Julia bị sự nhiệt thành và vẻ sôi nổi đầy sinh lực của ông lôi cuốn, đã nhận đề nghị. Ông cho rằng khởi sự bằng một vai khiêm tốn, dưới sự điều khiển của ông nàng diễn khác hẳn trước đây. Ông làm cho các nhà phê bình để ý đến nàng, ông làm cho họ đắc ý như chính họ tìm ra một nữ diễn viên đáng kể, và để cho chính họ gợi ý là ông nên để công chúng được xem nàng trong vai Magda.
Nàng thành công lớn rồi liên tục ông cho nàng thủ vai Nora trong ngôi nhà Búp Bê, vai Ann trong “con người và siêu nhân” và vai Heđa Gabler. Miđlepool ngây ngất vì khám phá ra là tại địa phương mình có một nữ diễn viên trội hơn bất kỳ một ngôi sao nào ở Luân Đôn và lũ lượt kéo nhau đến xem nàng trong những vở kịch, mà trước kia họ đến xem là vì “tự ái địa phương”. Những nhà phê bình sân khấu ở Luân Đôn đôi khi nhắc đến nàng, một số người ham kịch bỏ công về tận Miđlepool để xem nàng đóng. Họ ra về đều khen nức nở, có hai ba ông giám đốc rạp hát cử đại diện đi xem xét thực tế về nàng. Họ nghi ngờ.
Trong kịch Ibsen và Shaw nàng xuất sắc, nhưng trong một vở kịch thường nàng đóng như thế nào? Các ông bầu đã có những bài học cay đắng. Dựa trên một lần diễn xuất nổi bật trong một vở kịch lạ, họ ký hợp đồng với một diễn viên, để rồi sao đó thấy rằng trong loại vở khác y chẳng hơn gì ai.
Khi Michael gia nhập đoàn thì Julia đã diễn ở Miđlepool được một năm, Jimmie bắt đầu cho chàng đóng vai Marchbanks trong vở Candida. Đây là một sự lựa chọn đúng của ông, vì trong vai này vẻ đẹp mê hồn của chàng là một giá trị lớn lao và sự thiếu nồng nhiệt không phải một nhược điểm.
Julia với tay lấy ra cái hợp dày phía trên.
Nàng nồi thoải mái trên sàn, lướt qua những tấm ảnh, tìm kiếm những tấm ảnh chụp đầu tiên hồi anh mới tới Miđlepool được một năm, nhưng khi nàng đã tìm được, nàng thấy tim đau thắt. Trong một lúc nàng cảm thấy như muốn khóc. Ảnh giống như anh hồi đó. Vai cadida do một phụ nữ lớn tuổi đóng, một nữ diễn viên thạo nghề chuyên nghiệp đóng những vai mẹ, những bà cô không chồng hay những vai có cá tính, còn Julia khỏi làm gì khác ngoài việc một tuần tám buổi tham gia các buổi tập dượt. Nhìn thấy Michael lần đầu nàng yêu liền.
Chưa bao giờ nàng được thấy một chàng trai đẹp hơn, và nàng không ngừng bám chàng. Đợi đúng lúc Jimmie tung vỡ Bóng Ma, bất chấp sự lên án của xã hội middlepool khe khắt đạo đức. Michael thủ vai người thanh niên và nàng thủ vai Regina. Họ đối thoại theo vai và sau những giờ tập dượt họ cùng ăn trưa, bữa ăn thanh đạm. Họ đi với nhau để tiện theo dõi về vai. Julia chẳng cần dè dặt. Họ không rời nhau nữa bước; nàng o bế Michael công khai. Chàng không hợm hĩnh về vẻ đẹp của mình, chàng biết mình đẹp và nhận những lời khen ngợi, không hẳn là với sự thờ ơ, nhưng như thể là nhận những lời khen ngôi nhà cổ đẹp vốn là tài sản của gia đình chàng hết đời này đến đời khác. Đó là một sự kiện ai cũng biết, ngôi nhà ấy là ngôi nhà tốt nhất thuộc thời bây giờ, người ta hãnh diện về nó, và lo chăm sóc nó, nhưng nó vẫn đó, được sở hữu một cách tự nhiên như khí trời ta thở. Chàng khéo léo và đầy tham vọng. Chàng biết vẻ đẹp của chàng hiện thời là cái vốn quý nhất, chàng biết nó không thể tồn tại mãi và quyết tâm trở thành một nam diễn viên giỏi để chàng còn có được một cái gì ngoài cái mã để dựa vào. Chàng có ý định học nơi Jimmie Langton được gì thì cứ học rồi kiếm đường về Luân Đôn.
“Nếu khôn ngoan mình có thể tranh thủ được sự đỡ đầu của một bà lớn tuổi nào đó rồi đi vào nghề quản lý sân khấu. Mình phải tự làm chủ chính mình. Chỉ có cách ấy mới đảm bảo cho tương lai”.
Chỉ ít lâu, Julia biết là Michael không thích xài tiền, và khi hai người đi ăn với nhau, hay ngày chủ nhật đi chơi, nàng lo thanh toán phần mình. Nàng không bận tâm chuyện đó. Nàng khoái tính ky cóp từng xu của chàng, còn riêng nàng, nàng có khuynh hướng tiêu hoang và bao giờ cũng chậm tiến nhà cả một hai tuần. Nàng phục chàng vì chàng ghét mắc nợ và thậm chí lương ít mà chàng cố dành dụm mỗi tuần một chút. Chàng lo tiết kiệm để khi lên Luân Đôn chàng sẽ không bạ vai nào cũng nhận đóng. Chàng có thể cầm cự tới lúc đó được cơ hội thật sự. Ngoài số tiền lương hưu, cha chàng chẳng có gì để sống, việc ông cho chàng theo học ở Cambridge là cả một sự hy sinh. Cha chàng không thích chàng theo nghề sân khấu, ông nói mãi chuyện ấy.
“Nếu con muốn là diễn viên, ba có muốn can cũng chẳng nổi” cụ bảo, “nhưng không sao, điều ba nhấn mạnh là con phải được giáo dục như một người có tư cách”.
Julia rất mãn nguyện khi được biết cha Michael là một đại tá. Nàng rất thích cái nhẫn nổi Michael đeo có hình đầu con bò rừng với hàng chữ châm ngôn; NEMO ME IMPUNE LACESSIT.
– Em tin rằng anh hãnh diện về gia đình anh hơn là vẻ đẹp như thần Hy Lạp của anh.- Nàng âu yếm nói.
– Ai cũng có thể đẹp được! – Chàng đáp với nụ cười dịu dàng vốn, – nhưng không phải người nào cũng được thuộc về một gia đình danh giá. Nói thật, anh hân hạnh có một người bảo trợ vốn là một người tiếng tăm lịch lãm.
Julia thu hết can đảm:P – Ba em là bác sĩ thú y.
– Mặt Michael thộn ra, nhưng lấy lại tự nhiên ngay, chàng cười.
– Cha một người làm gì, điều đó không mấy quan trọng. Anh thường nghe ba anh kể về ông bác sĩ thú y thuộc binh đoàn ông. Ông ta thuộc hang sĩ quan, điều đó dĩ nhiên. Ba anh nói ông ta là một người khá nhất.
– Và nàng hãnh diện vì chàng đã từng theo học ở đại học Cambridge. Chàng đã từng chèo thuyền thi tông đội thuyền trường cao đẳng và đã có một thời có ý kiến là nên để chàng thi đấu cho đội thuyền viện Đại Học.
Giá anh đã được học bằng cử nhân loại ưu thì tuyệt. Rất có lợi cho nghề sân khấu của anh, khai thác sự kiện ấy mà quãng cáo thì hay biết mấy.
Julia không thể nói là chàng biết nàng yêu chàng.
Không bao giờ chàng âu yếm nàng. Chàng thích được ở bên nàng và cả khi có người khác, chàng vẫn không rời xa nàng. Đôi khi họ được mời đến dự những buổi tiệc vui vào ngày chủ nhật, bữa ăn trưa hay bữa chiều thịnh soạn, trang trọng và chàng cho việc hai người cùng đến và cũng ra về là rất tự nhiên.
Chàng hôn nàng lúc từ biệt nàng trước phòng riêng của nàng, nhưng chàng hôn như thế đã hôn người đàn bà trung niên đóng chung với chàng trong vở Candida. Chàng thân thiện, hóm hỉnh và dịu dàng, nhưng khổ thay, rõ ràng là đối với chàng, nàng chỉ là một người bạn. nhưng nàng cũng biết chàng chẳng yêu người nào khác. Những thư tình mà giới phụ nữ viết cho chàng, chàng vừa đọc cho nàng nghe vừa cười khúc khích và khi họ gởi hoa tặng chàng, lập tức chàng đem tặng nàng.
– Họ khùng quá, – chàng nói, – Julia lạnh lùng đáp.
– Mặc dù nàng biết là chàng ít quan tâm đến những chuyện này nhưng nàng không thể không ghen, không giận.
– Nếu anh dan díu với một phụ nữ nào ở Miđlepool này thì quả là anh điên.
Chẳng qua họ chỉ là một đám phất phơ. Anh không bao giờ muốn sự nghiệp bị cản trở vì vì bỗng đâu một ông già nào sùng sùng xuất hiện, la lối rằng bây giờ cậu phải cưới con gái tôi.
Nàng cố gắng tìm hiểu xem hồi còn theo đoàn Benson anh đã có cuộc phiêu lưu tình ái nào chưa. Nàng được biết có một hai cô nào đó có ý định đánh liều, nhưng chàng nghĩ là dính líu với một nữ diễn viên, mọt đồng sự là một sai lầm tai hại, chỉ đưa tới rắc rối mà thôi.
– Em biết trong giới sân khấu người ta lắm chuyện nhiều lời tới mứt nào. Chỉ hai mươi bốn tiếng đồng hồ cả đoàn ai cũng phải rành chuyện. Và nếu mình bắt đầu làm chuyện như vậy thì không biết sẽ đi tới đâu. Anh chẳng dại gì mà liều.
– nếu chàng muốn phá giới mua vui một chút thì đợi cho đoàn dời khá xa Luân Đôn rồi, chàng mới mau lộn lại thành phố và bắt một em ở nhà hang Hoàn Cầu. Lẽ dĩ nhiên là đắt, và khi nghĩ kỹ, không tương xứng với tiền bỏ ra. Đôi lần, chàng chơi cầu lông trong ghánh Benson, và đánh gôn khi có dịp. Cái trò trai gái không bắt mắt chàng.
Julia đặc điều động trời như sau:
– Jimmie thường nói các vai nữ diễn viên của em sẽ khởi sắc hơn nhiều nếu em cóp được một cuộc tình.
– Em đừng tin hắn. Hắn là tên bợm già ôn dịch. Cuộc tình với hắn, chắc vậy.
Đó cũng như em có thể nói khơi khơi là anh sẽ diễn xuất Marchblank hay hơn nhiều, nếu anh làm thơ.
Hai người tâm sự nhiều thì cũng tới lúc nào đó, chuyện không tránh nổi, là nàng biết được quan điểm về hôn nhân của chàng.
– Anh nghĩ một nam diễn viên mà lấy vợ sớm thì không còn gì ngu hơn.
Trong nhiều trường hợp cái thứ hôn nhân này phá vỡ sự nghiệp của y. Nhất là khi y đi cưới một nữ diễn viên. Y trở thành một ngôi sao, khi đó nàng sẽ là cối đá quàng lên cổ y. Nàng đồi diễn chung với chàng, và nếu chàng ở trong ban quản lý thì buộc lòng chàng phải trao cho nàng những vai chính, nếu chàng giao cho người khác đương nhiên sẽ có những màn kinh hãi. Và dĩ nhiên, với một nữ diễn viên, chồng con vẫn là chuyện điên. Có bầu là việc đương nhiên sẽ xảy ra, do đó có khi phải từ khước một vai thật ngon lành. Khuất mắt quần chúng mấy tháng liền, em còn lạ gì họ, nếu không luôn luôn nhìn thấy em, họ quên liền, coi như em chưa hề có mặt trên cõi đời này!
Hôn nhân ư? Nàng bâng khuâng về hôn nhân? Con tim nàng tan tác khi nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, gần gũi của chàng, nàng run lên vì say mê thổn thức khi nhìn thấy mái tóc sáng ngời của chàng. Không có gì chàng muốn mà nàng không sẵn sang dâng hiến cho chàng. Ý nghĩ ấy ấy lại chẳng bao giờ lọt vào đầu óc chàng.
“Lẽ dĩ nhiên là anh ấy thích mình”, nàng tự nhủ. “Anh thích mình hơn bất kỳ ai, thậm chí anh còn ngưỡng mộ mình, nhưng mình không hấp dẫn được anh theo lối đó”.
Nàng làm đủ điều để quyến rũ anh ngoại trừ việc lén lẫn vào giường với anh, sỡ dĩ nàng không làm việc ấy là vì không có dịp. Nàng bắt đầu sợ là biết nhau quá e rằng quan hệ sẽ thay đổi, nàng cay đắng tự trách là đã không xốc tới ngay từ lúc đầu tiếp xúc. Bây giờ chàng thành thật quyến luyến nàng đấy nhưng liệu có trở thành người tình của nàng không. Nàng dò hỏi để biết sinh nhật chàng, và tặng chàng một hợp đựng thuốc lá bằng vàng, món đồ mà chàng rất thích hơn bất kỳ cái gì khác trên đời này. Giá cả vượt xa khả năng tài chính của nàng, chàng vui trách nàng hoang phí quá. Chàng đâu biết cái vui tột độ được chi tiền vì chàng. Tới sinh nhật của nàng, chàng tặng nàng nửa lố vớ lụa. Nàng nhận ran gay không phải hàng chất lượng cao lắm, tội nghiệp chú cừu, chàng không đủ khả năng để vượt xa hơn, nhưng không sao, chàng tặng gì cho nàng thì nàng cũng cảm động đến trào nước mắt.
“Em đa cảm quá”, chàng nói vậy, nhưng hài lòng và mãn nguyện nhìn những giọt lệ ngọc.
Nàng thấy sự chi ly tài chính của chàng là một nét độc đáo. Chàng không chịu nỗi sự phung phí tiền nong. Không hẳn là chàng keo kiệt, nhưng dứt khoát chàng không phung phí. Đôi ba lần ở nhà hang, nàng nghĩ là chàng đã cho thêm người phục vụ chưa đúng chuẩn, nhưng chàng không động tâm nếu nàng ngỏ ý trách cứ. Chàng cho thêm đúng mười phần trăm, và khi không sẵn đúng số tiền phải có, chàng yêu cầu bồi bàn đổi tiền lẻ cho chàng.
“Không đi vay chẳng cho mượn”, chàng trích dẫn lời tiền nhân.
Khi một ai đó trong đoàn lỡ kẹt ngõ lời mượn chàng, thật uổng công! Chàng thẳng thắng khước từ, nhiệt tâm khước từ nên không làm mất lòng.
“Ông bạn ơi, tôi muốn cho ông bạn vay nhưng tôi cũng chỉ vừa đủ dung.
Chop vay rồi lấy gì trả tiền phòng tuần này đây”.
Mất mấy tháng quá bận với những vai diễn, Michael không hay biết là Julia diễn đã thành công tới mức nào, đương nhiên chàng có đọc những bài báo, những lời ca ngợi Julia, nhưng chàng chỉ lướt qua thôi, không chú ý lắm, khi gặp được những lời nhận xét của nhà phê bình viết về chàng. Chàng sung sướng khi được họ tán thưởng, nhưng không thất vọng khi bị chê. Vốn khiêm tốn, chàng không oán hận những lời phê bình bất lợi.
“Tôi cho là mình dở”. Chàng hồn nhiên nói.
Nét đặc sắc của nàng là sự hóm hỉnh. Chàng thản nhiên chịu đựng sự xỉ vả của ông bầu jimmie Langton. Khi phải quá căng trong một buổi tập dượt chàng luôn rang bình thản. Không có cách gì gây gỗ với chàng được. Một hôm chàng theo dõi buổi tập dượt một cảnh trong đó chàng không xuất hiện. hồi kịch đ1o kết thúc với một màn bi hung trong đó Julia được dịp trổ hết tài năng diễn xuất tuyệt diệu của nàng. Khi sàn tập được dọn dẹp cho hồi sau, Julia đi cửa hông đến ngồi bên Michael. Chàng không nói với nàng một lời nào mà vẫn đăm đăm nhìn ra phía trước.
Nàng ngạc nhiên ngó chàng. Làm sao chàng lại không mỉm cười và nói với nàng đôi lời nhỉ. Lúc đó nàng mới nhìn thấy chàng đang cắn răng để khỏi run và mắt chàng đẫm lệ.
– Sao vậy, anh yêu?
– Đừng nói. Em bé bỏng, em làm người ta phát khóc.
– Anh của em!
Nước mắt nàng trào ra, lăn trên má. Nàng sung sướng, mãn nguyện.
– Kỳ quá! – Chàng sụt sịt mũi – Khóc gì mà khóc nhỉ?
Chàng rút khăn tay trong túi ra lau mắt.
“Em yêu anh. Em yêu anh. Em yêu anh”.
Liền sau đó chàng hỉ mũi.
– Anh thấy dễ chịu hơn rồi. Nhưng chao ôi! Em làm anh rụng rời.
– vở này không tệ lắm, anh nhỉ?
– Dẹp vở đi, vấn đề là em. Em làm tim anh đau buốt. Các nhà phê bình có lý, đúng quá, em đúng là một diễn viên thực sự không sai được.
– Anh vừa mới khám phá ra điều đó à?
– Anh biết là em khá, nhưng không ngờ em lại tuyệt vời tới mức này. Em là cho bọn diễn viên loại như anh thành cục đất. Em sẽ là vì sao sang. Không gì cản nổi em.
– Nếu vậy thì anh sẽ là người mở lối cho em.
– Rồi đây em sẽ có những cơ hội bằng vàng bên cạnh một nhà quản trị sân khấu những nhà quản trị ở Luân Đôn.
– Như vậy thì chính bản thân anh, anh phải đi vào nghề quản trị sân khấu và biến anh thành nghệ sĩ hàng đầu của anh. – Julia cảm khái nói.
Chàng vẫn không nói gì. Chàng không phải là một người nhanh trí, phải có thì giờ để có một ý niệm mới len vào óc chàng. Michael mỉm cười.
– Em biết không, ý kiến em đề xuất nghe cũng tạm được đấy.
Họ bàn lại công việc trong bữa trưa. Phần lớn là Julia nói, còn chàng chăm chú nghe, say mê.
– Dĩ nhiên phương thức duy nhất để liên tục có được những vai xứng đáng là tự điều hành lấy rạp riêng của mình. – Chàng nói – Việc đó anh biết từ lâu rồi.
Khó Khăn là tiền. Hai người bàn bạc để biết tối thiểu cần bao nhiêu mới bắt đầu được. Michael nghĩ ít nhất phải có năm ngàn bảng. Nhưng thân nhân thần thánh, làm thế nào để gây được số vốn ấy?! Lẽ dĩ nhiên có một số nhân vật ở Miđlepool rất giàu, nhưng đừng hòng họ xuất ra năm ngàn bảng cho mấy diễn viên trẻ mới có tiếng ở địa phương thôi. Hơn nữa đôi bạn lại muốn về Luân Đôn cơ.
– Anh phải tìm một bà già hâm mộ anh thôi. – Julia vui vẻ nói.
– Nàng chỉ nữa tin nữa ngờ về những điều mình nói ra, nhưng rất phấn khởi bàn tới kế hoạch khiến nàng được gần gũi, thân thiết và lúc nào cũng gần với Michael. Nhưng chàng lại rất nghiêm túc.
– Anh không tin là người ta có hy vọng thành công ở Luân Đôn, trừ khi người đó đã nổi danh sẵn rồi. Điều phải làm trước tiên là phải làm điều đó trong các ban quản trị khác ba hoặc bốn năm đã phải biết rõ ngọn ngành. Và cái lợi của việc làm này là có thời gian để đọc kịch bản. Thật là điên khùng khi khởi nghiệp mà không có ít nhất là ba kịch bản riêng. Cho trình diễn thành công là một trong ba vở ấy là có thể là nắm phần thắng.
– Lẽ dĩ nhiên nếu chúng ta làm việc ấy, chúng ta phải chú trọng đến “điểm đồng trình diễn”, để công chúng quen nhìn thấy tên chúng ta trên cùng một bích chương.
– Anh chưa biết điều đó quan trọng tới mức nào. Điểm chủ yếu là phải có những vai kịch hay và vững.
Anh không nghi ngờ chút nào là sẽ dễ kiếm được những ủng hộ viên hơn, nếu người ta đã có đôi chút danh tiếng ở Luân Đôn?