Thiên Thần Và Ác Quỷ
Chương 119
Những bậc đá dốc đứng, dẫn thẳng xuống lòng đất.
Không chừng mình chết tại nơi này mất thôi, Vittoria thầm nghĩ.
Tay bám vào sợi dây thừng dùng làm tay vịn cầu thang, cô gái cũng sắp sửa theo mọi người xuống dưới. Langdon tiến lên một bước, định khuyên Giáo chủ Thị thần dừng xuống, nhưng Chartrand lại can thiệp, anh ta túm vai Langdon kéo lại. Rõ ràng là lúc này thì anh chàng trung cũng bắt đầu tin rằng Giáo chủ Thị thần làm thế là đúng.
Giằng co nhau mất một lúc, rồi Langdon cũng giằng được tay anh ta ra và đuổi theo Giáo chủ Thị thần, còn Chartrand thì theo sát gót anh. Theo bản năng, Vittoria cũng chạy theo.
Giờ đây cô gái đang bước chân trên một cầu thang dốc đứng cheo leo, chỉ cần một lần bước hụt cũng đủ để mất mạng. Bóng đèn trên tay Giáo chủ Thị thần đang lấp loá tít phía dưới. Hai phóng viên BBC cũng đang cố sức chạy theo cả nhóm. Ánh đèn máy quay chiếu thẳng ra phía trước, rọi vào lưng Chartrand và Langdon, tạo thành những bóng đen kỳ quặc đổ dài trên mặt đất.
Thật khó mà tin nổi, cả thế giới đang dõi theo những sự kiện điên điên khùng khùng này.
– Tắt cái máy quay chết tiệt đi chứ!
Nhưng cô gái cũng biết rằng ánh đèn máy quay chính là phương tiện chiếu sáng duy nhất mà họ có lúc này.
Trong khi cuộc rượt đuổi kỳ quái vẫn đang tiếp diễn, bao ý nghĩ lo lắng quất thẳng vào tâm trí Vittoria. Xuống đến nơi thì Giáo chủ Thị thần có thể làm được gì? Giả sử có tìm được hộp Phản vật chất thì cũng làm gì còn thời gian nữa?
Vittoria ngạc nhiên thấy linh tính của chính cô mách bảo rằng Giáo chủ Thị thần có thể đúng. Đặt hộp phản vật chất ở vị trí cách mặt đất những ba tầng nhà kiểu này là lựa chọn khôn ngoan và cao thượng nhất. Sâu tít dưới lòng đất thế này – giống y như phòng thí nghiệm Z – tác động từ vụ nổ phản vật chất sẽ giảm đi đáng kể. Sẽ không có luồng nhiệt năng bỏng rát, không có những mảnh bom bay lên làm ảnh hưởng đến những kẻ hiếu kỳ đang tập trung ở quảng trường, sẽ chỉ có một cái hố sâu hoắm, rộng hoác, và toàn bộ thánh đường đồ sộ biến thành đống đổ nát.
Phải chăng đây là sự tử tế của Kohler? Muốn hạn chế thương vong? Vittoria vẫn không thể biết được ông giám đốc của mình có liên quan đến mức độ nào. Sự thù ghét của ông ta đối với tôn giáo thì cô công nhận… nhưng cả một âm mưu đáng sợ thế này chắc hẳn vượt quá khả năng của con người này. Không lẽ lòng thù hận của Kohler sâu sắc đến thế sao? Căm giận đến mức muốn. huỷ diệt toàn bộ Vatican hay sao? Lại còn thuê hẳn một sát thủ chuyên nghiệp nữa ư? Rồi ra tay sát hại cha nuôi của cô, Giáo hoàng, và cả bốn vị Hồng y Giáo chủ nữa? Không thể nào.
Làm cách nào mà Kohler làm được tất cả những việc ấy trong lòng toà thánh? Rocher chính là tay trong của ông ta, cô gái tự nhắc mình. Rocher chính là người của Illuminati. Chả trách ông ta có chìa khoá của tất cả mọi nơi – phòng ngủ của Giáo hoàng, đường hầm bí mật, Thành phố của người chết, lăng mộ của thánh Peter, không thiếu một chỗ nào. Có thể chính ông ta đã tự tay đặt hộp phản vật chất tại lăng mộ của thánh Peter – một địa điểm rất ít người được phép đặt chân đến – rồi ra lệnh cho lính của mình không cần phải lãng phí thời gian rà soát các khu vực cấm trong toà thánh. Rocher biết rằng không một ai có thể tìm thấy hộp phản vật chất.
Nhưng Rocher không thể ngờ rằng Giáo chủ Thị thần có thể được Chúa mách bảo. Thông điệp của Chúa. Vittoria vẫn chưa hoàn toàn tin rằng điều này là có thể. Có đúng là đích thân Chúa đã giao tiếp với Giáo chủ Thị thần? Tận đáy lòng, cô gái thế nhưng chuyên ngành nghiên cứu của cô lại là siêu vật lý – chuyên nghiên cứu những cách giao tiếp. Cô gái đã chứng kiến nhiều cách thức giao tiếp đầy thần kỳ xảy ra trong cuộc sống hàng ngày – hai quả trứng của cùng một con rùa biển mẹ được đặt trong những phòng thí nghiệm cách nhau hàng ngàn dặm vẫn nở cùng một thời điểm… trên vùng nước rộng hàng héc-ta, những con sứa nhảy đều tăm tắp như thể được điều khiển bởi một bộ óc duy nhất. Đâu đâu cũng thấy có những kênh liên lạc vô hình, cô gái thầm nghĩ.
Nhưng còn giữa người với Chúa thì sao?
Ước gì lúc này cha nuôi của cô có mặt ở đây, ông sẽ mang đến cho cô niềm tin. Đã có một lần ông giải thích về hiện tượng giao tiếp siêu nhiên bằng những suy luận rất khoa học, và điều đó đã thuyết phục được cô. Vittoria vẫn nhớ lần cô trông thấy cha cầu nguyện và hỏi:
Cha mất công làm thế để làm gì? Chúa đâu có thể trả lời được. Với một nụ cười đầy bao dung, Leonardo Vetra ngẩng lên:
Con gái ta hay hoài nghi thật. Con không tin là Chúa có thể nói chuyện với chúng ta được sao? Để cha giải thích cho con nghe nhé. – Ông lấy một mô hình não bộ người trên giá xuống, đặt trước mặt Vittoria. – Như con đã biết, con người thường chỉ sử dụng một phần rất nhỏ não bộ của mình. Nhưng nếu con ở vào tình trạng xúc động rất mạnh – ví dụ như một cơn chấn động về tâm lý, cảm giác vui sướng hay sợ hãi đến tột độ, hay trong trạng thái thiền định sâu sắc – toàn bộ các tế bào thần kinh trong não bộ bắt đầu hoạt động mạnh, khiến cho chúng ta cảm thấy vô cùng mẫn tiệp!
Thế thì sao? – Vittoria hỏi lại. – Chỉ suy nghĩ một cách minh mẫn thì đâu đã có thể giao tiếp với Chúa được?
Chà chà! – Vetra thốt lên. – Giải pháp cho những vẫn đề hóc búa đến mức tưởng như không vượt qua được vẫn thường xuất hiện vào những giây phút như thế đấy. Đó chính là trạng thái mà các vị lãnh đạo tinh thần Hiệu gọi là thiền định; các nhà sinh học gọi là trạng thái thay thế, còn các nhà tâm lý học thì gọi là siêu tri giác. – Ông ngừng lại giây lát. – Còn những người theo đạo Thiên Chúa thì gọi đó là những lời cầu nguyện linh ứng.
Mỉm cười thật tươi, ông nói thêm:
Đôi khi những lời mách bảo của bề trên đơn giản chỉ là cách thức điều chỉnh bộ óc để người ta có thể nghe được những điều trái tim đã tự nó biết từ trước.
Giờ đây, chạy xuống cầu thang tối om, Vittoria cảm giác rằng rất có thể cha cô nói đúng. Đâu có gì quá khó tin, sự chấn động của Giáo chủ Thị thần đã đặt não bộ của ngài vào một trạng thái dẫn đến khả năng nhận ra địa điểm giấu hộp phản vật chất.
Phật tại tâm, Phật đã dạy như thế. Tất cả chúng ta đều có toàn giác. Chỉ cần giữ cho tâm được an tĩnh, chúng ta sẽ tiếp cận được với sự thông thái ẩn chứa trong chính bản thân mình.
Đúng vào giây phút đang theo mọi người chạy xuống dưới, Vittoria cảm thấy tâm trí mình vô cùng tỉnh táo và mẫn tiệp, dường như tâm cô gái cũng đang tĩnh lặng… và cô tiếp cận được với sự thông thái ẩn chứa trong chính bản thân mình. Cô gái cảm nhận được ý định của Giáo chủ Thị thần, và cảm thấy sợ hãi.
Giáo chủ Thị thần, xin đừng! – Vittoria hét thật to. – Cha không biết đâu! – Nghĩ đến đám đông đang tập trung trên quảng trường, máu như đông cứng lại trong huyết quản cô gái. – Nếu cha mang hộp phản vật chất lên thì… tất cả mọi người sẽ chết!
Nhảy ba bậc một, Langdon cũng đã xuống đến nền đất. Dù lối đi rất chật, nhưng anh không hề có cảm giác sợ hãi trong không gian tù túng này. Lúc này họ đang đối mặt với một hiểm hoạ khác đáng sợ hơn thế nhiều.
Giáo chủ Thị thần! – Langdon đã gần đuổi kịp ngọn đèn dầu phía trước. – Cha phải để hộp phản vật chất ở nguyên đó! Không còn cách nào khác đâu!
Dù đó là những lời do chính anh nói ra, Langdon vẫn thấy thật khó tin. Anh đã chấp nhận rằng lời mách bảo của Chúa trời về nơi đặt hộp phản vật chất là thật, đã thế lại còn đang vận động Giáo chủ Thị thần chấp nhận để Đại thánh đường St. Peter bị phá huỷ – một trong những kỳ quan về kiến trúc của thế giới, với biết bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật bên trong.
Nhưng còn những người đang tập trung trên quảng trường… đây là cách duy nhất. Mỉa mai thay, cách duy nhất để bảo vệ mọi người lúc này là chấp nhận để thánh đường bị phá huỷ. Chắc hẳn hội Illuminati phải vô cùng sung sướng khi được chứng kiến tình huống đầy kịch tính này.
Trong hầm ngầm, không khí âm u và ẩm ướt. Đâu đó quanh đây là Thành phố của người chết… nơi an nghỉ của thánh Peter và những tín đồ Thiên Chúa đầu tiên. Langdon thấy rợn người, hi vọng đây không phải là một hành động tự sát.
Bất chợt, cây đèn của Giáo chủ Thị thần không tiếp tục tiến lên nữa. Langdon ngay lập tức đến sát bên vị thầy tu trẻ tuổi.
Điểm cuối cùng của cầu thang hiện ra trước mắt – một cái cổng bằng sắt có ba hình đầu lâu chạm nổi chắn ngang bậc dưới cùng. Giáo chủ Thị thần đang kéo cánh cổng. Langdon lao ngay lên, giữ chặt lấy cánh cổng, chặn đường Giáo chủ Thị thần.
Những người khác rầm rập chạy xuống, tất cả đều trắng toát nhú ma trong khung hình của Macri… đặc biệt là Glick, càng chạy càng thấy mặt anh ta trắng bệch thêm ra. Chartrand túm lấy vai Langdon:
Để cho đức cha đi qua đi!
Không! – Từ trên cao, Vittoria thét xuống, giọng hổn hển.- Chúng ta phải sơ tán ngay lập tức! Không thể đưa hộp phản vật chất ra ngoài được! Nếu cha mang cái hộp lên, tất cả mọi người sẽ chết!
Giọng nói của Giáo chủ Thị thần vang lên điềm tĩnh kỳ lạ:
Này các con… chúng ta phải giữ đức tin. Vẫn còn chút thời gian mà.
Cha không hiểu đâu. – Vittoria nói – Một vụ nổ trên mặt đất sẽ có sức công phá lớn hơn nhiều so với ở đây!
Giáo chủ Thị thần nhìn Vittoria, đôi mắt xanh ngời sáng, tinh anh:
Có ai nói gì đến một vụ nổ trên mặt đất chưa nào?
Cha định để nguyên cái hộp ở dưới này sao? Giáo chủ Thị thần tỏ ra đầy tự tin:
Đêm nay không một ai phải chết cả.
Thưa cha, nhưng mà…
Thôi mà… các con hãy giữ lấy đức tin. – Giọng nói của Giáo chủ Thị thần khiến tất cả mọi người im lặng. – Ta không yêu cầu bất kỳ ai phải đi theo. Ta chỉ yêu cầu các con đừng can thiệp vào. Hãy để cho ta hoàn thành sứ mạng mà Người đã giao phó. – Hai mắt ngài ánh lên một niềm tin mãnh liệt – Ta phải cứu lấyày. Và ta sẽ làm được. Ta xin lấy mạng sống của chính mình để đảm bảo điều đó.
Sau đó là yên lặng, sự yên lặng chất chứa đầy bão tố.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.