Ơn Cha Nghĩa Mẹ

Khi Ba Mẹ Không Còn Trẻ



Con sinh ra muộn màng vào lúc mẹ bước sang cái tuổi ngoài 40. Có lẽ vì vậy mà từ khi lớn lên giữa con và ba mẹ có một khoảng chênh khá lớn về tuổi tác.

Bạn bè con, có đứa đến chơi chào ba mẹ bằng ông – bà, đứa rụt rè hơn thì xưng: bác – cháu. Còn con, hễ mỗi lần đến chơi nhà chúng nó, ra về quen miệng thưa: Anh – chị… cháu về! Mà thật, tuổi của ba mẹ tụi bạn… chỉ ngang bằng tuổi chị Hai của con!

Có lẽ vì thế mà rất hiếm khi nào con về nhà tỉ tê kể chuyện trường lớp, chuyện bạn bè cho ba mẹ nghe. Có chăng cũng chỉ là mấy lời qua loa cho có, nào là: Con phải đóng học phí, xin tiền đi sinh nhật bạn bè… Thế giới của con khác hẳn hoàn toàn với cái thế giới cũ kỹ của ba mẹ.

Tuổi hai mươi, con bay bổng với những ước mơ, những lý tưởng, có khi là những ảo vọng, ảo tưởng của thế hệ 8X@. Ba mẹ bây giờ bỗng xa dần, thực tế hơn và không còn cái lãng mạn nữa. Ðôi khi, thấy trần trụi và khô cứng như chính cái tuổi già đang cận kề trước mặt. Chẳng biết tự bao giờ con đã bỏ mất thói quen bám đuôi theo chân ba hay víu kè kè vào nách mẹ mỗi dạo bước chân ra khỏi nhà. Lẽ dĩ nhiên, ba mẹ đủ tinh tế để nhận ra điều đó và không khỏi chạnh lòng thấy ngậm ngùi: Tuổi tác!

Có lần, ba thỏ thẻ bên con: “Ba mẹ không cho con được hết mọi thứ nhưng có những thứ không ai cho con được ngoài ba và mẹ”. Bất chợt, con chựng lòng nghĩ ngợi, nhìn lại một cách sống! Rồi con đi học xa nhà, xa ba mẹ – với bao nhiêu đứa trẻ thơ khác, điều này không dễ dàng tí nào, còn riêng con: Chẳng có hề nao núng!

Xa ba mẹ rồi, con mới càng thấm thía: Tuổi trẻ người ta nuôi con cái dễ hơn gấp nghìn lần… tuổi già lo cho con! Riêng chuyện tiền nong đều đặn hàng tháng đã là một vấn đề không hề đơn giản. Ba làm việc miệt mài hơn… chống đỡ với sức già, gánh hàng rong của mẹ thêm nặng trĩu đôi vai trần. Ðêm đến, mẹ xoa bóp chân ba rồi ba làm lại cho mẹ đỡ nhức… mai còn đi tiếp!

Một chiều, con về thăm nhà, nhìn ba rồi nhìn mẹ. Hai gương mặt của một người đàn ông và một người đàn bà rõ là khác nhau nhưng lại gặp nhau ở mái đầu tóc hoa râm và những nếp nhăn xuất hiện ngày càng dày trên vầng trán, đuôi mắt… vẫn mỉm cười, hiền lành: “Ba mẹ khỏe cả, con yên tâm lo mà học cho tốt!”… Nước mắt đầm mi, khẽ gạt chút tủi hờn len lỏi, nghẹn lòng con thấu hiểu lời nói của ba năm xưa.

Ngậm ngùi con vỡ lẽ: Khi ba mẹ già, con trẻ… và cuộc sống! Con thêm yêu ba mẹ không chỉ là đấng sinh thành, dưỡng dục, mà kính trọng vì tuổi tác, vì kinh nghiệm, vì người nuôi dạy con chưa bao giờ biết mệt mỏi và chịu đầu hàng với tuổi tác.

Chút dịu dàng và từ tốn toát lên từ cái nhìn chứa đầy yêu thương, ba mẹ đã mang đến một hành trang vào đời mà con biết rằng không dễ gì mình có được!

Ba mẹ của con – là cả một khúc vọng!

ÐỖ LAN ( Huế )


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.