Ngọn hải đăng nơi cuối trời

Chương XI: BỌN CƯỚP XÁC TÀU



Bọn chúng tất cả mười hai tên, không kể hai tên cầm đầu là Kongre và Carcante. Tất cả đều có chung bản năng là thích cướp bóc.

Đêm hôm trước, khi mặt trời sắp khuất sau chân trời, từ trên hành lang của tháp đèn, Carcante đã phát hiện ra con tàu ba buồm đang đi tới từ phía đông. Khi được nghe báo, Kongre cho rằng con tàu này bị gió bão bất ngờ nên muốn đến eo biển Lemaire tìm chỗ núp trong bờ biển phía tây của đảo. Lúc trời còn sáng, hắn có thể theo dõi đường đi của con tàu, nhưng khi đêm đã xuống, căn cứ vào đèn hiệu của tàu, chẳng mấy khó khăn, hắn cũng nhận ra lúc này con tàu đã bị hư hại một phần và hắn hy vọng không thấy đèn hải đăng con tàu sẽ đâm vào bờ biển. Nếu Kongre cho thắp đèn lên, thì ắt là con tàu sẽ thoát nạn. Hắn cương quyết không làm điều đó và đã thấy các đèn hiệu của chiếc Century biến mất thì không còn nghi ngờ gì nữa, con tàu đã vỡ tan tành ở khoảng giữa mũi San Juan và mỏm Several.

Hôm sau, giông bão vẫn không giảm, vẫn vô cùng tàn khốc. Không thể nào nghĩ tới chuyện đưa chiếc thuyền buồm ra khơi. Một sự chậm trễ không thể nào tránh được, một sự chậm trễ có thể kéo dài vài ngày và điều này có thể có hậu quả rất nghiêm trọng, trước viễn cảnh con tàu đưa tổ gác thay thế ra đảo sẽ đến bất chợt không biết khi nào.

Dẫu cho Kongre và đồng bọn có bực mình đến đâu đi nữa thì chúng vẫn phải đợi. Vả lại, dù sao thì hôm nay mới là 19 tháng Hai. Từ bây giờ đến cuối tháng thế nào bão cũng dứt. Và chỉ cần trời yên biển lặng là ngay lập tức chiếc Carcante sẽ nhổ neo để ra khơi.

Nhưng giờ đây vừa có một con tàu bị đắm, phải chăng đây là cơ hội để vơ vét thêm vài món đồ quý giá, làm tăng thêm của cải chất lên tàu? Sự gia tăng của cải này ít ra cũng bù đắp cho những trục trặc mà bọn chúng đã phải chịu đựng.

Vấn đề không cần bàn cãi lâu, có thể nói tất cả bọn chúng đều là những con chim đói mồi cả. Chiếc xà lúp ngay lập tức đã chuẩn bị để lên đường. Bọn chúng phải vật lộn vất vả với sóng gió mới đưa được chiếc xuồng tiến lên. Chỉ cần một tiếng rưỡi đồng hồ là chúng có thể đến chỗ vách đá. Nhưng lúc về, nhờ xuôi gió nên có thể nhanh hơn.

Chiếc xà lúp cặp bờ bắc của vịnh, ngay phía trước hang đá. Toàn băng cướp vội vã nhảy xuống và đi về phía xác con tàu. Chính lúc ấy là lúc mà câu chuyện giữa John Davis và Vasquez phải tạm ngưng vì những tiếng kêu của bọn cướp vọng đến.

Vasquez ngay lập tức bò đến trước cửa hang, cố để không bị phát hiện. Một lát sau thì John Davis đã bò đến bên anh:

– Này anh! – Vasquez nói – Để mặc tôi xoay xở! Anh cần phải nghỉ ngơi.

– Không cần đâu – John Davis đáp – Tôi đã lại sức, vả lại tôi cũng muốn xem mặt mũi chúng ra sao.

Thuyền phó của chiếc Century này đúng là một con người nghị lực, một người con của châu Mỹ có ý chí sắt đá. Ông thuộc loại người hễ muốn là làm, trừ phi hồn lìa khỏi xác như người ta thường ví von. Đồng thời với nghề thủy thủ, ông ta cũng thuộc loại cừ, đã từng phục vụ trong hải quân Hoa Kỳ với chức vụ trung úy, trước khi chuyển sang dân sự. Nếu chuyến đi của chiếc Century vừa qua suôn sẻ thì sau khi trở về cảng Mobile, Harry Steward sẽ về hưu và chức thuyền trưởng sẽ được trao cho John Davis. Với cá nhân ông, thì đấy cũng là một nguyên nhân làm ông nổi giận. Con tàu mà nay mai ông sẽ là thuyền trưởng, giờ đây chỉ còn là một đống gỗ sắt không hình thù.

Nếu như Vasquez có bao giờ cảm thấy cần một ai đó để vực dậy lòng can đảm nơi anh, thì con người đó chính là John Davis.

Nhưng cho dù có cương quyết và can đảm đến đâu thì chỉ với hai người làm sao có thể đương đầu với Kongre và cả băng cướp?

Núp đằng sau một tảng đá, Vasquez và John Davis cẩn thận quan sát bờ biển bắt đầu từ đây kéo dài cho đến mũi San Juan.

Kongre, Carcante và những tên khác lúc này đang dừng chân ở chỗ mà gió bão đã cuốn nửa chiếc vỏ của tàu Century lên đập vào vách đá vỡ tan tành. Bọn cướp chỉ đứng cách cửa hang đá khoảng hai trăm bước, vì thế có thể thấy rõ những đặc điểm của chúng. Chúng đều mặc áo choàng kín đầu bằng vải nhựa bó sát người, trên đầu đứa nào cũng đội một cái mũ cũng bằng vải nhựa, buộc chặt vào cằm. Bọn chúng cũng phải vất vả chống đỡ với mưa bão, điều này cũng dễ thấy. Đôi khi chúng phải cong người lại, tay bám vào một khúc gỗ của xác tàu hay một mỏm đá để khỏi bị gió thổi lật ngã. Vasquez liền chỉ cho John Davis những tên mà anh đã biết từ hôm vào hang của chúng.

– Cái thằng to lớn kia – anh nói – nó đứng gần xác tàu Century ấy, nó chính là Kongre.

– Tên đầu đảng phải không?

– Đúng thế.

– Thế còn cái tên đang nói chuyện với hắn là ai?

– Đó là Carcante, phó băng… Tôi đã trông thấy nó từ trên cao, chính nó là một trong những tên đã giết bạn tôi.

– Và anh sẵn sàng đập vỡ mặt nó ra chứ? – John Davis hỏi.

– Tôi sẵn sàng đập chết hắn và tên đầu sỏ như đập những con chó dại! – Vasquez đáp.

Bọn cướp mất gần một giờ đồng hồ cho việc tìm tòi ở chiếc vỏ tàu vỡ nát đó. Chúng lục lọi mọi chỗ. Chỗ Niken chứa trong khoang tàu, chúng không biết dùng để làm gì nên vứt bừa bãi trên bờ đá. Nhưng trong đám đồ tầm tầm mà tàu chở theo, có những thứ hợp với chúng. Vì thế, nên chúng khuân đi ba thùng lớn cùng nhiều chiếc ba lô chất lên xà lúp.

– Nếu bọn khốn này muốn tìm vàng bạc, tiền nong, nữ trang có giá trị… thì chúng sẽ không thấy gì đâu – John Davis nói.

– Đúng là chúng muốn tìm những thứ ấy thật – Vasquez đáp – Trong hang đá của chúng có rất nhiều của cải và như vậy thì các tàu thuyền bị đắm ở vùng biển này phải chở nhiều đồ quý giá lắm. Như vậy, chiếc thuyền buồm hiện giờ phải chứa cả một kho của cải đáng giá đấy, Davis ạ.

– Tôi hiểu – Davis đáp – và bọn chúng rất nóng lòng muốn mang số của cải đó đi… Nhưng chúng sẽ không có được cái may mắn đó đâu!

– Nếu vậy thì thời tiết cần phải cứ xấu như thế này trong nửa tháng nữa – Vasquez nói.

– Hoặc giả chúng ta tìm ra một kế nào khác.

John Davis chưa thể nghĩ gì hơn thế… Tóm lại, làm thế nào để ngăn chiếc thuyền buồm ra đi khi bão tố giảm dần, trời sẽ đẹp và mặt biển êm ả lại?

Giữa lúc đó bọn cướp đã rời nửa con tàu này để bước về phía nửa kia, nằm ở nơi mắc cạn gần mũi vịnh. Từ chỗ nấp, Vasquez và John Davis vẫn còn có thể trông thấy bọn chúng nhưng hơi xa một chút. Nước triều đang xuống và mặc dầu gió vẫn còn lạnh nhưng các mỏm đá đã lộ ra phần lớn. Bây giờ có thể dễ dàng đi xuống gần xác chiếc tàu ba buồm.

Kongre và hai tên nữa chui vào trong xác tàu. Đó là phần sau của thân tàu, mà theo lời John Davis nói với Vasquez thì đó chính là kho chứa lương thực của tàu. Rất có thể kho lương thực đã bị sóng biển cuốn đi. Tuy nhiên vẫn còn khả năng còn lại một số.

Đúng như thế, nhiều tên trong bọn cướp khuân từ trong đó ra nhiều hòm gỗ, nhiều thùng phuy mà chúng lấy chân đẩy cho lăn trên cát về hướng chiếc xà lúp. Nhiều ba lô đựng áo quần cũng được bọn chúng lôi ra từ trong xác tàu và mang về xà lúp.

Cuộc vơ vét kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ, sau cùng Carcante cùng hai tên nữa dùng búa tháo gỡ bảng mang tên con tàu, chỉ cách mặt đất chừng một mét.

– Chúng làm thế để làm gì nhỉ? – Vasquez hỏi – Còn có gì ở cái xác tàu đó nữa mà còn đập phá thêm? Tại sao chúng làm vậy?

– Điều chúng muốn, tôi đã đoán ra – John Davis đáp – đó là chúng muốn xóa sạch dấu vết con tàu để lại, từ cái tên tàu đến quốc tịch của nó, nghĩa là sẽ không có ai biết là đã có một con tàu mang tên Century lâm nạn ở vùng biển Đại Tây dương này.

John Davis đã không lầm. Vài phút sau Kongre đi từ trong tháp chỉ huy ra với chiếc cờ Mỹ mà hắn tìm được trong cabin của thuyền trưởng và nó xé chiếc cờ ra hàng trăm mảnh.

– A! Tên khốn nạn! – John Davis kêu lên – nó xé lá cờ của đất nước tôi!

May mà Vasquez còn kịp giữ lấy tay anh ta lại, vào lúc không làm chủ được mình, anh định lao xuống bờ đá.

Rồi cuộc vơ vét cũng kết thúc. Chiếc xà lúp đã chất đầy hàng. Kongre và Carcante trở lại phía chân vách đá. Trong lúc chúng đi qua đi lại bên ngoài cửa hang mà Vasquez và John Davis đang ẩn núp, hai anh còn nghe chúng nói chuyện với nhau:

– Như vậy là ngày mai chúng ta chưa ra khỏi đây được.

– Ừ, tao sợ là cái thời tiết ôn dịch này còn kéo dài thêm vài ba ngày nữa.

– À! Mà ta đâu bị lỗ vốn về chuyện chậm trễ này.

– Đúng vậy, nhưng tao đã hy vọng là sẽ tìm được nhiều thứ trên một con tàu Mỹ như chiếc này!… Chiếc cuối cùng mà chúng ta kéo được nó vào bãi đá chỉ mang lại cho ta có khoảng năm chục ngàn đô la.

– Tàu bị đắm đâu phải chiếc nào cũng giống chiếc nào – Carcante nói với giọng triết lý – Lần này mình đụng phải một bọn nghèo mạt rệp, thế thôi.

Trong một phút giận dữ không kiềm chế nổi, John Davis định lấy súng lục ra bổ vào đầu tên cướp, nếu Vasquez không giữ tay anh lại một lần nữa.

– Đúng, anh làm như vậy là rất đúng! – John Davis công nhận – Nhưng tôi không thể nào quen với ý nghĩ rằng bọn khốn kiếp này sẽ không bị trừng trị… Và mai đây, chiếc thuyền buồm của chúng có rời được khỏi đảo, thì biết chúng ở đâu mà tìm, biết chúng đi đâu mà theo dõi?

– Cơn bão này chưa tan ngay được đâu – Vasquez nhận xét – Cho dù gió có yếu đi thì biển vẫn còn động trong nhiều ngày nữa. Chúng chưa thể ra khỏi vịnh được, hãy tin tôi đi.

– Tôi tin anh, Vasquez ạ, nhưng có chắc là từ nay đến đầu tháng sau chiếc tuần dương hạm sẽ đến đảo không. Anh nói với tôi điều đó phải không?

– Có thể còn sớm hơn thế, Davis ạ, biết đâu đấy.

– Cầu Trời được như thế!

Điều chắc chắn là cơn bão chưa muốn dịu đi và ở vĩ tuyến này, ngay cả trong mùa đẹp trời, thì những biến động thời tiết cũng kéo dài cả nửa tháng. Nếu gió thổi từ phía nam lên, nó sẽ mang theo hơi lạnh của mùa đông địa cực. Bắt đầu từ bây giờ, các tàu săn cá voi đã chuẩn bị rời địa cực, bởi vì từ tháng Ba trở đi là địa cực sẽ có những tảng băng nổi. Nhưng, cũng có thể trong bốn, năm ngày nữa biển sẽ tạm ngưng gió bão trong một khoảng thời gian ngắn và chiếc thuyền buồm sẽ lợi dụng lúc này để ra khơi.

Mãi cho đến bốn giờ chiều hôm đó, Kongre và đồng bọn mới lên xà lúp trở về. Sau khi buồm được kéo lên, chiếc xà lúp nhanh chóng khuất dạng ở phía bờ bắc của vịnh. Đến đêm thì gió bão có vẻ như mạnh hơn. Một trận mưa lạnh buốt tuôn xối xả từ những đám mây đến từ hướng đông nam.

Vasquez và John Davis không thể nào rời khỏi hang đá. Khí lạnh tỏa ra nhiều đến nỗi hai người phải đốt lửa lên sưởi. Đống lửa nhỏ được nhóm lên ở một góc hang đá. Bờ biển lúc này vắng lặng, bóng đêm dày đặc, họ không có gì phải lo sợ cả.

Đêm hôm đó thật kinh khủng, sóng biển vẫn đập liên tục vào bờ đá. Đôi lúc người ta nghe như cả một cơn sóng thần đang đổ bộ vào bờ biển phía đông. Chắc chắn là một cơn sóng lừng khủng khiếp đi vào trong lòng vịnh và Kongre sẽ phải rất vất vả để giữ cho con tàu Carcante ở yên nơi neo đậu.

– Chiếc Carcante chắc bị tan tành thành mảnh vụn thôi – John Davis nói – và những mảnh vỡ của nó thế nào cũng trôi ra bể cùng với nước triều buổi sáng? Còn về cái vỏ tàu Century, ngày mai chắc chắn sẽ không còn gì ngoài những mảnh vỡ rải rác trên bờ đá.

Cơn thịnh nộ của đất trời có lẽ đã đạt tới đỉnh điểm. Đó là tất cả những gì mà Vasquez cùng người bạn mới đã nhận xét vào sáng hôm sau. Tất cả không còn gì nữa. Không ai có thể hình dung ra một cuộc xáo trộn đến như vậy của tạo vật. Nước mưa trên trời lẫn vào biển cả.

Và thời tiết cứ tiếp tục như thế suốt ngày hôm đó và cả đêm hôm đó nữa. Trong khoảng bốn mươi tám tiếng đông hồ đó, không có con tàu nào xuất hiện ngoài khơi của đảo, và ta có thể hiểu rằng những con tàu đó muốn bằng mọi giá, tránh xa cái vùng biển Magellan nguy hiểm đang bị bão táp dập vùi này. Cả trong eo biển Magellan và eo biển Lemaire, đều không thể tìm ra một nơi trú ẩn cho qua cơn phong ba dữ dội như thế này. Điều duy nhất giúp họ thoát nạn là sự chạy trốn, và trước mũi tàu của họ chỉ là biển cả bao la.

Đúng như dự đoán của John Davis và Vasquez, chiếc vỏ tàu Century đã bị gió bão phá hủy hoàn toàn và vô vàn mảnh vỡ, đủ phủ kín bờ đá kéo dài tới chân vách đá.

May mắn thay, vấn đề lương thực không còn là mối bận tâm của hai người nữa. Với số đồ hộp kiếm được từ chiếc Century, họ có thể sống được hơn một tháng nữa. Mà trong khoảng thời gian ấy chỉ chừng mười hai ngày nữa là con tàu Santa-fé sẽ đến đây. Lúc ấy bão chắc hẳn đã tan và chiếc tuần dương hạm sẽ dễ dàng nhận ra mũi San Juan này.

Chính con tàu mà cả hai đang nóng lòng mong đợi đó đã trở thành đề tài quen thuộc của các cuộc nói chuyện giữa hai người.

– Mong sao cho gió bão thế này cứ kéo dài để cản không cho chiếc thuyền buồm của bọn cướp ra khơi, và cũng cầu sao cho mưa gió sẽ tạnh để cho chiếc Santa-fé đến đảo. Đó là tất cả những gì mà tôi muốn bây giờ – Vasquez thường hay kêu lên một cách ngây thơ như vậy.

– A! – John Davis đáp – nếu chúng ta mà chi phối được mưa gió thì điều đó nhất định xảy ra. Tiếc thay, mưa gió lại là của Trời. Mà Trời cũng không muốn cho lũ khốn nạn kia thoát khỏi sự trừng phạt về những tội ác của chúng – John Davis nhận định bằng cách dùng những chữ vốn hay được Vasquez dùng trước đây.

Cả hai cùng nung nấu khát vọng trả thù và họ đã gặp nhau trong cùng một ý tưởng.

Ngày 21 và ngày 22, tình hình cũng không mấy thay đổi, ít ra là như vậy. Có thể gió có hơi chếch về đông bắc. Nhưng sau một giờ tạm lắng dịu, gió đã trở lại như cũ và giáng xuống đảo hàng tràng cơn giông khủng khiếp.

Không cần phải nói, trong bọn cướp không một đứa nào ló mặt ra bên ngoài. Có lẽ bọn chúng lại lo cho chiếc thuyền buồm sao cho nó tránh khỏi mọi hư hại để có thể đến trong cái vũng tàu mà nước triều đã đầy ắp do mưa bão.

Ngày 23, trong buổi sáng, thời tiết đã khá hơn một chút. Ngay sau một lúc ngập ngừng, cuối cùng hướng gió cố định ở hướng đông – đông bắc. Rồi những khoảng trời quang đãng xuất hiện, trước còn hẹp, sau cứ lớn dần và làm lộ ra chân trời phía nam. Mưa đã lạnh và nếu gió còn thổi mạnh thì điều đó chỉ càng làm cho trời quang đãng thêm.

Biển vẫn còn động, sóng vẫn đánh dữ dội vào bờ biển. Cửa vịnh vẫn chưa thể khai thông và dĩ nhiên là chiếc thuyền buồm vẫn chưa thể ra khơi trong vài ngày sắp tới. Liệu Kongre và Carcante có nhân lúc thời tiết đã khá hơn để đi tới mũi San Juan quan sát tình hình mặt biển không?

Có thể lắm, rất có thể là đằng khác và những biện pháp thận trọng phải không được lơ là. Tuy nhiên, bọn chúng chắc không thể đến ngay lúc sáng sớm. Do đó John Davis và Vasquez cũng thử liều ra khỏi hang đá một lát. Đã hai ngày các anh không ra khỏi hang rồi.

– Gió này chắc vẫn tiếp tục thổi mạnh chứ? – Vasquez hỏi.

– Tôi e rằng như vậy – John Davis đáp.

Bản năng thủy thủ trong anh không bao giờ sai lầm. Trời sẽ còn tiếp tục xấu ít nhất là mươi hôm nữa. Anh đứng khoanh tay ngắm trời, ngắm biển. Lúc này, Vasquez đã tiến lên phía trước vài bước chân, Davis liền đi theo bạn dọc theo vách đá.

Đột nhiên, chân anh đá vào một vật gì bị vùi lấp một phần trong cát, qua tiếng vang anh biết là vật ấy bằng kim loại. Anh cúi xuống và nhận ra đấy là thùng đựng thuốc súng dùng cho hai khẩu đại bác để bắn pháo hiệu trên tàu Century.

– Cái món này không biết dùng làm gì đây – anh nói – A! Nếu có thể ta sẽ dùng nó để đốt cháy chiếc thuyền buồm cùng với bọn cướp?

– Không được nghĩ như thế – Vasquez lắc đầu đáp – Dẫu sao ta cứ mang nó về cất trong hang đá sẽ có lúc dùng đến.

Hai người tiếp tục đi xuống bờ biển và cùng đi về phía mũi đá mà những lúc nước triều lên họ không thể ra được.

Sóng lừng vẫn đập dữ dội vào các tảng đá. Vasquez chợt trông thấy trong hốc đá một khẩu súng và cả chiếc giá súng cũng nằm lăn lóc bên cạnh.

– Chúng là của tàu anh đấy phải không Davis, cả mấy viên đạn kia nữa phải không?

– Cái món này không biết dùng làm gì đây!

– Biết đâu đấy – Vasquez đáp – Bởi vì chúng ta có cả súng lẫn đạn và thuốc súng, khi có cơ hội, ta sẽ dùng đến nó…

– Tôi không tin có chuyện ấy – Davis đáp.

– Tại sao không? Bởi vì hải đăng đã bị chúng tắt, ban đêm nếu có con tàu nào qua như chiếc Century hôm trước ấy ta có thể bắn bằng khẩu đại bác này để báo cho tàu ấy biết chứ.

John Davis nhìn bạn bằng một cái nhìn đặc biệt. Có vẻ như vừa có một ý tưởng khác vừa đến với đầu óc anh. Nhưng anh chỉ trả lời lấp lửng:

– Ừ, mà ý kiến của anh cũng được đấy Vasquez?

– Chứ sao, Davis, tôi không nghĩ rằng đấy là một ý kiến dở. Chắc chắn là tiếng nổ sẽ vang lên… Chúng sẽ tố cáo sự có mặt của tôi và anh ở trên đảo… Bọn cướp sẽ đi lùng sục… có thể chúng tìm thấy chúng ta… và điều đó sẽ nguy cho mạng sống của ta!… Nhưng có bao người khác sẽ được cứu sống và như thế chúng ta sẽ làm tròn bổn phận của mình.

– Nhưng chúng ta sẽ có một cách làm khác để thực hiện bổn phận của mình!

John Davis lẩm bẩm nói mà không giải thích gì hơn. Tuy nhiên, anh cũng không phản đối gì Vasquez về việc khuân súng về hang đá; sau đó họ cũng khuân về hang cả hòm thuốc súng, những viên đạn và cái giá súng. Công việc thật vất vả và mất nhiều thời gian. Khi Vasquez và John Davis nghỉ tay để về hang ăn bữa sáng thì mặt trời đã lên cao khỏi đường chân trời, lúc đó chắc đã tới mười giờ sáng.

Nhưng lúc hai người vừa khuất dạng thì cũng là lúc Kongre, Carcante và tên thợ mộc Vargas xuất hiện ở khúc quanh ở chân vách đá. Vì chiếc xà lúp sẽ gặp nhiều khó khăn do gió bão nếu muốn tới chỗ này, nên bọn chúng đành phải đi bộ về theo cách men theo bờ đá. Lần này thì chúng không đến để săn lùng của cải.

Sau khi đã quan sát bầu trời, mặt biển từ lúc trời bắt đầu quang đãng ra, chúng quyết định đến đây, đúng như điều mà Vasquez dự đoán. Chắc chắn chúng biết là chiếc Carcante sẽ gặp nhiều nguy hiểm khi muốn ra khỏi vịnh, chiếc thuyền buồm không thể chống đỡ nổi những đợt sóng không lồ đổ từ biển vào. Trước khi vào được eo biển để đi về phía tây, thuyền phải vượt qua mũi San Juan, như vậy nhiều khả năng thuyền bị mắc cạn hay ít ra cũng phải hứng chịu những trận gió lớn thổi từ biển vào.

Đấy là ý kiến của Kongre và Carcante. Bọn chúng dừng chân ở nơi mà tàu Century mắc cạn đêm trước, giờ đây không còn gì ngoài những mảnh vỡ của phần lái tàu. Chúng đã phải khó nhọc để đứng vững trước gió bão. Chúng trao đổi huyên náo, chỉ trỏ chân trời và đôi lúc phải lùi lại để tránh những con sóng bạc đầu đánh vào mỏm đá.

Cả Vasquez lẫn bạn anh, không ai rời mắt quan sát chúng trong suốt nửa tiếng đồng hồ: chúng quan sát lối vào vịnh. Sau cùng chúng bỏ đi, thỉnh thoảng vẫn không quên ngoái đầu lại, rồi chúng khuất dạng ở khúc quanh của vách đá thẳng đường về hải đăng.

– Thế là chúng lại biến rồi – Vasquez nói – Tôi dám cá cược một ăn mười với anh là chúng sẽ trở lại đây trong vài hôm nữa để quan sát mặt biển ở ngoài khơi của đảo!

Nhưng John Davis lắc đầu. Anh thấy quá rõ ràng là cơn bão sẽ chấm dứt trong vòng bốn mươi tám tiếng. Sóng lừng sẽ hết, nếu không hoàn toàn thì cũng yếu dần, để cho chiếc thuyền buồm có thể vượt qua mũi San Juan.

Suốt ngày hôm đó Vasquez và John Davis phần lớn ở ngoài bờ biển. Sự thay đổi của thời tiết càng lúc càng rõ rệt. Sức gió thổi gần như cố định ở hướng bắc – đông bắc, và tàu có thể hạ hết buồm để đi vào eo biển Lemaire.

Đêm đến, Vasquez và John Davis trở về hang đá; hai người dùng bữa tối bằng bánh bích quy, thịt bò sấy khô và nước có pha rượu mạnh. Rồi vào lúc mà Vasquez định chui vào chăn ngủ thì John Davis ngăn lại.

– Trước khi đi ngủ, Vasquez à, anh hãy nán lại, nghe tôi trình bày một kế hoạch.

– Anh cứ nói, Davis ạ.

– Vasquez à, tôi chịu ơn cứu mạng của anh và tôi không muốn làm điều gì mà không có sự đồng ý của anh… Đây mới chỉ là một gợi ý của tôi mà thôi. Anh hãy nghe và sau đó cho tôi biết ý anh, anh đừng sợ làm tôi mếch lòng.

– Tôi nghe anh đây, Davis.

– Thời tiết đang thay đổi, cơn bão sẽ tan đi, mặt biển sẽ lặng yên trở lại. Tôi cho rằng chiếc thuyền buồm đang chuẩn bị để đi muộn nhất là bốn mươi tám tiếng nữa.

– Đáng tiếc là dự đoán của anh quá đúng.

Vasquez ngắt lời Davis và nhún vai tỏ ý muốn nói: “Mà chúng ta không làm gì được!”

John Davis nói tiếp:

– Đúng, chỉ hai ngày nữa là con tàu sẽ xuất hiện ở cuối vịnh. Nó sẽ ra khỏi, nó sẽ vượt qua mũi biển, rồi nó khuất dạng ở phía tây. Chúng ta sẽ không gặp lại nó nữa và như thế hai bạn của anh, viên thuyền trưởng và thủy thủ đoàn của chiếc Century sẽ không được trả thù!

Vasquez cúi đầu xuống, rồi anh ngẩng lên và nhìn Iohn Davis lúc này nét mặt rạng rỡ lên dưới ánh lửa.

– Chỉ có một khả năng duy nhất có thể ngăn cản sự ra khơi của chiếc thuyền buồm: đó là có một sự hỏng hóc nào xảy đến với nó để nó phải trở lại cuối vịnh… Thế này nhé, chúng ta có một khẩu đại bác, có thuốc súng, có đạn… Ta hãy mang khẩu súng đó đặt lên giá đỡ và đem đặt nó ở chỗ quanh của vách đá, ta hãy nạp đạn cho nó và khi chiếc thuyền buồm đi qua, ta sẽ nổ súng vào vỏ thuyền… Cho dù nó chưa đắm hẳn, chắc là vậy, nhưng nó cũng bị hư hại tới mức mà bọn cướp không thể liều lĩnh cho nó vượt biển… Thế là bọn khốn đó sẽ lại phải quay lại để sửa chữa… lại phải dỡ hàng ra khỏi tàu… Điều đó đòi hỏi cả tuần lễ… và từ nay đến lúc đó, chiếc Santa-fé sẽ…

John Davis vụt im lặng, anh ta nắm lấy tay Vasquez mà bóp chặt lấy.

Không chút ngần ngại, Vasquez đáp:

– Anh cứ làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.