Người Đàn Bà Trên Sàn Diễn

CHƯƠNG 12



Khi Julia về đến giường và buông chân xuống để tận hưởng hơi ấm từ bình sưởi nước nóng tỏa ra, nàng sung sướng đảo mắt nhìn quanh căn phòng riêng, sơn hai màu hồng tươi và xanh cẩm thạch với các thiên thần tiểu đồng thiếp vàng bao quanh bàn trang điểm, nàng thở dài mãn nguyện. Nàng nghĩ buồng ngủ của mình có phong cách của bà Pompadour. Nàng tắc đèn nhưng không thấy bù ngủ chút nào cả. Nàng thực tình muốn đến vũ trường Quang để khiêu vũ, nhưng không phải với Michael, mà với vua Louis XV hoặc với ông hoàng Ludwig xứ Bavaria hay với thi hào Alfred de Musset. Kèn đồng và vũ điệu ca kịch. Nàng nhớ lại bức ảnh chân dung nhỏ mà Charles đã tặng nàng.
Lâu, lâu lắm rồi một cuộc mạo hiểm như thế mới lại xảy ra. Lần cuối cách đây tám năm. Đó là một cuộc tình nàng vân thẹn chết được:
chao ôi, sau đó nàng hú vía, nhưng thực tế nàng không sao nín cười được mỗi khi nhớ lại.
Cũng lại một tai nạn. Nàng đã trình diễn liên miên một thời gian dài không được nghỉ, nàng rất cần nghỉ ngơi. Vở nàng đóng thưa khách dần, hết sức hút, đoàn sắp tập vở mới và Michael cho một ban kịch Pháp mướn rạp sáu tuần.
Xem ra cơ hội thật tốt để Julia đi nghỉ. Dolly đã mướn ngôi nhà ở Cannes cho mùa nghỉ, và Julia có thể nghỉ chung với bà ta. Trước lễ Phục sinh nàng khởi hành và những chuyến xe lửa xuôi Nam, đông đến nỗi nàng không sao mua nổi vé nằm, nhưng ở hãng du lịch họ nói việc đó chẳng sao, ở nhà ga Paris hãng đã đăng ký buồng riêng cho nàng rồi. Nàng ngỡ ngàng thấy ở nhà ga Paris chẳng ai biết gì đến nàng cả. Ông “xếp” ga cho biết buồng ngủ đăng ký hết rồi, chỉ còn trông một hành khách nào đó vào phút chót không có mặt. Nàng không thích nghĩ đến việc suốt đêm phải ngồi nép một xó toa hạng nhất. Nàng đi vào toa ăn, đầu óc bối rối. Nàng ngồi vào bàn hai người, và ngay sau đó một ông vào ngồi đối diện nàng. Nàng không chú ý đến ông ta. Ngay lúc đó ông trưởng tàu đi qua nói với nàng ông rất tiếc không làm gì giúp nàng được. Nàng nhăn nhó vô vọng.
Khi ông ta đi khuất rồi, người đàn ông ngồi cùng bàn bắt chuyện với nàng. Mặc dù ông nói tiếng Pháp trôi chảy, đúng thành ngữ, nhưng qua âm điệu nàng biết ông ta không phải là người Pháp. Nàng trả lời câu hỏi lịch thiệp của ông và cho ông biết tất cả sự thể cùng ý kiến của nàng về hãng du lịch, công ty hỏa xa và sự thiếu hiệu năng của nhân viên. Ông tỏ vẻ thông cảm. Ông nói rằng sau khi ăn ông sẽ đi xuôi con tàu và đích thân xem liệu ông có làm gì được cho nàng không. Không thể nói trước là không có một hướng dẫn viên nào đó, với việc nhận chút tiền cà phê lại không giúp được việc.
– Tôi mệt hết sức rồl – Nàng nói – Giá phải trả năm trăm francs để có một chỗ nằm thì tôi cũng sẵn sàng. Câu chuyện bắt đầu như thế đó. Ông nói với nàng ông làm tham vụ ở tòa đại sứ Tây Ban Nha tại Paris và đến Cannes nghỉ lễ. Mặc dù nói chuyện với ông cả mười lăm phút mà nàng chẳng để ý xem mặt mũi ông ta ra sao. Ngay lúc đó nàng chú ý đến bộ râu, bộ râu quăn, ria mép cũng quăn đen mọc lởm chởm trên mặt ông, có lẽ chỉ hai bên góc mép là còn chừa trống. Bộ râu ấy làm cho ông ta có vẻ kỳ khôi. Mái tóc đen, mí mắt nhỏ híp và cái mũi dài quá mức thông thường, làm nàng mang máng nhớ đến nhân vật nào đó nàng đã gặp. Chợt nàng nhận ra, và thật ngạc nhiên, nàng buột miệng hỏi:
Ông có biết không, tôi nhớ mãi không ra, thì ra ông giống chân dung Hoàng đế Francis đệ nhất do học sĩ Titian vẽ trưng bày ở bảo tàng Louvre.
– Với đôi mắt heo nhỏ xíu của Đức Ngài phải không?
– Không, không phải. Mắt ông to. Là đặc biệt tôi muốn nói tới bộ râu cơ.
Nàng liếc mắt nhìn khoảng da dưới mắt ông ta, chỗ da ấy biêng biếc, chưa một nếp nhăn. Dù với bộm râu ra vẻ già nua, người này còn trẻ; chỉ tầm tuổi ba mươi. Nàng tự hỏi không biết ông ta có phải thuộc dòng dõi Tây ban Nha không. Ông ta mặc không đẹp lắm, nhưng dân ngoại quốc phần đông là như thế, quần áo của ông có vẻ đắc giá mặc dù may tồi, và chiếc cà – Vạt của ông tuy màu sặc sỡ, nhưng nàng cũng nhận ra là nhãn Charvet. Khi uống cà phê, ông hỏi nàng có uống được rượu ông tính mời không.
– Ông tốt bụng quá, có lẽ uống vào tôi sẽ ngủ ngon hơn.
– Ông ta mời nàng một điếu thuốc. Hộp đựng thuốc của ông tuy bằng bạc, khiến nàng hơi coi thường, nhưng khi ông đậy nắp lại, nàng nhìn thấy ở một gốc có gắn một chiếc vương miện bằng vàng. Ông ta phải là một Công tước hay gì đó. Khá điệu nghệ, có một hộp đựng thuốc lá bằng bạc với vương miện đúc bằng vàng gắn trên. Thật đáng tiếc ông ta lại phải mang y phục thời nay. Nếu như ông ta mang phẩm phục như hoàng đế Francis đệ nhất thì trong ông ta oai vệ biết mấy. Nàng tỏ ra mình duyên dáng càng hay.
– Tôi nghĩ tôi phải thưa với bà – ông đột ngột nói – rằng tôi biết bà là ai. Và tôi xin được thưa là tôi hết sức ngưỡng mộ bà.
Nàng liếc tình với đôi mắt sang.
– ông đã xem tôi diễn rồi ư?
– Vâng, tháng vừa rồi tôi có mặt ở Luân Đôn.
– Một vở kịch ngắn hay đấy chứ?
– Vì lý do duy nhất là chính vì bà đã sắm vai.
Khi nhà hàng tính tiền, nàng nhất định đòi trả phần mình cho bằng được.
Ông tây Ban Nha tiễn nàng về toa và ông nói rằng ông sẽ đi rảo khắp các toa để xem có kiếm được cho nàng một chỗ ngủ không. Mười lăm phút sau, ông ta dẫn theo một người xếp chỗ và bảo nàng rằng ông đã tìm được cho nàng một phòng riêng và xin nàng giao hành lý cho nhân viên trực toa để ông dẫn lối cho nàng.
Nàng hoan hỉ. ông ta đặt mũ lại chỗ nàng vừa bỏ, và nàng theo ông ta đi học hành lang. Khi họ tới phòng rồi, ông bảo người trực toa đem chiếc áo khoác dài và chiếc va- ly của ông để lại trên giá toa nàng vừa rời khỏi.
– Nhưng đây là phòng riêng của ông, ông thường cho tôi sao?
– Chỉ còn có phòng này trên tàu thôi.
– Không, tôi không chịu đâu.
– Đi đi! – ông Tây Ban nha giục người trực toa.
– Không, không được.
Ông trực toa theo lệnh hất hàm của người khách lạ sách hành lý đi.
– Tôi thì không thành vấn đề. Tôi có thể ngủ đâu cũng được, nhưng tôi không thể chợp mắt được một giây khi nghĩ rằng một nghệ sĩ lớn như thế này lại phải chen chút chật chội với ba người nữa trong một phòng ngồi Julia tiếp tục phản đối, nhưng không mấy quyết liệt, ông ta tử tế hết chỗ nói.
Ông không để cho nàng trả căn phòng ngủ nữa. Ông năn nỉ nàng muốn khóc để ông được hưởng đặc ân dâng nàng chút quà mọn này. Nàng chỉ có chiếc túi du lịch thôi, trong đó nào là toàn kem thoa mặt, nào là áo ngủ, nào là đồ vệ sinh…ông đặt túi đó lên bang giúp nàng. Bù lại, ông chỉ xin được ngồi lại hút một hai điếu thuốc cho tới khi nàng muốn đi ngủ. Nàng khó lòng từ chối.
Giường đã dọn sẵn, họ ngồi trên đó. Ít phút sau anh trực toa trở lại với một chai sâm banh và hai cái ly. một cuộc mạo hiểm nho nhỏ hay hay. Julia thích thú.
Ông này rất mực lịch sự, người nào cũng vậy, những người ngoại quốc, ai cũng như ai, điều biết chiêu đãi một nữ diễn viên tầm cỡ. Lẽ dĩ nhiên việc này như cơm bữa với danh ca Bernhadt. Còn Siđons khi bước chân vào một phòng khách, mọi người đều bước lên phòng khách, mọi người đều đứng lên nghênh đoán như chào đón một bà hoàng. Ông khen ngợi giọng nói tiếng pháp của nàng. “Sinh quán ở Jersey, học ở pháp ư?”. A, bằng tiếng pháp mà lại bằng tiếng anh nhỉ? Nếu chọn tiếng pháp có thể nổi danh như nữ nghệ sĩ Duse rồi không. Nàng làm cho ông nhớ tới Duse, cũng đôi mắt huy hoàng ấy, cũng nước da trắng xanh ấy, và trong khi trình diễn vẫn gây xúc động và vẻ tự nhiên thần kỳ ấy.
Họ uống hết nửa chai, sâm-banh thì Julia nhận ra là muộn quá rồi.
– Tôi thực tình nghĩ là tôi cần phải ngủ.
Vâng tôi xin cáo biệt.
Ông ta đứng lên và hôn tay nàng. Khi ông ta ra rồi nàng gài cửa, trút bỏ quần áo, tắt hết đèn chỉ trừ ngọn đèn dầu giường nàng bắt đầu dọc. Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa.
Gì đó?
– Tôi xin lỗi vì phải quấy quả bà. Tôi quên bàn chải đánh răng ở chậu men rửa mặt, bà cho tôi xin lại.
Tôi vào giường rồi.
– Tôi không ngủ được nếu không đánh răng.
“Thôi được, ông ta dù sao cũng sạch sẽ”.
Nhẹ nhún vai, Julia với tay kéo then cài. Trong tình trạng này mà còn câu nệ là đần độn. Ông ta vào, đi vô phòng rửa mặt và một chập sau đi ra khua chiếc bàn chải. Nàng đã thấy chiếc bàn chải ấy lúc nàng đánh răng, nhưng cứ nghĩ là của người ở phòng kế bên. Vào hồi ấy những phòng kế nhau dung chung một phần rửa mặt. Ông Tây Ban Nha dường như thấy chai rượu.
Tôi chưa đã khát, xin bà một ly rượu nữa được không?
Julia yên lặng một giây. Rượu của ông ta, phòng của ông ta. Ô, thì tới đâu tính tới đó.
– Xin mời.
Ông ta rót ra một ly châm thuốc lá và ngồi vào mép giường. Nàng xích ra cho ông ta rỗng chỗ ngồi hơn.
Ông ta tiếp nhận hoàn cảnh nhân nhượng ấy một cách rất tự nhiên. Ngủ ở gian toa ấy không nổi- ông nói – Có một ông ông ấy thở dữ quá chẳng thà là ông ấy ngáy đi. Nếu ông ấy ngáy mình còn đánh thức được – Thật tiếc quá!
Ổ không sao. Bất quá tôi lại ngồi tựa lưng vào phòng bà bên ngoài hành lang là cùng chứ sao. “Đừng có hòng tôi mời vào trong này nghỉ”, Julia tự nhủ.
“Mình tưởng câu chuyện thế là xong rồi chứ. Đừng kiếm chuyện. Cậu nhỏ. Rồi nàng nói lớn.
– Lãng mạn đấy nhưng bất tiện lắm.
– Bà là một phụ nữ vô cùng hấp dẫn.
Nghe khen, nàng sung sướng chẳng, những vì tấm áo ngủ của nàng đẹp mà, còn vì trên mặt nàng lúc đó không một lớp kem thoạ. Thực ra nàng cũng chẳng dịnh tâm bôi hết son phấn. Đôi môi nàng mọng, đỏ, và với ánh đèn dọc từ phía sau nàng biết nàng không tệ. Nhưng nàng mai mỉa đáp:
– Nếu vì ông nghĩ ông nhường buồng cho tôi mà tôi mời ông ngủ thì ông nhầm.
– Tại sau lại không bà nhỉ? Như lời bà nói đó.
– Nhưng tôi đâu có phải thứ đàn bà vô cùng hấp dẫn ấy.
– Vậy thì bà là loại đàn bà nào?
– Vợ thuỷ chung, mẹ tận tình.
Ông ta khẻ thở dài.
– Rất tốt. xin cáo biệt để bà ngủ ngon. Ông ta dí nát mẫu thuốc lá vào chiếc gạt tàn, nắm tay nàng hôn. Ông chầm chậm quyệt môi ngược cánh tay nàng, nàng cảm thấy cảm giác ngồ ngộ. bộ râu cọ nhồn nhột vào da nàng lăn tăn. Rồi ông ta cúi xuống hôn môi nàng. Râu ông có mùi móc sao đó, nàng thấy rõ là đặc biệt; nàng không biết chắc nó gây bất binh hay thích thú trước đó, chưa một người đàn ông có râu nào hôn. Thấy ngượng ngùng, ông ta tắt đèn.
Ông ta không rời khỏi phòng nàng tới khi một tia sáng ban mai lọt vào qua tấm sáo kéo xuống báo hiệu ngày mới bắt đầu. Julia tan nát tinh thần và thể chất.
“Mình trông như chiếc mền rách khi về đến Cannes” Còn nguy cơ trước mặt đây!
Hắn có thể hạ sát nàng hoặc cướp xâu chuỗi ngọc của nàng. Nàng phát nóng lạnh toàn thân khi mường tượng ra nỗi hiểm nguy mình gây nên. Hắn cũng đi Cannes. Tới đó giả dụ hắn cứ coi như là người quen của nàng, thì chao ôi, nàng sẽ giải thích với bạn bè ra sao? Nàng cảm thấy chắc chắn là bà Dolly không thích hắn. Hắn có thể tìm cách tống tiền. Và nàng sẽ đối phó cách nào nếu như hắn đòi sống lại thứ kinh nghiệm đó? Hắn si mê, điều đó khỏi phải nghi ngờ.
Hắn đã hỏi nàng, nàng sẽ trú tại đâu và mặc dù nàng không nói, chắc chắn hắn tìm phải ra nếu muốn ở một nơi như Cannes không sao tránh nổi gặp hắn.
Hắn có thể phá nàng. Nếu hắn yêu nàng tha thiết như hắn nói thì không thể nghĩ là hắn sẽ để cho nàng yên thân, và mấy người nước ngoài không tin nổi, hắn có thể gây những cảnh động trời. Còn có điều an ủi độc nhất là hắn chỉ ở đây qua mùa Phục sinh thôi, nàng sẽ lấy cớ mệt và bảo với Dolly là nàng muốn được ở yên trong biệt thự.
“Sao mình lại có thể khùng đến thế nhỉ?”. Nàng cáu kỉnh dằn vặt.
Dolly có mặt ở ga để rước nàng, và nếu như hắn trâng tráo chường mặt cáo biệt nàng thì nàng sẽ bảo Dolly rằng hắn nhường phòng cho mình. Cái đó không hại gì. Tốt nhất là luôn nói thật sát sự thật. Nhưng hành khách xuống ga Cannes đông quá, nên Julia ra khỏi nhà ga, chui vào xe của Dolly, mà không thấy bóng dáng hắn.
– Bữa nay chị không có chương trình gì,- Dolly nói- chị nghĩ em còn mệt.
Chị cũng muốn giữ độc quyền em cho một mình chị đủ hai mươi bốn giờ. Julia âu yếm nắn tay bà.
– Thế thì tuyệt. Chị em mình cứ việc ngồi yên trong biệt thự thoa kem lên mặt nói chuyện bù khú.
Nhưng hôm sau Dolly đã thu xếp để hai người đi ăn trưa, và họ phải gặp những chủ quán rượu ở đường Crotsette để uống cocktail. Hôm đó trời đẹp, nắng ấm, trời trong. Khi họ ở xe ra, Dolly căn dặn tài xế về việc đến đón họ, Julia đợi bà. Bỗng nhiên tim nàng thót lên, vì bên kia tên Tây Ban Nha đang đi về hướng nàng với một người đàn bà đi một bên, khoác tay hắn, và bên kia là một bé gái nhỏ hắn dắt tay. Nàng không kịp quay đi. Đúng lúc đó Dolly quay lại với nàng để hai người sang hè bên kia. Tên Tây Ban Nha đến liếc mắt nhìn nàng, trong cái liếc mắt ấy không hề có sự quen biết. Hắn đang say mê nói chuyện với người đàn bà khoác tay hắn, bước tiếp. Chỉ thoáng qua một chút, Julia hiểu ra là hắn chẳng mảy may muốn gặp nàng cũng như nàng chẳng mảy may mong gặp hắn. Hiển nhiên, người đàn bà và đứa trẻ là vợ con hắn, hắn đã đưa về Cannes nghỉ Phục sinh với hắn. Thoát nạn. Bây giờ thì nàng có thể thoải mái vui chơi, khỏi còn sợ gì nữa. Nhưng đi theo Dolly vào trong Bar Julia nghĩ đàn ông chán thật. Đơn giản là không thể tin bọn họ một phút. Thật là vô duyên – một tên đàn ông với với một người vợ duyên dáng, một đứa con gái dịu dàng như vậy mà cố tình níu kéo, chụp giật cho ký được một con đàn bà trên chuyến xe lửa. Như thế thì còn gì là liêm sỉ. Nhưng với thời gian qua được sự phẫn nộ của Julia giảm và từ đó nàng thường nghĩ đến cuộc tình mạo hiểm này và tất cả thú vị. Sau cùng đã trở thành trò bông đùa, Đôi lúc nàng để cho óc mộng mơ của nàng cùng nàng chạy đua và nàng dồn lại trong trí tưởng tượng những tình tiết đêm duy nhất ấy. Hắn là giới tình dễ chịu. Đó là kỉ niệm để nhớ lại_mai sau khi đã già. Chính bộ râu đã để lại cho nàng cái ấn tượng ấy, cái cảm giác nhột nhột lên mặt và cái mùi mốc mốc vừa nghê nghê vừa hấp dẫn kỳ lạ. Đã bao nhiêu năm nàng cố tìm kiếm những người đàn ông có râu. Nàng có cảm tưởng là nếu họ đề nghị nàng sẽ không đủ khả Nàng cưỡng lại. Nhưng ngày nay ít còn người để râu, may mắn nếu có thì nàng cũng đã mỏi gối, nàng cô phần mỏi gối, và không có kẻ nào trong số những người ấy tấn công nàng. Nàng muốn biết gã Tây Ban Nha ấy là ai. Nàng trông thấy y một hay hai ngày sau đó đang mải đánh trò xe lửa ở Casino và hỏi hai ba người xem họ có ai biết y không. Chẳng ai biết cả, và y ở lại mãi trong trí nhớ, trong xương nàng mà không có tên. Có sự trùng hợp là nàng cũng không biết tên cậu thanh niên chiều nay, kẻ đã hành động một cách thật bất ngờ. Nàng thấy thật hài ước.
Nếu mình biết trước là anh chàng tự nhiên với mình thế thì ít nhất mình cũng dã xin danh thiếp rồi.
Nàng thiếp ngủ ngon lành với ý nghĩ ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.