Tình yêu và danh dự

Chương 04 phần 1



“Ác quỷ là kẻ biết rõ về danh dự và vứt bỏ nó.”

Nam tước Louddon chỉ mất nửa ngày cưỡi ngựa liên tục đến nơi Duncan và lính của hắn cắm trại. May mắn đồng hành cùng Louddon, vì gã có thể đi suốt đêm dưới ánh sáng soi tỏ của mặt trăng tròn trên cao. Lính của gã sánh ngang với lính của Duncan về lòng trung thành và số lượng. Không một ai than phiền về kế hoạch đột ngột bị thay đổi.

Một người hầu đuổi theo sau báo cho họ biết sự gian xảo của Duncan khi dễ dàng để bị tóm gọn. Đội quân quay về pháo đài. Để rồi tất cả bàng hoàng khi chứng kiến thông điệp được Nam tước Wexton lưu lại. Phải, những thi thể không lành lặn của lính tráng được cử ở lại bảo vệ lãnh địa nằm rải rác khắp nơi. Đoàn người giận dữ và đòi báo thù, tất cả đều thề sẽ là người giết chết Duncan.

Tất cả bọn họ đều cùng Louddon cài bẫy Nam tước Wexton, giờ sự thật ấy bị lờ đi, thay vào đó là quyết tâm rửa nhục cho người lãnh đạo của mình.

Louddon nhanh chóng quyết định đuổi theo Duncan.

Có hai lý do cho sự vội vã này. Đầu tiên, gã nhận ra kế hoạch tiêu diệt Nam tước Duncan bằng những thủ đoạn ô danh có nguy cơ sẽ bị phanh phui, khiến gã trở thành kẻ hèn nhát và bị chế nhạo ở triều đình. Duncan sẽ cảnh báo William II, và dù có ủng hộ Louddon, Đức vua vẫn sẽ rơi vào thế buộc phải phát lệnh khai hoả cuộc chiến một mất một còn giữa hai đối thủ để chấm dứt những gì ông cho là bất đồng quan điểm vụn vặt. Đức vua, hay còn gọi là Rufus, vì khuôn mặt luôn đỏ rực và tính khí nóng nảy, chắc chắn sẽ tức điên lên vì cuộc tranh cãi ầm ĩ. Louddon cũng biết rằng nếu phải đối mặt với Duncan một mình, gã sẽ là kẻ thua cuộc. Nam tước Wexton là một chiến binh bất khả chiến bại, hắn đã chứng tỏ khả năng qua vô số thử thách. Đúng, Duncan sẽ giết gã nếu hắn được trao cơ hội.

Louddon rất khéo léo, tuy nhiên điều đó chỉ hỗ trợ phần nào cho gã trong những lĩnh vực trái với tính cách của Duncan. Louddon có quyền lực đáng gờm tại triều đình. Công việc của gã đại loại như một thư ký, dù gã không biết đọc biết viết và để mặc những vấn đề tẻ nhạt ấy cho hai vị linh mục sống trong triều. Khi lâm triều, nhiệm vụ chính của Louddon là chọn lọc những người có và không có vấn đề thật sự cần thảo luận với Đức vua. Đó là một vị trí đầy quyền lực. Louddon là bậc thầy trong việc xử lý vấn đề. Gã tạo ra nỗi sợ hãi thâm nhập vào những người có tước hiệu thấp hơn, những người sẵn sàng trả tiền để có cơ hội nói chuyện với vị vua của họ. Gã mở đường cho những con người háo hức này rót đầy vàng vào túi gã.

Bây giờ, nếu việc mưu sát Duncan bị phát hiện, gã có thể sẽ mất tất cả.

Anh trai của Madelyne được xem là một người đàn ông đẹp trai. Mái tóc vàng rực rỡ với nếp quăn như sóng vỗ, đôi mắt màu nâu lục nhạt thi thoảng điểm những ánh vàng, vừa đủ cao, dù hơi ốm, với đôi môi như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo. Và khi gã mỉm cười, tất cả phụ nữ ở triều đình gần như ngất xỉu. Các chị gái của Louddon, Clarissa và Sara, có cùng chung mái tóc màu lúa mì và mắt màu nâu lục nhạt. Và họ đẹp không thua gì Louddon.

Louddon được coi là người độc thân hấp dẫn nhất và có thể lựa chọn bất kỳ người phụ nữ nào ở Anh. Dù vậy, gã không muốn ai cả. Gã muốn Madelyne. Cô con gái riêng của mẹ kế gã là lý do thứ hai để gã đuổi theo Duncan. Madelyne chỉ mới quay về nhà hai tháng trước, sau khi quên mất nàng trong suốt nhiều năm qua, gã kinh ngạc khi thấy diện mạo nàng đã biến đổi rõ rệt. Nàng từng là một đứa trẻ xấu xí. Đôi mắt xanh dương to tròn như chiếm hết khuôn mặt. Bờ môi dưới đầy đặn luôn bĩu ra mọi lúc, nàng gầy nhom trông như luôn bệnh tật. Đúng thế, Madelyne là một đứa trẻ vụng về, đôi chân dài, gầy nhẳng khiến nàng luôn vấp ngã mỗi khi cố gắng nhún gối chào.

Louddon chắc chắn đã đánh giá sai vẻ đẹp tiềm năng của nàng. Thời thơ ấu, chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ một ngày nào đó nàng sẽ giống mẹ mình nhiều đến thế. Madelyne trở nên xinh đẹp, duyên dáng, thực ra là lộng lẫy như các chị gái con riêng của cha dượng nàng.

Ai mà nghĩ điều kỳ diệu như thế có thể xảy ra cơ chứ? Con sâu rụt rè đã biến thành một con bướm xinh đẹp. Bạn bè của Louddon đều nín lặng khi lần đầu tiên thấy nàng. Morcarr, bạn tâm giao của Louddon, thậm chí đã khẩn cầu được kết hôn với Madelyne, cùng hàng đống vàng đi cùng lời đề nghị của anh ta.

Louddon không biết liệu có thể để Madelyne ra đi với một người đàn ông khác hay không. Nàng quá giống mẹ mình. Khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, thể xác gã đã phản ứng một cách tự nhiên. Đó là lần kích động đầu tiên vì một người phụ nữ sau quá nhiều năm Louddon không thể có lại được. Chỉ duy nhất mẹ Madelyne mới có thể ảnh hưởng đến gã theo cách đó. A, Rachael, tình yêu của lòng gã. Cô đã huỷ hoại gã để gã không thể đến với người phụ nữ nào khác. Vây giờ Rachael đã mất, thói nóng nảy đã đánh cắp cô khỏi gã. Louddon tin rằng ám ảnh sẽ kết thúc cùng với cái chết của cô. Nhưng ngay lúc này đây gã thừa nhận đó là một hy vọng ngu ngốc nhất. Không, nỗi ám ảnh vẫn sống. Madelyne. Cô con gái riêng của mẹ kế gã có thể sẽ là cơ hội tốt thứ hai để gã chứng minh mình vẫn là một người đàn ông.

Louddon luôn dằn vặt bản thân. Gã không thể chọn lựa dứt khoát giữa vấn đề lòng tham và sự thèm khát. Gã muốn chỉ mình gã được sở hữu Madelyne, nhưng cũng muốn số vàng mà nàng sẽ mang lại. Có lẽ, gã nghĩ, nếu đủ khôn ngoan, gã có thể có cả hai.

Madelyne tỉnh dậy trong một tình trạng khó xử nhất. Nàng đang nằm trên người Duncan. Một bên mặt áp vào vùng bụng cứng, phẳng lỳ của hắn, đôi chân quấn lấy chân hắn, và bàn tay đang lèn giữa hai đùi hắn.

Bởi cơn ngái ngủ chưa tan hết nên Madelyne không lập tức nhận ra chính xác nơi bàn tay mình đang thư giãn.

Duncan rất ấm áp, dù… rất cứng. Ôi, Chúa ơi, bàn tay nàng đang ôm lấy bộ phận riêng tư nhất của hắn.

Madelyne vụt mở mắt, căng người trên thân hình kẻ bắt giữ mình, thậm chí không dám thở. Để hắn ngủ yên, nàng điên cuồng cầu nguyện, từ từ rút tay ra khỏi sức nóng của hắn.

“Vậy là, cuối cùng cô cũng thức giấc.”

Duncan biết mình làm nàng hoảng sợ khi nàng giật bắn mình trên hắn. Bàn tay nàng rớt phịch xuống giữa nơi đó. Duncan rên lên phản ứng. Chết tiệt, nàng sẽ biến hắn thành kẻ bất lực nếu hắn cho nàng một nửa cơ hội.

Madelyne lăn người ra khỏi Duncan, không dám liếc lên nhìn hắn. Nàng nghĩ lẽ ra nên có lời xin lỗi vì đã vô tình va chạm vào chỗ đó, nhưng hắn biết nàng chỉ vừa nhận ra nơi tay nàng đã đặt vào, phải vậy không?

Ôi, trời ơi, nàng có thể cảm thấy mặt mình đỏ lựng cả lên. Duncan lại nhăn tít mặt vào buổi sáng nay. Hắn có vẻ không muốn lắng nghe lời xin lỗi nào của nàng dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, vì vậy nàng đặt mối lo lắng qua một bên.

Trông hắn cực kỳ dữ tợn. Đúng vậy, bộ râu nâu sẫm mới mọc thực sự làm cho hắn trông giống một con sói hơn là một người đàn ông và hắn đang nhìn nàng với vẻ kỳ lạ khiến tim nàng loạn nhịp. Bàn tay hắn tiếp tục xoè rộng trên lưng nàng. Rồi nàng nhớ cách hắn đã ủ ấm mình suốt đêm. Hắn có thể dễ dàng làm hại nàng. Madelyne nhận ra mình đang cố khuyến khích nỗi sợ hãi bùng phát, nhưng đủ trung thực để thừa nhận là sự thật hoàn toàn ngược lại. Ồ, Duncan đã làm nàng khiếp sợ, nhưng không theo cái cách mà Louddon đã làm.

Hôm nay là lần đầu tiên trong nhiều tuần qua, từ khi trở về nhà anh trai, nàng không thức giấc với nỗi sợ hãi dâng trào trong dạ. Nàng cũng biết lý do, đó là bởi Louddon không có ở đây.

Duncan không giống Louddon một chút nào. Không, một kẻ luôn muốn đưa ra những trừng phạt độc ác chắc chắn sẽ không chia sẻ hơi ấm của mình cho người khác trong khi đang ngủ. Và hắn cũng giữ lời. Hắn không lợi dụng… Chúa nhân từ, nàng đã hôn hắn. Nàng đột nhiên nhớ mọi chi tiết một cách rõ ràng khiến con tim cứ thế đập loạn lên.

Tạ ơn Chúa vì nàng đã học được cách che giấu cảm xúc. Madelyne tin chắc những ý nghĩ kinh khủng đang tồn tại trong đầu không hiển hiện trên mặt. Đó là một phần của ơn trên, đúng không nhỉ? Đúng vậy, nàng nghĩ và thở dài nhè nhẹ. Duncan không thể biết nàng đang nghĩ gì.

Duncan nhìn Madelyne, thầm thích thú với cách thể hiện cảm xúc bất thường của nàng. Đặc biệt là đôi mắt, chúng đã tố cáo hết thảy, vài phút trước hắn thấy nỗi sợ hãi, bối rối và hắn nghĩ có cả sự nhẹ nhõm nữa.

Hắn là người chuyên đi tìm kiếm những thiếu sót của kẻ khác. Là một chiến binh, biết những gì trong tâm trí đối thủ sẽ giúp hắn phản ứng nhanh hơn. Hắn học cách tìm hiểu những điều mà kẻ thù của hắn coi trọng nhất. Để rồi cướp lấy nó. Đó là cách của những kẻ chiến đấu, nhưng những bài học ấy cũng đã len lọi vào các mối quan hệ cá nhân của hắn. Không thể tách biệt hai thế giới được. Dù Madelyne không nhận ra điều đó thì nàng cũng đã vô tình trao cho hắn những gợi ý quan trọng trong tính cách của mình. Là một phụ nữ coi trọng sự kiểm soát, che giấu cảm xúc có vẻ là một yêu cầu quan trọng. Madelyne đã cho hắn thấy rằng không phải tất cả phụ nữ đều bị cai trị bởi cảm xúc của chính họ. Chỉ duy nhất một lần trong suốt thời gian hắn phá huỷ nhà nàng, nàng đã để lộ phản ứng ra ngoài. Nàng thét lên đau đớn khi trông thấy những thi thể đầy thương tích. Nhưng Duncan ngờ rằng bản thân Madelyne cũng đã nhận thức được điều đó.

Đúng, Duncan đang khám phá tất cả các bí mật của Madelyne và những gì hắn tìm ra khiến hắn khó hiểu. Thề có Chúa, nàng cũng làm hắn hài lòng.

Duncan nhích ra xa khỏi Madelyne, nếu không thì sự thôi thúc nàng vào vòng tay và lại hôn nàng sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức không thể phớt lờ được. Đột nhiên hắn háo hức muốn về đến nhà. Hắn sẽ không cảm thấy thoải mái cho đến khi có được Madelyne một cách an toàn, được bảo vệ đằng sau những bức tường thành bên trong pháo đài của hắn.

Duncan đứng dậy, duỗi thẳng những bắp cơ rồi bỏ ra ngoài, cố đẩy Madelyne ra khỏi tâm trí. Mặt trời đang trèo lên những đám mây màu sữa ở trên cao, mây chắc chắn sẽ chặn được sức nóng làm tan lớp sương giá lạnh bao trùm trên mặt đất buổi đêm. Có nhiều việc phải làm trước khi mặt trời lên cao. Dù ngày mới hơi lạnh lẽo nhưng cơn gió nhẹ thoảng qua đủ làm hài lòng Duncan.

Madelyne biết họ sẽ khởi hành sớm. Nàng đi giày, phủi sạch những vết bẩn trên áo váy, quấn áo choàng quanh vai. Nàng đã quan sát và quyết định phải làm gì đó.

Madelyne đi tìm Ansel. Anh chàng cận vệ đã chuẩn bị sẵn sàng con ngựa chiến của Duncan. Madelyne hỏi cậu ta hành lý của mình ở đâu, dù đã giữ một khoảng cách khá an toàn với con thú to lớn, nàng vẫn phải hét lớn câu hỏi, rồi cảm ơn rối rít khi cậu ta ném cái túi qua cho nàng.

Nàng chỉ định rửa trôi cơn buồn ngủ khỏi mắt nhưng làn nước trong veo quá lôi cuốn. Madelyne dùng miếng xà phòng được ướp hương mà nàng cất trong túi đồ để tắm nhanh rồi thay váy áo mới.

Chúa ơi, trời lạnh ngắt. Madelyne vẫn run lập cập khi thay xong đồ. Nàng mặc chiếc đầm liền bên trong màu vàng nhạt dài chấm mắt cá chân với một chiếc áo ngoài vàng sậm dài đến đầu gối. Có một dải băng màu xanh hoàng gia được may viền theo mép ống tay áo dài của chiếc áo chẽn.

Madelyne gói ghém lại túi đồ và quỳ xuống bên cạnh dòng suối, bắt đầu chải mái tóc rối. Nàng đã được nghỉ ngơi, tâm trí không còn héo hon vì lo sợ. Bây giờ nàng có nhiều thời gian để nghĩ về tình trạng hiện tại của mình. Câu hỏi quan trọng hơn hết là phải tìm ra tại sao Duncan mang nàng theo. Hắn đã bảo nàng thuộc về hắn. Madelyne không hiểu ý hắn là gì nhưng nàng quá nhát để yêu cầu một lời giải thích.

Gilard đến để đưa Madelyne về. Nàng nghe tiếng bước chân và quay lại đúng lúc anh ta đến gần.

“Đến lúc phải đi rồi”, Gilard rống lên. Sức mạnh trong giọng anh ta gần như đẩy nàng rơi xuống nước. Gilard vội vàng vươn ra phía trước giật mạnh nàng, vô tình giúp nàng đứng vững tránh khỏi điều hổ thẹn.

“Tôi vẫn còn phải tết tóc, Gilard. Sau đó tôi sẽ sẵn sàng. Và thật sự thì anh không cần quát vào mặt tôi”, nàng nói thêm, cố giữ giọng thật dịu dàng. “Thính giác của tôi hoàn toàn tốt.”

“Tóc cô? Cô vẫn…” Gilard choáng váng đến nỗi không thể nói tiếp. Anh ta nhìn Madelyne như thể nàng đã bị mất trí. “Vì Chúa, cô là tù nhân của chúng tôi”, cuối cùng anh ta cũng lắp bắp nói.

“Tôi cũng ngờ ngợ như vậy”, Madelyne trả lời. Giọng nàng yên ả như hơi thở buổi sớm mai. “Nhưng chẳng lẽ điều đó có nghĩa là tôi không thể hoàn tất việc chải tóc trước khi chúng ta lên đường ư?”

“Cô đang trêu tức tôi đấy hả?” Gilard quát lớn. “Tiểu thư Madelyne, cô đang bị bắt giữ. Chẳng lẽ cô quá ngớ ngẩn nên không nhận ra sao?”

Madelyne lắc đầu. “Tại sao anh lại giận dữ với tôi? Anh quát to từng từ một. Đó là thói quen thường ngày của anh, hay vì tôi là em gái của Louddon?”

Gilard không trả lời ngay. Khuôn mặt anh ta trở nên đỏ rực. Madelyne biết mình đã làm anh ta điên tiết. Nàng cảm thấy ân hận về điều đó, tuy vậy nàng vẫn quyết định tiếp tục trêu chọc anh ta. Gilard rõ ràng rất khó kiểm soát thói nóng nảy, và nếu nàng kích thích anh ta vừa đủ, có lẽ anh ta sẽ nói chuyện gì sẽ xảy đến với nàng. Gilard dễ hiểu hơn nhiều so với ông anh trai. Và cũng dễ điều khiển hơn, nếu nàng đủ thông minh.

“Tại sao tôi lại bị bắt?”, nàng buột miệng hỏi. Sự thẳng thừng trong câu nói khiến nàng nhăn mặt. Rốt cuộc thì nàng rất không thông minh, do vậy hoàn toàn bất ngờ khi Gilard thực thà trả lời.

“Anh trai cô là kẻ khơi mào cho cuộc chiến này, Madelyne. Cô biết rõ điều đó.”

“Tôi không biết rõ chuyện gì cả”, Madelyne bác bỏ. “Vui lòng giải thích cho tôi biết. Tôi muốn hiểu rõ.”

“Tại sao cô giở trò ngây thơ với tôi?” Gilard gắt. “Tất cả mọi người ở nước Anh đều biết những gì đã xảy ra trong năm qua.”

“Không phải tất cả mọi người, Gilard”, Madelyne quay lại. “Tôi chỉ vừa quay lại nhà anh trai tôi cách đây hai tháng. Tôi đã sống nhiều năm tại một vùng biệt lập.”

“Được rồi”, Gilard nói với vẻ khinh miệt. “Sống với gã linh mục giả danh của cô, tôi hiểu.”

Madelyne có thể cảm thấy sự bình tĩnh trôi tuột đi. Nàng muốn thét vào mặt gã kiêu ngạo kia ngay. Chẳng lẽ tất cả mọi người ở Anh đều tin vào những lời đồn kinh khủng đó?

“Rất tốt”, Gilard tuyên bố. Anh ta có vẻ không nhận ra cơn thịnh nộ của Madelyne. “Tôi sẽ nói cho cô biết tất cả sự thật, rồi cô sẽ không thể giả vờ được nữa. Binh lính của Louddon đã tấn công hai lãnh địa thuộc về các thuộc hạ của Duncan. Cả hai cuộc tấn công đó đều tàn sát phụ nữ và trẻ em vô tội. Các thuộc hạ đều không nhận được lời cảnh báo nào, anh trai cô giả vờ thân thiện cho đến khi người của hắn vào được bên trong pháo đài.”

“Tại sao? Tại sao Louddon lại làm điều đó? Anh ấy hy vọng đạt được điều gì chứ?”

Nàng cố tỏ ra không kinh hãi với những lời nói của Gilard. Madelyne biết anh trai mình có khả năng thực hiện hành động dối trá đó, nhưng không thể hiểu được động cơ của gã. “Chắc chắn Louddon biết Duncan, với tư cách là một lãnh chúa, sẽ trả đũa.”

“Đúng, đó là hy vọng của hắn ta, Madelyne. Hắn ta đang cố gắng giết Duncan”, Gilard bật cười khinh miệt. “Anh trai cô là kẻ ham muốn quyền lực. Hắn ta chỉ sợ một người ở nước Anh này. Đó là Duncan. Họ có quyền lực ngang nhau. Đức vua coi trọng lòng trung thành của anh trai tôi nhiều như ngài coi trọng tình bạn với Louddon.”

“Đức vua cho phép sự dối trá này?” Madelyne hỏi.

“William không chấp nhận những cáo buộc không có bằng chứng”, Gilard trả lời. Giọng anh ta nhuốm đầy vẻ kinh tởm. “Ngài không ủng hộ Louddon lẫn Duncan. Tôi có thể hứa với cô điều này, Madelyne. Khi Đức vua của chúng ta trở về từ Normandy, ngài sẽ không né tránh vấn đề lâu hơn nữa.”

“Vậy là Duncan không thể hành động thay mặt cho thuộc hạ của anh ta?” Madelyne chưa chịu dừng lại. “Đó là lý do nhà của anh trai tôi bị phá huỷ?”

“Cô thật ngây thơ nếu tin rằng Duncan không trả đũa. Anh ấy hất cẳng bọn khốn kiếp ra khỏi lãnh địa thuộc sở hữu của thuộc hạ anh ấy ngay lập tức.”

“Ăn miếng trả miếng ư, Gilard?” Madelyne thì thầm. “Có phải Duncan sẽ giết những người vô tội cũng như kẻ có tội không?”

“Không”, Gilard trả lời. “Chúng tôi không giết hại phụ nữ và trẻ em. Người Wexton chúng tôi không phải là những kẻ cuồng sát, Madelyne, dù anh trai cô đã kể cho cô nghe bất cứ chuyện gì. Và người của chúng tôi cũng không nấp sau sự dối trá trước khi tấn công.”

“Louddon không kể gì cho tôi nghe hết”, Madelyne lại phản bác. “Anh quên tôi chỉ là em gái thôi sao. Tôi không được biết những suy nghĩ riêng của anh mình.” Vai nàng sụp xuống. Chúa ơi, có quá nhiều cân nhắc, có quá nhiều lập luận. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Đức vua đứng về phía Louddon? Chuyện gì sẽ xảy ra với anh trai anh?”

Gilard cảm nhận được nỗi sợ hãi trong giọng nói của nàng. Tại sao ư, nàng đang nói như thể rất quan tâm đến Duncan. Điều đó cũng có lý, xét đến vị trí hiện giờ là một tù nhân của nàng. Tiểu thư Madelyne sẽ khiến gã rối loạn nếu không đề phòng.

“Duncan là người thiếu kiên nhẫn, khi anh trai cô dám động đến một người Wexton, gã đã định đoạt số phận của mình. Anh trai tôi sẽ không đợi Đức vua quay lại Anh để ông ấy có thể ra lệnh một trận chiến sinh tử với gã anh trai khốn kiếp của cô. Không, Duncan sẽ giết Louddon, dù có hay không lời chúc phúc lành của Đức vua.”

“Anh có ý gì khi nói Louddon đã động chạm đến một người Wexton?” Madelyne hỏi. “Có một người anh em Wexton?” Madelyne hỏi. “Có một người anh em Wexton khác đã bị Louddon giết ư?”, nàng phỏng đoán.

“A, vậy là cô cũng giả vờ không biết gì về Adela, nó có phải là cách chơi của trò này không?” Gilard hỏi lại.

Bụng nàng thắt lại khi thấy vẻ đáng sợ hiện lên trong mắt Gilard. “Làm ơn”, nàng thầm thì, cúi đầu tránh sự hận thù đang toát ra từ gã, “Tôi phải biết tất cả mọi chuyện. Adela là ai?”

“Chị em gái của chúng tôi.”

Madelyne ngẩng phắt đầu lên. “Các anh sẽ gây chiến vì chị em gái của mình ư?”

Trông nàng hoàn toàn sửng sốt. Gilard không biết điều gì đã tạo ra phản ứng đó. “Chị gái của tôi đến triều đình và trong thời gian ở lại đó, Louddon đã giở trò cưỡng đoạt và hung bạo đánh đập chị ấy đến nỗi việc chị ấy sống sót thật sự là một phép màu. Cho dù giờ đây cơ thể chị ấy đã lành lặn nhưng tâm trí thì vẫn rất bất ổn.”

Sự bình tĩnh của Madelyne sụp đổ. Nàng quay lưng lại với Gilard để anh ta không thể thấy nước mắt đang lăn xuống má nàng. “Tôi rất xin lỗi, Gilard”, nàng thì thầm.

“Và cô tin những gì tôi vừa nói?” Gilard hỏi gay gắt, muốn chắc chắn tiểu thư Madelyne không thể phủ nhận sự thật hơn được nữa.

“Một phần của câu chuyện, đúng”, Madelyne trả lời. “Louddon có thể đánh đập phụ nữ cho đến chết. Dù vậy tôi không biết anh ấy có cưỡng hiếp phụ nữ hay không, nhưng nếu anh nói đó là sự thật thì tôi sẽ tin anh. Anh trai tôi là một con quỷ. Tôi sẽ không biện hộ cho anh ấy.”

“Vậy thì cô không tin điều gì?” Gilard hỏi, lại quát to.

“Anh làm tôi nghĩ anh quý trọng chị gái của anh”, Madelyne thú nhận. “Tôi thấy rối loạn.”

“Cô đang nói cái quái gì thế hả?”

“Anh nổi sung với tôi vì Louddon làm ô danh cái tên Wexton hay vì anh thật sự yêu chị gái mình?”

Gilard bị chọc tức bởi câu hỏi đó. Anh ta chộp lấy Madelyne và giật nàng quay người đối mặt với mình. Bàn tay anh ta kẹp chặt vai nàng đến mức nhói đau. “Dĩ nhiên tôi yêu chị gái tôi”, anh ta hét lên. “Ăn miếng trả miếng, Madelyne. Chúng tôi đã cướp cô khỏi anh trai cô, thứ mà anh ta coi trọng nhất. Cô! Gã sẽ đuổi theo cô, và khi gã đến, gã sẽ chết.”

“Vậy tôi là người phải chịu trách nhiệm cho các tội lỗi của anh tôi?”

“Cô là miếng mồi để dụ con quỷ ra khỏi hàng”, Gilard trả lời.

“Có một sai lầm trong kế hoạch này”, Madelyne nói khẽ. Giọng nàng tủi thẹn. “Louddon sẽ không đuổi theo tôi.Tôi không đủ quan trọng với anh ấy.”

“Louddon không phải là kẻ ngu”, Gilard nói, tức điên lên vì đột ngột nhận ra ý của Madelyne.

Cả Madelyne lẫn Gilard đều không nghe thấy Duncan đến gần. “Bỏ tay ra khỏi cô ấy, Gilard. Ngay!”

Gilard nhanh chóng tuân theo, thậm chí còn lùi lại một bước, tạo khoảng cách giữa mình và tù nhân của họ.

Duncan bắt đầu hướng về phía em trai, dự định tìm hiểu tại sao Madelyne lại khóc. Hắn để Gilard thấy mình giận dữ thế nào.

Madelyne đứng giữa hai anh em. Nàng đối mặt với Duncan. “Anh ấy không làm hại tôi”, nàng nói. “Em trai anh chỉ đang giải thích tôi có tác dụng gì trong tất cả những chuyện này. Chỉ vậy thôi.”

Duncan có thể thấy được nỗi đau trong đôi mắt xanh thăm thẳm của Madelyne, nhưng trước khi hắn hỏi thì nàng xoay người, nhặt túi đồ lên, rồi nói thêm, “Đến giờ đi rồi”.

Nàng cố vượt qua Gilard để quay lại trại. Duncan dõi theo, thấy em trai nhanh chóng nhường lối cho Madelyne.

“Cô ta muốn em tin cô ta vô tội”, Gilard lầm bầm.

“Madelyne nói với cậu vậy à?” Duncan hỏi.

“Không, cô ta không nói”, Gilard nhún vai thừa nhận. “Cô ta không hề biện minh cho bản thân chút nào cả, Duncan, nhưng cô ta cư xử quá ngây thơ. Chết tiệt, em không hiểu. Cô ta có vẻ bất ngờ khi biết chúng ta quan tâm đến chị em gái của mình. Em nghĩ đó là phản ứng thật. Tại sao à, cô ta đã hỏi em là chúng ta có coi trọng Adela hay không.”

“Và khi cậu trả lời cô ấy thì sao?” Duncan hỏi.

“Cô ta hoàn toàn khó hiểu hơn. Em không hiểu cô ta”, Gilard càu nhàu. “Kế hoạch này được thực hiện sớm chừng nào thì tốt chừng ấy. Tiểu thư Madelyne không như những gì em mong đợi.”

“Cô ấy là người mâu thuẫn”, Duncan khẳng định. “Thề có Chúa, cô ấy không hiểu giá trị của bản thân.” Hắn thở dài qua câu nhận xét và nói tiếp, “Đi thôi, trễ giờ rồi. Nếu nhanh chân chúng ta sẽ về đến nhà lúc hoàng hôn”.

Gilard gật đầu thay cho câu trả lời và bước tới cạnh anh trai.

Trên đường về nơi cắm trại, Madelyne quyết định sẽ không đi đâu hết. Nàng đứng giữa khoảng đất trống, áo choàng phủ quanh vai. Ansel đã lấy túi đồ của nàng và nàng không tranh cãi với gã cận vệ. Nàng không quan tâm nếu hành lý của mình đi cùng Duncan. Thề có Chúa, nàng nghĩ mình không còn quan tâm đến chuyện gì nữa. Nàng chỉ muốn ở một mình.

Sau khi ra hiệu cho Madelyne lên ngựa, Duncan bước về phía gã cận vệ để mặc cho xong bộ chiến phục. Hắn đột ngột dừng lại và quay người nhìn Madelyne, không tin nổi những gì mình nhìn thấy.

Nàng lại nói “không” với hắn lần nữa. Duncan hết sức ngạc nhiên bởi hành động đầy thách thức của nàng nên không phản ứng ngay tức thì. Madelyne lắc đầu lần thứ ba rồi bất ngờ xoay người bắt đầu bước vào khu rừng.

“Madelyne!”

Tiếng gầm của Duncan khiến nàng phải đứng lại. Theo phản xạ, nàng nhìn hắn, thầm cầu nguyện bản thân đủ can đảm để chống lại hắn lần nữa.

“Lên ngựa của ta ngay.”

Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, trong im lặng Madelyne nhận ra những người xung quanh đã ngừng nhiệm vụ và dõi theo họ. Duncan sẽ không nhượng bộ trước mặt lính của hắn. Cách hắn nhìn nàng cho nàng biết nhiều hơn thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.