịnh trước buổi trưa. Ở đó, thuyền sẽ nổi và tương đối an toàn nếu thời tiết như thế này.

Trước tiên, Kongre với sự trợ giúp của đồng bọn, tìm cách kéo neo lên, sau đó kéo dài hết dây neo và buông neo ngoài bãi cát. Bằng cách ấy, khi đuôi tàu không còn chạm cát nữa thì có thể bắt đầu lai dắt tàu đến chỗ nước sâu. Trước khi nước triều xuống thấp là đã có thể đưa tàu vào vịnh và ngay chiều nay cả bọn sẽ kiểm tra kỹ hầm tàu.

Những biện pháp trên đã nhanh chóng được thực hiện và đã xong xuôi đúng vào lúc nước triều bắt đầu lên. Bãi cát sắp được nước phủ kín.

Và cứ thế Kongre, Carcante cùng sáu tên trong băng cướp leo lên tàu còn các tên khác thì đi về phía vách đá dựng đứng.

Bây giờ thì phải chờ đợi, chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Bởi vì gió biển thường thổi dậy lúc nước triều lên, đấy là điều đáng sợ nhất, bởi vì gió có thể đẩy con thuyền về phía bờ và làm tàu lún sâu vào cát.

Có vẻ như tình hình đang thuận lợi cho kế hoạch của Kongre. Gió biển đã chuyển hướng một chút về phía nam, giúp cho chiếc thuyền buồm Maule mau chóng ra khỏi nơi mắc cạn. Kongre và những tên khác nắm chắc phía mũi tàu vì phía đó sẽ nổi lên trước phía lái. Không phải không có lý do để người ta hy vọng rằng con tàu có thể xoay ngay ra, lúc đó dùng dây cáp kéo mũi nó ra khoảng một trăm sải dây, là nó sẽ nổi lên theo tư thế tự nhiên.

Lúc này, nước biển dâng lên chầm chậm. Một vài rung chuyển cho biết thân tàu đã cảm nhận được tác dụng của nước triều. Nước biển trải ra thành những làn sóng dài và không ngọn sóng nào vỡ ra ở ngoài khơi. Thật không còn gì may mắn hơn cho cả bọn.

Nhưng, nếu như Kongre lúc này tự cho là đã chắc chắn có thể đưa chiếc tàu vào nơi neo đậu an toàn trong vịnh Franklin, thì vẫn còn một điều làm hắn lo ngại. Thân tàu đè lên bãi cát ở mạn trái, cho nên cho đến bây giờ vẫn chưa thể quan sát chỗ đó xem nó có bị hư hại gì không? Nếu ở đó có một lỗ rò rỉ nào đó là không có thì giờ thấy nó dưới đống sắt vụn dùng làm vật dằn để kịp thời bịt nó lại, thì con tàu sẽ không thể thoát được, nó sẽ bị nước tràn ngập và phải để cho gió bão làm nốt công việc của nó.

Đây là một mối lo lớn. Do đó, ta dễ hiểu được nỗi sốt ruột mà Kongre và đồng bọn phải chịu đựng trong khi theo dõi nước triều lên! Nếu vỏ tàu bị hư hại hoặc vài chỗ bị bung ra, nước sẽ tràn vào khoang thuyền ngay và chiếc Maule sẽ không còn đứng được nữa.

Nhưng cả bọn chúng cũng cảm thấy yên lòng khi nước biển dồn lên và mỗi lúc thân tàu lại nhô theo. Nước trải dài dọc theo thân tàu mà không hề tràn vào trong. Một vài rung chuyển cho biết vỏ tàu còn nguyên và boong tàu dần dà lấy lại tư thế nằm ngay bình thường.

– Không có lỗ rò nào!… Không có lỗ rò nào! – Carcante reo to lên.

– Hãy chú ý tới bàn tời đứng! – Kongre ra lệnh.

Các tay quay đã sẵn sàng. Mọi người chỉ còn đợi lệnh để thao tác phần mình.

Kongre, nghiêng người trên cái giá đỡ neo để ngắm sóng biển đang dâng lên từ hơn hai tiếng đồng hồ. Mũi tàu từ từ nhô lên cho biết phần trước của sống tàu không chạm đáy. Nhưng phía lái tàu còn chìm trong cát và bánh lái vẫn chưa động đậy được. Cần phải nửa tiếng đồng hồ nữa đuôi tàu mới hoàn toàn nổi lên.

Kongre lúc này rất muốn công việc trục tàu được hoàn tất sớm nên hắn đứng ở phía mũi tàu mà hét to:

– Kéo neo lên!

Các tay quay mặc dầu đã được toàn thể xúm vào quay cũng chỉ làm dây neo căng ra, mũi tàu vẫn chưa chịu quay đầu ra phía biển.

– Giữ cho chắc! – Kongre hét lên.

Chúng lo rằng neo sẽ trượt đi và sẽ rất khó khăn khi thả nó xuống.

Chiếc thuyền buồm đã hoàn toàn nổi lên và khi đi từ mũi đến lái tàu, Carcante có thể cầm chắc là tàu không bị nước vào và như vậy nếu có hư hại gì thì ít ra vỏ tàu cũng không bị bong ra. Chúng có quyền hy vọng là chiếc thuyền buồm Maule đã không bị hư hại gì lúc sóng thuyền va vào cát và cả trong nửa ngày ngâm trong nước. Với tình hình thế này thì việc neo tàu trên vịnh Pingouins sẽ không còn lâu nữa. Ngay chiều nay có thể chất hàng lên tàu và chỉ sáng mai là nó đã sẵn sàng ra khơi được. Tuy nhiên, phải biết lợi dụng thời tiết. Gió sẽ thuận lợi cho chiếc thuyền buồm Maule nếu nó muốn qua eo biển Lemaire, hoặc khi nó men theo bờ nam của đảo Đa Quốc gia để ra Đại Tây dương.

Vào khoảng chín giờ, nước triều bắt đầu dừng, và như người ta thường nói, nước triều ở đầu tuần trăng không bao giờ quá lớn. Nhưng sau cùng, do mực nước tương đối thấp của chiếc thuyền buồm, chúng có lý do để tin là thuyền sẽ chóng nổi lên.

Thực vậy vào lúc hơn tám giờ rưỡi một chút, phía sau lái, tàu bắt đầu nổi lên. Chiếc thuyền buồm Maule đã chạm đáy mà không một chút hư hại trên mặt biển lặng như lúc này.

Kongre, sau khi đã quan sát tình hình rút ra kết luận là có thể dùng dây cáp lái thuyền theo lệnh hắn, đồng bọn của hắn bắt đầu kéo neo và sau khi chúng đã kéo được hơn mười sải tay thì mũi của chiếc thuyền buồm Maule quay dần ra ngoài khơi. Chiếc neo đã bám tốt. Các cánh neo đã ăn rất chắc vào một khe đá và không hề tuột đi dưới sức kéo của bàn tời đứng.

– Nào, mạnh tay lên chúng mày! – Kongre hét.

Và tất cả mọi người cùng bắt tay vào kéo, kể cả Carcante trong khi Kongre đứng quan sát phần lái của tàu. Đã có những lúc mọi công việc như chững lại vì nửa sau của đáy tàu vẫn chạm vào bờ cát. Vì vậy Kongre và đồng bọn không khỏi cảm thấy lo lắng. Nước triều chỉ còn dâng lên trong khoảng hai chục phút nữa và điều quan trọng là chiếc tàu Maule phải nổi lên được nếu không muốn bị chôn tại chỗ tới kỳ triều sau. Và, trong hai ngày nữa, mực nước triều sẽ giảm đi vì nó chỉ lên lại mức cũ sau bốn mươi tám giờ.

Đã đến lúc phải tung ra nỗ lực cuối cùng. Ta có thể hình dung ra một sự còn hơn cả sự giận dữ, đấy là cơn điên cuồng của đám người khi thấy mình bất lực. Có được trong tay con tàu mơ ước bấy lâu nay, con tàu có thể mang lại tự do, mang lại an toàn cho cả bọn mà lại không thể nào kéo nó ra khỏi bãi cát!…

Và rồi những tiếng chửi thề, tiếng nguyền rủa vang lên trong lúc bọn chúng thở hồng hộc bên chiếc bàn tời đứng với nỗi lo sợ dây neo bị đứt hay trượt đi! Rồi lại còn phải chờ đến tối mới được thả neo lần nữa. Mà từ giờ đến lúc đó ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra và thời tiết có còn thuận lợi như bây giờ không?

Nói chính xác thì lúc này đã có vài đám mây lớn đang hình thành ở hướng đông bắc. Nếu chúng cứ đứng nguyên ở đó thì tình thế của thuyền cũng không xấu đi vì bãi cát đã được những vách đá dựng đứng che chở. Nhưng liệu biển có trở nên dữ dội hơn, liệu sóng lừng có làm nốt công việc mà nó đã bắt đầu từ đêm trước không? Rồi những làn gió đông bắc, ngay cả khi chưa đủ mạnh, cũng không hề thuận lợi cho việc đi lại trong eo biển chút nào. Thay vì giúp cho chiếc thuyền Maule căng buồm lên mà lướt sóng, nó sẽ làm thuyền phải ì ạch nhích từng bước trong nhiều ngày, và ai đã từng quen đi biển đều rõ rằng hậu quả của sự chậm trễ ở đây luôn luôn là nghiêm trọng.

Lúc này triều đã dừng và chỉ trong vài phút nữa thì bắt đầu rút. Toàn thể bãi cát đã ngập. Chỉ còn lại vài mỏm đá để lộ đầu ra trên mặt nước. Từ mũi Saint – Barthélemy không ai thấy mũi đất nữa; và trên bờ biển, mấy bãi bồi mà lúc trước đây vừa bị sóng làm ngập, giờ này đã khô ráo.

Rõ ràng là nước biển bắt đầu rút từ từ và xung quanh bãi cát, các mỏm đá bắt đầu lộ ra. Lập tức những tiếng chửi thề lại vang lên. Những con người đã làm cật lực sắp phải bỏ dở công việc không dẫn tới đâu cả. Kongre chạy đến, mắt long lanh giận dữ, bọt mép sùi ra. Tay cầm búa, hắn đe dọa ai bỏ công việc sẽ bị trừng phạt tức thì và ai cũng hiểu là hắn dám làm việc đó lắm.

Tất cả lại xúm vào quay chiếc tay quay của bàn tời đứng và dưới sức lực của chúng, dây xích căng ra như muốn đứt, nó làm trầy xước cả lớp đồng lót ở lỗ kéo neo.

Sau cùng một tiếng động vang lên, chiếc bàn tời nghiến ken két và chiếc thuyền buồm nhích từng chút một về phía ngoài khơi. Thanh điều khiển bánh lái bắt đầu động đậy chứng tỏ nó đang thoát khỏi bãi cát.

– Hoan hô! Hoan hô!

Đoàn người cùng reo lên khi thấy chiếc tàu xê dịch. Đuôi tàu vừa mới ra khỏi vết mắc cạn. Bàn tời đứng quay nhanh hơn và chỉ trong vài phút nữa chiếc tàu được dây neo kéo, sẽ nổi hẳn lên trên mặt nước.

Ngay tức thì, Kongre chạy nhanh đến bánh xe lái tàu. Dây neo chùng xuống, chiếc mỏ neo được ke`o lên giá đỡ. Bây giờ chỉ còn việc dắt nó đi len giữa các mô đá để đến vũng tàu trong vịnh Franklin.

Kongre cho kéo ngay cánh buồm lớn sát mũi lên, và thế là đủ. Với tình hình biển như hiện nay, chỗ nào cũng có nước. Nửa giờ sau, khi đã vượt qua những mỏm đá cuối cùng ven biển, chiếc thuyền buồm đã được neo đậu vững vàng trong vũng tàu Pingouins cách mũi Saint – Barthélemy hai hải lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.