Ngày 18 tháng 8
Luther tháo lượng không khí cuối cùng còn sót lại trong phòng chặn khí ra ngoài không gian và mở cánh cửa ra không gian.
– Tôi sẽ đi trước. – Anh nói. – Cô làm chậm thôi. Cô sẽ luôn thấy sợ khi lần đầu ra ngoài.
Khi mới thoáng thấy sự trống trải của không gian bên ngoài, Emma hơi hoảng và phải bám vào mép cửa. Cô biết cảm giác chỉ là nhất thời, rồi nó sẽ qua đi, rằng bất cứ ai lần đầu tiên ra ngoài không gian cũng sẽ bị choáng ngợp khi không còn khái niệm trên dưới. Hàng triệu năm tiến hóa đã hằn sâu vào não bộ của con người nỗi sợ bị rơi, đây là điều Emma đang cố vượt qua. Mỗi bản năng đều cho cô biết rằng nếu cô buông tay ra, nếu cô ra khỏi cánh cửa, cô sẽ phóng vọt lên, la hét trong lúc rơi vô tận. Nhưng nếu suy nghĩ logic, cô biết điều đó sẽ không xảy ra. Cô đã được nối với khoang chặn khí bằng một sợi dây. Nếu sợi dây đó bị đứt, cô sẽ dùng bộ quần áo cứu hộ đơn giản hóa khi đi ra ngoài không gian để bay trở về trạm. Nhiều rủi ro nhỏ sẽ gây ra thảm họa lớn.
Đúng, đó chính là việc đang xảy ra trên trạm vũ trụ quốc tế, cô nghĩ. Hết rủi ro này đến rủi ro khác. Đây chính là con tàu Titanic của chính họ trong vũ trụ. Cô không thể nào rũ bỏ cảm giác một tai họa nữa lại sắp giáng xuống đầu họ.
Họ đã không làm theo qui định. Thay vì ở suốt đêm trong khoang giảm áp suất như bình thường, họ chỉ ngủ bốn tiếng trong khoang chặn khí. Về mặt lý thuyết, họ phải ở trong đó đủ thời gian để phòng bệnh bị ép khí, nhưng nếu thêm vào bất cứ thủ tục thông thường nào thì họ sẽ gặp nguy hiểm.
Cô hít sâu và cảm thấy nỗi sợ bắt đầu tan đi.
– Cô sao rồi? – Cô nghe thấy Luther nói trong điện đàm.
– Tôi… chỉ đang tận dụng mấy phút để chiêm ngưỡng cảnh này. – cô nói.
– Có vấn đề gì không?
– Không. Tôi rất ổn. – Cô buông tay và bay ra ngoài cánh cửa.
Diana sắp chết.
Griggs cay đắng nhìn màn hình cho thấy Emma và Luther đang làm việc bên ngoài trạm. Những con ong mật, anh nghĩ. Những con rô-bốt biết tuân lệnh và nhảy cẫng lên khi có mệnh lệnh từ Houston. Trong nhiều năm qua, anh cũng là một con ong chăm chỉ. Chỉ lúc này anh mới hiểu vị trí của mình trong một hệ thống khổng lồ. Anh và mọi người khác đều có thể bị loại bỏ khi tham gia vào các bộ phận nhân sự thay thế người trên trạm. Họ chỉ có một chức năng cơ bản là duy trì phần cứng hoành tráng của NASA. Chúng ta có thể sẽ chết hết trên này, đúng vậy, thưa quý ông, nhưng chúng ta sẽ phải giữ cho nơi này có trật tự.
Họ có thể loại bỏ anh, NASA đã lừa dối anh, lừa dối tất cả bọn họ. Hãy cứ để Emma và Luther làm tốt vai trò của mấy tay lính quèn, anh không còn thiết tha với nó nữa.
Anh chỉ nghĩ về Diana.
Anh rời phòng sinh hoạt, đi về khoang dịch vũ Nga ở cuối trạm. Chui qua tấm nhựa bọc bên ngoài cánh cửa, anh vào khoang. Anh không đeo khẩu trang hay kính bảo vệ, làm thế có gì khác đâu? Họ đều sắp chết.
Diana bị buộc vào bàn điều trị. Mắt cô sưng phồng lên, hai mí mắt sưng húp. Bụng cô trước kia lúc nào cũng dẹt phẳng lì, nhưng giờ nó cũng trương lên. Trong đó đầy trứng, anh nghĩ. Anh hình dung ra chúng đang sinh sôi nảy nở bên trong cô, đang phát triển dưới lớp da xanh xao của cô.
Anh chạm nhẹ lên má cô. Cặp mắt hằn những vệt máu của cô mở to, cô cố tập trung vào khuôn mặt anh.
– Anh đây. – Griggs thì thầm. Anh thấy cô đang cố dứt tay ra khỏi dây buộc. Anh nắm chặt lấy tay cô. – Em phải giữ yên tay, Diana. Để gắn điện tâm đồ.
– Em không thấy anh. – cô khóc thút thít. – Em chẳng thấy gì cả.
– Anh ở đây. Anh đang ở ngay cạnh em.
– Em không muốn chết thế này.
Anh nhắm chặt mắt để nước mắt không trào ra. Anh muốn nói câu gì đó để an ủi giả tạo rằng cô sẽ không chết, rằng anh sẽ không để cô chết. Nhưng những lời đó không thốt ra được. Họ luôn thật lòng với nhau, lúc này anh sẽ không nói dối cô. Vì vậy anh không nói gì.
Cô nói.
– Em chưa bao giờ nghĩ…
– Gì vậy em? – Anh nhẹ nhàng gợi ý
– Rằng… nó sẽ xảy ra thế nào. Không có cơ hội thể hiện mình là anh hùng. Em ốm yếu và vô dụng. – Cô cười lớn, rồi nhăn nhó vì đau. – Đây không giống điều em nghĩ về một vầng hào quang.
Một vầng hào quang. Đó chính là điều mỗi phi hành gia tưởng tượng khi chết trong vũ trụ. Chỉ sợ hãi chốc lát, và chết trong vinh quang, bị hạ áp suất đột ngột hay bị hỏa hoạn. Họ chưa bao giờ tưởng tượng họ sẽ chết như thế này, một cái chết chậm rãi, đau đớn, bị đuối sức dần và bị một dạng sống khác ăn mòn, bị cách ly với trái đất, lặng lẽ hy sinh vì những điều tốt đẹp, vĩ đại hơn của loài người.
Họ có thể hy sinh. Anh có thể chấp nhận điều đó cho chính mình, nhưng anh không thể chấp nhận sự hy sinh của Diana. Anh không thể chấp nhận sự thật là anh sắp mất cô.
Thật khó tin ngày đầu tiên họ gặp nhau, trong kỳ huấn luyện tại Trung tâm vũ trụ Johnson. Anh đã nghĩ cô thật lạnh lùng và khó gần, một cô gái tóc vàng hoe quá tự tin. Chất giọng Anh của cô cũng khiến anh thấy khó chịu vì nó khiến cô có vẻ kẻ cả bề trên. Nó giòn tan và thượng lưu so với giọng nói lè nhè xứ Texas của anh. Trong tuần đầu tiên, họ không ưa gì nhau đến nỗi không bao giờ nói chuyện với nhau.
Đến tuần thứ ba, theo yêu cầu của Gordon Obie, họ đã phải miễn cưỡng ngừng chiến.
Đến tuần thứ tám, Griggs xuất hiện trước cửa nhà cô. Đầu tiên chỉ là để uống nước, hai chuyên gia bàn về các nhiệm vụ sắp tới của họ. Rồi cuộc nói chuyện về công việc lại dẫn đến những vấn đề riêng tư, đó là cuộc hôn nhân không hạnh phúc của Griggs, và một nghìn lẻ một trong những mối quan tâm mà cả anh và Diana đều có. Tất nhiên, nó dẫn đến điều không tránh khỏi.
Họ đã che giấu cuộc tình vụng trộm của mình với mọi người ở Trung tâm vũ trụ Johnson. Chỉ ở đây, trên trạm vũ trụ thì mối quan hệ của họ mới công khai trước các đồng nghiệp. Nếu có chút nghi ngờ gì về việc này trươc đó thì Blankenship đã loại họ ra khỏi nhiệm vụ bay này. Ngay cả trong thời hiện đại, vụ ly hôn của một phi hành gia cũng sẽ là vết nhơ trong sự nghiệp của anh, nhất là khi vụ ly hôn đó lại do mối quan hệ bất chính với một thành viên khác trong phi hành đoàn thì các nhiệm vụ bay trong tương lai của anh sẽ kết thúc. Griggs sẽ chỉ còn là một kẻ vô hình trong công ty, không ai nhìn thấy hay nghe thấy về anh nữa.
Anh đã yêu cô suốt hai năm qua. Trong hai năm đó, cứ khi nào nằm cạnh vợ trên giường thì anh lại khao khát Diana, cố tìm ra cách nào đó để họ có thể gần nhau. Một ngày nào đó, họ sẽ được gần bên nhau, cho dù họ có phải nghỉ việc ở NASA. Đó là giấc mơ đã nâng đỡ anh trong suốt những đêm buồn bã. Ngay khi đã sống cùng cô hai tháng trong không gian chật hẹp, anh vẫn yêu cô. Anh không từ bỏ giấc mơ đó cho đến lúc này.
– Hôm nay thứ mấy? – Cô lẩm bẩm.
– Thứ sáu. – Anh lại luồn tay vào tóc cô. – Ở Houston lúc này là năm giờ rưỡi chiều. Một giờ vui vẻ.
Cô cười.
– Giờ tan tầm.
– Giờ họ đang ngồi ở quán rượu, nhấm nháp khoai tây chiên và thịt bò hầm. Lạy Chúa, anh có thể làm việc đó bằng một ngụm rượu. Hoàng hôn rất đẹp. Em và anh ở trên hồ…
Những giọt nước mắt lấp lánh quanh khóe mắt cô khiến tim anh tan nát. Anh không còn nghĩ gì về sự ô nhiễm sinh học hay về mối đe dọa bị lây nhiễm nữa. Anh dùng tay lau nước mắt cho cô.
– Em đau không? – Anh hỏi. – Em cần thêm thuốc giảm đau không?
– Không. Hãy để dành nó! – Sớm muộn sẽ có người cần nó thôi, đó là điều cô không nói ra.
– Nói anh nghe em muốn gì. Anh có thể làm gì cho em?
– Em khát quá. – cô nói. – Tại anh nói về rượu đó.
Anh cười.
– Anh sẽ pha một cốc cho em. Kiểu có cồn nhé.
– Hay lắm!
Anh bay đến khoang dịch vụ, mở ngăn đựng đồ ăn. Ở đó đầy các đồ của Nga, khác với khoang của Mỹ. Anh thấy cá muối đã tiệt trùng, xúc xích, một khay các món ăn của Nga. Và vodka. – chỉ có một chai nhỏ được người Nga gửi lên dùng cho các nhu cầu về y tế.
Đây có thể là lần cuối cùng chúng mình uống cùng nhau.
Anh rót một ít vodka vào hai cái túi uống nước, để chai vào chỗ cũ. Rồi anh cho thêm nước vào hai túi, đặc biệt là túi của cô để nó không còn mùi cồn nữa. Anh nghĩ cô chỉ nhấm một ngụm để nhớ lại những kỷ niệm xưa, để cô nhớ lại những buổi tối họ ở cùng nhau, ngắm hoàng hôn từ sân trong nhà cô. Anh lắc túi thật đều để vodka và nước tan vào nhau. Rồi anh quay lại với cô.
Một giọt máu đỏ tươi đang rỉ ra từ miệng cô.
Cô đang co giật. Mắt cô trợn ngược, răng cắn chặt lấy lưỡi. Một sợi cơ lưỡi vẫn còn bám lơ lửng ở đầu lưỡi.
– Diana! – Anh hét lên.
Giọt máu đó vỡ ra, một giọt bóng như vải sa tanh trôi đi mất. Ngay lập tức, lại có một giọt khác hình thành do máu lại tiếp tục rỉ ra từ chỗ thịt bị cắn đứt.
Anh chụp lấy tấm nhựa dùng để cắn được gắn vào bàn cố định bệnh nhân. Anh cố nhét nó vào miệng cô, để bảo vệ các mô mềm của cô không bị tốn thương. Nhưng anh không thể tách răng cô ra được. Hàm của con người là một trong các bó cơ khỏe nhất trên cơ thể, và hàm cô đang cắn chặt. Anh lấy một ống Valium, tính toán số lượng, chuẩn bị tiêm và nhét vào van điện tâm đồ. Khi anh đã ấn pit-tông xong, cơn co giật của cô bắt đầu giảm. Anh tiêm cho cô hết một liều.
– Diana? – Anh gọi. Cô không trả lời.
Một giọt máu khác đang chuẩn bị hình thành và phun ra từ miệng cô. Anh phải dùng áp suất để ngăn nó lại.
Anh mở hộp dụng cụ y tế và tìm thấy gạc tiệt trùng. Anh mở gói đó, làm mấy gói hình vuông bay lung tung. Anh đứng gần đầu cô, nhẹ nhàng mở miệng cô để lộ ra chiếc lưỡi đã bị cắn rách.
Cô ho mạnh, cố quay mặt đi. Cô đang cố nuốt máu vào trong, cố hít nó vào bên trong.
– Đừng cử động, Diana. – Anh ấn khuỷu tay vào hàm dưới của cô, cố giữ cho hàm cô mở ra. Anh cầm một mớ gạc bên tay trái và bắt đầu lau hết máu. Cổ cô đột ngột giật mạnh về sau do cơn co giật mới và hàm cô kẹp chặt lại.
Anh hét lên, phần thịt ở tay anh đã bị hàm răng cô giữ chặt, anh đau đến mức mắt anh bắt đầu nhòe đi. Anh thấy máu nóng phụt lên mặt và thấy một giọt sáng màu bắt đầu hình thành. Máu anh trộn với máu của cô. Anh cố lôi tay ra nhưng răng cô găm quá chặt. Máu đang chảy, chất lỏng kia phồng lên bằng một quả bóng rổ. Động mạch chính! Anh không thể tách hàm cô, cơn co giật đã khiến cơ của cô rút lại bằng lực mạnh nhất của con người.
Mắt anh sắp tối sầm lại.
Anh tuyệt vọng cố dứt tay khỏi răng của cô. Nhưng hàm cô không lỏng ra.
Anh đánh cô. Khối chất lỏng to bằng quả bóng rổ tách ra và chia thành hàng chục quả bóng nhỏ hơn, bắn vào mặt và mắt anh. Anh vẫn không thể mở hàm cô. Giờ máu nhiều đến nỗi anh có cảm giác anh đang bơi trong một hồ máu và không thể hít được không khí trong lành.
Anh điên cuồng đấm vào mặt cô và nghe thấy tiếng xương vỡ nhưng anh vẫn không thể tách hàm cô ra. Nỗi đau rất khủng khiếp và không thể chịu đựng được. Anh hoảng loạn, anh cố đánh bất cứ thứ gì để không đau nữa. Anh không nhận ra mình đang đánh cô liên tiếp.
Anh hét lên, cuối cùng anh cũng giật được tay ra và bay bật trở lại. Anh ôm chặt khuỷu tay. Vài giọt máu bay vòng như những dải băng màu đỏ xung quanh anh. Anh đập vào tường nhiều lần, cố cho mắt mình sáng trở lại. Anh cố nhìn vào khuôn mặt đã biến dạng của cô và hàm răng dính đầy máu của cô. Điều đó chính là do anh làm.
Tiếng rú tuyệt vọng của anh vang vào các bức tường, tai anh chỉ còn nghe thấy âm thanh đau khổ của chính mình. Mình vừa làm gì? Mình vừa làm gì thế này?
Anh bay đến bên cạnh cô, ôm khuôn mặt đã biến dạng của cô trong tay. Anh không còn cảm thấy đau đớn do vết thương nữa, nó đã không còn và bị nỗi sợ về hành động của chính anh át hết đi.
Anh rú lên một tiếng nữa, lần này là do tức giận. Anh đấm vào bức tường, xé toang tấm chắn che cánh cửa. Dù sao thì tất cả chúng ta sẽ chết! Rồi anh nhìn chăm chăm vào hộp dụng cụ y tế.
Anh thò tay vào, lấy ra con dao mổ.
Bác sĩ điều hành bay Todd Cutler nhìn bảng điều khiển và cảm thấy hoảng loạn. Trên màn hình của anh có các số liệu y sinh của Diana Estes. Đường điện tâm đồ của cô đã đột biến thành các đường lên xuống rất mạnh. Anh thở phào nhẹ nhõm khi nó không kéo dài. Nhưng ngay khi đó, các đường điện tâm đồ lại quay lại nhịp nhanh như trước.
– Giám đốc điều hành bay. – Anh nói. – Tôi phát hiện có vấn đề với nhịp tim của bệnh nhân. Các đường điện tâm đồ của cô ấy cho thấy tâm thất đập quá nhanh ở mức 5-2.
– Nguy hiểm không? – Woody Ellis hỏi ngắn gọn.
– Nhịp tim như vậy dễ gây chết người nếu kéo dài. Giờ cô ấy đang bị hạ huyết áp chỉ còn ba mươi. Cô ấy chưa bao giờ tụt huyết áp nhanh như vậy. Nó không nguy hiểm nhưng nó khiến tôi lo lắng.
– Anh khuyên gì, bác sĩ?
– Tôi nghĩ nên tiêm cho cô ấy thuốc chống loạn nhịp tim. Cô ấy cần tiêm thêm lidocain hay amiodarone. Họ có cả hai loại thuốc đó trong gói đồ thuốc y tế.
– Ames và Watson vẫn đang ngoài vũ trụ. Griggs sẽ phải tiêm cho cô ấy.
– Tôi sẽ báo cho anh ấy.
– Được rồi, chỉ huy liên lạc. Hãy liên lạc với Griggs.
Trong khi họ chờ Griggs trả lời, Todd không rời mắt khỏi màn hình. Điều anh nhìn thấy khiến anh lo sợ. Mạch của Diana đang tăng qua nhanh: một trăm ba mươi lăm, một trăm bốn mươi. Giờ nó tăng vọt lên một trăm sáu mươi, các đường tim có lúc bị mất hẳn do bệnh nhân cử động quá mạnh hay do có điện tác động. Chuyện gì đang xảy ra trên đó vậy?
Chỉ huy liên lạc nói.
– Chỉ huy Griggs không trả lời.
– Cô ấy cần được tiêm lidocain. – Todd nói.
– Chúng tôi không thể liên lạc với anh ấy.
Anh ấy không thể nghe thấy chúng ta hay anh ấy không chịu trả lời. Todd nghĩ. Họ đã lo lắng về tình hình tâm lý của Girggs. Có phải anh ấy đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc rồi không?
Ánh mắt của Todd đột nhiên dán chặt vào màn hình.
Diana Estes đang sắp mất hết nhịp tim. Tâm thất của cô đang đập quá nhanh, chúng không thể bơm máu hiệu quả nữa. Chúng không thể duy trì huyết áp của cô.
– Cô ấy cần thuốc ngay bây giờ! – Anh hét lên.
– Griggs không chịu trả lời. – Chỉ huy liên lạc nói.
– Vậy thì hãy đưa đội đang ở ngoài không gian vào trong!
– Không! Giám đốc điều hành bay xen ngang. – Họ đang ở thời điểm sửa chữa nhạy cảm. Chúng ta không thể làm họ bị gián đoạn.
– Tình hình của cô ấy ngày càng nguy kịch.
– Nếu chúng ta gọi đội ngoài không gian về, điều đó sẽ chấm dứt toàn bộ việc cửa chữa trong vòng hai tư giờ tới. – Nhóm đó không thể vào trong và trở lại ngay được. Họ cần thời gian hồi sức, và thêm khoảng thời gian nữa để lặp lại quá trình hạ áp suất, Mặc dù Wooly Ellis không nói rõ điều đó nhưng có thể ông đang nghĩ điều tương tự những người khác trong phòng: nếu họ có gọi đội ngoài không gian về trợ giúp thì họ cũng không thể làm gì để cứu Dianna Estes. Cô ấy không thể tránh khỏi cái chết.
Todd sợ hãi khi đường điện tim của cô lúc này đã dừng hẳn trên màn hình. Nó không tăng trở lại nữa.
– Cô ấy đang xuống dốc! – Anh nói. – Hãy gọi một trong số họ vào trong ngay! Gọi Watson về!
Họ lại lưỡng lự lần thứ hai.
Rồi Giám đốc điều hành bay nói.
– Hãy làm vậy!
Tại sao Griggs không trả lời?
Emma điên vội vàng di chuyển từ tay cầm này sang tay cầm khác, di chuyển nhanh hết mức dọc theo tấm năng lượng mặt trời. Cô thấy mình thật chậm chạp và vụng về trong bộ quần áo đi bộ ngoài không gian. Tay cô bị đau do cố cử động trong đôi găng tay cứng đơ. Cô đã kiệt sức sau khi sửa chữa. Giờ mồ hôi thấm đẫm bộ quần áo trong và các cơ của cô run rẩy vì mệt.
– Griggs, trả lời đi! Khốn kiếp! Trả lời đi! – Cô hét lên trên điện đàm.
Trạm vũ trụ quốc tế vẫn im lặng.
– Diana thế nào rồi? – Cô hỏi trong khi thở hổn hển.
Giọng nói của Todd xen vào.
– Vẫn được nối điện tâm đồ.
– Tệ thật!
– Đừng vội, Watson! Đừng bất cẩn!
– Cô ấy sẽ không trụ được mất. Griggs ở chỗ quái nào rồi?
Cô hít thở khó nhọc đến nỗi không thể nói chuyện được. Cô bắt mình tập trung vào tay cầm tiếp theo, để sợi dây buộc không bị rối tung lên. Cô leo lên giàn năng lượng, nhảy về phía thang nhưng bỗng dừng lại. Tay áo cô đã bị vướng vào một góc giàn năng lượng.
Chậm lại! Mày đang tự giết mình đấy!
Cô thận trọng gỡ tay áo và thấy nó không bị rách. Tim cô vẫn đập mạnh, cô tiếp tục leo xuống thang, đu mình vào khoang chặn khí. Cô nhanh chóng đóng cánh cửa lại và mở van điều áp.
– Hãy cho tôi biết, Todd! – Cô hét lên khi khoang chặn khí bắt đầu điều áp. – Nhịp tim thế nào?
– Mạch cô ấy rất yếu. Chúng tôi vẫn không thể liên lạc với Griggs.
– Chúng ta sắp mất cô ấy.
– Tôi biết, tôi biết!
– Được, áp suất đã lên mức năm at-mốt-phe.
– Còn phải kiểm tra sự tương thích của khoang chặn khí. Đừng bỏ qua bước đó!
– Tôi không còn thời gian.
– Watson, không được làm tắt bước khốn kiếp nào hết!
Cô dừng lại, hít sâu. Todd nói đúng. Trong môi trường không gian khắc nghiệt, người ta không bao giờ được làm tắt. Cô đã qua bước kiểm tra độ tương thích của khoang chặn khí, đã xong khâu hạ áp. Cô mở cánh cửa tiếp theo, dẫn đến khoang đựng thiết bị. Cô nhanh chóng thao đôi găng tay. Bộ quần áo cỡ M của Nga dễ cởi hơn bộ đi bộ ngoài không gian của Mỹ nhưng vẫn mất nhiều thời gian cởi hệ thống hỗ trợ sự sống và chui ra ngoài. Mình chẳng bao giờ kịp, cô nghĩ và tức giận đá để chân tuột ra khỏi phần thân dưới.
– Tình hình thế nào, bác sĩ? – Cô hét lên trong điện đàm.
– Giờ cô ấy đã không còn đường tâm đồ.
Tình hình rất xấu, Emma nghĩ. Đây là cơ hội cứu Diana cuối cùng của họ.
Giờ chỉ còn lớp vải làm nguội nước, cô mở cánh cửa dẫn vào trạm. Cô điên cuồng lao về phía bệnh nhân của mình. Cô đâm vào các bức tường và lao đầu về phía cánh cửa đang mở.
Một chất lỏng gì đó bắn vào mặt cô khiến cô mờ mắt. Cô trượt tay cầm và đâm vào bức tường đằng xa. Cô bị trôi lơ lửng mấy giây, cô nháy mắt cho chất lỏng đó ra hết. Mắt mình có gì vậy? cô nghĩ. Không phải là trứng, làm ơn, đó không phải là những quả trứng… Cô dần nhìn rõ lại nhưng cô không thể hiểu nổi mình đang nhìn thấy gì.
Xung quanh cô, trong nút số 1 hơi tối là các quả cầu không lồ. Cô cảm thấy ngày càng có nhiều chất lỏng bám vào tay. Cô cúi nhìn vết bẩn hơi đen đang làm ướt tay áo mình. Cô nhìn những vết bẩn sẫm màu đang vỡ xung quanh mình và bắn lên lớp vải làm nguội nước của cô. Cô đưa tay áo ra chỗ sáng hơn trong nút số 1.
Vết bẩn đó là máu.
Cô hoảng hốt nhìn những quả cầu lơ lửng trong bóng tối. Chúng nhiều đến nỗi…
Cô lập tức đóng cảnh cửa để ngăn không cho sự ô nhiễm lan vào khoang chặn khí. Đã quá muộn để bảo về phần còn lại của trạm, các quả cầu đó đã lan ra khắp nơi. Cô lao vào khoang sinh hoạt, mở hộp dụng cụ bảo vệ phi hành đoàn không bị ô nhiễm và đeo khẩu trang, kính bảo vệ. Có thể máu không lây nhiễm. Cô có thể tự bảo vệ mình.
– Watson? – Cutler hét lên.
– Máu… máu ở khắp nơi.
– Nhịp tim của Diana đang đột biến. – không còn nhiều thời gian để ép tim nữa.
– Tôi đang đến đó! – Cô đẩy cánh cửa ở nút số 1 và vào khu Zarya như một đường hầm. Khoang của Nga dường như sáng lờ mờ ở cuối khu của Mỹ. Các quả cầu máu như những quả bóng sặc sỡ đang lơ lửng trong không khí. Vài quả lao vào tường, khiến khu Zarya biến thành màu đỏ tươi. Cô lao về đầu kia của khoang và không tránh được một quả cầu máu khổng lồ lao thẳng về phía mình. Theo phản xạ cô nhắm mắt lại khi nó vỡ trên kính bảo vệ, che mất tầm nhìn của cô. Cô trôi tự do, lấy tay áo lau kính để làm sạch vết máu.
Cô thấy mình đang nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch như phấn của Michael Griggs.
Cô thét lên. Cô hoảng hốt vùng vẫy vô vọng trong không khí nhưng không đi đến đâu cả.
– Watson?
Cô nhìn các bong bóng máu vẫn bám quanh vết thương ở cổ anh. Máu đã bay ra từ chính chỗ này. – động mạch cổ đã bị cắt đứt. Cô cố sờ vào phần cổ còn nguyên của anh để tìm mạch. Cô không thể bắt mạch được.
– Điện tâm đồ của Diana đã thành đường thẳng rồi! – Todd nói.
Emma kinh hoàng nhìn về phía khoang dịch vụ Nga, Diana bị cách ly ở đó. Tấm nhựa cách ly đã biến mất, cả khoang đã được thông với trạm vũ trụ.
Diana vẫn bị buộc vào giường cố định bệnh nhân. Mặt cô đã bị đập đến biến dạng. Răng bị đập vụn. Một quả cầu máu đang rỉ ra từ miệng cô.
Cuối cùng tiếng báo động của màn hình điện tâm đồ khiến cô tỉnh lại. Một đường thẳng chạy ngang màn hình. Cô với tay tắt báo động và tay cô cứng lại giữa không trung. Ở nút khởi động có một khối chất lỏng màu xanh lơ pha xanh lá cây lấp lánh.
Những quả trứng. Diana đã ấp những quả trứng đó. Cô ấy đã thả Chimera ra ngoài.
Báo động màn hình dường như là tiếng kêu không thể chịu đựng nổi nhưng Emma vẫn bất động, nhìn đám trứng. Dường như chúng đang lung linh và lui lại để không bị phát hiện. Cô chớp mắt, mắt cô rõ trở lại. Cô nhớ chất lỏng đã bắn vào mặt, làm đau mắt khi cô lao qua cánh cửa ở khoang chặn khí. Khi đó cô đã không đeo kính bảo vệ. Cô vẫn cảm thấy má mình ướt, lạnh và ngứa.
Cô đưa tay lên sờ mặt mình và nhìn chằm chằm những quả trứng như những viên ngọc trai đang uốn éo trên những đầu ngón tay mình.
Tiếng báo động lúc này đã không thể chịu đựng nổi. Cô tắt màn hình, tiếng rú dừng lại. Sự im lặng sau đó cũng đáng sợ không kém. Cô không còn nghe thấy tiếng xì xì của các cánh quạt thông khí. Đáng lẽ chúng phải hút không khí vào và lọc nó qua hệ thống điều khiển môi trường và hỗ trợ sự sống. Có quá nhiều máu trong không khí. Nó đã khiến các máy lọc bị tắc. Áp lực tăng quá mạnh trên các máy lọc đã phá hỏng các bộ phận cảm ứng và tự động tắt các cánh quạt quá nóng.
– Watson, hãy trả lời tôi! – Todd nói.
– Họ chết rồi. – Giọng cô nghe như tiếng khóc. – Cả hai chết rồi!
Giờ thì giọng Luther xen vào điện đàm.
– Tôi sẽ vào.
– Không. – cô nói. – Không.
– Hãy chờ ở đó, Emma! Tôi sẽ đến đó ngay.
– Luther, anh không thể vào được! Máu và những quả trứng bay khắp nơi. Trạm không còn sống được nữa. Anh phải ở khoang chặn khí.
– Đó không phải là giải pháp lâu dài.
– Chẳng có cái quái gì tên là giải pháp lâu dài!
– Nghe này, tôi đã vào khoang của đội. Tôi đã đến gần cửa ngoài. Tôi đang bắt đầu điều áp.
– Các cánh quạt đã bị tắt. Không có cách nào làm sạch chỗ không khí này.
– Tôi đã lên mức năm at-mốt-phe. Tôi đang dừng lại chuẩn bị kiểm tra độ tương thích.
– Nếu vào, anh sẽ khiến mình bị lây!
– Tôi đã điều áp xong.
– Luther, tôi đã bị nhiễm rồi! Tôi bị nó bắn vào mắt! – Cô hít sâu và nói như khóc. – Anh là người duy nhất còn lại, người duy nhất có cơ hội sống sót.
Anh im lặng rất lâu.
– Lạy Chúa, Emma! – Anh lẩm bẩm.
– Được rồi, nghe tôi này! – Cô dừng lại để lấy bình tĩnh và suy nghĩ logic. – Luther, tôi muốn anh vào khoang để thiết bị. Chắc chắn ở đó vẫn sạch và anh có thể bỏ mũ ra. Sau đó hãy tắt bộ đàm.
– Gì?
– Hãy làm đi! Tôi sẽ đến nút số 1. Tôi sẽ ở ngay bên kia cánh cửa để nói chuyện với anh.
Todd xen vào.
– Emma? Emma, đừng tắt liên lạc ở trên đó với mặt đất!
– Xin lỗi, bác sĩ. – cô lẩm bẩm và tắt liên lạc.
Một lúc sau, cô nghe Luther nói qua hệ thống liên lạc bằng phần cứng của trạm không gian.
– Tôi đang ở khoang thiết bị.
Giờ họ nói chuyện riêng với nhau, cuộc nói chuyện của họ không còn bị Trung tâm điều hành kiểm soát nữa.
– Anh còn một lựa chọn. – Emma nói. – Đó là việc mà anh đã nấn ná quá lâu. Tôi không thể, nhưng anh làm được. Anh vẫn không nhiễm bệnh. Anh sẽ không đưa dịch bệnh về trái đất.
– Chúng ta đã thỏa thuận về việc này. Sẽ không có ai bị bỏ lại.
– Không khí trong bộ quần áo đi ra ngoài không gian của anh còn đủ dùng trong ba tiếng. Nếu anh vẫn đội mũ khi ngồi trong phương tiện di dời khẩn cấp và tiến thẳng đến chỗ tách khỏi quỹ đạo thì anh có thể hạ cánh kịp thời.
– Cô sẽ bị kẹt lại ở đây.
– Dù sao thì tôi cũng bị kẹt rồi! Cô hít sâu một hơi nữa và bình tĩnh nói. – Nghe này, cả hai chúng ta đều biết điều này trái với mọi mệnh lệnh. Nó có thể là ý kiến rất tồi tệ. Họ sẽ phản ứng thế nào thì tùy kẻ khác phỏng đoán… đó là một trò may rủi. Nhưng Luther, anh có quyền lựa chọn.
– Cô sẽ không có cách nào di dời khỏi đây.
– Hãy đưa tôi ra khỏi đầu anh đi! Đừng nghĩ về tôi nữa! – Cô nhẹ nhàng nói thêm. – Tôi đã chết rồi!
– Emma, không!
– Vậy anh muốn làm gì? Trả lời câu hỏi đó đi! Hãy nghĩ cho mình thôi.
Cô thấy anh hít sâu.
– Tôi muốn về nhà.
Tôi cũng vậy, cô nghĩ và chớp mắt cho nước mắt chảy đi. Lạy Chúa, tôi cũng vậy.
– Hãy đội mũ của anh lên! – Cô dịu dàng nói. – Tôi sẽ mở cánh cửa.