Trước Ngày Em Đến

Chương 7



Một đêm tỉnh giấc mùa xuân đã tới, như thể mùa đông giống một vị khách không ai mong chờ, đột ngột xốc áo khoác lên vai rồi biến mất, chẳng buồn tạm biệt. Vạn vật xanh tươi hơn, đường sá tắm trong ánh nắng vàng nhạt, không gian bỗng nhiên thơm ngát. Không khí thoang thoảng hương hoa và nhựa sống, tiếng chim líu lo đây đó suốt ngày.

Tôi chẳng để ý thấy điều gì trong số đó. Đêm trước tôi ngủ lại nhà Patrick.

Gần một tuần rồi tôi mới gặp anh vì lịch tập luyện của anh tăng lên, nhưng mất bốn mươi phút với nửa gói muối tắm, anh đã quá mệt nên chẳng trò chuyện được gì với tôi. Tôi đã đấm lưng cho anh, một nỗ lực hiếm hoi nhằm quyến rũ, nhưng anh lầm bầm rằng anh thực sự quá mệt, rồi xua tay như thể đuổi tôi đi.

Suốt bốn tiếng sau, tôi vẫn thức chong chong và nhìn chằm chằm lên trần nhà anh một cách bất mãn.

Patrick và tôi gặp nhau khi tôi đang làm công việc khác duy nhất tôi từng làm ngoài công việc ở quán cà-phê, đó là học việc ở The Cutting Edge, tiệm cắt tóc dành cho cả nam lẫn nữ duy nhất ở Hailsbury. Anh bước vào khi chị

Samantha chủ tiệm đang bận rộn, và yêu cầu số bốn. Tôi cắt cho anh mái tóc mà về sau anh mô tả là không chỉ là mái tóc tệ hại nhất anh từng có, mà còn là mái tóc xấu xí nhất trong lịch sử nhân loại. Ba tháng sau, nhận ra rằng tình yêu với trò nghịch ngợm mái tóc của chính mình không nhất thiết có nghĩa tôi sinh ra để làm tóc cho người khác, tôi bỏ làm ở đó và nhận việc ở quán cà-phê với Frank.

Khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, Patrick đang làm nhân viên kinh doanh, những thứ yêu thích của anh có thể liệt kê ra là bia, sô-cô-la, nói chuyện về thể thao và tình dục (làm,

chứ không phải nói về), theo đúng thứ tự đó. Một đêm đi chơi tử tế cho chúng tôi có lẽ sẽ bao gồm cả bốn thứ đó. Anh trông bình thường thì đúng hơn là đẹp trai, và mông anh to hơn mông tôi, nhưng tôi thích nó. Tôi thích sự vững chãi của anh, cảm giác của anh khi tôi phủ bọc thân mình quanh anh. Bố anh mất rồi, tôi thích cách anh cư xử với mẹ; bảo vệ và quan tâm. Bốn anh chị em nhà anh giống nhà Walton(1). Họ dường như thực lòng yêu mến nhau. Lần đầu tiên chúng tôi ra ngoài hẹn hò, một giọng nói khe khẽ vang lên trong đầu tôi: Người đàn ông này sẽ không bao giờ làm mi đau, và bảy năm kể từ ngày đó anh chưa bao giờ làm gì khiến tôi phải nghi ngờ điều ấy.

Thế rồi anh trở thành Anh chàng Marathon.

Patrick không còn đưa bụng anh ra cho tôi nép vào nữa; bụng anh trở thành một thứ cứng rắn, không khoan dung, giống như tấm ván, và anh thích kéo áo lên rồi dùng thứ này thứ khác đập vào nó, để chứng tỏ nó cứng rắn cỡ nào. Mặt anh phẳng lặng, và dạn gió dày sương vì suốt ngày phơi ngoài trời. Cơ đùi anh cứng như đá. Bản thân chuyện đó hẳn là sẽ rất quyến rũ, nếu anh thực sự muốn làm tình. Nhưng chúng tôi giảm xuống chỉ còn hai lần mỗi tháng, mà tôi thì không phải kiểu người đòi hỏi chuyện đó.

Cứ như thế càng khỏe mạnh, càng trở nên ám ảnh với vóc dáng của bản thân, anh càng giảm hứng thú với cơ thể tôi. Đôi lần tôi hỏi anh xem có phải anh không còn thích thú tôi nữa, thì anh trả lời nghe rất đinh ninh. “Em đẹp tuyệt,” anh thường nói. “Chỉ là anh mệt quá. Dù sao anh cũng không muốn em giảm cân. Đám con gái ở câu lạc bộ bọn anh – ta chẳng thể lựa được một cái mông cho ra hồn nếu để mông cả bọn họ cạnh nhau.” Tôi muốn hỏi chính xác thì anh đã giải phương trình phức tạp này như thế nào, nhưng về cơ bản nói ra chuyện đó quả là thiếu tế nhị nên tôi bỏ qua.

Tôi muốn cảm thấy thú vị với những gì anh làm, thực sự muốn. Nhiều đêm tôi tới câu lạc bộ tập luyện ba môn phối hợp của anh, cố trò chuyện với các cô gái khác. Nhưng tôi sớm nhận ra tôi là người dị thường – chẳng có ai mang danh bạn gái như tôi – mọi người khác trong câu lạc bộ đều lẻ bóng, hoặc phải cặp kè với ai đó có thân hình hấp dẫn tương đương với mình. Các cặp đôi này đẩy nhau lên sàn tập, mặc quần soóc thể thao cùng lên kế hoạch cho cuối tuần, và đều mang trong ví ảnh họ tay trong tay cùng nhau tham dự những cuộc thi ba môn phối hợp, hoặc tự hãnh so sánh những tấm huy chương chung. Thật hết chỗ nói.

“Em không biết chị phàn nàn cái gì nữa,” em gái tôi đáp khi nghe tôi kể chuyện. “Từ khi có Thomas tới giờ em chỉ làm tình có một lần.”

“Gì cơ? Với ai?”

“À, với một anh chàng nào đó tới đặt hoa,” nó nói. “Em chỉ muốn đảm bảo em vẫn biết làm thôi.”

Thế rồi, khi tôi há hốc mồm, nó nói tiếp, “Ồ, không như chị nghĩ đâu. Nó không xảy ra trong giờ làm việc. Và anh ta đặt hoa đi phúng. Chứ nếu đó là hoa cho vợ thì tất nhiên em sẽ không chạm vào anh ta dù chỉ với một cành dơn.”

Nói thế không có nghĩa tôi là kiểu người say mê tình dục – xét cho cùng chúng tôi cũng đã ở bên nhau lâu lắm rồi. Chỉ là chút ương bướng nào đó trong tôi bắt đầu tự hỏi về sự quyến rũ của bản thân.

Trước đây Patrick không bao giờ phiền lòng chuyện tôi ăn mặc “đầy sáng tạo”, như chính lời anh nói. Nhưng nếu anh không hoàn toàn thật lòng thì sao công việc của Patrick, toàn bộ đời sống xã hội của anh lúc này đều xoay quanh sự tập trung vào da thịt – nhuộm màu nó, giảm cân cho nó, mài dũa nó. Nếu khi đối diện với những cặp mông bó chặt trong đồ thể thao kiệm vải, mông tôi đột nhiên trở nên thật tầm thường thì sao? Nếu đường cong của tôi, thứ tôi luôn nghĩ là khêu gợi một cách dễ thương, giờ đây dường như nhão bệu dưới con mắt cặn kẽ của anh thì sao?

Những ý nghĩ đó vẫn đang rì rầm lộn xộn quanh đầu tôi khi bà Traynor bước vào và gần như ra lệnh cho Will và tôi đi ra ngoài. “Mẹ vừa yêu cầu những người quét dọn tới lau chùi đặc biệt để đón xuân, thế nên mẹ nghĩ có lẽ con nên thưởng thức thời tiết dễ chịu trong khi tất cả bọn họ ở đây.”

Mắt Will gặp mắt tôi, mày anh khẽ nhướng lên. “Đó không phải là một mệnh lệnh đấy chứ mẹ?”

“Mẹ chỉ nghĩ sẽ thật tốt nếu con hít chút không khí,” bà nói. “Đường trượt đặt vào vị trí rồi. Louisa, có lẽ cô nên mang ít trà ra theo cùng nhỉ?”

Đó không hoàn toàn là một gợi ý vô lý. Khu vườn quả là tuyệt đẹp. Cứ như thể vì thời tiết ấm lên một tí mà mọi vật đột ngột quyết định trông mình phải xanh hơn đôi chút. Thủy tiên vàng bỗng nhú ra không báo trước, những cái búp vàng ươm báo hiệu cánh hoa sắp nở. Chồi non bung ra từ những cành cây nâu, cây lưu niên ngập ngừng chui ra từ đất sình đen. Tôi mở cửa rồi chúng tôi đi ra ngoài, Will giữ xe lăn chạy trên lối đi lát đá sa thạch vùng Yorkshire. Anh ra hiệu về chiếc ghế dài bằng gang có phủ một tấm khăn trải, tôi ngồi xuống đó một lát, chúng tôi ngửa mặt lên hứng ánh nắng dịu êm, lắng nghe chim sẻ véo von bên bờ giậu.

“Cô có chuyện gì vậy?”

“Sao anh hỏi thế?”

“Cô cứ im lặng.”

“Anh đã nói anh muốn tôi im lặng mà.”

“Không phải kiểu im lặng này. Nó làm tôi lo.”

“Tôi không sao đâu,” tôi nói. Rồi tiếp, “Chỉ là chuyện bạn trai thôi mà, nếu anh thực sự muốn biết.”

“À,” anh nói. “Ông Chạy chứ gì.”

Tôi mở to mắt, chỉ để xem có phải anh đang châm chọc tôi.

“Có chuyện gì vậy?” anh nói. “Thôi nào, kể cho Chú Will đi.”

“Không đâu.”

“Mẹ tôi sẽ để những người lau chùi chạy tới chạy lui ở đó như những người mất trí trong ít nhất một giờ đồng hồ nữa. Cô sẽ phải kể chuyện gì đi chứ.”

Tôi kéo người ngồi thẳng dậy, rồi quay mặt nhìn anh. Xe lăn của anh có một nút điều khiển nâng chỗ ngồi lên khiến anh có thể cao hơn người ta cả cái đầu.

Anh ít khi sử dụng nó, vì nó thường khiến anh chóng mặt, nhưng giờ đây nó đang hoạt động. Tôi thực sự phải ngước nhìn anh.

Tôi kéo áo khoác quanh người, rồi liếc nhìn anh. “Được rồi, thế thì anh muốn biết gì nào?”

“Hai người đã quen nhau bao lâu rồi?” anh hỏi.

“Hơn sáu năm.”

Anh tỏ vẻ ngạc nhiên. “Lâu quá nhỉ.”

“Phải,” tôi nói. “Lâu.”

Tôi vươn tới điều chỉnh một tấm chăn quanh anh. Nó chuyên lừa gạt người ta, ánh nắng ấy mà – nó hứa hẹn nhiều hơn khả năng ban phát thực sự. Tôi nghĩ tới Patrick, dậy đúng 6.30 sáng nay để chạy buổi sáng. Có khi tôi nên tham gia chạy, để chúng tôi trở thành một trong những cặp đôi thể hình đẹp. Có khi tôi nên mua một chiếc quần lót nhiều tầng và tìm hiểu các tư thế sex trên mạng. Tôi biết tôi sẽ chẳng làm việc gì trong số đó.

“Anh ấy làm gì?”

“Anh ấy là huấn luyện viên thể hình.”

“Thế mới gọi là Ông Chạy.”

“Thế mới gọi là Ông Chạy.”

“Anh ấy thế nào? Trong ba chữ, nếu chuyện này làm cô không thoải mái.”

Tôi ngẫm nghĩ. “Lạc quan. Chung thủy. Ám ảnh với tỉ lệ mỡ cơ thể.”

“Mười hai chữ mất rồi.”

“Anh được thêm chín chữ miễn phí còn gì. Thế cô ấy thế nào?”

“Ai? Alicia à?”

Tôi nhìn anh đúng như anh đã nhìn tôi, thẳng vào mắt.

Anh hít một hơi thật sâu rồi ngước nhìn một cây tiêu huyền cổ thụ. Tóc anh rủ xuống mắt, tôi chợt khao khát được hất nó qua một bên cho anh.

“Xinh đẹp. Gợi cảm. Cầu toàn. Bất an kỳ lạ.”

“Cô ấy thì phải thấy bất an về cái gì cơ chứ?” Những từ đó buột ra khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp ngăn lại. Mặt anh tỏ vẻ buồn cười. “Cô hẳn sẽ rất ngạc nhiên,” anh nói. “Những cô gái như Lissa dựa dẫm vào nhan sắc của họ lâu tới mức họ nghĩ mình chẳng có thứ gì khác nữa. Thật ra nói vậy cũng không công bằng. Cô ấy rất giỏi về những thứ đó. Những thứ như – quần áo, nội thất.

Cô ấy có thể khiến mọi thứ trở nên xinh đẹp.”

Tôi rất muốn nói rằng ai mà chẳng có khả năng làm mọi thứ trở nên xinh đẹp nếu ví họ sâu như cái mỏ kim cương.

“Cô ấy chỉ cần di chuyển vài món đồ trong phòng thôi là trông nó khác hẳn ngay. Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi sao cô ấy làm được thế.” Anh hất đầu về phía ngôi nhà. “Cô ấy đã làm khu nhà phụ này, từ hồi đầu tôi chuyển vào.”

Trong đầu tôi lướt qua hình ảnh phòng khách được thiết kế hoàn mỹ. Tôi nhận ra sự ngưỡng mộ của tôi trước nó đột nhiên rối rắm hơn một chút so với trước đây.

“Anh đã ở bên cô ấy bao lâu?”

“Tám, chín tháng.”

“Chưa lâu lắm nhỉ.”

“Với tôi thì lâu rồi.”

“Hai người gặp nhau thế nào.”

“Tiệc đêm. Một bữa tiệc đêm tuyệt đỉnh. Cô thì sao?”

“Ở tiệm cắt tóc. Tôi là người cắt. Anh ấy là khách hàng.”

“Haha. Cô là phần thưởng thêm cho dịp cuối tuần của anh ta.”

Hẳn là vẻ mặt tôi rất ngơ ngác vì anh lắc đầu rồi nói khẽ, “Không có gì.”

Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng rì rì của máy hút bụi ở trong nhà. Có bốn cô ở công ty lau dọn, tất cả đều mặc áo tạp vụ đồng bộ. Lúc trước tôi cứ tự hỏi họ sẽ phải tìm việc gì để làm trong hai giờ ở khu nhà phụ bé tí đó.

“Anh nhớ cô ấy chứ?”

Tôi nghe tiếng họ trò chuyện với nhau. Ai đó vừa mở cửa sổ, thế nên thỉnh thoảng những tràng cười lại tuôn ra ngoài không khí mỏng tang.

Will chừng như đang nhìn thứ gì ở một nơi rất xa. “Trước đây thì thường xuyên.” Anh quay sang tôi, giọng anh bằng lặng. “Nhưng gần đây tôi suy nghĩ về điều này, và tôi quyết định rằng cô ấy và Rupert rất đẹp đôi.”

Tôi gật đầu. “Họ sẽ có một đám cưới nực cười, đẻ ra một hai đứa nhóc, như cách anh nói, mua một cơ ngơi ở miền quê, rồi năm năm sau anh ta sẽ ngoại tình với cô thư ký,” tôi nói.

“Có lẽ cô đúng.”

Giờ tôi đang làm nóng chủ đề của mình. “Cô ta sẽ quàu quạu anh ta suốt ngày mà chẳng hiểu tại sao và chê bai anh ta trong những bữa tiệc thật sự tuyệt đỉnh trước sự bối rối của chúng bạn, và anh ta sẽ không muốn ly dị vì anh ta sợ mọi loại tiền cấp dưỡng sau ly hôn.”

Will quay sang nhìn tôi.

“Và họ sẽ làm tình sáu tuần một lần, anh ta sẽ thương yêu lũ con nhưng để góp phần chăm sóc chúng thì anh ta chỉ biết làm mỗi món bánh kẹp. Cô ấy sẽ có mái tóc hoàn hảo nhưng lại mang bộ mặt gượng gạo…” tôi nhẹt miệng ra “… không bao giờ nói ra những điều thật sự muốn nói, và bắt đầu nghiện tập thể dục thẩm mỹ tới phát rồ, hoặc có thể sẽ mua một con chó hoặc một tòa nhà rồi phát triển quan hệ ngoài luồng với huấn luyện viên phi ngựa. Còn anh ta sẽ tập chạy bộ khi bước sang tuổi bốn mươi, và có thể sẽ mua một chiếc mô-tô Haney-Davidson, món đồ mà cô ấy xem thường, hằng ngày anh ta sẽ đi làm, rồi khi ở bên quầy bar anh ta nhìn tất cả lũ trai trẻ trong cơ quan và lắng tai nghe xem bọn chúng bám đuôi cô nàng nào vào dịp cuối tuần hoặc bọn chúng chơi bời giải trí ở đâu, và chẳng hiểu sao cảm thấy như thể – mà rồi anh ta sẽ không bao giờ biết chắc tại sao – anh ta đã bị gạt ra ngoài lề.”

Tôi quay mặt sang.

Will đang nhìn tôi chăm chú.

“Xin lỗi,” tôi nói, sau một giây. “Tôi không biết rõ những thứ đó chui ra từ đâu nữa.”

“Tôi đang bắt đầu cảm thấy một chút xíu xiu tội nghiệp cho ông Chạy đây.”

“Ồ, không phải là vì anh ấy. Do làm việc ở quán cà-phê nhiều năm thôi. Ở đó ta nghe và thấy mọi thứ. Những khuôn mẫu trong cách cư xử của con người.

Ta có thể sẽ kinh ngạc trước những thứ sẽ xảy ra.”

“Vì thế mà cô chưa chịu lấy chồng?”

Tôi chớp mắt. “Có lẽ thế.”

Tôi không muốn nói tôi chưa bao giờ thực sự được nghe hỏi cưới.

Nghe thì có vẻ như chúng tôi chẳng làm gì nhiều. Nhưng thực tình, những ngày đó Will có đôi chút thay đổi – dựa theo tâm trạng của anh, và quan trọng hơn là anh đang đau mức nào. Có những ngày khi tới và nhìn thấy hàm anh mím chặt, tôi biết anh không muốn nói chuyện với tôi – hay với bất kỳ ai – và khi hiểu điều đó, tôi sẽ luôn tay luôn chân với việc vặt trong khu nhà phụ, cố đoán trước anh cần gì để không phải làm phiền anh mở miệng yêu cầu.

Có đủ thứ làm anh đau. Cái đau chung nhất là đau vì bị teo cơ – anh hầu như chẳng khá lên chút nào, dù Nathan cố hết sức trị liệu. Rồi còn có đau ở bụng do những vấn đề tiêu hóa, đau vai, đau do nhiễm trùng bàng quang – cơn đau hiển nhiên không thể tránh khỏi, bất chấp nỗ lực hết cỡ của mọi người. Anh bị loét dạ dày do dùng quá nhiều thuốc giảm đau trong giai đoạn đầu hồi phục, thời điểm mà rõ ràng là anh nuốt chúng như nuốt kẹo.

Thỉnh thoảng lại có những cơn đau huyết áp do ngồi nguyên một tư thế quá lâu. Đôi lần Will được đặt lên giường, chỉ để làm giảm cơn đau, nhưng anh ghét phải nằm sấp. Những khi ấy anh sẽ nằm đó nghe đài, mắt anh lóe lên cơn giận dữ cố kìm nén. Will còn bị đau đầu – tôi nghĩ đó là tác động phụ của nỗi tức giận và tuyệt vọng trong anh. Tinh thần anh phải chịu nỗi đau ghê gớm mà chẳng biết trút vào đâu. Nỗi đau ấy hẳn đã chất chứa ở đâu đó.

Nhưng thứ gây suy sụp nhất là cảm giác bốc hỏa trong bàn tay và bàn chân anh; tàn bạo, bùng phát, nó không bao giờ để anh được phép tập trung vào bất cứ thứ gì khác. Tôi thường chuẩn bị một bát nước lạnh để lau chân tay cho anh, hoặc bọc chúng trong vải flanen lạnh, hy vọng xoa được cảm giác khó chịu trong anh. Chừng đó một sợi cơ ở cằm anh sẽ giật giật, và đôi khi anh cứ làm như mình đã biến mất, như thể cách duy nhất để anh sống chung được cảm giác đó là để linh hồn biến khỏi cơ thể mình. Tôi đã trở nên quen thuộc đến kỳ lạ với những phản ứng của cơ thể trong cuộc sống của Will. Dường như thật bất công khi dù anh không thể sử dụng, cũng không cảm nhận được chân tay mình, chúng vẫn gây ra quá nhiều bất tiện.

Bất chấp tất cả điều này, Will không than thở. Đó là lý do tại sao phải mất nhiều tuần tôi mới để ý thấy anh đang phải chịu đựng đau đớn. Giờ đây tôi có thể giải mã được cái nhìn khắc khoải trong mắt anh, sự câm nín, cách anh dường như rụt vào trong lớp da của chính mình. Anh hỏi rất đơn giản, “Cô mang nước lạnh tới được không Louisa?” hoặc “Tôi nghĩ chắc đến giờ uống thuốc giảm đau rồi.” Đôi khi anh đau tới nỗi mặt cắt không ra chút máu, trở nên tái xanh tái tử. Đó là những ngày tồi tệ nhất.

Nhưng những ngày còn lại, chúng tôi xoay xở với nhau khá tốt. Khi tôi nói chuyện với anh, anh dường như không còn ngoa ngoắt kinh khủng như hồi đầu nữa. Hôm nay rõ ràng là một ngày anh không đau. Khi bà Traynor ra bảo rằng còn hai mươi phút nữa người ta mới lau dọn xong, tôi làm cho hai người hai ly nước nữa rồi chúng tôi nhởn nha chầm chậm quanh vườn, Will chạy yên trên lối đi còn tôi cứ nhìn đôi giày bọc sa-tanh thẫm lại trên cỏ ướt.

“Lựa chọn giày dép thú vị thật đấy,” Will nói.

Đôi giày đó màu xanh ngọc. Tôi đã tìm ra nó ở cửa hàng từ thiện. Patrick nói rằng nó khiến tôi trông giống một nàng tiểu yêu.

“Cô biết không, cô ăn mặc chẳng giống ai quanh đây cả. Giờ đây ngày nào tôi cũng khá mong đợi để xem tiếp theo cô sẽ khoác lên người bộ đồ quái dị nào.”

“Thế ‘ai đó quanh đây’ mặc thế nào?”

Anh chỉnh xe qua trái một chút để tránh một nhánh cây nhỏ trên lối đi.

“Lông cừu. Hoặc nếu cô có thẩm mỹ giống mẹ tôi, thì sẽ là thứ gì đó từ hàng Jaeger

hoặc Whistles.” Anh nhìn tôi. “Thế cô lấy cái gu kỳ quặc ấy ở đâu ra vậy? Cô từng sống ở nơi nào khác à?”

“Chưa từng.”

“Sao cơ, xưa tới giờ cô chỉ sống ở đây thôi sao? Cô từng làm việc ở đâu?”

“Chỉ ở đây thôi.” Tôi quay sang nhìn anh, khoanh tay trước ngực đầy phòng vệ. “Thế thì sao? Chuyện đó có gì mà lạ thế?”

“Đây là một thị trấn quá nhỏ. Quá hạn chế. Mọi thứ chỉ xoay quanh tòa lâu đài.” Chúng tôi dừng lại trên lối đi, nhìn tòa lâu đài mọc trên ngọn đồi xa xa, hoàn hảo như được một đứa trẻ vẽ nên. “Tôi luôn nghĩ đây là nơi để người ta trở về. Khi người ta mệt mỏi với mọi thứ khác. Hoặc khi họ không đủ trí tưởng tượng để đi tới nơi nào khác.”

“Cảm ơn.”

“Bản thân nó chẳng có gì sai quấy cả. Nhưng… Chúa ơi. Nó chẳng có động lực gì cả, phải không? Cũng chẳng chứa đầy ý tưởng hay những con người thú vị hay cơ hội. Quanh đây người ta cứ nghĩ nếu cửa hàng lưu niệm bắt đầu bán những tấm thảm ăn có hình ảnh khác lạ của đường ray mini thì mọi thứ tiêu tùng cả.”

Tôi không thể không phá lên cười. Tuần trước trên báo địa phương vừa có một bài viết về đúng chủ đề đó.

“Cô hai mươi sáu tuổi, Clark. Cô nên đi ra ngoài kia, đòi hỏi ở cuộc đời như đòi hỏi ở chính mình, gặp rắc rối ở quán bar, khoe tủ đồ kỳ lạ của cô với những anh chàng láu cá…”

“Tôi hạnh phúc ở đây,” tôi nói.

“Ôi, không nên thế.”

“Anh thích chỉ cho người khác họ nên làm gì phải không?”

“Chỉ khi tôi biết tôi đúng,” anh nói. “Cô điều chỉnh ly nước cho tôi được không? Tôi không với được.”

Tôi xoay ống hút lại để anh với tới dễ dàng hơn rồi chờ đợi khi anh uống một ngụm.

Cái lạnh nhẹ đã khiến chỏm tai anh hồng lên.

Anh nhăn mặt. “Chúa ơi, với một cô gái pha trà kiếm sống thì cô làm ly này dở quá.”

“Anh chỉ toàn uống trà dởm thôi,” tôi nói. “Tất cả những loại trà thảo dược đen là thế cả.”

“Trà dởm?” Anh gần như cười khùng khục. “Ờ, còn ngon hơn thứ véc-ni đánh cầu thang sanh sánh này. Chúa ơi. Người ta cắm được cả cái thìa vào đây.”

“Vậy là đến cả trà của tôi cũng không ổn.” Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài trước mặt anh. “Thế thì với từng việc tôi làm, từng câu tôi nói, anh đều đưa ra ý kiến có được không, chừng đó sẽ chẳng ai phải nói tới nói lui gì cả?”

“Được rồi, nào, Louisa Clark. Cho tôi nghe ý kiến của cô.”

“Về anh?”

Anh thở dài rất kịch. “Tôi có được lựa chọn không?”

“Anh nên cắt tóc đi. Nó khiến anh trông như người rừng.”

“Giờ giọng cô không khác gì giọng mẹ tôi.”

“Ờ, trông anh kinh chết đi được. Ít nhất anh cũng phải cạo râu đi. Chẳng phải mớ tóc rũ xuống mặt đó đang bắt đầu châm chích ngứa ngáy sao?”

Anh liếc sang tôi.

“Phải quá còn gì? Tôi biết mà. Được rồi – chiều nay tôi sẽ cắt hết tóc anh.”

“Ồ không.”

“Có chứ. Anh đã hỏi ý kiến của tôi. Đây là câu trả lời của tôi. Anh chẳng phải làm gì cả.”

“Nếu tôi nói không thì sao?”

“Dù sao tôi vẫn cứ làm. Nếu nó dài ra tí nữa, tôi sẽ phải gỡ thức ăn ra khỏi nó. Và nói thẳng nhé, nếu chuyện đó xảy ra tôi sẽ phải đi kiện anh vì vắt kiệt sức lao động ở chỗ làm.”

Khi đó anh mỉm cười, như thể tôi đã châm chọc anh. Nghe thì hơi buồn, nhưng quả thực nụ cười của Will hiếm hoi tới nỗi xúi giục anh cười được một lần cũng khiến tôi ngất ngây niềm tự hào.

“Này, Clark,” anh nói. “Giúp tôi một chút nhé?”

“Sao cơ?”

“Gãi tai giúp tôi được không? Tôi ngứa quá.”

“Nếu tôi làm anh phải cho tôi cắt tóc anh nhé? Chỉ cắt tỉa chút chút thôi nhé?”

“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

“Suỵt. Đừng làm tôi căng thẳng. Tôi cầm kéo không giỏi lắm đâu.”

Tôi tìm được dao cạo và ít kem cạo râu trong tủ trong phòng tắm, vùi sâu sau những bịch giấy ướt và bông gòn, như thể từ lâu đã không ai dùng chúng. Tôi đưa anh vào phòng tắm, vặn đầy một bồn nước ấm, để anh ngửa đầu ra sau một chút rồi đặt một miếng vải flanen nóng lên cằm anh.

“Cái gì đây? Cô định đi làm ở tiệm cắt tóc ư? Tấm vải flanen để làm gì?”

“Tôi không biết,” tôi thú nhận. “Ở trên phim người ta làm thế. Giống như nước nóng và khăn tắm khi ai đó sinh em bé ấy mà.”

Tôi không thấy miệng anh, nhưng mắt anh nheo nheo vui thích. Tôi muốn giữ đôi mắt ấy như thế mãi. Tôi muốn anh hạnh phúc – để gương mặt anh không còn vẻ đau đáu ám ảnh đó nữa. Tôi nói líu lo. Tôi kể chuyện cười. Tôi bắt đầu hát rì rầm. Bất cứ thứ gì để kéo dài khoảnh khắc này trước khi anh lại trở nên khắc khổ.

Tôi xăn ống tay áo lên và bắt đầu thoa kem cạo râu quanh cằm anh, lên tới tận mang tai. Rồi tôi chần chừ, lưỡi lam đặt trên cằm anh. “Đã đến lúc nói với anh là trước nay tôi chỉ từng cạo lông chân chưa nhỉ?”

Anh nhắm mắt, dựa người ra sau. Tôi bắt đầu nhẹ nhàng cạo lưỡi lam lên da anh, không gian yên tĩnh chỉ bị phá vỡ bởi tiếng soàn soạt khi tôi rửa dao cạo trong cái bồn đầy nước. Tôi im lặng làm việc, vừa cạo vừa quan sát gương mặt Will Traynor, những vết nhăn chạy qua khóe miệng anh, những vết nhăn dường như già trước tuổi. Tôi vuốt tóc bên mặt anh thì thấy lộ ra nhiều vết khâu, có lẽ từ vụ tai nạn. Tôi thấy những đường thâm quầng cho biết bao đêm mất ngủ, vết hằn giữa đôi mày nói lên nỗi đau lặng lẽ. Một cảm giác ngọt ngào ấm áp tỏa ra từ làn da anh, hương thơm kem cạo râu, và một cái gì đó rất riêng ở bản thân Will, khôn ngoan và giàu có.

Gương mặt anh bắt đầu lộ ra thì tôi hiểu hẳn anh đã rất dễ dàng lôi cuốn một người như Alicia.

Tôi làm việc chậm chạp và cẩn thận, được khích lệ bởi ý nghĩ anh đang có bình yên trong chốc lát. Ý nghĩ đó lóe lên cho tôi biết thời điểm duy nhất có ai chạm vào Will đều liên quan tới trị liệu hoặc thuốc thang, thế nên tôi để ngón tay thả lỏng nhẹ nhàng trên da anh, cố lướt xa hết mức so với những động chạm có thể nói là không mang hơi ấm con người của Nathan và vị bác sĩ.

Hành động cạo râu cho Will này quả là thân mật kỳ lạ. Khi tiếp tục cạo, tôi sực nhận ra rằng lúc trước tôi đã nghĩ chiếc xe lăn sẽ là rào chắn; rằng tình trạng tàn phế của anh sẽ ngăn chặn mọi mặt cảm xúc lẻn vào. Lạ lùng thay, mọi chuyện không diễn ra như thế. Không thể nào ở bên một người sát thế này, cảm nhận làn da họ căng lên dưới móng tay mình, hít vào luồng hơi thở của họ, với gương mặt họ cách mặt bạn chỉ dăm phân, mà không có chút cảm giác mất cân bằng. Tới lúc chạm vào tai kia của anh, tôi bắt đầu cảm thấy kỳ cục, như thể tôi đã vượt quá một điểm mốc vô hình.

Có thể Will cảm nhận được những thay đổi vi tế ở áp lực tôi đè lên da anh, có thể chỉ là anh thấy hòa hợp hơn với cảm giác có người ở gần mình. Nhưng đúng lúc đó anh mở mắt ra, và tôi thấy đôi mắt ấy nhìn vào mắt tôi.

Có một khoảng ngắn ngập ngừng, rồi anh nói với nét mặt bình thản, “Làm ơn đừng nói với tôi là cô đã cạo mất lông mày của tôi đấy nhé.”

“Chỉ mới một bên thôi,” tôi nói. Tôi rửa lưỡi dao, hy vọng màu đỏ đã phai trên má tôi khi tôi quay lại. “Được rồi,” cuối cùng tôi nói. “Anh thấy đủ chưa?

Chốc nữa Nathan không qua đây sao?”

“Tóc tôi thì sao?” anh nói.

“Anh thực sự muốn tôi cắt tóc cho à?”

“Có lẽ cô cũng muốn mà.”

“Tôi cứ nghĩ anh không tin tưởng tôi.”

Anh nhún vai, cố nhất trong khả năng của mình. Nó chỉ là cử động nhỏ nhất ở vai anh. “Nếu chuyện đó khiến cô thôi càm ràm tôi trong vài tuần thì tôi nghĩ giá phải trả là khá rẻ.”

“Ôi Chúa ơi, mẹ anh sẽ mừng lắm đây,” tôi nói, lau một vạt kem cạo râu.

“Ồ phải, chúng ta sẽ không để chuyện đó làm chúng ta phát rồ.”

Chúng tôi cắt tóc cho anh trong phòng khách. Tôi đỏ lò sưởi, chúng tôi bật phim – một bộ phim kinh dị Mỹ – rồi tôi đặt một chiếc khăn tắm quanh vai anh.

Tôi đã cảnh báo Will là tay nghề tôi hơi kém, nhưng nói thêm rằng dù sao cũng không thể trông tệ hơn mái tóc hiện thời đâu.

“Cảm ơn về câu đó,” anh nói.

Tôi bắt tay vào việc, để tóc anh trượt qua giữa những ngón tay tôi, cố nhớ những điểm cơ bản tôi đã học. Will ngồi xem phim, có vẻ như rất thư giãn, gần như là thích thú. Thỉnh thoảng anh nói với tôi đôi điều về bộ phim – tay nam chính này từng đóng phim gì rồi, nơi lần đầu tiên anh xem phim đó – và tôi ậm ừ ra chiều thích thú (y như tôi vẫn làm với Thomas khi nó tặng tôi đồ chơi của nó), dù tất cả chú tâm của tôi thực sự chỉ tập trung vào chuyện làm sao để không cắt hỏng tóc anh. Cuối cùng, tôi cắt xong phần xấu xí nhất của mái tóc, rồi đi vòng ra trước để xem trông anh thế nào.

“Sao?” Will ngừng đầu DVD.

Tôi đứng thẳng lưng. “Tôi không chắc mình thích nhìn thấy gương mặt anh thế này. Nó hơi căng thẳng.”

“Thấy lạnh,” anh nhận định, đưa đầu từ trái qua phải, như thể để kiểm tra cảm giác.

“Yên nào,” tôi nói. “Để tôi đi lấy hai cái gương. Rồi anh sẽ thấy nó dễ dàng.

Nhưng đừng di chuyển. Vẫn còn phải tỉa thêm chút nữa. Có lẽ một nhát bên tai.”

Tôi đang ở trong phòng ngủ, lục tung tủ ngăn kéo để tìm một chiếc gương nhỏ, thì nghe tiếng cửa chính mở. Hai tiếng bước chân vội vã, giọng của bà Traynor vút lên, căng thẳng.

“Georgina, làm ơn thôi đi.”

Cửa phòng khác vặn mở. Tôi chộp lấy chiếc gương rồi chạy ra. Tôi không muốn bị phát hiện bỏ vị trí một lần nữa. Bà Traynor đứng ở lối vào phòng khách, hai tay đưa lên bịt miệng, rõ ràng là đang chứng kiến một cuộc chạm trán chưa bao giờ thấy.

“Anh là kẻ ích kỷ nhất em từng thấy!” một cô gái đang hét lên. “Em không tin nổi chuyện này, Will. Ngày xưa anh đã ích kỷ rồi, giờ thì càng tệ bạc hơn.”

“Georgina.” Ánh mắt bà Traynor lướt về phía tôi khi tôi bước vào. “Làm ơn thôi đi.”

Tôi bước vào phòng, đứng sau bà. Will với chiếc khăn tắm quấn quanh vai, những lọn tóc nâu mềm mại phủ dưới bánh xe lăn, đang đối mặt với một cô gái.

Cô có mái tóc dài sẫm màu búi thành một túm rối bời sau đầu. Da cô rám nắng, cô mặc chiếc quần jean xé gối và đi đôi bốt da lộn đắt đỏ. Giống Alicia, vóc dáng cô rất đẹp và cân đối, răng cô trắng đến kinh ngạc như trong thước phim quảng cáo kem đánh răng. Tôi nhìn thấy hàm răng cô bởi vì, với nét mặt căng ra giận dữ, cô vẫn đang rít lên với Will. “Em không tin nổi. Em không tin nổi anh dám nghĩ tới chuyện đó. Anh định…”

“Làm ơn. Georgina.” Giọng bà Traynor vút lên sắc lạnh. “Không phải lúc này.”

Gương mặt Will bình thản, anh nhìn thẳng vào một điểm vô định nào đó.

“Ờ… Will à? Anh cần giúp không?” tôi nói khẽ.

“Cô là ai?” cô gái nói, quay ngoắt lại. Lúc đó tôi mới thấy mắt cô ầng ậc nước.

“Georgina,” Will nói. “Đây là Louisa Clark, bạn đồng hành có thù lao kiêm tay kéo sáng tạo đến ngạc nhiên. Louisa, đây là em gái tôi, Georgina. Cô ấy rõ là vừa bay cả chặng đường từ Úc về đây để la mắng tôi.”

“Đừng có làm trò,” Georgina nói. “Mẹ kể với em rồi. Mẹ đã kể hết.”

Ai cũng khựng lại.

“Tôi để mọi người lại một lát nhé,” tôi nói.

“Đó là ý hay đấy.” Đốt tay của bà Traynor trắng bệch đặt trên tay ghế sofa.

Tôi chuồn ra khỏi phòng.

“Louisa ạ, có lẽ giờ cô nghỉ trưa đi thì tốt.”

Hôm nay là một ngày phù hợp để đi ra bến xe buýt. Tôi lấy sandwich ở trong bếp, chui vào áo khoác, rồi đi ra đường từ lối sau.

Khi đi ra, tôi nghe thấy tiếng Georgina Traynor ầm ĩ trong nhà. “Đã bao giờ anh nghĩ chưa Will, rằng tin hay không tùy anh, nhưng chuyện này hẳn không phải chuyện chỉ của anh?”

Khi tôi quay trở lại, đúng nửa tiếng sau, ngôi nhà im ắng. Nathan đang rửa một cái tách bên bồn rửa phòng bếp.

Khi thấy tôi, ông quay lại. “Cô thế nào?”

“Cô ấy đi rồi à?”

“Ai cơ?”

“Cô em gái?”

Ông liếc ra phía sau. “À. Đó là em gái à? Ừ, cô ta đi rồi. Vừa chui vào xe ngay khi tôi tới. Kiểu cãi vã gia đình phải không?”

“Tôi không biết,” tôi nói. “Tôi đang cắt tóc dở cho Will thì cô ta tới và cứ thế la mắng anh ấy. Tôi cứ tưởng đó là một cô bạn gái khác.”

Nathan nhún vai.

Tôi nhận ra ông không thích nói chuyện cuộc sống riêng của Will, dù ông có biết đi

chăng nữa.

“Nhưng giờ cậu ấy hơi trầm lặng. Mà này, việc cạo râu được đấy. Thật tốt khi lôi được cậu ấy ra khỏi mớ tóc tai bờm xờm ấy.”

Tôi trở vào phòng khách. Will đang ngồi nhìn chằm chằm vào ti-vi, nó vẫn đang dừng đúng chỗ lúc tôi đi ra.

“Anh có muốn tôi bật lại không?” tôi nói.

Trong một phút anh dường như chẳng nghe thấy tôi nói gì. Đầu anh gục giữa hai vai, vẻ mặt thư giãn ban nãy đã thay thế bằng một màn sương. Will lại đóng sập cửa, ẩn vào một nơi tôi không thể xuyên qua.

Anh chớp mắt, như thể anh vừa để ý thấy tôi ở đó. “Ừ,” anh đáp.

Tôi đang ôm giỏ đồ giặt đi xuống hành lang thì nghe thấy tiếng họ. Cánh cửa chính khu nhà phụ mở hờ, thế nên tiếng của bà Traynor và cô con gái bay xuống dãy hành lang dài, âm thanh lan tới thành từng đợt âm thầm. Em gái Will đang khóc lặng lẽ, giờ đây cơn giận dữ đã biến sạch khỏi giọng cô. Cô nói nghe như một đứa trẻ.

“Người ta làm được cái gì đó chứ. Một tiến bộ y khoa nào đó. Sao mẹ không đưa anh ấy tới Mỹ? Ở Mỹ mọi thứ luôn tiến triển.”

“Bố con cập nhật mọi tiến bộ hằng ngày. Nhưng không, con yêu, chẳng có gì… cụ thể cả.”

“Giờ anh ấy quá… khác. Như thể anh ấy quyết tâm không nhìn thấy mặt tốt trong bất cứ điều gì.”

“Nó đã như thế ngay từ đầu rồi, George. Mẹ nghĩ chỉ là vì con không gặp anh con ngoài những lần con bay về nhà đó thôi. Từ khi ấy, mẹ nghĩ nó đã luôn… quyết tâm. Từ khi ấy, nó đã tin chắc rồi sẽ có điều gì đó thay đổi.”

Tôi cảm thấy hơi vô duyên khi nghe một cuộc nói chuyện riêng tư như thế.

Nhưng nội dung kỳ lạ của nó kéo tôi lại gần hơn. Tôi thấy mình bước nhẹ về phía cửa, bàn chân nhón lên để không tạo ra tiếng động trên sàn.

“Nghe này, bố mẹ đã không kể với con. Bố mẹ không muốn con buồn.

Nhưng nó đã cố…” bà đánh vật thốt ra những từ đó. “Will đã cố… nó đã cố tự sát.”

“Gì cơ?”

“Bố con tìm ra nó. Hồi tháng Mười hai. Chuyện đó… chuyện đó thật khủng khiếp.”

Dù điều này chỉ xác nhận lại những gì tôi đã suy đoán, tôi vẫn cảm thấy như máu rút sạch khỏi cơ thể mình. Tôi nghe một tiếng khóc nghẹn ngào, một tiếng thì thầm trấn an. Rồi tới một khoảng im lặng kéo dài nữa. Sau đó Georgina lên tiếng, giọng cô nặng trĩu buồn đau. “Cô gái đó…?”

“Ừ. Louisa ở đây để đảm bảo chuyện như thế không xảy ra nữa.”

Tôi khựng lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng Nathan và Will trò chuyện rì rầm trong phòng tắm phía cuối hành lang, chẳng hay biết gì về cuộc trò chuyện đang diễn ra cách họ chỉ chừng mấy mét. Tôi bước thêm một bước tới gần cửa. Tôi nghĩ tôi đã biết chuyện đó từ khi tôi phát hiện ra những vết sẹo trên cổ tay Will.

Rốt cuộc nó đã làm rõ mọi chuyện – nỗi lo lắng của bà Traynor khi yêu cầu tôi không được để Will một mình quá lâu, sự ác cảm của anh khi thấy tôi ở đó, chuyện phần lớn thời gian tôi cảm thấy mình như chẳng hề làm việc gì có ích.

Tôi đang là cô trông trẻ. Tôi không biết chuyện đó, nhưng Will biết, và anh ghét tôi vì điều ấy.

Tôi với tay lên tay cầm trên cửa, chuẩn bị khép nhẹ cánh cửa lại. Tôi tự hỏi Nathan biết những gì. Tôi tự hỏi giờ Will có thấy vui hơn không. Tôi nhận ra tôi cảm thấy, kể

cũng hơi ích kỷ, một thoáng nhẹ người khi biết bấy nay Will không khó chịu với tôi, chỉ là anh khó chịu với chuyện tôi – một con người bất kỳ – đã được mướn để trông chừng anh. Những ý nghĩ của tôi ong ong tới nỗi tôi suýt lỡ mất đoạn trò chuyện tiếp theo.

“Mẹ không thể để anh ấy làm chuyện này, mẹ ạ. Mẹ phải ngăn anh ấy lại.”

“Chúng ta không có quyền lựa chọn, con yêu.”

“Có chứ. Có chứ – nếu anh ấy đang đòi hỏi mẹ tham gia chuyện đó,”

Georgina phản đối.

Cái tay cầm đờ ra trong tay tôi.

“Con không tin nổi mẹ có thể đồng ý với chuyện đó. Tôn giáo của mẹ thì sao? Tất cả những việc mẹ đã làm thì sao? Thế sao mẹ còn cứu anh ấy lần mới đây nhất làm gì?”

Giọng bà Traynor gượng bình thản. “Như thế không công bằng.”

“Nhưng mẹ đã nói mẹ sẽ cho phép anh ấy. Chuyện gì…”

“Con có nghĩ lấy một giây rằng nếu mẹ khước từ, nó sẽ không hỏi ai khác hay sao?”

“Nhưng Dignitas? Chuyện đó không được đâu. Con biết thật khó khăn cho anh ấy, nhưng chuyện đó sẽ hủy hoại bố mẹ. Con biết thế mà. Nghĩ xem bố mẹ sẽ cảm thấy ra sao! Nghĩ đến bàn dân thiên hạ! Công việc của mẹ! Danh dự của cả bố lẫn mẹ! Anh ấy phải biết chứ. Dù chỉ đề nghị thế thôi cũng ích kỷ lắm rồi.

Sao anh ấy dám đề nghị? Sao anh ấy có thể làm chuyện này? Sao mẹ có thể làm chuyện này?” Cô gái lại khóc thổn thức.

“George…”

“Đừng nhìn con như thế. Con rất quan tâm tới anh ấy mẹ ạ. Con rất quan tâm. Anh ấy là anh trai con và con yêu anh ấy. Nhưng con không chịu nổi chuyện này. Con thậm chí không chịu nổi ý nghĩ về nó. Anh ấy sai trái khi đề nghị, mẹ cũng sai trái khi xem xét nó. Nếu mẹ tiếp tục chuyện này thì anh ấy sẽ không chỉ phá hủy cuộc đời mình đâu.”

Tôi lùi một bước khỏi cửa sổ. Mạch máu đập ầm ầm trong tai tôi tới nỗi tôi nghe bập bõm câu trả lời của bà Traynor.

“Sáu tháng, George. Nó hứa cho mẹ sáu tháng. Thôi. Giờ mẹ không muốn con nhắc tới chuyện này nữa, và tất nhiên không nhắc tới trước mặt bất kỳ ai.

Và chúng ta phải…” Bà hít một hơi thật sâu. “Chúng ta phải cầu nguyện thật nhiều rằng tới khi đó sẽ có điều gì đấy xảy ra khiến nó thay đổi ý định.”

Chú thích:

(1) The Waltons: bộ phim truyền hình về gia đình Mỹ chiếu từ 1971-1981, nội dung xoay quanh tình cảm gia đình của nhà Walton.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.