Thuyền Trưởng Tuổi 15

Chương 15: NGƯỜI LẠ MẶT



Hôm sau là ngày bảy tháng tư, gần sáng, Ốttanh thấy con Đinhgô vừa chạy ra cửa sông vừa sủa vang lên. Ngay lúc đó, bà Uynxton, Đíchsơn và những người da đen đều từ trong hang chạy ra. Mọi người đoán là có chuyện gì lạ. Đíchsơn nói:

– Con Đinhgô đã đánh hơi thấy người hoặc vật lạ.

Tôm nói:

– Nếu là Nego thì nó sủa phải hung dữ hơn như ta thường thấy.

Bà Uynxton nói:

– Thế thì Nego ở đâu?

Bà vừa nói vừa đưa mắt nhìn Đíchsơn và chỉ có chú mới hiểu được cái nhìn đó. Rồi bà nói tiếp:

– Và nếu không phải hắn thì là ai?

Đíchsơn đáp:

– Thưa bà, để xem đã.

Rồi Đíchsơn bảo Ốttanh và Ecquyn:

– Các bạn vũ trang đi rồi ra đây.

Ba người cùng Đíchsơn chạy vào lấy súng và dao găm, nạp đạn xong bốn người đi ra phía sông con. Đến nơi họ thấy Đinhgô đứng chặn và sủa về phía trước. Đúng là nó đã trông hoặc đánh hơi thấy người lạ. Thật vậy, lần này không phải nó sủa Nego – kẻ mà nó căm hờn vô hạn – mà sủa một người đàn ông theo bờ sông đang từ từ tiến lại, lấy tay vời vời để làm dịu con chó. Hắn ta không dại gì lại trêu chọc con chó to lớn và hung dữ như thế.

– Không phải Nego – Ecquyn nói.

– Đây là một người dân địa phương. Gặp người này ta không phải mất công đi thăm dò nữa. Chúng ta sắp biết nơi này là nơi nào rồi – Đíchsơn giải thích.

Cả hai người đeo súng lên vai, rảo bước đón người lạ mặt. Thoạt trông, Đíchsơn biết ngay người đó không phải là người dân da đỏ thường phiêu lưu trên những thảo nguyên, mà là một người ngoại quốc mạo hiểm tìm nơi xa lạ. Coi điệu bộ cứng cỏi, và những sợ râu đỏ của y, Đíchsơn đoán người lạ mặt là người Giecmani. Đíchsơn đã đoán rất đúng. Chú chào trước bằng tiếng Anh:

– Chào ông, ông đến kịp thời, thật là quý hóa!

Người lạ đến bắt tay Đíchsơn và trả lời bằng tiếng Anh rất trôi chảy.

– Chào anh bạn trẻ. Rất hân hạnh được gặp anh.

Mấy người da đen cũng nghiêng đầu chào và không nói gì. Người lạ mặt hỏi Đíchsơn.

– Bạn là người nước Anh à?

Đíchsơn nói:

– Người Mỹ.

– Nam Mỹ à?

– Thưa, Bắc Mỹ.

Lời đáp này làm cho người lạ mặt vui thích. Hắn nắm tay Đíchsơn mạnh hơn và lắc đi lắc lại.

Hắn hỏi Đíchsơn:

– Chú có thể cho tôi biết tại sao mọi người lại ở bờ biển này?

Không đợi Đíchsơn trả lời, tự nhiên hắn bỏ mũ quay đầu ra và nghiêng mình chào bà Uynxton vừa đến. Bà liền trả lời.

– Thưa ông, thuyền chúng tôi bị đắm trên đá ngầm ngoài bờ biển. Chúng tôi muốn hỏi ông đây là chỗ nào?

Người lạ mặt tỏ vẻ ngạc nhiên đáp:

– Là bờ biển Nam Mỹ châu chứ còn nơi nào nữa? Bà còn nghi ngờ sao?

Đíchsơn đáp:

– Thưa ông, vâng. Bão biển làm chúng tôi lạc đường. Tôi muốn hỏi ông chúng tôi hiện ở đâu? Có lẽ là xứ Pêru, tôi nghĩ như thế.

– Không! Không phải! Về phía nam kia. Bạn đang ở bờ biển xứ Bôlivi.

Đíchsơn kêu lên:

– A!

– Bạn đang ở về phía nam xứ Bôlivi giáp ranh giới Chilê.

Đíchsơn trỏ vào mũi đất phía Bắc hỏi:

– Thế cái mũi đất cao kia là mũi đất nào?

Người lạ mặt đáp:

– Tôi không biết tên vì tôi thường qua lại trong xứ thôi, còn miền này là nơi tôi đến thăm lần đầu tiên.

Đíchsơn nói:

– Thưa ông, theo những lời ông vừa nói, tôi kết luận rằng chúng tôi còn cách thành phố Lima khá xa.

– Ôi, thành phố Lima còn xa… ở phía kia… Về phương Bắc.

Thoạt tiên, bà Uynxton có ý nghi ngờ người lạ mặt này do việc Nego lẩn trốn, nên bà để ý quan sát điệu bộ của hắn, nhưng không thấy vẻ gì khả nghi; ngôn ngữ và cử chí của hắn tỏ ra thành thực.

– Thưa ông, xin lỗi ông, câu hỏi của tôi có lẽ hơi khiếm nhã… Trông ông không phải là người Pêru?

– Tôi là người Mỹ như bà. Thưa bà, bà là… – nói xong, hắn ngừng lại đợi bà xưng danh.

Bà đáp:

– Là bà Uynxton.

Hắn nói tiếp:

– Thưa bà Uynxton, tôi tên là Ali, sinh quán ở tiểu bang Nam Carolin. Nhưng đã hai mươi năm nay tôi bỏ quê để chu du trên những thảo nguyên xứ Bôlivi, nay được gặp những bạn đồng hương, tôi rất sung sướng.

Bà Uynxton hỏi:

– Thưa ông Ali, hiện giờ ông ở tỉnh này?

– Thưa bà, không. Tôi ở về phía Nam, nơi biên giới Chile. Nhưng bây giờ tôi định đến thị trấn Atama ở về phía đông bắc.

Đíchsơn hỏi:

– Có phải hiện giờ chúng tôi đang ở cạnh miền đất hoang mang tên đó không?

Ali đáp:

– Đúng thế, bạn ạ. Đất hoang đó lan tới những ngọn núi cao sát chân trời kia.

Đíchsơn hỏi lại:

– Ông nói hoang địa Adacama à?

Ali đáp:

– Phải. Đất hoang đó như một xứ riêng biệt ở châu Nam Mỹ bao la này, một nơi có nhiều cái lạ mà ít người biết đến.

Bà Uynxton hỏi:

– Ông đi du lịch có một mình ư?

Ali đáp:

– Ồ! Không phải là lần đầu tiên tôi đến thị trấn đó. Cách đây chừng hai trăm dặm, có một nông trại rất lớn gọi là Sanphêlich là trại của em trai tôi. Tôi đến đó để buôn bán. Nếu bà và các bạn theo tôi thì bà và các bạn sẽ được tiếp đãi tử tế. Ở thành Ađacama, không thiếu gì phương tiện chuyên chở. Em tôi sẽ vui lòng cung cấp cho quý bạn.

Lời mời tự nhiên đó tỏ ra Ali là người rất sốt sắng. Rồi Ali trỏ vào già Tôm và mấy người da đen rồi hỏi bà Uynxton:

– Những người da đen này là nô lệ của bà?

Bà Uynxton khẳng khái đáp:

– Không phải đâu.

– A! Phải rồi! Tôi quên rằng cuộc chiến tranh 1862 đã giải quyết xong vấn đề nô lệ – Ali nói, rồi quay ra nói với mấy người da đen – Xin lỗi các bạn. Tôi sơ ý.

Đíchsơn suy nghĩ về đề nghị của Ali rủ đến trại Sanphêlich. Một hành trình dài hơn hai trăm dặm, đi qua bình nguyên và đi xuyên rừng. Cuộc hành trình rất vất vả vì thiếu phương tiện chuyên chở. Đíchsơn đem lý do này nói với Ali. Ali đáp:

– Đúng thế, hành trình hơi lâu. Nhưng ở bờ sông cách đây vài trăm bước, tôi có một con ngựa, tôi sẽ dành cho bà Uynxton và cháu bé. Còn chúng ta thì không khó, có lẽ ai cũng đủ sức đi bộ đường trường. Vả lại, tôi nói hai trăm dặm là tính theo đường vòng bờ sông. Nếu ta đi tắt qua rừng thì gần hơn, chỉ độ tám mươi dặm thôi. Mỗi ngày đi mười dặm thì chúng ta sẽ đến trại Sanpêlich không cực nhọc gì.

Bà Uynxton cảm ơn Ali và nói:

– Thưa ông, chúng tôi đồng ý. Nhưng tôi không muốn chiếm con ngựa của ông. Tôi đi bộ đã quen.

Ali nghiêng mình đáp:

– Thưa bà, tôi đi bộ quen hơn.

– Thưa ông Ali, bao giờ ta khởi hành? – Đíchsơn hỏi.

– Ngay hôm nay, bạn ạ. Mùa mưa bắt đầu từ tháng tư. Chúng ta phải cố gắng đến trại trước vụ mưa. Vả lại, đi xuyên rừng nhanh hơn và an toàn hơn. Chúng ta sẽ tránh được những cuộc đụng độ với dân du mục da đỏ.

Đíchsơn quay lại bảo Tôm và các bạn da đen:

– Bây giờ các bạn và tôi, chúng ta sẽ sửa soạn để khởi hành.

Mỗi người một việc, dọn dẹp thức ăn đồ dùng; Đíchsơn chú trọng đến lương thực cần thiết cho đoàn trong cuộc hành trình từ bờ biển đến trại độ chừng mười ngày đường. Bà Uynxton nói với Ali:

– Thưa ông, trước khi rời nơi này, trước khi nhận sự khoản đãi của ông, chúng tôi xin ông vui lòng nhận sự khoản đãi của chúng tôi. Chúng tôi chân thành mời ông.

Ali vui vẻ trả lời:

– Thưa bà, tôi rất vui lòng.

– Thưa ông, bữa ăn sáng đang được sửa soạn, khoảng mười phút nữa thì xong.

– Thưa bà, trong khi chờ đợi, xin phép bà, tôi đi đem ngựa về đây. Chắc nó cũng ăn sáng rồi.

Đíchsơn nói:

– Tôi theo ông có được không?

Ali đáp:

– Bạn đến đó, tôi sẽ chỉ cho bạn xem nơi hạ lưu của con sông.

Hai người đi ngược bờ sông. Chừng ba trăm thước thì thấy một con ngựa buộc vào gốc cây. Con ngựa thấy chủ đến gần thì hí lên những tiếng mừng rỡ.

Ali cởi dây, dắt ngựa ra đi. Đíchsơn đi sau đưa mắt nhìn sông, nhìn rừng mọc sít hai bên bờ. Đíchsơn không thấy gì đáng ngại cả.

Tuy nhiên, khi theo kịp Ali, Đíchsơn hỏi Ali một câu bất ngờ:

– Thưa ông, đêm qua ông có gặp một người Bồ Đào Nha tên là Nego không?

Ali ngỡ ngàng như không hiểu gì về câu hỏi đó nên hỏi lại:

– Nego? Nego là ai?

Đíchsơn đáp:

– Hắn là đầu bếp của thuyền chúng tôi. Và hắn đã mất tích.

– Chết đuối rồi chăng?

– Không, không! Chiều hôm qua hắn hãy còn ở với chúng tôi, nhưng đến đêm hắn bỏ đi và chắc chắn là hắn đi theo lối bờ sông này. Vì ông cũng ở lối đó đi lại nên chúng tôi mới hỏi ông có gặp hắn không?

– Tôi không gặp người nào cả. Nếu người đầu bếp của bạn phiêu lưu một mình trong rừng như thế, hắn dễ bị lạc lắm. Có lẽ khi đi đường, chúng ta sẽ gặp hắn.

– Phải… có lẽ.

Khi hai người về đến hang thì bữa ăn đã được dọn lên. Ali không làm khách và ăn rất khỏe. Ăn xong, Ali nói:

– Bây giờ chúng ta không sợ chết đói giữa đường nữa. Có chết đói chăng, chỉ là tên Bồ Đào Nha quỷ quái mà anh bạn trẻ của tôi vừa nói đến.

Bà Uynxton hỏi Đíchsơn:

– Con đã cho ông Ali biết là chúng ta không thấy Nego trở lại phải không?

Đíchsơn đáp:

– Vâng, con muốn biết ông Ali đi lối đó có gặp hắn không?

Ali đáp:

– Không. Ta hãy để mặc cho tên đào ngũ ở vị trí của nó. Bây giờ hãy tính đến việc đi đã. Có phải không, thưa bà?

Bà Uynxton đồng ý và giục mọi người lên đường.

Ai nấy đều đeo ba lô của mình lên lưng. Ecquyn giúp bà Uynxton lên mình ngựa. Giắc ngồi trước lòng mẹ. Em khoe là mình biết đi ngựa. Người ta liền trao dây cương cho em. Em đàng hoàng cầm cương và không biết rằng chính em là người thật sự dẫn đầu đoàn lữ hành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.