Theo bản năng, tôi mím chặt môi lại. Tôi không muốn ngửi thấy mùi gì nữa, cảm nhận thấy vị gì nữa. Tôi chỉ mong muốn nhắm đôi mắt lại, bởi ánh đèn pin đang soi vào một bức tranh khủng khiếp nằm bên trong chiếc tiểu sành.
Đầu tiên, tôi nghĩ tới hằng hà sa số những con giun màu đen đang quằn quại, chúng được đặt liền nhau, đến mức độ tạo thành một khối chắc chắn, trông thật tởm lợm. Chúng đen óng ánh màu dầu và gây ấn tượng mềm mềm. Bề mặt ở phía trên được trang bị một bộ máy chuyển động. Bộ máy nằm bên trong khối chất liệu đen kia và co giật theo một nhịp điệu nhất định, cứ như thể phía dưới kia đang chôn vùi một cơ bắp đặc biệt, thứ cơ còn được người ta gọi bằng một cái tên khác là trái tim!
Tôi hơi lùi về phía sau, nhìn sang hai bên, cảm giác ớn lạnh trên lưng mãi không giảm sút. Tôi biết mình vừa thực hiện được một cuộc phát hiện thú vị, chỉ có điều tôi chưa sắp xếp được các sự kiện và chưa biết cần phải đánh giá chúng ra sao. Khối màu đen kia quan trọng đến mức độ nào? Liệu tôi có thể coi nó là trung tâm của ngôi nhà bí hiểm này không?
Một vài giây trôi qua. Tôi bình tĩnh trở lại vội vàng đưa tay vuốt mồ hôi trên trán rồi xoay hướng đèn về phía cánh cửa. Chẳng có ai đứng ở đó. Cánh cửa vẫn bất động. Mọi vật vẫn như lúc trước.
Nhưng chắc chắn đã có chuyện thay đổi. Có kẻ đang rình mò quanh đây, mặc dù không sát kề tôi, nhưng ở một khoảng cách đủ gần để có thể tóm lấy tôi bất cứ lúc nào hắn muốn.
Phải đi về hướng cửa.
Trong một cử chỉ cương quyết, tôi giật tung cánh cửa ra. Ánh mắt tôi rơi vào khoảng hành lang u ám trước khi kịp chĩa đèn vào đó. Cả dưới quầng sáng đèn nhợt nhạt, tôi cũng không phát hiện thấy vật gì khả nghi. Tất cả chìm trong yên tĩnh.
Tại sao tôi lại có linh cảm kia?
Không tiếng chân người, không một tiếng động, một giọng nói, nhưng bầu không khí yên tĩnh này sao quá nặng nề. Thỉnh thoảng nó lại bị khuấy đảo bởi một âm thanh rất nhỏ, theo một chu kỳ đều đặn tiếng gõ và vỗ nhè nhẹ cứ như thể có ai đang đập tay vào cái khối màu đen kia. Nhưng mà không, chính bản thân nó đang thở và đang sống.
Mặc dù cái mùi tởm lợm dày đặc nhất trong khu vực bao quanh tiểu sành, tôi vẫn tiến về phía đó. Thêm một lần nữa, tôi đến bên chiếc tiểu. Lần này tôi soi đèn nhìn phía bên ngoài, suy nghĩ về những hình vẽ. Cảm giác mách bảo đây là những ký tự tượng hình của Ai Cập, nhưng là một thứ Ai Cập của những thời rất cổ và những gì nằm bên trong tiểu sành kia rất có thể là một sản vật từ thời kỳ đó.
Một trái tim đang sống!
Một trái tim còn đập đã sống sót qua nhiều ngàn năm và bây giờ nằm bên trong một khối vật chất màu đen, rất có thể là túi mật có chứa chất lỏng nuôi dưỡng trái tim.
Tôi rùng mình nhìn một lần nữa vào bên trong tiểu sành. Tôi có nhầm lẫn không, có gì thay đổi không? Cảm giác như cái khối màu đen kia đã phồng to lên, tràn một chút ra hướng thành tiểu và dâng một chút lên cao.
Tôi thoáng nhắm mắt lại.
Chậm thôi, John! Chậm lại! Đừng nổi điên! Đừng có quáng gà! Cố giữ bình tĩnh!
Bất chấp những mệnh lệnh của chính mình, sao tôi vẫn thấy khó khăn vô cùng tận. Tập trung sức lực, tôi cố gắng nhìn khối màu đen thật kỹ. Vầng sáng chạm vào nó, tôi khẽ điều chỉnh đèn pin để vầng sáng tỏa rộng hơn.
Đúng, nó đang đập.
Lực đập hình như đã mạnh hơn lên. Bởi nét phập phồng bây giờ trồi lên gần bề mặt bên trên. Chỉ một làn da rất mỏng ngăn cách nó với động tác nổ tung.
Liệu nó có vỡ ra không?
Cái cơ bên dưới lại co thắt, nâng cao lên một chút và lần này tôi nhận ra nó. Kìa, những đường viền.
Đúng, nó là một trái tim!
Một trái tim người màu đen, đang phập phồng co bóp!
Lần này tôi không bị sốc. Có lẽ vì nó không còn là một bất ngờ nữa. Tôi đã có đủ điều kiện để làm quen với nó, nhìn thấy và chấp nhận nó. Tôi bắt đầu suy nghĩ xem trái tim này thuộc về ai. Nguồn gốc của khối màu đen bao bên ngoài là gì?
Có phải khối màu đen kia đã có thời là cơ thể một con người? Nó đã bị đốt, đã mục ruỗng, hay được ướp trong một số gia vị nhất định?
Trái tim mỗi lúc một trào lên cao hơn khỏi cái khối màu đen mềm nhũn như bùn Tôi lại nghe tiếng đập trầm đục, tiếng đập như của trái tim một con người bình thường.
Bị bao phủ bởi một lớp bùn thẫm màu nhưng nó hiện rõ ràng trước ánh mắt tôi, bởi lớp bùn có vẻ trong như một làn kính nhuộm màu xám. Trái tim dưới kia đang co bóp, đang chuyển động và hình như nó đang truyền năng lượng cho khối đen xung quanh.
Năng lượng gì vậy?
Tôi không biết. Đã có ai thời tiền sử tiến hành giữ gìn xác ướp bằng kiểu này chưa? Có một phương thức ướp xác nào mà con người thời đại chúng ta chưa biết tới?
Không, chắc phải là một chuyện khác. Tôi ngưng động tác sục sạo trong các phương thức khoa học, hướng suy nghĩ về một con đường khác. Những gì tôi đang chứng kiến ở đây là một phép mầu ma thuật cổ đại và chắc chắn nó phải có cầu nối tới thời hiện tại của chúng ta. Đặc biệt là tới Diondra, tôi thầm nghĩ. Rất có thể tôi đã tìm thấy trong căn phòng u ám này nguồn gốc của mọi sự kiện. Trái tim và thiên tài nữ giới kia, cả hai hợp lại là một hỗn hợp ma thuật kỳ lạ.
Trái tim đang đập chưa lấp đầy toàn bộ không gian bên trong tiểu sành. Nó đang bơi trong chất lỏng như một túi mật. Tôi không dám giơ tay ra sờ nó, bởi nó đang run rẩy, đang sống, nó không thở ra bong bóng, nhưng trông như có vẻ đang mỗi lúc mỗi phồng to hơn.
Tôi lùi lại một bước. Khoảng thời gian qua vẫn chưa đủ cho tôi quen với mùi thôi kinh tởm này. Nó bám lầy nhầy vào mọi nơi, vào quần áo, trên làn da, kể cả trong khoang miệng. Mỗi lần hít hơi là một lần nó tràn tới lấp đầy cuống họng. Cuộc vật lộn với cảm giác buồn nôn đã bắt đầu từ lâu đối với tôi.
Một mối quan hệ giữa Diondra và trái tim! Chắc chắn phải có. Đối tượng này dựa dẫm vào đối tượng kia. Diondra được người ta gọi là thiên tài, trong tư cách một con người mà những chuyên gia trong ngành chưa bao giờ gặp gỡ. Người đàn bà này đã trở thành một câu đố không lời giải thích. Nhưng hiện tượng nhân vật với những kiến thức vượt trội như vậy chắc chắn cũng phải có lời giải thích, chỉ có điều không phải là lời giải thích theo logic bình thường. Chừng nào trái tim này còn đập, chừng đó sẽ còn Diondra. Vậy là cả hai đang tồn tại trong một mối quan hệ cộng sinh.
Còn những giọng nói?
Tôi không nghe lầm. Rõ ràng chúng có tồn tại, tôi đã nghe thấy chúng trong ngôi nhà vườn. Tiếng thì thào đã xuyên qua những bức tường, nhưng không phải Diondra nói, mà là những nhân vật ma quỷ đang ẩn mình trong bóng tối.
Cả những giọng nói đó cũng liên quan với trái tim quỷ ám này. Tôi rọi một lần nữa ánh đèn xuống cái khối đen đen đang quằn quại và quyết định tạm thời chưa ra tay hủy diệt nguồn năng lượng ma thuật kia. Đầu tiên tôi phải chắc chắn liệu mối quan hệ giữa Diondra và trái tim này có thật sự mạnh mẽ hay không.
Tốt nhất là đóng cái tiểu sành này trở lại và làm ra vẻ chưa hề nhìn thấy nó.
Đúng lúc cúi người xuống để nhấc nắp tiểu lên, tôi chợt nghe thấy một tiếng động. Không phải trong gian phòng tôi đang đứng, mà đằng sau lưng, phía bên ngoài phòng.
Có người!
Ngay lập tức, tôi tắt đèn. Màn tối phủ ập xuống. Không nhìn thấy gì. nữa. Trong bóng tối, tiếng đập của trái tim thậm chí vang dội lên gấp đôi.
Tiếng động khiến da tôi rởn lên từng chập. Tôi lắng tai định hướng, tạm quên chiếc tiểu sành, và bước thật khẽ về hướng bức tường.
Tựa lưng vào tường, tôi đứng lại.
Thời gian trôi. Tôi có cảm giác như mình tan ra trong bóng tối. Tôi trở thành một phần của bóng tối và cơ thể tôi biến thành một cái bóng bị màn tối nuốt chửng.
Những tiếng động vẫn không ngừng vang lên. Có người nào đó đang bước lại gần đây, hắn đi trên những gót giày rất nhẹ, cố gắng không phát ra những âm thanh quẹt xuống hành lang. Dù kẻ đang tới có là ai, gã chỉ có một con đường duy nhất là sẽ mở cánh cửa kia ra, bước vào căn phòng này và nhận thấy rằng đã có chuyện thay đổi.
Chẳng cần phải suy đoán nhiều tôi cũng biết kẻ đang tới là ai. Chắc chắn Diondra đã cảm nhận thấy có kẻ đang tới gần bí mật của cô ta. Dĩ nhiên cô ta không thể chấp nhận điều đó và một khi xuất hiện, cô ta cũng sẽ ra tay.
Cánh cửa lay động. Tôi chỉ nghe một tiếng kẹt thật khẽ và có chiều ngập ngừng.
Con người đó xuất hiện. Cô ta tiến vào. Tôi chỉ linh cảm thế thôi. Bởi tôi không thật nhìn thấy cô ta. Nhưng tôi tập trung vào những tiếng động rất khẽ của những bước chân đang lại gần hơn.
Diondra Mayne. Đúng như vậy.
Tôi nghe tiếng cô ta thì thào, nhưng chẳng phải chỉ một mình giọng nói của cô ta đang cất lên, mà là dồn dập rất nhiều giọng nói khác, những âm thanh lầm rầm mà tôi đã nghe thấy trong ngôi nhà vườn.
Lẽ ra những âm thanh đó phải khiến tôi suy ra rằng Diondra không xuất hiện một mình, nhưng tại sao lý trí tôi không chấp nhận. Không, không phải như vậy, cô ta…
Dòng suy nghĩ của tôi chợt dừng lại. Có cái gì đang quệt qua mặt tôi như một mạng nhện mỏng manh. Có ai đang muốn sờ đến tôi chăng?
Có phải Diondra đã xuất hiện cùng với những kẻ đi theo?
Cảm giác bất an trở thành một viên đá tảng chặn xuống dạ dày. Tôi không còn thấy khỏe mạnh và tự tin như trước nữa, bởi trong những giây đồng hồ vừa qua, mối nguy hiểm rõ ràng đã tăng lên.
Tiếng bước chân dừng lại. Không còn nghe tiếng quệt hoặc tiếng cào.
Thay vào đó, tôi nghe thấy một âm thanh khác.
Một tiếng rên khủng khiếp, như có ai đó đang phải chịu đựng những sự hành hạ khủng khiếp.
Bàn tay phải của tôi vẫn cầm cây đèn nhỏ. Tôi xác định rất rõ vị trí phát ra tiếng rên, không thể nào trượt được. Từ từ tôi giơ tay lên, ngón tay cái chuyển động trên nút bấm.
Chỉ một lực ấn nhẹ là đủ.
Ánh sáng nhỏ nhưng gay gắt tỏa thành một vầng sáng đập trúng mục tiêu.
Lần này tôi gặp may. Ngọn đèn của tôi chĩa thẳng vào Diondra Mayne.
Trời đất, cô ta làm sao thế kia!
Trong tích tắc đó, một thế giới con con sụp đổ trước mắt tôi!