Đứng bên cửa sổ, Weldon chờ đợi. Ánh trăng vằng vặc trên đỉnh những cây bạch dương. Mặt đất lấm tấm những khoảng tối di chuyển qua lại như dấu chân của những vũ công tàng hình. Hàng ngàn nỗi ưu tư đang trĩu nặng tâm hồn Weldon. Tất cả suy đoán của anh ta sai lầm à? Thực chất của vấn đề là gì? Có phải toàn bộ câu chuyện của cô nàng là thật, chỉ có lời nói sau cùng là giả dối như muốn khích lệ anh chàng cho chuyến phiêu lưu đêm nay?
Rời cửa sổ, anh ta buồn bực đi tới đi lui trong khoảng không gian nhỏ. Chờ đợi một lát, cánh cửa mở ra, Jorram bước vào mang theo cả đống quần áo và cây đèn lồng trên tay.
– Nào anh bạn, bắt tay vào việc nhé!
Jorram bắt đầu hóa trang cho Weldon. Ông ta bôi lên mặt Weldon một lớp nước quả hồ đào làm nước da nâu hồng, đánh đỏ đôi má, vẽ chân mày đen kịt và đặt một bộ tóc giả cứng ngắc lên đầu anh ta. Lúc này bộ mặt Weldon trở nên rất hung dữ, thô bạo. Jorram đứng lùi lại, ngắm nhìn rồi cười khúc khích.
– Anh bạn phải tiếp cận với họ ở khoảng cách rất gần.
Đội thêm chiếc nón rơm rộng vành, mặc chiếc áo khoác bạc màu vì thời gian, cái quần tả tơi ở đầu gối, chiếc áo sơ-mi sờn mỏng dính, Weldon mang thêm đôi săng-đan chật cứng làm những bước chân của anh ta thật khó chịu.
– Anh bạn có chơi được nhạc cụ không?
– Chơi gui-ta chút chút.
– Không tệ chứ?
– Cũng khá.
– Được rồi. Chúng ta lên đường được rồi. Súng anh bạn đâu?
– Chúng ở ngay vị trí cần thiết.
Rồi Jorram dẫn Weldon ra khỏi ngôi nhà. Cunningham đứng bên cạnh chiếc xe dáng vẻ rầu rĩ.
Khi thấy hai người bước đến, ông ta lên tiếng:
– Đúng như tôi nghĩ. Còn tôi đứng ngoài cuộc phải không nào?
– Có thể Francesca sẽ nhờ ông bạn vào dịp khác. Tôi cũng không biết toàn bộ kế hoạch. Không chừng cô ta cũng tham gia.
Chưa kịp dứt lời, một thiếu nữ hoang dã xuất hiện: một chiếc khăn choàng đỏ quấn quanh cổ, đôi bông tai màu xanh thẫm thật to, một chuỗi hột to lủng lẳng trước ngực, trên người cô ta mặc một áo khoác ngắn, cái đầm ngắn cũn cỡn, chân mang đôi săng-đan chật cứng và một chiếc khăn voan phủ kín ngang mặt. Thoáng nhìn, Weldon biết ngay là Francesca.
– Tôi không thể đứng ngoài cuộc – Cunningham hướng về cô ta – Cô phải để tôi đi cùng.
– Dĩ nhiên, ông đóng một vai quan trọng đấy. Jorram, anh cầm lái đi. Còn chuyến về để tôi lo.
Hướng về Cunningham, cô ta nói:
– Ông ngồi trước với Jorram. Còn tôi ngồi sau với Lew. Đưa giùm tôi cái mền, tôi không muốn bị chết cóng.
Nhảy vội lên xe, đắp chiếc mền ngang người, rút hai chân lại, đầu cô ta tựa vào vai Weldon.
– Nếu cô chơi cái trò bé con nhõng nhẽo, tôi sẽ ở lại. – Giọng ông ta ganh tị.
– Nào hãy phụ giúp Jorram đi, tôi cảm thấy cô đơn và cần tìm chỗ dựa.
– Cô là con hổ cái ở chốn rừng hoang, cổ chúng tôi không chừng bị cắt trước khi trời sáng đây nè. Nào Jorram, trong khi lái xe, hãy kể tôi nghe câu chuyện này như thế nào.
Chiếc xe bắt đầu vụt đi, vượt qua bờ cát rồi tiến vào một thung lũng dài. Sau đó nó băng qua các ngọn đồi thấp, lao nhanh về phía xa mạc. Ánh trăng vằng vặc xuyên qua các kẽ lá, tạo thành vệt dài trên lớp bùn đất. Muôn ngàn băn khoăn vây kín tâm hồn Weldon lúc này, trái tim anh ta đập loạn xạ không khác tiếng máy xe đang gầm rú trên cát.
Cunningham quay người lại nhìn họ, nhún vai rồi quay mặt về phía trước không rõ ý nghĩa.
– Cô đang nói gì vậy? – Weldon hỏi.
– Tôi muốn ông biết rằng, hơn một năm, tôi đã tính toán, làm việc, cầu nguyện với tất cả sức mình cho cuộc chiến đêm nay. Nếu tôi thành công, chúng ta sẽ có được hạnh phúc. Còn như tôi chết…
Anh chàng chờ đợi giây lát rồi thúc giục.
– Còn nếu như cô chết, Francesca?
– Trước khi chết tôi muốn nói một điều: Tôi yêu ông.
Mắt anh chàng tròn xoe, ánh lên vẻ đau buồn, nghi ngại.
– Hãy cho tôi biết sự thật về điều này đi. – Anh ta nài nỉ.
– Ông không tin sao?
Ngồi xích lại gần anh ta thêm chút nữa, đôi mắt trẻ con to tròn của cô ta lộ vẻ trống vắng.
– Dĩ nhiên là tin rồi.
– Hãy nói cho tôi biết tại sao?
– Thay vì theo đuổi cuộc phiêu lưu ngu xuẩn này để tìm ra tên tội phạm Dickinson, tôi sẽ trở lại ngôi nhà trên đồi, chăm sóc cho Hellen đến khi cô ta chết.
– Ông muốn nói đến trách nhiệm? – Cô nói với vẻ trầm tĩnh – Trách nhiệm của ông đêm nay giúp tôi vượt sông. Chúng ta không thể quay trở lại. Nếu ông biết rõ, ông sẽ chẳng ngạc nhiên. Hãy tin tôi đi.
– Tin rằng cô quan tâm đến tôi?
– Tin rằng tôi yêu ông. Yêu thật sự. – Francesca thì thầm.
Gương mặt anh ta lạnh tanh, nhưng trong lòng bối rối thật sự, rồi anh ta ngước nhìn cô nàng. Cô ta đang chờ câu trả lời. Và niềm tin chợt đến như nụ hoa đang chớm nở từ từ, từ từ…
– Tôi tin.
Nếu đây là lời dối trá độc ác, cô ta sẽ làm tiếp điều gì đây? Lời lẽ nào thốt ra nữa đây?
Nhưng cô nàng khép đôi mắt lại.
– Hãy ôm em trong vòng tay đi. Em muốn ngủ.