Hai tay sải dài trên nệm, nằm ráng thêm một lát theo thói quen lười biếng, Weldon mở mắt nhìn khoảng trần nhà thụng xuống ngay trên đầu, hít một hơi làn không khí yên lặng, ấm cúng của buổi chiều lúc 5 giờ 30. Dòng suy nghĩ mông lung khiến anh như bất động. Anh chẳng thể nhớ đến nước Mỹ, quê cha đất tổ hay cái tỉnh lẻ anh ta đang hiện hữu đây – cho đến khi anh ta ngước mặt lên nhìn qua cửa sổ, bỗng trông thấy phần mặt trước xù xì, nham nhở của ngọn núi Bull.
Thở phào nhẹ nhõm, Weldon hạ đầu xuống chiếc gối mềm mại. Anh đang ở San Trinidad, và với chút băn khoăn, anh cần lưu ý đến vùng đất này. Đã có quá nhiều nơi trong khoảng thời gian gần đây lướt nhanh qua mắt tựa những lá bài chuyển động dưới ngón tay anh. Nhắm mắt lại lần nữa, anh để mặc cho tên tuổi và những gương mặt hiện ra trong ký ức như dòng nước chảy qua khe suối. Bất giác anh mỉm cười. Giờ thì anh thích nằm yên với đầu óc trống rỗng, suy tư thụ động để mà hồi tưởng. Cuộc sống đối với Weldon, không mục đích, không cần đạo đức hóa và tất cả khía cạnh đầy hương hoa mật ngọt của nó. Chuyện ăn uống, anh có thể so tài với một con dê, thần kinh có thể sánh với con bò mộng, chúa tể trầm tĩnh của vùng đồng cỏ. Lúc ăn, khi ngủ, cả chuyện hít thở, Weldon đều thích thú hưởng thụ.
Thế thì chả vội gì ngồi dậy lúc này. Từ phần còn lại của căn phòng nhỏ quét vôi trắng, trời nóng ngột ngạt như bếp lò. Nhưng chính trong sức nóng mãnh liệt ấy, Weldon say sưa chìm đắm trong cảm giác từng sợi dây thần kinh và cơ bắp đang được thư giãn.
Cuối cùng, khi cơn đói bắt đầu trỗi dậy, anh vói tay mở cửa.
– Thức ăn. – Weldon gọi, âm thanh vang vọng dọc theo hành lang.
Nhắm mắt lại lần nữa, anh chờ đợi. Sau cùng, anh nghe tiếng sột soạt của chiếc váy dài. Cô hầu phòng người Mexico gõ cửa bước vào. Thông thường, những cô hầu phòng không rụt rè, e thẹn. Thế nhưng anh cảm giác được vẻ do dự của cô ta qua những bước chân ngập ngừng khi cô ấy bước vào.
– Thưa ngài.
– Không nói tiếng Anh được à? – Weldon ướm lời.
– Không, thưa ngài. Một chút ít thôi.
– Hãy báo cho bố cô biết đi. – Bằng giọng Tây Ban Nha rất chuẩn, Weldon nói tiếp.
Rồi anh mở to đôi mắt ngước nhìn cô nàng xinh xắn, một nét xinh xắn không chối cãi được.
Ý tưởng về thức ăn bỗng hiện ra trong đầu Weldon.
– Chẳng biết quý ngài dùng gì?
– Giờ nào thức đó. – Weldon đáp và tiếp tục quan sát cô nàng. Không hề có một yêu cầu thô bạo mà hầu như anh đang chiêm ngưỡng bức tranh đẹp.
Và rồi, anh khẽ hát, nhẹ nhàng như hơi thở:
“Ánh mắt như chiều hôm, miệng như mặt trời hồng”.
Cô ả đỏ mặt, còn Weldon mỉm cười thân thiện.
– Quý ngài đây có đói bụng không?
– Hẳn rồi.
– Ông muốn dùng gì?
– Bất cứ thứ gì trong ngôi nhà này đều OK.
Dĩ nhiên là món bánh frijoles, lại nữa, món bánh xèo bằng bột bắp tortillas. Chẳng nơi nào trên đất Mexico có món bánh frijoles tuyệt hơn thứ bánh quế trắng, mỏng do chính bàn tay má cô ta làm ra. Còn món thịt dê tơ tươi rói luôn sẵn sàng để nấu: những miếng thịt thái mỏng, ghim vào cây xiên, nướng lên thơm phức có thể vừa thổi vừa ăn. Chuyện tắm rửa đã có hai cậu bé mozos khỏe mạnh rnang những xô nước đến làm đầy cái bồn thiếc ở căn phòng sát vách. Anh hoàn toàn có thể bơi lội trong đó.
Cô ta rời phòng. Giọng hát Weldon mượt mà theo sau:
“Ánh mắt như chiều hôm, miệng như mặt trời hồng”.
Anh nghe thấy tiếng chân cô nàng ngập ngừng nơi hành lang rồi cất bước chầm chậm. Anh chàng ngồi dậy với nụ cười thầm.
– San Trinidad, – Giọng anh chàng thì thầm – ta yêu mày lắm!
Rồi Weldon đứng lên, bước vào bồn thiếc trong căn phòng kế cận. Hai cậu bé mozos vừa thán phục, vừa tỏ vẻ kinh sợ xối từng xô nước lạnh này sang xô khác lên bờ vai to lớn, trắng trẻo, lên những bắp cơ run run vì lạnh của anh.
Lau khô mình mẩy và mặc quần áo xong xuôi, anh bước xuống sân trong của khách sạn. Những chiếc đinh giày lẻng kẻng theo từng bước chân của anh. Những chiếc đinh vàng với vẻ lấp lánh, ngời sáng mới tuyệt vời làm sao khi chàng vượt qua khoảng trống đầy ánh mặt trời.
Sức nóng chói chang chết tiệt ấy làm màu đỏ của ngói mang màu lửa, bức tường trắng trở thành bức màn lửa. Nhưng Weldon chẳng cần tránh né. Đứng ngay giữa sân, hạ chiếc nón rộng vành xuống, anh để vầng sáng chói lòa phủ quanh người với tất cả sức nóng của nó.
Một người đàn ông thấp bé, gương mặt nhỏ, rám nâu, từ bóng râm của một góc sân phủ dây leo, nói tiếng Anh với giọng cau có:
– Này, cậu bé, cẩn thận đấy. Coi chừng phỏng nắng!
– Cám ơn. – Anh đáp lại – Nhưng tôi cần tắm nắng.
Băng ngang qua cái bàn nhỏ giữa những hàng cột, chàng nằm ườn trên một chiếc ghế, làm nó kêu kẽo kẹt như chẳng thể chịu nổi sức nặng của anh ta.
– Nắng giết vi khuẩn! – Anh giải thích.
Vẫn luôn là cách nói như vậy: hoàn tất một câu với những phần rời rạc. Weldon ngước nhìn người đàn ông nhỏ bé với nụ cười vui vẻ, ánh mắt long lanh, một chút ngây ngô như thầm bảo mọi thứ trong cuộc đời đối với anh đều tốt đẹp cả.
Những chiếc bánh frijoles hấp chín cuốn trong những chiếc bánh quế mỏng xám được mang đến. Anh bắt đầu ăn mạnh, nhưng không vội vã.
Đằng sau điếu xì gà Mexico, người đàn ông thấp bé, gương mặt nâu nhỏ cau mày nhìn mớ thức ăn dần dần biến mất. Nhích chiếc ghế một chút, ông ta lắc đôi vai đột ngột để ngồi sát Weldon hơn.
Những chiếc bánh frijoles và cả món bánh xèo bằng bột bắp tortillas đã mất dạng. Thêm những chiếc tortillas được mang ra với một dĩa lớn thịt dê tơ chặt thành từng khúc vuông vức, vàng rộm. Thêm một dĩa nước sốt đỏ, Weldon nhúng từng miếng thịt vào dĩa sốt, không vội vã nhưng thức ăn bắt đầu biến đi rất nhanh. Không bao giờ anh ngốn cho đầy họng. Chẳng qua là khả năng ẩm thực quá tốt cho bất kỳ khoảng thức ăn nào được mang ra.
Người đàn ông thấp bé chỉ ngồi yên lặng mà đưa mắt nhìn, dù ông ta không hề muốn nhìn người khác ăn với kiểu cách như vậy. Lắc lư cái đầu và hướng đôi mắt về phía trước như thể đang đuổi ruồi, giờ thì ông ta nhìn ra xa, tay nhịp nhịp nhanh những ngón nhỏ xíu lên bàn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng đôi mắt ông ta vẫn quan sát dĩa thức ăn và Weldon đang dùng.
Weldon giơ cao một cục thịt đặc biệt ghim vào phần cuối của con dao trên tay: nó cháy khét ở phần ngoài rìa, phần còn lại to dày màu vàng sậm dính đầy nước sốt.
– Dùng một ít đi. – Weldon thử mời ông ta.
Người đàn ông nhúc nhích xung quanh cái ghế.
– Anh bạn trẻ à, – Ông ta lên tiếng – có phải tôi đã đủ già để khuyên anh bạn điều gì chăng?
– Lời khuyên ư? – Weldon thì thầm – Chẳng ai cho không một lời khuyên. Hẳn phải trả giá cao để đáp lại chúng đúng không?
– Này – Người đàn ông bắt đầu.
– Lời khuyên hả? – Weldon nhắc lại – Lời khuyên là kinh nghiệm, có thể tóm tắt như vậy.
– Nó là… – Người đàn ông tiếp lời – và vì thế…
Hạ thấp giọng, Weldon thì thầm.
– Một lời khuyên hẳn tốt hơn ánh mắt soi mói.
– Dĩ nhiên rồi anh bạn. Tôi muốn kể cho anh bạn nghe một chuyện.
– Ai mà không nghe theo lời khuyên. – Weldon tiếp tục với giọng nhỏ nhẹ – Chẳng làm nên tích sự gì cả.
– Tiếp tục. Tiếp tục đi! – Người đàn ông cau có – Nói cho biết những điều bạn muốn về vấn đề ấy đi. Tôi có thể chờ. Tôi đang đợi đây này.
– Tôi sẽ nhận lời mách bảo từ bất kỳ ai như thể là bố tôi. – Anh tiếp tục.
– Bảo ban vẫn tốt hơn là roi vọt. Ấy, người ta thường nói những người tệ hại nhất vẫn có thể khuyên những lời tốt nhất. – Weldon mỉm cười thân thiện.
– Ông có thể dùng một chút thịt nướng không?
Khẽ nhịp những ngón tay, người đàn ông hầu như giận dữ.
– Không. – Ông ta kêu lên – Tôi không dùng những thứ đó. Và những thứ kia nữa, loại nước sốt ấy. Anh có biết nó là gì không?
Weldon ngập ngừng một chút. Nhưng với bản tính không nề nao núng anh nói tiếp:
– Khẩu vị đối nghịch nhau như nước với lửa. Ông nghĩ sao về điều này?
Người đàn ông mở to mắt nhìn. Chòm râu cằm mỏng, nhọn, để theo mốt xưa tạo cho vẻ mặt ông ta có nét hiểm độc. Nó run run khi ông ta gằn từng tiếng một:
– Nhìn anh bạn ăn tôi muốn lợm giọng. Nó làm gan ruột tôi muốn nôn ra từng khúc. – Giọng ông ta quả quyết.
Anh chàng Weldon đặt mẩu thịt đang được làm đề tài vào miệng, vẫn nói tiếp không một chút phiền lòng về những điều vừa nghe.
– Nó à? – Anh đáp lại – Ngay bây giờ, ông biết tôi có cảm giác gì không? Mọi thứ đều rất OK nếu ông dùng nó đúng cách, còn nếu không thì…
– Thế sao? – Ông ta mỉa mai – Thần học à?
– Tại sao không? – Weldon hỏi lại – Nếu ông muốn dạy một người làm bếp thì phải thực hiện ngay trong nhà bếp chứ không phải trên bàn ăn. Thường tôi vẫn dùng những gì tôi có.
Ông ta rùng mình. Đưa hai tay đỡ lấy đầu, môi ông ta run run quanh điếu xì gà. Những ngụm khói lan nhanh trước mặt ông ta và xuyên qua làn khói ấy, đôi mắt lim dim hướng về phía Weldon.
– Tôi nghĩ ra điều gì trong bụng dạ anh bạn rồi. – Ông ta thở dài.
– Tôi chưa từng biết đau bụng là gì. – Weldon đáp lại.
Và anh kết thúc miếng thịt cuối cùng với phần nước sốt còn lại. Vét hết chỗ nước sốt bằng miếng thịt dê, nước sốt bám vào miếng thịt nhiều đến nỗi chàng phải dùng môi hứng.
Người đàn ông chẳng dám nhìn cái hỗn hợp đó được nuốt như thế nào. Đưa hai tay che mắt, ông ta vẫn để tay thấp vừa tầm kịp quan sát cái màn ăn uống ghê rợn đó. Vừa nấc một cái, vừa rời khỏi ghế, ông ta rảo vài bước tới lui rồi ngồi xuống với một cốc bia, bắt đầu ngắm nghía Weldon.