Nhảy, nhảy, nhảy

Chương 08 phần 2



“Anh đã quan sát tôi trong tiền sảnh đúng không?” Đó là cô bạn tiếp tân của tôi. Cô không có vẻ gì là tức giận, nhưng cũng chẳng vui vẻ. Giọng nói của cô không thể hiện điều gì.

“Đúng vậy,” tôi thú nhận.

Im lặng.

“Tôi không thích bị người khác quan sát khi đang làm việc. Điều đó làm tôi lo lắng và bắt đầu mắc lỗi. Tôi cảm thấy như anh cứ nhìn tôi suốt.”

“Xin lỗi, tôi sẽ không nhìn chằm chằm vào cô nữa,” tôi nói. “Tôi chỉ nhìn cô để có thêm tự tin thôi. Tôi không nghĩ cô lại căng thẳng như vậy. Từ giờ tôi sẽ cẩn thận hơn. Cô gọi từ đâu đấy?”

“Nhà tôi.” cô gái trả lời. “Tôi chuẩn bị tắm rồi đi ngủ. Anh đã gia hạn ngày ở lại đây đúng không?”

“À phải. Công việc bị trì hoãn một chút.”

Thêm một khoảng lặng ngắn.

“Anh có nghĩ tôi quá căng thẳng không?” cô hỏi.

“Tôi không biết. Mỗi người mỗi khác mà. Nhưng dù sao, tôi hứa là sẽ không nhìn cô chằm chằm nữa. Tôi không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô.”

Cô nghĩ ngợi vài giây, sau đó chúng tôi chào tạm biệt.

Tôi cúp máy, đi tắm, và nằm dài trên ghế sô pha đọc sách cho đến mười một rưỡi. Sau đó tôi thay quần áo bước ra hành lang. Tôi bước từ đầu này đến đầu kia. Nó giống như một mê cung vậy. Ở chỗ xa nhất là thang máy dành cho nhân viên, hơi khuất tầm nhìn, ngay bên cạnh cầu thang khẩn cấp. Nếu đi theo bảng chỉ dẫn, qua mấy phòng khách sẽ thấy có một cái thang máy ghi hàng chữ “Chỉ dành cho hàng hóa.” Tôi đứng ngay trước đó, để ý thấy thang máy đang dừng ở tầng trệt. Có vẻ như không ai sử dụng nó cả. Loa trên trần đang phát giai điệu “Love is blue”. Paul Mauriat.

Tôi nhấn nút. Thang máy khởi động rồi bắt đầu leo lên. Màn hình hiện lên số tầng – 1, 2, 3, 4, 5, 6 – rất chậm nhưng rõ ràng là vẫn đang lên, theo giai điệu của tiếng nhạc.

Nếu có ai đó ở trong thang máy, tôi luôn có thể giả vờ không biết. Khách thuê phòng tại khách sạn vẫn thường hay nhầm như thế. 11, 12, 13, 14 – thang máy lên đều. Tôi lùi lại, cho hai tay vào túi quần, đợi cửa mở ra.

15 – con số ngừng nhảy. Có một thoáng sững lại, không một tiếng động, rồi cửa mở ra. Trong thang máy trống rỗng.

Im lặng khủng khiếp, tôi thầm nhủ. Hoàn toàn khác hẳn với tiếng cọt kẹt ở khách sạn cũ. Tôi vào trong và nhấn nút số 16. Cánh cửa đóng lại, không một tiếng động, tôi chỉ cảm thấy một chuyển động rất nhẹ, rồi cửa thang máy mở ra. Tầng mười sáu. Sáng sủa, rất sáng là đằng khác, giai điệu “Love is blue” chảy ra từ trần nhà. Không tối tăm, cũng chẳng có mùi ẩm mốc. Tôi đi dọc theo hành lang từ đầu này đến đầu kia để xem xét thật kỹ lưỡng. Có thể thấy là cách bài trí ở đây cũng chẳng khác gì tầng mười lăm. Cũng một kiểu hành lang rắc rối, cũng các dãy phòng như trải dài ra vô tận, cũng có máy bán hàng tự động trong hốc tường giữa hành lang, cũng có một dải thang máy dành cho khách.

Thảm trải sàn màu đỏ đậm, có lớp lông dày mềm mại. Không thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. Trên thực tế, ở đây im lặng gần như tuyệt đối. Chỉ có tiếng nhạc bài “A Summer Place” văng vẳng, có lẽ Percy Faith. Đến cuối hành lang, tôi quay lại và đi bộ về chỗ thang máy dành cho khách rồi xuống tầng mười lăm. Sau đó tôi lặp lại hành trình đó một lần nữa. Đi thang máy của nhân viên lên tầng mười sáu, vẫn như vậy, hoàn toàn bình thường và sáng sủa. Và vẫn bài hát “A Summer Place.”

Tôi bỏ cuộc và quay lại tầng mười lăm, uống hai ngụm brandy và đi ngủ.

Bình minh, màu đen chuyển về màu xám. Tuyết đang rơi. Xem nào, hôm nay mình nên làm gì bây giờ?

Như thường lệ, chẳng có việc gì để làm cả.

Tôi đi bộ trong tuyết đến cửa hàng Dunkin’ Donuts, xơi hai cái bánh rán vòng rồi vừa nhâm nhi cà phê vừa đọc báo sáng. Tôi lướt qua một bài báo về cuộc bầu cử địa phương. Tôi xem qua danh sách các phim đang chiếu. Chẳng có phim nào tôi muốn xem, nhưng trong số đó có một phim mà một người bạn cấp II của tôi thủ vai. Phim dành cho thanh thiếu niên tên là “Tình đơn phương”, trong phim còn có một nữ diễn viên và một ca sĩ tuổi teen đang lên. Tôi có thể đoán được kiểu vai diễn của cậu bạn tôi: một thầy giáo trẻ, đẹp trai và hài hước với dáng người cao, mảnh dẻ, giỏi thể thao, lúc nào cũng có các cô gái vây quanh. Lẽ tự nhiên, nhân vật nữ chính sẽ phải lòng anh chàng. Vậy là cô gái mất cả ngày Chủ nhật để nướng bánh và mang đến căn hộ của chàng. Nhưng lại có một cậu bạn để ý đến cô gái. Một cậu chàng tầm tầm, hơi nhút nhát… kiểu điển hình. Tôi có thể tưởng tượng ra bộ phim mà không cần xem.

Khi người bạn cùng lớp này trở thành diễn viên, tôi đã đi xem vài bộ phim đầu tiên của cậu ta, phần nào là vì tò mò. Nhưng chẳng lâu sau đó tôi không quan tâm nữa. Phim nào cũng cùng một kiểu như vậy, và các nhân vật của cậu ta về cơ bản là giống nhau: cao, đẹp trai, giỏi thể thao, đầu tóc gọn gàng, ban đầu thì là sinh viên, sau đó là giáo viên, bác sĩ hay công chức trẻ, luôn được các cô gái ngưỡng mộ vây quanh. Cậu ta có hàm răng hoàn hảo, nụ cười quyến rũ. Rất ngọt ngào. Dù vậy chẳng có gì đáng để bỏ tiền ra xem. Tôi vốn chẳng phải một kẻ hợm hĩnh chỉ thích đi xem Fellini hay Tarkovsky(12). Không, hoàn toàn không. Có điều những phim của anh chàng này thì đúng là hạng bét. Sản phẩm kinh phí thấp, kịch bản rập khuôn và những câu thoại tầm thường, loại phim mà ai cũng có thể nói thậm chí đạo diễn, cũng chẳng buồn quan tâm.

12. Hai đạo diễn kinh điển: một người Ý, một người Nga.

Tuy vậy, theo tôi nhớ thì ngoài đời cậu ta cũng khá giống với những vai diễn ấy. Cậu ta cũng khá tốt bụng, nhưng có ai thực sự hiểu được con người đó bên trong như thế nào? Chúng tôi học cùng lớp hồi cấp II, và có lần từng chung bàn trong một thí nghiệm khoa học. Khá thân thiện. Nhưng ngay từ hồi đó cậu ta đã hoàn hảo đến mức khó tin – giống hệt như trong các bộ phim cậu ta đóng. Bọn con gái đều điên đảo vì cậu ta. Nếu cậu ra nói chuyện với họ, đôi mắt những đứa con gái trong đám ấy sẽ long lanh ươn ướt. Nếu cậu ta đốt đèn bunsen bằng đôi bàn tay thanh tú, cảnh tượng liền trông như lễ khai mạc Olympic vậy. Chẳng cô gái nào thèm để ý đến sự tồn tại của tôi.

Anh chàng này còn học rất giỏi nữa, lúc nào cũng nhất nhì lớp. Thân thiện, ngay thẳng, dễ gần. Dù có mặc quần áo gì đi nữa trông cậu ta lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng. Thậm chí cả khi đi tiểu cậu ta vẫn có vẻ gì đó rất thanh lịch. Thật là hiếm có thằng đàn ông nào trông tao nhã cả khi đi tiểu. Tuy nhiên, cậu ta chơi thể thao giỏi và cũng hoạt động sôi nổi trong ủy ban học sinh. Có tin đồn cậu ta có quan hệ với cô nàng xinh nhất lớp, nhưng chẳng ai chắc chắn cả. Tất cả các giáo viên đều cho rằng cậu ta rất xuất sắc, thậm chí trong ngày Họp Phụ Huynh(13), các bà mẹ cũng bị cậu ta hấp dẫn. Chẳng qua cậu ta đơn thuần là kiểu người như vậy. Nhưng, như tôi đã nói, thật khó mà biết được anh chàng này đang nghĩ gì.

13. Ngày phụ huynh đến trường tham quan trực tiếp các giờ học của con em mình.

Cuộc sống của cậu ta gần giống như những bộ phim.

Vậy thì việc quái gì tôi phải trả tiền để được xem một bộ phim như vậy?

Tôi vứt tờ báo vào thùng rác và đi bộ dưới tuyết về khách sạn. Khi đi qua hành lang, tôi liếc bàn lễ tân, nhưng cô bạn của tôi không có ở đó. Tôi đành ghé khu trò chơi điện tử chơi mấy ván Pacman và Galaxy. Đúng là hành hạ thần kinh. Những trò chơi kiểu này chỉ có khơi gợi thêm xu hướng bạo lực trong con người ta. Nhưng giết thời gian rất tốt.

Sau đó tôi về phòng đọc sách.

Ngày hôm ấy thật không được việc gì cả. Khi đã chán đọc, tôi ngắm tuyết ngoài cửa sổ. Tuyết rơi suốt cả ngày. Tôi bồi hồi cảm khái rằng sao bầu trời có thể đổ nhiều tuyết đến vậy. Lúc mười hai giờ tôi xuống quán cà phê ăn trưa. Sau đó tôi lại trở về phòng đọc sách và ngắm tuyết rơi.

Nhưng rốt cuộc, đó cũng không phải một ngày hoàn toàn vô ích. Khoảng bốn giờ, tôi đang nằm trên giường đọc sách thì có ai đó gõ cửa. Đó là cô bạn tiếp tân của tôi, cô đứng đó, đeo kính và mặc áo đồng phục xanh nhạt. Không đợi tôi mở cửa rộng hơn. Cô lướt nhẹ vào phòng như một chiếc bóng và đóng cửa lại.

“Quy định của khách sạn. Nếu họ bắt gặp tôi ở đây, tôi sẽ bị đuổi việc đấy,” cô nói thật nhanh.

Cô nhìn quanh phòng rồi ngồi xuống sofa, vuốt thẳng đường viền trên chiếc váy dài đến gối. Sau đó cô thở dài một tiếng. “Tôi đang trong giờ nghỉ.” cô nói.

“Tôi đang định uống bia. Cô muốn uống gì không?” tôi hỏi.

“Không, cám ơn. Tôi không có nhiều thời gian. Anh đã ở trong phòng cả ngày nay rồi đúng không?”

“Tôi chẳng có việc gì đặc biệt để làm. Chỉ giết thời gian bằng cách đọc sách và ngắm tuyết,” tôi trả lời.

“Sách gì thế?”

“Về cuộc nội chiến Tây Ban Nha. Toàn bộ câu chuyện, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc. Đầy những gợi ý.” Chắc chắn rồi, cuộc nội chiến Tây Ban Nha có rất nhiều gợi ý về lịch sử. Đó là một cuộc chiến kiểu cổ điển hình.

“Nghe này, đừng hiểu lầm tôi nhé,” cô ngắt lời.

“Hiểu lầm chuyện gì cơ?” tôi hỏi.

Im lặng.

“Ý cô là việc cô đến phòng tôi ư?” tôi hỏi.

“Vâng.”

Tôi ngồi xuống cạnh giường, tay cầm lon bia. “Đừng lo, tôi rất ngạc nhiên khi thấy cô dừng ở cửa, nhưng là ngạc nhiên kiểu mừng rỡ. Tôi rất vui vì có người đến. Ở đây tẻ nhạt quá.”

Cô đứng lên và cởi áo đồng phục ra ngay giữa phòng. Rồi cô quàng chiếc áo lên lưng ghế, cẩn thận để không bị nhàu. Sau đó cô tiến lại chỗ mép giường tôi đang ngồi và ngồi xuống, đôi chân cô khép chặt. Không có áo khoác đồng phục trên người, trông cô thật yếu đuối và dễ tổn thương. Khi tôi vòng tay qua người, cô dựa vào vai tôi. Chiếc áo trắng của cô hơi cứng, và mùi người cô thật dễ chịu. Chúng tôi cứ như thế trong vòng năm phút. Tôi chỉ ôm cô, còn cô cũng chỉ ngồi đó, dựa đầu vào vai tôi, mắt nhắm lại, hơi thở nhẹ nhàng, như thể đang ngủ. Ngoài trời, tuyết vẫn không ngừng rơi, nuốt chửng mọi âm thanh.

Cô mệt. Cô cần một nơi để nghỉ ngơi. Và tôi là bến đậu gần nhất. Tôi hiểu. Thật vô lý và không công bằng chút nào khi một cô gái xinh đẹp trẻ trung thế này lại bị kiệt sức. Tất nhiên, điều này chẳng hề vô lý hay không công bằng. Mệt mỏi chẳng liên quan gì đến tuổi tác hay sắc đẹp cả. Nó cũng giống như mưa, động đất, mưa đá và lũ lụt thôi.

Rồi cô ngẩng đầu lên, đứng dậy và mặc lại đồng phục. Cô đi ra chỗ sofa, ngồi xuống và bắt đầu xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón út. Trong bộ đồng phục, trông cô thật cứng nhắc và xa cách.

Tôi vẫn ngồi ở mép giường.

“Chuyện lạ kỳ mà cô gặp phải trên tầng mười sáu đó,” tôi bắt đầu, “cô có nhớ là mình đã làm gì đó đặc biệt hay có gì đó khác thường xảy ra không? Vào lúc trước khi cô bước vào thang máy hay khi cô đang đi lên chẳng hạn?”

Cô ngẩng đầu lên với vẻ giễu cợt. “Hừm… để tôi xem nào. Không, tôi nghĩ là không. Nhưng thực tình là tôi cũng không nhớ rõ lắm.”

“Không có dấu hiệu gì lạ ư?”

“Mọi thứ vẫn vậy,” cô nhún vai. “Chẳng có gì bất thường cả. Thật ra lần đó thang máy hoạt động rất bình thường, nhưng khi cửa thang máy mở ra, mọi thứ đều tối đen. Chuyện chỉ có thế.”

“Tôi hiểu”, tôi nói, “Cô có muốn đi ăn với tôi tối nay không?”

Cô lắc đầu. “Xin lỗi. Tối nay tôi có kế hoạch khác rồi.”

“Thế còn ngày mai?”

“Mai tôi có giờ học bơi.”

“Học bơi à?” tôi mỉm cười, nói. “Cô có biết là thời Ai Cập cổ đại người ta đã có lớp học bơi rồi không?”

“Không,” cô nói, “nhưng tôi thấy điều đó thật khó tin, anh có thấy thế không?”

“Không, là sự thật đấy. Tôi biết được điều này từ vài nghiên cứu mà tôi buộc phải làm,” tôi giải thích. Một kỷ niệm từ mớ những kiến thức thực tế vô dụng.

Cô nhìn đồng hồ và đứng dậy. “Cảm ơn nhé,” cô nói. Và lướt nhẹ qua cửa phòng, cũng lặng lẽ như khi cô bước vào. Chỉ có vậy cho cả ngày hôm ấy. Vì thế tôi băn khoăn không hiểu người Ai Cập cổ đại làm gì cho hết ngày, liệu họ có niềm vui nho nhỏ nào không trên hành trình tẻ nhạt đến với cái chết của mình. Học bơi và ướp xác chăng? Và tổng hợp của những điều như vậy chính là cái mà người ta gọi là một nền văn minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.