Không! Tôi tự nói với mình. Không, trời đất ơi, đừng có nhắc lại những vụ án đã khiến tôi phải đối mặt với đám thực thể của bóng tối. Không thể nhớ tới chúng! Không được phép! Phải tập trung toàn bộ sức lực vào Diondra! Lý trí ra lệnh một cách nghiêm khắc, vậy mà tôi vẫn không thể xua đuổi hoàn toàn những suy nghĩ khủng khiếp về mối quan hệ của mình với những thực thể của bóng đêm.
Chúng cực kỳ tàn nhẫn, khát máu và người ta hầu như không thể nhận dạng được chúng, bởi chúng ngụy trang quá hoàn hảo.
Trái đất này không có loại ma quỷ nào xưa cũ hơn những thực thể đó, chúng đã biết tới cuộc chiến khởi thủy giữa cái Thiện và cái Ác. Người ta cũng có thể gọi chúng là những thiên thần gẫy cánh. Chúng đã chứng kiến không biết bao nhiêu cơn bão của thế giới này và đối với chúng thì cả ngàn năm hoặc cả triệu năm cũng chưa phải là nhiều.
Chúng đã tồn tại và chúng sẽ luôn còn tồn tại. Tôi chỉ là một trong số rất ít người biết thông tin về chúng. Một hiện trạng chẳng đáng cho ta tự hào là bao. Không, bởi tôi phải chấp nhận và phải chiến đấu với bọn quỷ dữ đó, mọi lúc và mọi nơi có thể.
Tôi có mang theo bên người món vũ khí đủ mạnh để tác động đến chúng. Bởi mặc dù chúng rất cổ xưa, nhưng chúng vẫn sợ biểu tượng của ánh sáng trắng – cây thập tự bằng bạc của tôi.
Nhưng kẻ nào ở đây là thực thể bóng đêm? Diondra hay là cái khối chất lỏng đang phập phồng đập gõ trong chiếc tiểu sành kia?
Tôi muốn biết kỹ hơn trước khi lao vào cuộc chiến chung cuộc.
– Như thế là sai lầm. – Tôi nói – Là con người, lẽ ra cô không được đi con đường đó.
– Không, tôi đã quyết định đúng. Tôi muốn biết nhiều hơn. Tôi muốn hiểu mọi việc ngày trước. Kể cả những con người của thời gian này cũng nên cảm nhận thấy quyền lực của thời kỳ xưa cũ đó. Khi đưa chiếc tiểu sành đi theo với mình, tôi đã biết rất chính xác mình làm gì.
– Nó đã làm cô thay đổi. – Tôi nhún vai.
– Điều đó thì đúng. Nó đã cho tôi một lượng kiến thức khổng lồ. Lớn hơn cả kho kiến thức của những dân tộc trên hành tinh này.
– Ý tôi không muốn nói chuyện đó Kiến thức thì đâu có giá trị gì nếu người ta bị thay đổi bản chất con người?
– Thì đã sao?
– Cô đã trở thành một kẻ xấu.
– Không, tôi…
Tôi không để cho cô ta nói hết câu mà ngắt lời ngay.
– Cô đã cảm nhận sự đe dọa đó rất rõ, Diondra, và đột ngột cô có nhu cầu phải nói về điều đó, bởi lúc đó cô đang sợ hãi. – Tôi thẳng tay chỉ vào cô ta như chỉ vào một bị cáo – Cô còn nhớ đến cảnh tượng trong ngôi nhà vườn không? Ở đó cô đã ngồi khom xuống và đau khổ. Cô đã nghe thấy những giọng nói đó, cả tôi cũng vậy. Nhưng cô không biết làm cách nào để điều khiển chúng, thống trị chúng, bởi sự độc ác của một thời kỳ xưa cũ đã trồi lên, vượt qua mặt cô. Chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, cô không đủ mạnh để chấp nhận những thực thể của bóng tối và kiểm soát chúng. Cô không muốn công nhận điều đó, tôi biết chính xác như vậy. Những thế lực từ thuở hồng hoang đã vượt ra khỏi bàn tay cầm cương của cô. Chúng đang tìm cách chỉ huy cô, bởi bản ngã của cô không phải là bản ngã của một thực thể bóng đêm. Cô đã cho phép chúng biến cô thành một vật như vậy, nhưng sức lực của con người khó có thể chịu đựng được điều đó. Trong con người cô bây giờ đang xảy ra cuộc chiến giữa một con người bình thường và cái ác, một cái ác khủng khiếp đến mức tôi không miêu tả được thành lời. Cô chưa trở thành con quái vật đó, chỉ mới biến hóa một nửa mà thôi.
Những lời lẽ buộc tội của tôi đã đập trúng bản ngã cô ta, đã đánh trúng đích một cách ngoạn mục, và Diondra chẳng có khả năng phản kháng một chút nào.
– Đúng không?
Một tiếng rên thoát ra từ khoang miệng đang mở kia. Đó có phải là con đường dẫn tới sự thay đổi?
Diondra thụt lùi một vài bước.
Đầu tiên một bước, rồi hai bước. Cô đột ngột dừng lại. Lòng tôi đã muốn tận dụng sự yếu ớt của cô ta để tấn công, nhưng lại chần chừ, quyết định chờ đợi thêm.
Những giọng nói kia quay trở lại.
Chúng đã rình mò sẵn trong bốn bức tường, trần phòng và trong nền phòng. Bây giờ chúng xuất hiện, chúng thì thào, chúng rầm rì, vừa như tiếng ai oán trách móc, vừa như tiếng rên rỉ than van. Những âm thanh độc ác và những âm thanh đau khổ trộn lẫn nhau. Tôi có cảm giác xung quanh mình là vô vàn hồn ma của những thời xưa cũ và cảm giác này chẳng phải chỉ đúng cho tôi, bởi cả Diondra cũng cảm nhận thấy những giọng nói đó.
Cô ta giơ cả hai cánh tay lên, cứ như thể muốn sờ thấy chúng. Cô ta chỉ chuyển động cơ thể, dịch sang trái rồi lại dịch sang phải, ra khỏi quầng đèn. Cô ta chìm người vào bóng tối, để sau đó một chút lại hiện ra, đi vòng quanh căn phòng, nhảy nhót như một vũ nữ, khuỵu đầu gôi xuống rồi lại nhảy vọt lên cao.
Đó chính là nỗi đe dọa, đó chính là cuộc chiến giữa hai nửa trong người đàn bà đó.
Tôi đã phán đoán rất đúng. Diondra Mayne hiện vẫn đang trong quá trình thay đổi. Một phần là người, phần kia là thực thể của bóng tối. Cô ta chao đảo từ ngưỡng bên này sang ngưỡng bên kia và thể hiện điều đó bằng những âm thanh lúc rền rỉ than van não ruột, phút chốc lại chuyển thành tiếng gầm gừ của thú dữ, thứ âm thanh mà tôi đã quen qua những lần gặp gỡ trước với các thực thể bóng tối.
Ẩn trong dòng âm thanh đó, tôi nghe thấy một tiếng động khác.
Những tiếng đập trầm đục của trái tim.
Nó đang nằm trong tiểu sành, nó cung cấp cho dòng chất lỏng xung quanh một sự sống độc ác. Thảm họa, nó chính là cái nguồn ma quỷ của tất cả cái ác xung quanh!
Nếu trái tim này bị phá hủy và khối chất lỏng kia bị phơi khô, chắc là tôi sẽ chiến thắng.
Để diệt trừ thảm họa tận gốc rễ, tôi phải đến được nguyên nhân của nó. Nguyên nhân đang cách tôi hai bước chân.
Chiếc tiểu sành run rẩy nhẹ. Bằng chứng cho thấy trái tim đập mạnh hơn. Phải nhờ đến sự trợ giúp của cây thánh giá thần thôi! Từ một góc phòng vẳng lên tiếng tru. Diondra đang ngồi đó, run rẩy toàn thân, vòng cánh tay ôm lấy thân mình, cơ thể rung chuyển từ địa ngục này sang địa ngục khác. Tôi chỉ hy vọng cô ta có thể tự cứu thân.
Trước mặt tôi bây giờ đã là chiếc tiểu sành đang mở nắp. Ánh mắt tôi ném vào trong, gặp lại khối màu đen đang phập phồng giãy giụa, phủ bên trên là một lớp phim óng ánh mờ mờ.
Dùng cây thánh giá chăng?
Đúng, chỉ có điều…
Có cái gì đó cảnh báo tôi. Tiếng chân quệt trên nền phòng nhanh và nhẹ. Tôi xoay người lại và động tác xoay rơi vào giữa một tiếng thét lảnh lót.
Diondra đã tới nơi và hiện nguyên hình là một thực thể của bóng tối đang tràn đầy căm giận.
Lần này đến lượt tôi phải giơ hai tay lên trên cao. Vậy mà vẫn không tự vệ kịp, bởi một cú thúc đầu gối như trời giáng xộc thẳng lên khu dạ dày tôi, thế rồi những nắm đấm bổ xuống đầu.
Những ngón đòn giáng trúng đích, khiến tôi muốn kiệt lực. Có cái gì nổ tóe ra trước mắt, tôi cảm nhận một nỗi đau hiểm độc, chẳng phải chỉ trên đầu, kể cả ở khu dạ dày.
Tôi ngã xuống.
Thân người tôi chạm vào chiếc tiểu sành. Tôi cảm thấy choáng váng, tôi chỉ còn cảm nhận khung cảnh xung quanh như một cái gì đó giãy giụa, chuyển từ tối sang sáng và thầm nghĩ rằng bây giờ thì cái thực thể của bóng tối kia có thể hủy diệt được mình.
o O o
Suko chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu muốn ngăn gã Cusor lực lưỡng kia đến sát bên mình, anh phải tận dụng cái bàn trước niặt làm vũ khí tự vệ.
Thúc đầu gối, Suko đẩy cái bàn lên cao, hai bàn tay anh tóm lấy rồi nhanh chóng ném nó về hướng tên cận vệ đang lao tới.
Gã khỏng tránh kịp. Cái bàn quá lớn. Gã nhảy sang bên nhưng mép bàn vẫn đập trúng mặt gã và kéo một vệt dài như một con dao cùn.
Gã đàn ông gào lên.
Nhưng hắn không ngã, chỉ chòng chành và suko bổ tiếp ngay lập tức.
Anh lao chồm về phía trước, thẳng về hướng Cusor, đầu anh húc vào khu dạ dày hắn. Tên cận vệ sặc sụa, ngã ra, nhưng còn kịp giơ tay túm chặt lấy Suko để cả hai người cùng lăn xuống đất.
Giáo sư Palmer đứng bên cánh cửa. Ở một khoảng cách an toàn, ông quan sát cuộc chiến và thầm hy vọng là viên cảnh sát sẽ chiến thắng, mặc dù thân hình anh ta có vẻ bé nhỏ hơn. Palmer bây giờ cũng có thể chạy đi, nhưng ông không làm điều đó. Đơn giản là ông không thể động đậy được, cuộc chiến vừa hút hồn ông, vừa khiến ông ghê tởm. Palmer là một con người phủ nhận bạo lực, bản thân ông sẽ không bao giờ có thể tham gia một chuyện như vậy. Nhưng trong trường hợp này thì ông phải công nhận rằng cuộc đời chẳng phải bao giờ cũng gồm toàn những việc đẹp đẽ.
Cusor đang nằm bên dưới Suko. Gã áp dụng tất cả những mánh khóe bẩn thỉu để tự giải phóng ra khỏi quyền kiểm soát của chàng thanh tra.
Gã giơ tay chọc lên mắt anh.
Suko xoay đầu đi.
Cusor nhổ ra.
Suko đập đầu mình vào đầu gã.
Tên cận vệ thở hổn hển. Gã đang nhìn thấy mình thua cuộc và với một sự cố gắng khủng khiếp về sức lực, Cusor vừa xoay người lại vừa gào vào mặt Suko. Đó là một tiếng thét chiến đấu hơn là tiếng thét đớn đau. Cú xoay người khiến Suko bất ngờ, anh không tính đến một sự bùng nổ như vậy và anh không kịp đối chọi. Đột ngột, anh thấy mình nằm bên dưới.
– Tao giết mày!
Cusor phun ra một câu đe dọa u ám. Nước dãi bắn vào mắt Suko. Hai bàn tay của tên cận vệ tìm tới cổ họng anh, muốn bóp cho anh ngạt thở, thế nhưng một cú thúc đầu gối đã ngăn chúng lại.
Cusor gào lên khàn khàn.
Gã đánh mất thế thượng phong. Suko nhảy vọt người lên cao. Đồng thời, anh chặt cánh tay vào cổ gã cận vệ. Kết quả không nhiều. Gã đàn ông lực lưỡng như một cây cổ thụ vẫn đứng vững trên đôi chân, dù ban đầu có hơi lảo đảo về phía sau.
– Tao đâm mày chết!
Nói chưa hết câu, gã đã rút dao ra. Đó là một lưỡi dao ẩn trong cán, nhưng khi được ấn sẽ lao vọt ra ngoài.
Giống như bây giờ!
Lưỡi dao trơn như một con lươn, dài như một bàn tay người, rất nhọn và được mài ở cả sống dao. Suko biết rõ đôi thủ của anh là một gã khát máu, không ngại ngần chuyện giết người lấy nửa giây.
Anh ra tay nhanh hơn, đột ngột Cusor thấy gã đang nhìn thẳng vào nòng một khẩu Beretta. Suko chĩa súng vào ngực gã đàn ông đang đứng trong vầng lửa tỏa ra từ lò sưởi và trông như một con quỷ dữ.
– Đứng im! – Suko thở hào hển – Nếu động đậy! Tao sẽ bắn ngay.
Cusor văng ra một câu chửi. Đầu tiên gã nhìn Suko trân trối, sau đó nhìn lưỡi dao trong tay như thể muốn sử dụng nó. Thế rồi gã nhìn chàng thanh tra nhảy vọt lên trong một cử động uyển chuyển gọn gàng, nhanh và gọn đến mức Cusor phải giật mình.
Nòng súng bây giờ chĩa vào đầu Cusor.
– Hạ dao xuống! – Chàng thanh tra ra lệnh.
– Rồi sau đó?
– Thả xuống! – Suko quát.
Cuối cùng, gă đàn ông phải tuân lời. Con dao rơi ra khỏi tay hắn lăn xuống đất, và lệnh tiếp nối của chàng thanh tra đẩy gã đàn ông bước sang hướng xa với con dao của gã.
Cả Palmer cũng lên tiếng. Vị giáo sư đã qua cơn sốc.
– Tuyệt lắm, vậy là anh làm được rồi! Anh thanh tra, hay quá, thật là hay quá! – Trong một thoáng, ông quên phắt đi những lời dặn dò. Tên cận vệ hiểu ra ngay lập tức.
– Thanh tra hả?
– Đúng, tôi là cảnh sát viên!
Cusor nhếch môi.
– Lại thêm một thằng cớm nữa!
– Đúng thế. Và thằng cớm này đang tìm thằng cớm kia. Bạn tao đang ở đâu?
– Không biết.
– Không biết thật không?
– Không! – Cusor gào lên. Gã há thật rộng khoang miệng, mặt hắn bây giờ chỉ còn là một cái mõm mở rộng, nó trở thành một vệt mặt ma, gã đang sắp nổi điên và gã tấn công Suko.
Bất chấp mối nguy hiểm của khẩu súng trong tay chàng thanh tra, gã lao tới như một con bò mộng. Ngọn đòn thứ nhất phẩy bàn tay cầm súng của Suko sang bên. Tên cận vệ đã hy vọng rằng một cảnh sát viên sẽ không bao giờ bắn vào một kẻ tay không và quả thật gã đã có lý.
Suko cảm nhận ngọn đòn, thế rồi khẩu súng ngắn trượt ra, anh hiểu cuộc chiến phải bắt đầu lại từ dầu.
Cusor, vẫn trong cơn hào hứng của một phần kết quả ban đầu, nhảy thẳng về hướng Suko.
Cú đá đập hắn bật trở ra.
Suko ra đòn tiếp.
Anh đá hai cước liên tục vào đầu đối phương. Máu trào ra khỏi hai lỗ mũi hắn, mặc dù Suko không đá trúng mũi. Đã có một chuyện khác xảy ra và một linh cảm kinh hoàng trùm xuống người chàng thanh tra khi anh nhìn thấy gã cận vệ từ từ rơi xuống đất.
Suko bước giật lùi trở lại. Ngay lập tức, anh nghĩ tới người đàn ông trong rừng, kẻ đã chết một cái chết khủng khiếp. Máu gã chảy túa ra ngoài mặc dù không có một vết thương nào, tất cả mọi triệu chứng cho biết Cusor bây giờ đang phải chấp nhận cùng một số phận đó.
Giáo sư Palmer từ phía cửa bước lại gần. Ông muốn đặt ra một câu hỏi nhưng rồi ngưng lại và giật nẩy người lên khi nghe tiếng của cơ thể người đập xuống nền phòng.
Cusor xoay mình sang bên, hình như gã muốn giơ mặt về hướng hai người đàn ông. Máu chảy mạnh từ hai lỗ mũi. Gã há miệng ra, nhưng không một âm thanh nào lọt được đến bờ môi. Thay vào đó, hai người đàn ông thấy sự cầu xin hiện lên trong con mắt của gã. Suko khuỵu gối xuống bên gã. Anh nâng đầu Cusor dậy. Tư thế đó có lẽ khiến gã đàn ông dễ chịu một chút, bởi đột ngột gã lại nói nên lời. Suko lấy khăn lau môi và khóe miệng gã cho sạch máu. Khàn khàn the thé, trộn lẫn với những tiếng thở hổn hển, gã đàn ông lắp bắp.
– Thế lực kia, cô ta… nó ở đây. Nó ở đây đã quá lâu rồi. Người đàn bà đã mang… nó lại…
Palmer không hiểu gì cả.
– Nó nói cái gì vậy? – Ông thì thào.
Suko lắc đầu.
– Ông chờ đã.
Một bàn tay lại tóm lấy cổ tay Suko.
– Chúng tôi đã cảm nhận thấy nó, tất cả chúng tôi. Tất cả đã thay đổi. Chúng tôi khỏng chỉ muốn canh chừng, mà muốn giết người. Nó nằm trong người chúng tôi, tôi biết thế, muốn giết người…
– Ai, nói đi!
– Không ai kiểm soát được sức mạnh của Diondra nữa. Cô ta… cô ta thật khủng khiếp. Cô ta rất mạnh. Cô ta mạnh hơn tất cả chúng ta. Cô ta… chỉ cô ta mới biến cái ngôi nhà này thành nhà mồ.
– Cô ta làm như thế nào?
– Không… không biết. Thế lực kia… – Gã đàn ông bật ho. Đột ngột, máu có bọt trào ra khỏi miệng hắn, nhưng Cusor nghiến răng cố nói tiếp – Cô ta giết chúng tôi, một khi cô ta thấy chúng tôi bại trận. Đúng thế, cô ta muốn giết chúng tôi, những giọng nói đó… đã nghe… anh… có nghe?
Suko gật đầu.
– Anh ta chết rồi. – Giáo sư Palmer nói, ông dừng lại bên chàng và nhìn xuống.
Suko lấy một hơi thật sâu. Anh vuốt mắt cho gã đàn ông, rồi đứng dậy. Palmer đứng đó, đưa hai bàn tay lên ôm mặt. Ông mấp máy môi, nhưng không nói được câu nào nữa. Thế rồi ông tựa người vào gờ tường bên trái của lò sưởi.
– Anh… thanh tra, chuyện… gì đang xảy ra ở đây vậy?
Suko nhún vai.
– Tôi không biết.
– Còn anh bạn của anh?
– Có lẽ anh ấy sẽ nói cho chúng ta rõ nguyên nhân, nhưng đầu tiên phải tìm ra anh ấy đã, và chuyện này không dễ đâu. Tôi tin anh ấy đang ở trong nhà này, nhưng cái nhà này tương đối rộng, một cái nhà mồ khổng lồ, một cái huyệt mộ quá sức tưởng tượng. – Suko lại nhún vai – Ta phải cần rất nhiều thời gian để tìm anh ấy.
– Tôi cũng nghĩ vậy.
– Ông biết rõ ngôi nhà này không?
– Không. – Palmer lắc đầu – Đây là lần đầu tiên tôi tới đây. Thật ra tôi chỉ muốn nói chuyện một chút với Diondra, muốn biết thêm một chút thông tin về cô ta. Tôi không thể giải thích được năng khiêu đặc biệt của cô ấy, ngài thanh tra. Mọi chuyện đối với tôi thật bí hiểm, bây giờ thì tôi bắt đầu tuyệt vọng.
– Tuyệt vọng chuyện gì?
Vị giáo sư xoay người lại và khoát tay vào trong không khí.
– Tôi sẽ nói cho anh nghe. Tôi bắt đầu nghi ngờ lý trí của mình, nghi ngờ hiểu biết và logic của mình. Tôi nghe những giọng nói, mà không nhìn thấy người. Tôi nhìn thấy người chảy máu mà chết, mặc dù anh ta không có vết thương. Giờ thì tôi hỏi anh, anh thanh tra, chuyện đó có bình thường không?
– Thật ra thì không.
– Sao giọng anh nghe lạ thế?
Suko tiếp tục nhún vai.
– Tôi nghĩ có lẽ ông chẳng tin vào pháp thuật, giáo sư Palmer?
Chàng thanh tra cứ tưởng bây giờ người đàn ông sẽ cười giễu anh hoặc ít ra cũng lắc đầu nghi ngại, nhưng giáo sư Palmer vẫn giữ thái độ nghiêm trang. Ông quan sát khuôn cửa sổ đã bị vỡ kính.
– Pháp thuật. – Ông lẩm bẩm rồi gật đầu – Chắc anh sẽ cười, anh thanh tra, nhưng tôi cũng vừa nghĩ tới chuyện đó, khi tôi cân nhắc và phân tích những thông tin về Diondra. Quả thật tôi đã nghĩ rằng chuyện ở đây không phải chuyện bình thường. Một con người tính toán nhanh hơn tất cả những máy tính hiện đại nhất. – Ông giơ vai lên cao – Tôi đã chấp nhận điều đó, thậm chí tôi không đủ sức lực để nghĩ nhiều về nó. Tôi không muốn đào bới đến những nguyên do sâu xa nhất, bởi bản thân tôi cũng sợ hãi.
– Sợ pháp thuật?
– Vâng, quả thật những suy nghĩ của tôi đã chuyên động theo hướng này. Tôi không dám nói với các bạn đồng nghiệp, nhưng tôi đã nói chuyện với vợ tôi. Chúng tôi nhận thấy mọi biểu hiện đều chạy theo hướng này. Tôi đã nhìn thấy những ảo ảnh khủng khiếp. Có lần tôi nhìn thấy Diondra ngồi trong xe của tôi và cắn vào một cánh tay người. Nó thật… nó thật kinh hãi. Hình ảnh này đã ám ảnh tôi và hôm nay tôi tới đây thật ra chỉ muốn hiểu cho rõ ràng. Giờ thì mọi thứ đã đổ vỡ, nhưng tôi vẫn còn sống, nhờ vào ơn anh, anh thanh tra.
– Thôi, ông đừng nói chuyện đó nữa.
– Anh có giận không nếu bây giờ tôi xin phép được đi?
Suko cười.
– Không, trời đất ạ! Tôi thậm chí còn mừng nếu có thể một mình đi tìm bạn.
Ngài giáo sư ngạc nhiên.
– Anh… anh muốn một mình tìm tòi trong cái ngôi nhà khủng khiếp này?
– Vâng, tại sao lại không?
– Chẳng lẽ anh không báo động được cho các bạn đồng nghiệp khác, những người…?
Suko muốn nói nhưng ngài giáo sư cũng muốn nói tiếp. Những từ ngữ chợt đóng băng lại trên đôi môi hai người đàn ông, bởi họ nghe thấy một tiếng rùng rùng trầm đục phát ra từ những bức tường mà không thể xác định vị trí cụ thể của nó là ở đâu.
– Ra ngay! – Suko nói.
Chỉ một tích tắc sau, giáo sư Palmer thét lớn. Từ khuôn lò sưởi, một lưỡi lửa rất dài lao vọt ra ngoài, nhằm thẳng về hướng hai người đàn ông…