Từ đây bắt đầu nhật ký của người kể chuyện, bạn thân của thám tử tư André Brunei.
Tám giờ đã điểm từ lâu khi Proper thò đầu qua cánh cửa mở hé của phòng khách.
– Tôi nhắc các ông là món thăn bò nên được ăn nóng.
– Tên phá hoại! André Brunei kêu lên.
Tối đó như thường lệ, tôi là khách mời của khách sạn Malesherbes. Nhẽ ra chúng tôi phải ăn tối vào lúc 7h30, nhưng buổi chiều hôm đó Brunei đã mua một số thiết bị nghe nhìn loại mới nhất.
Chúng tôi vừa nghe một bản nhạc cung rê thứ của Bach được chơi bởi Mémelin và Enesco và ngồi sâu thoải mái trên đi văng, tựa vào đám gối nhỏ. Bây giờ chúng tôi nghe Brailowsky trình bày khúc biến tấu thứ 5 của Chopin. Vậy nên chúng tôi quên cả giờ ăn.
Đã hai lần, Proper, người phục vụ trung thành của thám tử tư đến gõ cửa. Anh ta biết rõ rằng, trong một số hoàn cảnh, ông chủ không muốn bịquấy rầy và hẳn là món thịt nướng đã bị chín quá nên con người trung hậu đó mới quyết định đến quấy rầy chúng tôi.
“Tên phá hoại!” Brunei đã kêu lên như vậy. Và anh phục không may vội chuồn mất để tránh cái gối nhỏ mà ông chủ liệng vào mặt anh ta.
Tuy vậy sự hứng thú đã bị ngắt quãng. Brunei dừng máy nghe lại, “cái hộp mơ ước” như cách anh ta gọi cái thiết bị tuyệt hảo ấy.
– Proper có lý, chúng tôi đợi anh đây, anh bồi bàn.
Proper tốt bụng đang trốn trong bếp lại xuất hiện với liễn xúp bốc khói trên tay. Bộ mặt to của anh ta có vẻ cam chịu lắm và điều đó lại làm cho anh bạn tôi vui vẻ.
Những tiếng chuông điện thoại đã tránh cho anh hầu tận tuỵ phải nghe những lời nhận xét châm biếm.
– Nào! Brunei nói – Lại gì nữa đây? Chắc hẳn số món thịt nướng phải bị cháy hẳn rồi.
Nhưng Proper đã đi vào phòng làm việc và quay ra ngay.
– Đấy là ông Charasse.
Brunei vội đứng lên.
– Anh bạn tốt Roland! Tôi tưởng không được nghe tin nhau từ khi cãi cọ ở phiên toà đại hình. Xin lỗi các bạn nhé.
Anh ta vội chạy ra khỏi phòng.
Những cuộc “cãi cọ” như anh ta vừa nói đến thường hay xảy ra giữa anh ta và ông luật sư nổi tiếng. Chúng luôn là một sự khoái trá đối với những người hiểu biết.
Về mặt nghề nghiệp, hai người bạn luôn phải đứng đối mặt với nhau, ông Roland Charasse đứng ở cái bàn trước mặt bị cáo mà ông ta bảo vệ, André Brunei – nhân chứng buộc tội – đưa ra những lý lẽ gây ra sự nghi ngờ đối với bị cáo và chứng minh rằng anh ta có tội.
Tôi cũng phải nói thêm là gần như thường xuyên đoàn bồi thẩm làm theo cậc lập luận của cảnh sát.
Tôi vừa nói là những cuộc đấu khẩu tay đôi đó tạo nên một nỗi khoái trá đối với những người tham dự nhưng trước hết là đối với hai địch thủ.
Mỗi người đều cao giọng ước đoán các phẩm chất của người kia, đem lại cho công lý trí thông minh và lý lẽ của mình. Tình bạn gắn bó Brunei và ông Charasse trước hết dựa trên sự nể phục sâu sắc của cả hai bên nên nó là một tình bạn bền vững.
Tôi tưởng cuộc nói chuyện sẽ nhanh chóng trở nên vui vẻ nhưng giọng của Brunei, dù không to lắm, đập vào tai tôi.
“Sao cơ? Anh bảo sao?… Mareel và Simone à?… Khốn khổ cho họ!”.
Tôi không chờ được nữa, bèn rời phòng ăn và đi sang phòng làm việc.
Mặt của Brunei trông lạ hẳn. Bạn tôi nắm chặt ông nghe, áp sát vào tai.
Miệng anh ta nhăn nhó, giọng không âm sắc, anh trả lời:
– A! Đáng sợ thật… Anh nói hung thủ à?… Nhưng không thể được, Roland, bởi vì… Phải rồi, bạn ạ, tôi đến ngay.
Anh đặt ống nghe xuống và không thèm nhìn tôi, lao ra tiền sảnh. Vừa chạy anh vừa với lấy cái mũ. Tôi cũng chạy theo anh ta.
Một phút sau, chúng tôi phi vào thành phố. Một chiếc taxi chạy lại. Brunei gọi xe:
– Đến phố Greuse… hết tốc độ… có tiền thưởng…
– Nào chuyện gì thế?
– Vợ chồng em họ của Roland, nhà Vigneray, vừa bị giết.
– Trời ơi! Họ chết cả đôi à?
– Không. Cô ta chỉ bị thương thôi, nhưng nặng đấy.
– Còn hung thủ?
– Hung thủ ư? – Brunei nhún vai – Tôi không thể trả lời cậu được. Những gì Roland nói là không thể hiểu được.
Anh châm thuốc lá như cái máy và vội vã rít.
– Tội nghiệp Roland! Anh ấy yêu họ lắm. Họ như anh em ruột vậy.
– Anh quen ông bà Vigneray à?
– Ừ, chúng tôi đã cùng ăn trưa nhiều lần. Họ thật dễ ưa. Simone là một phụ nữ đẹp.
– Thế tại sao người ta lại phải giết họ? Để cướp của à?
– Tôi không biết, tôi chẳng biết gì hết.
Tay tài xế thật xứng đáng với món tiền thưởng. Trong 15 phút chúng tôi đã đến phố Greuse.
Trên vỉa hè trước ngôi nhà xảy ra tội ác, một đám đông tụ tập và hai cảnh sát phải vất vả tìm cách giải tán họ. Cửa sổ nào cũng có người đứng. Rẽ đám đông ra, chúng tôi đi vào nhà.
Dưới vòm cổng là hai cái cửa đối diện nhau. Cái bên trái có hai cánh và được lắp kính. Qua tấm kính chúng tôi nhìn thấy cầu thang, rộng rãi và sáng sủa. Các bậc thang có trải thảm. Trên cái cửa bên phải có một tấm biển sắt đề cầu thang phụ.
Không thèm dùng thang máy chúng tôi leo lên tầng 3. Ông Charasse cúi mình trên lan can gác chờ chúng tôi, ông lao vào vòng tay Brunei.
Nhưng cả ông luật sư lẫn viên cảnh sát đều không phải là loại người phí thời gian cho việc than thở, Brunei nhẹ nhàng gỡ mình ra.
– Cô em họ của anh ra sao?
Ông Charasse buồn bã lắc đầu.
– Bác sĩ Lafon đã gọi điện từ Beaujon, Simone bị đạn bắn vào gan, chưa thể mổ ngay được. Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Brunei đặt tay lên vai bạn:
– Chúng ta sẽ trả thù cho họ, Roland, tôi thề với cậu đấy – ông ta chỉ ra cánh cửa – Ai đang ở trong đó?
– Cảnh sát trưởng của khu phố, cảnh sát trưởng quận Devoux, thẩm phán Maubret, chánh án Herberay.
– Ồ! Herberay là một người bạn. Còn ai nữa?
– Đội trưởng đội đặc nhiệm Girard.
– Đấy cũng là bạn tôi.
– Còn những thanh tra nhận dạng nữa. Họ vừa đến.
– Tốt! Ta vào thôi.
Trong hành lang, một nhóm người cúi xuống một cái xác nằm dài. Tôi nhận ra tất cả các nhân viên của Roland vừa nói tới. Thanh tra Girard nhìn thấy chúng tôi đầu tiên. Ông chạy lại, chìa tay ra.
– Có việc cho anh đây, Brunei. Tôi chưa thấy chuyện như thế này bao giờ. Thật kỳ lạ.
– Vâng, ông Charasse cũng đã nói với tôi như vậy… A! Tôi muốn biết quá.
Brunei bắt tay từng người rồi quỳ xuống bên cái xác và xem xét kỹ lưõng.
– Chúng tôi vừa nhận thấy là nạn nhân không có ví. Có thể là hung thủ đã lục soát nạn nhân trước khi trốn chạy, cảnh sát trưởng quận nói.
– Vậy cần phải biết có phải vụ trộm là động cơ duy nhất của hai vụ giết người này không – chánh án Herberay nói thêm.
Brunei từ từ đứng lên.
– Tôi cũng thấy là đã có vật lộn, khá dữ dội, qua sự lộn xộn của áo quần.
– Phải rồi, ông Brunei, có vật lộn đấy. Nhiều nhân chứng đã nghe thấy tiếng vật lộn, cuộc vật lộn kết thúc sau hai phát súng… Hẳn ông nóng lòng muốn biết mọi chi tiết.
Dưới sự hướng dẫn của cảnh sát trưởng, chúng tôi đi vào phòng khách, theo sau là thanh tra Girard. Các viên chức khác đứng ngoài hành lang với các thanh tra nhận dạng.
– Anh đã viết báo cáo chưa? Cảnh sát trưởng hỏi một thanh niên đang đứng trước cái giá viết sắp xếp lại giấy tờ.
– Rồi, thưa ông, đây ạ.
Ông này cầm lấy tờ giấy và chìa cho Brunei.
– Ông có lời khai của viên gác cổng, của ba người thuê nhà, của ba nhân chứng ở trong ngôi nhà trước mặt. Khi nào đọc xong tất cả cái này, ông cũng sẽ biết như chúng tôi.
Brunei ngồi trong ghế phô tơi và tôi cúi xuống vai anh ta. Tôi thú nhận là nhiều lúc tôi không thể không thốt lên những câu cảm thán. Brunei im lặng đọc, đôi khi so sánh hai tờ giấy. Khi đọc xong, anh ngẩng đầu lên. Anh tỏ ra rất ngạc nhiên.
– Anh nói đúng, Girard, lạ thật! – và sau vài giây, anh nhắc lại – Lạ thật!
– Thế anh nghĩ sao? Ông Charasse hỏi.
Brunei giang tay ra.
– Tôi có thể nghĩ gì đây? Tất cả đều không thể hiểu nổi. Các lời khai đều khớp, không nghi ngờ gì nữa, mọi người đều nói thật, vả lại, cũng không thể chấp nhận rằng có thể có sự thông đồng giữa ngần ấy người.
– Đây cũng là ý kiến của tôi, cảnh sát trưởng nói.
– Thế cửa ra cầu thang phụ? Brunei lại hỏi.
– Chả có gì đáng nói. – Girard kêu lên – vả lại chính anh sẽ thấy nó thôi.
– Các anh không tìm thấy vỏ đạn à?
– Không. Chắc hung thủ sử dụng một khẩu súng lục có ổ đạn. Các vỏ đạn không chui ra ngoài.
Brunei gõ tay lên đầu gối.
– Như vậy thì vấn đề không thể giải quyết được. Có thể là dữ liệu không chính xác. Chúng ta còn thiếu vài yếu tố, nhưng là cái nào? – anh bẻ ngón tay và quay về ông Charasse – Sự biến mất của Adèle Blanchot nói lên điều gì? Hẳn anh quen cô gái này?
– Tôi đã nghĩ. Nhưng tôi chỉ có thể xác nhận điều tôi đã nói với ông cảnh sát trưởng, một phụ nữ trung hậu, thật thà. Simone rất vừa lòng về cô ta.
– Nhưng tôi nghĩ là cái cô Adèle này không có thói quen vắng mặt trong giờ ăn của chủ. Rồi tôi lại thấy Julien, chồng cô ta đang ở Mans. Vậy là chỉ có mình cô ta phục vụ. Tóm lại, hôm này là ngày ông chủ về nhà. Không! Không còn là sự trùng hợp nữa.
– Tôi vừa có ý định lục soát phòng cô ta, cảnh sát trưởng xen vào. Tôi mới chỉ xem qua thôi. Nếu anh muốn, chúng ta sẽ cùng lên.
– Đi thôi! Brunei nói. Đừng quên là sự biến mất của Adèle là một yếu tố nghiêm trọng đấy, có vẻ như là dấu vết duy nhất mà chúng ta có.
Các thanh tra đã rời bỏ cái xác, nó được che bằng một tấm vải. Họ đang làm việc trong phòng ăn, dưới mắt các nhà chức trách.
– Đây là chỗ bà Vigneray nằm, cảnh sát trưởng nói với chúng tôi.
Trang bị bằng những cái kính lúp khổng lồ, các thanh tra uốn mình trước tủ buýt phê. Brunei đi vào phòng.
– Vậy là, bây giờ anh biết cả rồi, viên biện lý nói. Một vụ ít gặp. Một dịp để anh nổi trội lên.
Trong giọng nói có một chút châm biếm.
– Đây là dịp cho tất cả mọi người, Brunei đáp lại.
Chúng tôi đi vào bếp. Bạn tôi xem xét cánh cửa hồi lâu.
– Anh nói là, Girard, chả có gì đáng nói… Rồi bọn tội phạm sẽ phát minh ra một dụng cụ có khả năng đóng mở cái chốt như thế này.
Chúng tôi đi lên cầu thang hẹp, bậc thấp. Tôi nhìn thấy ở hành lang tầng trên cùng bóng dáng sừng sững của một cảnh sát.
Đột nhiên, các thanh tra ra sau cùng chụp ảnh cái cửa bếp. Giọng nói của họ âm vang trên cầu thang, họ có vẻ rất vui.
– Anh nói là món khai vị cũng thế thôi! Một người kêu lên.
– Rõ là cậu mới vào nghề, một giọng khác nói. Tôi đảm bảo với cậu rằng, phải có nhiều hơn thế thì mới làm tôi động lòng.
– Còn tôi, tôi tự hỏi tôi cần gì, một giọng thứ ba cười nói. Nếu như tôi thú nhận là cái ngày của người đàn bà cụt đầu…
Chúng tôi lên đến tầng sáu và vội vã đẩy ông Charasse vào hành lang để ông ta không nghe thêm được gì nữa.
Cảnh sát trưởng nói với viên cảnh sát.
– Không có gì đặc biệt à, Limeux?
– Không có gì ạ, thưa ông cảnh sát trưởng.
– Anh không nhìn thấy ai à?
– Có đấy, hai người hầu. Một đàn ông và một đàn bà. Người đàn ông đi vào phòng này để thay trang phục. Anh ta phục vụ bữa tiệc tối nay ở tầng một. Người đàn bà đã vào đây và vẫn ở đó. Bà ấy mệt vì những chuyện xảy ra và chóng mặt.
-Thế thôià?
– Hết rồi đấy ạ.
Chúng tôi lắng nghe, Brunei, Girard và tôi. Trong lúc đó, ông Charasse đi tiếp. Ông ta đi đến cuối hành lang, dừng lại trước cái cửa cuốỉ cùng, xoay khoá trong ổ rồi mở ra.
Ngay lập tức, ông ta lùi lại sau như giẫm phải rắn. Một tiếng thét sợ hãi vút lên.
– A!
Rồi giơ tay về phía trước, ông ta lảo đảo đi vào phòng.
Nỗi ngạc nhiên làm chúng tôi tê liệt một giây, rồi chúng tôi lao theo. Brunei đến cửa phòng đầu tiên. Anh giật mình.
Quang cảnh trước mắt chúng tôi thật đáng sợ.
Trên chiếc giường trong phòng, nơi mà cảnh sát trưởng thấy trống không trước đó một giờ, là thi thể một người đàn bà.
Ông Charasse cúi mình trên cái xác. Ông ta quay lại phía chúng tôi, mặt biến dạng nói:
– Chết rồi!
Đến lượt chúng tôi cúi xuống cái giường. Người phụ nữ bất hạnh khoảng độ 40 tuổi. Nét mặt chị ta bình thản, yên tĩnh. Miệng hé mở để lộ hàm răng không đều nhưng rất trắng. Nếu không có nước da vàng ệch như sáp thì người ta tưởng rằng cô ta ngủ.
– Đây là Adèle phải không? Brunei hỏi.
– Phải… Adèle đấy – Roland trả lời giọng thê thảm. Bạn tôi chỉ tay vào ngực cái xác.
– Các vị nhìn này!
Adèle Blanchot mặc một chiếc áo cánh đen và váy ngắn cùng màu. Cô ta đeo một cái tạp dề trắng, viền đăng ten có yếm, ở bên trái cái yếm có một vết màu nâu.
Brunei nhanh chóng cởi cái yếm ra, lột bỏ áo để lộ bộ ngực. Trên vú trái có một vết thương nhỏ, tròn, máu đã đông lại.
– Bị bắn, thanh tra Girard lẩm bẩm.
– Phải… bị bắn và chắc là bằng chính khẩu súng cũng đã bắn Marcel Vigneray và vợ, Brunei nói thêm.
Ông Charasse ngã ngồi xuống ghế. Trông ông ta tái nhợt như xác chết. Tôi nghĩ là ông ta sẽ chết ngất. Còn ông cảnh sát trưởng thì đấm tay lên cái bàn nhỏ đầu giường.
– Limeux! Ông ta quát lên,
Viên cảnh sát xuất hiện trên ngưỡng cửa, ngạc nhiên.
– Vâng, thưa ông cảnh sát trưởng?
– A! Thế đấy! Limeux, anh đã nói dốỉ chúng tôi, anh đã bỏ chỗ gác. Nói đi!
– Tôi không rời khỏi đây, thưa ông cảnh sát trưởng, tôi thề đấy.
Anh ta rất thành thực, không nghi ngờ gì nữa. Chúng tôi điên tiết nhìn nhau.
– Thôi được! Mọi việc xảy ra theo đúng thứ tự, Brunei nói bằng giọng tức giận. Tên sát nhân đã quyết định phương pháp của hắn – anh đi qua gianphòng, đến bên cửa sổ – Cửa đóng, cũng như cánh cửa đi ra cầu thang phụ. Và tôi cũng không tin là có cách mở đóng then cửa từ bên ngoài.
Anh mở tung cửa sổ và cúi mình ra ngoài. Chúng tôi đi đến bên anh.
Con phố giờ đây đã hoàn toàn được giải toả. Phía góc phố Henri-Martin, một chiếc ô tô của cảnh sát đang đỗ, trước đầu xe có một nhóm người đang bàn tán sôi nổi. Gặp các cảnh sát đang đi tuần trên vỉa hè, nhóm người giãn ra rồi lại tụ lại ngay. Trước vòm cổng, nửa tá nhà báo đang ghi chép, thỉnh thoảng họ lại lôi trong túi ra một miếng bánh Sanđuých, cắn một miếng, rồi lại cho vào chỗ cũ.
Cửa kính của căn phòng được trổ trên mái nhà nghiêng 60°, không thể nhào lộn mà thoát ra được. Mái nhà bằng đá đen nhẵn bóng.
– Tôi không nghĩ là hung thủ lại mạo hiểm qua đường này với một cái xác trên lưng, Girard lẩm bẩm.
– Với cái xác hay không thì chuyện đó cũng không chấp nhận được, Brunei nói. Hơn nữa, rồi hung thủ và nạn nhân đi đến đâu? Nhìn kìa, có người trên ban công tầng năm, trước mặt, họ hẳn sẽ thấy cảnh đó.
– Tôi vẫn sẽ hỏi họ.
– Vô ích thôi, cảnh sát trưởng nói.
– Ồ! tôi không nghi ngờ gì nữa – Girard nói tiếp – cửa sổ bị đóng khi anh đến vào lúc nãy à?
– Phải, đóng, như chúng ta đã thấy!
– Nguyên nhân hiểu được rồi – Brunei nóng nảy nói. Đừng mất thời gian với cái cửa sổ này nữa.
– Vậy là, còn cái cửa đi – tôi kêu lên. Chẳng còn cách nào khác.
Brunei đi quanh phòng, sờ soạng các bức tường.
– Chẳng có tủ tường nào cả. Thôi được, thậm chí cứ cho là hung thủ trốn trong phòng này cùng với nạn nhân nhưng điều này cũng không ổn, rồi nó cũng phải biến đi.
– Tội nghiệp Adèle! Roland Charasse đau đớn lẩm bẩm, nắm lấy tay cô gái đã chết. Nhưng tại sao?
– Tai sao, phải, nhưng làm thế nào nữa? Girard cấm cảu.
Brunei đi ra cửa.
– Theo tôi, anh lính. Đừng sợ. Anh đứng đâu trên hành lang?
– Thưa ông, tôi đi đi, lại lại… đi đên cuối hành lang, nơi chúng ta đứng, đến chân cầu thang, rồi lại quay lại.
– Anh không đi đến tận hành lang kia chứ?
– Không thưa ông. Tôí thề là tôi chưa bao giờ đi quá cầu thang.
– Anh đứng đâu khi anh nhìn thấy hai người hầu mà anh đã nói?
– Đứng giữa hanh lang và chúng tôi còn trao đổi vài câu. Chắc ông nghĩ là tôi đãng trí đến độ không nhận ra điều gì.
– Hiển nhiên. Anh đã nói là họ đã cùng đi vào phòng, cả hai, ở hành lang bên kia.
– Vâng, thưa ông, cô hầu vẫn còn trong phòng cô ấy.
Brunei phẩy tay. Sau khi nghĩ vài phút, anh nói:
– Tôi chỉ thấy có một giả thiết, mà cũng chưa hay lắm, vì nó chỉ giải thích về sự xuất hiện của cái xác chứ không phải là sự biến mất của hung thủ. Này nhé:
Tôi tưởng tượng rằng hung thủ đang ở với cái xác của nạn nhân, trong những căn phòng gần với căn phòng mà chúng ta đang đứng, cảnh sát Planton đi một cách đều đặn, từ cuối hành lang đến cầu thang. Ngay khi anh ta đi qua cái cửa nơi mà hung thủ trốn, nó đi ra, rất nhẹ nhàng, mang cái xác đi vào phòng Adèle, rồi từ đó nó lại quay ra khi mà viên cảnh sát quay lưng lại đi ra xa.
– Giả thiết chưa ổn lắm, tôi nhắc lại, bởi vì nó bắt tôi chấp nhận rằng hung thủ vẫn còn ở trong một căn phòng trên hành lang này”.
Brunei đọc thấy nỗi nghi ngờ trên mặt chúng tôi.
– Ồ! Tôi biết là các anh phản đối tôi. Thế nhưng các anh có cách giải thích nào khác không? – Anh rút trong túi ra một cái chìa khoá vạn năng rồi lại gần buồng số 9 – Điều mà tôi làm không hợp pháp lắm, ông cảnh sát trưởng ạ, nhưng trong tình thế này…
Anh ta đi vào phòng và ở lại trong đó mấy phút rồi anh ta lần lượt đi vào tất cả các phòng.
– Chả có gì cả, tất nhiên rồi – anh ta quay lại chỗ chúng tôi nói. Tóm lại về mặt lý thuyết, sự giải thích của tôi về việc vận chuyển cái xác ít giá trị hơn là tôi tưởng, bởi vì nó kéo theo sự có mặt của hung thủ ở giữa các bức tường vào lúc này. Bây giờ chúng ta sẽ xem giả thiết này có thực tế không.
Anh quay về phía viên cảnh sát:
– Anh sẽ bắt đầu lại cuộc dạo chơi của anh và giữ đúng cách đi mà anh đi lúc nãy. Nếu anh nghe thấy tiếng động, dù nhỏ nhất, hãy quay lại.
Anh chui vào phòng số 9 và viên cảnh sát đi khỏi.
Anh này vừa quay lưng thì cửa phòng mở. Brunei đi ra, đóng cửa thật khẽ, rồi rón rén đi đến phòng Adèle, mở khoá rồi đi vào. Nhưng anh không đủ thời gian để đẩy cửa. Viên cảnh sát đi đến chỗ cầu thang và quay lại.
– Đúng lúc, Brunei nói.
Anh làm lại thí nghiệm 3 lần. Nhưng sự cần thiết phải thật im lặng đã ngăn Brunei không được vội vàng, anh không thể nhanh hơn viên cảnh sát, nghĩa là chui được vào phòng Adèle trước khi người kia quay lại.
– Đủ rồi, anh bạn, Không được! Và còn cái xác nữa chứ.
– Nhưng tại sao lại phải giết cô gái bất hạnh này? Cảnh sát trưởng lẩm bẩm.
– Ồ! Lần này thì câu hỏi tại sao lại đơn giản, Brunei nói. Hung thủ đã muốn loại bỏ một nhân chứng khó chịu. Rõ ràng là Adèle tội nghiệp có thể cho chúng ta những thông tin quan trọng – anh đập tay vào trán – Nhưng tại sao chúng ta lại không thấy xác chết ở trong căn hộ nhỉ? Đấy là cái mà tôi không thế hiểu. Tên khốn không thể đưa nó từ tầng ba lên đây. Tóm lại, lý do gì làm hắn phải hành động như vậy?
Chúng tôi lại nhìn nhau sửng sốt. Đêm xuống. Ngọn đèn ở cầu thang chỉ soi rõ một đầu hành lang. Theo bản năng, tôi dán mắt vào bóng tối.
Chúng tôi gồm sáu người, tuy vậy nỗi sợ hãi vẫn làm tôi thấy cổ họng thắt lại.
– Đi báo tin thôi, Cảnh sát trưởng nói và quay về phía viên cảnh sát – Chúng tôi quay lại ngay thôi.
– Vâng, thưa ông cảnh sát trưỏng.
Viên cảnh sát tội nghiệp run run nói. Tôi cá là anh ta muốn đi theo chúng tôi lắm.
– Tôi như nhìn thấy vẻ mặt của ông Herberay khi ông ta biết tin, Girard nói và đặt chân lên bậc thang đầu tiên.
– Tôi cho là – đột nhiên Brunei kêu lên – nếu Adèle biết được điều gì đó thì hẳn là chồng cô ta cũng biết… – anh nắm lấy tay ông Charasse.
– Ôi! Anh không định nói…
– Có đấy. Nghĩ đi, Roland, ba vụ giết người trong chưa đầy một tiếng đồng hồ, anh nghĩ là một con quái vật như vậy lại chần chừ một giây khi gây ra tội ác thứ tư à, nếu như hắn cho là Julien có thể gây ra nguy hiểm cho hắn?
– Nhưng Julien ở Mans, cách đây 200 cây số cơ mà.
– Thì sao?
– Tôi muốn nói là anh ta không phải là nhân chứng của thảm kịch.
– Rồi sao nữa? Adèle cũng không có trong căn hộ, điều đó cũng không ngăn được việc cô ấy bị giết. Đừng quên là vợ chồng Blanchot là những người hầu lâu năm. Vả lại, biết đâu vụ án ba mạng người này, vụ thảm sát này lại không phải là hồi cuối của một bi kịch cũ?
– Tôi là bạn thân nhất của Marcel, Brunei – Charasse lại nói vẻ trách móc. Tin tôi đi, hẳn tôi sẽ là người đầu tiên biết chuyện.
– Tôi biết, Roland. Nhưng anh lại nói về sự logic trong một vụ việc chả có gì là logic cả, mà tất cả đều kỳ lạ, điên rồ. Anh nói về lý lẽ trong khi mọi cái đều thách thức lý lẽ.
– Anh không hy vọng là Julien Blanchot tiết lộ bí mật cho anh qua điện thoại à? Thanh tra hỏi.
– Rõ rồi. Tôi chỉ mong báo được cho anh ta phải cẩn trọng.
– Thật sự cần thiết chứ?
– Cần thiết! Còn hơn thế nữa, Girard. Rõ ràng là ông không biết chỗ đó. Biệt thự nằm cách Mans hơn hai mươi cây số, ở nơi hẻo lánh. Hãy hỏi ông Charasse ấy.
Chúng tôi đến tầng ba. Cảnh sát trưởng lao vào căn hộ và chúng tôi nghe thấy những tiếng kêu cảm thán sửng sốt của các nhà hành pháp.
Chúng tôi tiếp tục đi xuống. Phía dưới, chúng tôi va phải ông gác cổng với chai rượu vang trên tay.
– Thật khiếp! Chúng tôi cần phải bình tâm lại, ông ta nói và giơ chai rượu lên.
Ông ta nói với Girard, nhưng nhận thấy ông Charasse đi cuối cùng, ông im bặt và đỏ mặt.
– Chúng tôi muốn gọi điện thoại, bạn tôi nói nhỏ.
Chúng tôi đi vài bước dưới vòm cổng. Viên cảnh sát già mở cửa chỗ gác của mình cho chúng tôi.
– Mời vào, thưa các ông – và lưỡng lự ông nói thêm – vẫn không thấy Adèle à?
Chúng tôi giả vờ không nghe thấy. Brunei đóng cửa lại.
Trong khi Brunei Charasse chờ liên lạc ngoại tỉnh, Girard hỏi:.
– Ông nói gì với anh ta? Ông gọi anh ta về hay chúng tôi đi tới đó? – Không đợi trả lời, ông ta nói thêm – Hẳn ông muốn là Julien Blanchot ở tại chỗ và đợi chúng tôi trong biệt thự đã khoá kín?
– Tuyệt, Brunei nói.
Ông Charasse được nói chuyện.
– Đợi 5 phút – ông ta gác máy, suy tư – Chúng ta phải nói sự thật cho anh ta à? Tôi biết con người tội nghiệp này. Tôi nghĩ là nên đợi thì hơn.
– Tất nhiên, vả lại, chẳng có ích gì nếu anh làm anh ta hoảng sợ – Brunei nói. Anh chỉ cần nói là có một tai nạn xảy ra cho ông bà chủ của anh ta. Đừng nói gì về vợ anh ta. Anh ra lệnh cho anh ta khoá mình lại trong một căn phòng trong nhà và đừng đi ra trước khi chúng ta đến. Ngày mai có tàu lúc mấy giờ nhỉ?
– 6h50. Chúng ta sẽ đến đó lúc 10h.
– Tuyệt.
Có tiếng chuông.
– Allô! Roland Charasse kêu lên. Allô! Anh đấy à Julien?
– Charasse đây, xin chào, Julien. Tôi gọi điện để báo cho anh một tin buồn. Ông bà chủ của anh vừa gặp tai nạn.
Chúng tôi nghe thấy tiếng anh hầu kêu lên.
– Không! Roland Charasse trả lời. Họ bị thương nặng… Bây giờ, nghe nhé, Julien. Chúng tôi cần hỏi anh, các ông cảnh sát và tôi. Thế nhưng… nói thì dài dòng lắm, chúng tôi cho rằng… có người muốn anh không thể khai với chúng tôi, đừng hoảng hốt nhé, tôi khuyên anh… van anh hãy cẩn trọng đề phòng. Anh hãy nhốt mình vào căn phòng chắc chắn nhất trong nhà và đừng có đi ra trước khi chúng tôi đến. Chúng tôi sẽ đi chuyến tầu đầu tiên sáng mai lúc 6h50. Anh đã hiểu rõ chưa?
Ông Charasse đưa máy cho Brunei.
– Allô… Brunei đây… phải, anh đã thấy tôi vài lần ở nhà ông chủ. Tôi khẳng định với anh rằng những gì ông Charasse nói là rất nghiêm túc. Bây giờ anh đang ở trong phòng làm việc. Hãy đóng căn phòng ấy cho tôi.
– Anh nói là có một cửa sổ có chấn song sắt à? Tuyệt! Thế còn cửa đi?
– Tuyệt! hãy đóng ngay cửa sổ lại, chốt cửa ra vào và chặn bàn giấy vào đó.
Brunei đưa máy nói ra xa và quay lại Roland Charasse:
– Anh có chắc chính là Julien đang ở đầu dây bên kia không?
Ánh mắt viên luật sư biểu lộ sự ngạc nhiên tột độ.
– Ồ! Chắc chứ, anh tưởng gì?
– Vậy là anh nhận ra giọng anh ta à?
– Phải… và cách nhấn giọng nữa. Tôi quen Julien 7 năm rồi. Chính là anh ta.
– Hơn nữa, cứ nghĩ mà xem – tôi kêu lên. Hung thủ đã ở đây hai giờ trước, hắn không có đủ thời gian…
Ống nghe rung lên, Brunei đưa máy lại gần mặt.
– Allô! vậy là làm rồi à? – anh thở phào – Bây giờ anh hứa là đừng động đậy nhé, “dù có nghe thấy gì chăng nữa”. Nếu có người đến gọi, khách khứa, đừng trả lời. Hiểu chưa? Phải, tôi đi chuyến tàu 6h50 với ông Charasse. Chúng tôi đến đó lúc 10h.
– Hẹn ngày mai, chàng trai dũng cảm… Không, đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn báo tin cho anh thôi mà.
Brunei gác máy. Anh lau mồ hôi rồi hỏi:
– Tôi không nhớ cái phòng làm việc ấy lắm. Anh thì sao, Roland?
Ông Charasse nhún vai:
– Lúc này Julien an toàn rồi. Cửa sổ bé, có song sắt dày, cửa chớp chắc chắn… Còn cửa ra vào thì Marcel đã mua ở tiệm đồ cổ. Đấy là của lâu đài cũ, bằng gỗ sến, có nhiều then và có chặn cửa. Tin tôi di, ở trong căn phòng ấy, Julien có thể thách thức mọi sự tấn công. Nhưng anh đã làm anh ta bối rối đấy.
– Phải, nhưng tôi kệ, Anh đã nghe thấy Roland. Anh ta đã hứa là không mở cửa dù bố có gọi đi nữa. Vậy là, ít nhất, anh ta được cứu thoát..
– Nếu như hung thủ ma quái ấy chẳng có ý định tấn công anh ta thì sao? Girard lẩm bẩm. Brunei, anh thật bi quan!
– Tôi còn bi quan hơn anh nghĩ ấy chứ, Girard và tôi nói chân thành rằng nếu như tôi không còn việc phải làm ngay ở đây, tôi sẽ đi đến đó ngay tối nay.
Chúng tôi đi ra khỏi chỗ gác.
– Anh nghĩ là tìm thấy cái gì ở đó à? Tôi hỏi.
Brunei bùng lên:
– Hẳn rồi! Đã một giờ chúng ta lúng túng, nghĩa là… Trời ạ! Chúng ta đối chọi với một người bằng xương, bằng thịt hẳn hoi, một người như chúng ta vậy. Cách mà hắn sử dụng, chúng ta phải tìm ra. Vấn đề được đặt ra không đúng, vậy đấy! Chúng ta phải xem lại vụ án từ đầu… Cái chúng ta không biết “ai” là hung thủ và “tại sao” hắn giết người, đúng thế! Nhưng hắn đã hành động “thế nào” lại là vấn đề khác… Bởi vì, nói cho cùng không ai trong số người bất hạnh đó tự sát cả. Đây là vụ giết người, ba mạng một lúc. Và hung thủ không bay hơi. Hắn cũng không thể tàng hình. Hẳn là hắn đã đi đâu đó.
Đúng lúc đó, một chiếc ô tô đỗ trước cửa. Đấy là xe của Viện Pháp y, hai người đi xuống mang theo cáng.
Tôi thấy mắt ông Roland Charasse tràn đầy nước mắt. Brunei nắm tay ông ta.
– Anh ở đây cũng vô ích. Đi nghỉ đi, Roland, ngày mai gặp nhau. 7 giờ kém 20 ở Montparnasse trong sảnh, trước cái đồng hồ nhé!
Chúng tôi tránh ra để người ta khiêng cáng đi. Roland Charasse chùi nhanh nước mắt:
– Anh nói đúng, tôi không cố được nữa.
Chúng tôi bắt tay anh ta, Girard và tôi, còn Brunei thì ôm hôn.
Ông gác cổng nhìn chúng tôi từ xa một cách kính cẩn, chạy đi gọi taxi. Ông Charasse ngồi vật xuống ghế xe.
– Bây giờ vào việc thôi! Brunei nói, muốn làm ra mạnh mẽ nhưng lại run lên vì xúc động.
Và chúng tôi lại leo lên căn hộ, nơi xảy ra tội ác.