Vì nghĩa vì tình

Chương 18: MỘT NHÀ SUM HIỆP



Đúng 12 giờ khuya, xe hơi lên tới Chợ Lớn. Trọng Quí muốn ghé phứt lại nhà Cẩm Vân mà biểu nàng nhìn thử coi thằng Hồi đó có phải là Chánh Hội hay không. Chánh Tâm không chịu, chàng nói rằng: “Không được. Việc còn mờ ớ lắm. Mẹ con cách nhau đã năm sáu năm rồi, biết vợ tôi còn nhớ hay không mà nhìn. Chi bằng mình hỏi cho rõ gốc tích, mình biết chắc chắn rồi mình sẽ đem nó về, ví dầu mẹ nó nhìn không được thì mình sẽ có cớ mà nói”.

Trọng Quí khen phải, rồi biểu xe chạy thẳng ra Sài Gòn. Lần nầy cũng ghé khách sạn  “Bá Huê Lầu” mà nghỉ nữa. Ba đứa nhỏ buồn ngủ quá, nên vô phòng rồi thì chúng nằm giụi mà ngủ liền. Chánh Tâm nửa mừng, nửa lo, nên cứ đi qua đi lại mà ngó thằng Hồi hoài; chắc  nó là con, muốn ôm nó mà hun, mà rồi lại sợ lầm, nên đứng dụ dự. Trọng Quí ép hết sức, mà đến 3 giờ khuya chàng mới chịu vô mùng.

Mới tảng sáng thì Chánh Tâm đã kêu thức dậy hết thảy. Chàng hỏi thằng Hồi rằng:

– Em nói má em là Tư Tiền ở Chí Hòa phải hôn?

– Phải.

– Khỏi trường đua ngựa cũ bao xa, rồi mới tới nhà?

– Khỏi xa lắm. Đi hết xóm đó rồi mới tới.

– Em rửa mặt rồi dắt qua đi.

– Ý! Ai dám! Lên đó má tôi thấy rồi làm sao?

– Không hại gì. Lên đó em ở ngoài xe, để một mình qua vô nhà, thì má em thấy sao được.

– Ờ, thầy vô một mình, chớ tôi không vô đâu. Thằng Quì đi hôn thầy?

– Nó đi nữa.

– Ờ, được a. Có nó đi đặng như má tôi gặp, má tôi rầy, thì tôi nói tại nó rủ tôi đi.

Thằng Quì nghe nói như vậy thì trợn mắt đáp rằng: “Mầy mọi quá! Đồng lòng với nhau mà đi, bây giờ còn đổ thừa cái gì mậy?”. Thằng Hồi cười hề hề rồi nói rằng: “Tao nói chơi với mầy, chớ tao đương thèm đổ thừa à. Tao sướng lắm mà, để rồi mầy coi”

Chánh Tâm mượn xe của Trọng Quí mà đi Chí Hòa. Trọng Quí đòi đi theo, nên khóa cửa phòng rồi dắt hết đi ra xe.

Xe chạy lên tới trường đua ngựa cũ, thằng Hồi day qua hỏi Trọng Quí rằng: “Hôm qua thầy nói tôi gần gặp cha mẹ ruột tôi mà sao bây giờ lại trở về cha mẹ nuôi tôi vậy thầy?”. Trọng Quí cười và đáp rằng: “Chậm chậm một chút. Phải tới cha mẹ nuôi rồi mới tới cha mẹ ruột được chớ”. Thằng Hồi không hiểu nên ngồi bơ bơ mà ngó hai bên xóm.

Xe chạy ngang qua cái đường nhỏ vô nhà Tư Tiền, thằng Hồi liền chỉ tay mà nói rằng: “Đó, nhà má tôi đó”. Chánh Tâm kêu sơp-phơ ngừng lại, mà vì xe đương trớn chạy nên chừng ngừng được thì đã khỏi hơn một khoảng dây thép.

Sơp-phơ muốn thụt xe lại. Chánh Tâm không cho, biểu phải đậu luôn chỗ đó. Chàng leo xuống xe, biểu thằng Hồi chỉ nhà lại cho chắc, rồi chàng thủng thẳng mà đi. Trọng Quí dặn sơp-phơ coi chừng ba đứa nhỏ, đừng cho chúng nó xuống xe, rồi chàng chạy theo Chánh Tâm.

Khi hai người bước vô cái đường nhỏ rậm rạp, trên cây dưới cỏ, thì Chánh Tâm trong lòng hồi hộp nên nói với Trọng Quí rằng: “Đêm nay tôi vái Trời Phật, Ông Bà lung lắm, tôi cầu nguyện hỏi cho trúng, đặng cha con nhìn nhau, chồng vợ hiệp nhau, cho hết buồn rầu nữa. Không biết Trời Phật có chứng cho lòng của tôi hay không?”. Trọng Quí chúm chím cười và đáp rằng: “Cậu vái làm gì. Nếu không phải, mà cậu vái rồi Trời Phật làm cho phải được hay sao? Mà tôi chắc phải rồi, cậu đừng lo”.

Chánh Tâm với Trọng Quí bước vô tới sân thì thấy một cái nhà tranh xịch xạc, vách phên trống lỗng, cửa nẻo rệu rạo. Có một người đàn ông đương nằm tại bộ ván ngay cửa, ngóc đầu ngó thấy hai chàng vô gần tới cửa thì ngồi dậy bước xuống đất mà cặp mắt dớn dác. Chánh Tâm ngó thấy người ấy rồi day lại nói với Trọng Quí rằng: “Phải rồi”. Người ấy thụt vô trong, bộ như muốn chạy trốn. Chánh Tâm cười và hỏi rằng:

– Phải chú là Tư Cu không? Không có sao đâu mà sợ. Ở đây cho tôi hỏi thăm một chút.

– Thưa, hai thầy ở đâu mà hỏi thăm Tư Cu?

– Chú quên tôi hay sao?

– Thưa, quên.

– Tôi ở đường Thuận Kiều, cách năm sáu năm nay, tôi cho chú một đứa nhỏ với mấy trăm đồng bạc đó, chú nhớ hôn?

– Thưa nhớ. Bây giờ tôi nhớ rồi. Mắc hồi đó nhằm ban đêm, phần thì lâu quá rồi, nên tôi quên, xin thầy đừng chấp tôi tội nghiệp. Mời hai thầy vô nhà.

– Thôi đứng đây cũng được. Vợ chú tên gì?

– Thưa, tên Tiền.

– Thím đi đâu?

– Thưa thầy, con đó khốn nạn quá. Nó bỏ tôi theo trai hơn một tháng nay rồi.

– Tôi nghe nói chú bị ở tù, chú ra hồi nào mà bây giờ chú ở nhà đây?

– Thưa thầy, tôi ra cũng hơn một tháng nay. Cũng tại con vợ tôi nên tôi mới bị ở tù đa thầy. Tôi nói cho thầy thương. Thầy cho tôi mấy trăm đồng bạc, tôi ca cởm để dành đặng nuôi thằng nhỏ. Con vợ tôi nó lén lấy thua bài thua bạc hết, nó báo hại cho tôi nghèo quá, làm không đủ ăn, túng thể phải đi làm bậy nữa. Tôi bị ở tù, nó ở nhà lại lấy thằng Lành, là đứa con nít đáng tuổi con nó, rồi chừng tôi ra hai đứa nó sợ, nên dắt nhau trốn mất.

– Thím ở mọi rợ quá như vậy, thôi thì chú bỏ thím cho rồi còn kể mà làm gì?

– Thưa không, tôi có kể nữa đâu. Nó bỏ tôi thiệt là may cho tôi lắm chớ. Nếu nó còn ở với tôi nữa, chắc là tôi không khỏi bị đày.

– Còn thằng nhỏ tôi cho chú đó, bây giờ nó ở đâu? Thím dắt theo hay là thím để lại cho chú?

– Thưa thầy, hồi tôi bị ở tù, nó ở nhà, nó bỏ thằng nhỏ để theo ai không biết, đến chừng tôi về đây, tôi không thấy nó nữa.

Chánh Tâm cười, liếc ngó Trọng Quí thì thấy Trọng quí cũng cười. Chánh Tâm ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi Tư Cu nữa rằng:

– Chú có dạy thằng nhỏ đó ăn trộm hay không?

– Thưa thầy, thầy dặn tôi như vậy, mà nó còn nhỏ quá, dạy giống gì được.

– Bây giờ chú nghèo lắm hay sao?

– Thưa nghèo quá.

Chánh Tâm móc bóp phơi ra, đếm lấy ba tấm giấy bạc xăng mà đưa cho Tư Cu và nói rằng: “Tôi cho chú thêm ba trăm đồng bạc nữa đây. Chú để dành làm vốn buôn bán kiếm lời mà ăn, đừng có đi ăn trộm nữa, mà cũng đừng có trở lại với thím nữa đa, nghe không. Thôi, tôi về”. Chánh Tâm nói dứt lời rồi kéo Trọng Quí trở ra.

Tư Cu cầm lấy ba tấm giấy xăng, trong lòng ngẩn ngơ, không hiểu tại sao mà thầy đó cứ cho tiền hoài như vậy? Anh ta chạy theo tạ ơn thì Chánh Tâm đứng lại, khoát tay và nói rằng: “Chú trở vô. Đừng có nói chi hết, đừng có nói chi hết… Nè, phải nghe lời tôi đừng có trở lại với thím nữa, nghe hôn”. Tư Cu dạ rân, song đứng lại mà ngó, chớ không dám theo.

Ra tới xe, Chánh Tâm thót lên, ôm thằng Hồi vào lòng mà hun và nói rằng: “Con ôi, con, cha ruột con đây nè, con biết hôn”. Trọng Quí liền biểu sơp-phơ chạy thẳng vô Chợ Lớn.

Xe chạy vùn vụt, Chánh Tâm ôm riết thằng Hồi nựng nịu mà nước mắt chảy ròng ròng. Trọng Quí ngồi cười hoài. Thằng Hồi không hiểu chi hết, cứ ngồi lặng thinh, mà mặt nó hớn hở lắm. Chừng xe gần tới Chợ Lớn nó mới hỏi rằng: “Còn má ruột của tôi đâu?”. Chánh Tâm lau nước mắt và nói rằng: “Một lát nữa con sẽ gặp má con”.

Vô tới Chợ Lớn, Trọng Quí biểu sơp-phơ chạy qua đường Cây Mai đặng ghé nhà Cẩm Vân. Xe vừa ngừng, Trọng Quí nhảy xuống trước, chạy vô nhà, thấy Cẩm Vân đương ngồi trên bộ ván với cô Ba Hài thì nói lớn lên rằng: “Mợ Ba, cậu Ba kiếm được cháu rồi, cậu dắt vô trả cho mợ kia”.

Cẩm Vân nghe nói như vậy vùng đứng lên gọn gàng. Chánh Tâm nắm tay thằng Hồi bước vô, còn thằng Quì với Phùng Sanh thì đi theo sau. Chánh Tâm vừa thấy vợ thì khóc và nói rằng: “Tôi mới tìm được con, nên dắt nó vô cho mình đây”. Cẩm Vân bước tới nắm tay thằng Hồi mà nhìn, nàng rờ tay chơn, đầu cổ, nàng vạch lỗ tai, nàng vuốt mái tóc, nàng coi cùng hết, rồi nàng ôm nó và khóc và nói rằng: “Phải con tôi rồi, hai cạnh tai nó có hai cái lỗ, đời nào mà tôi quên cho được. Con ôi! Mấy năm nay con ở đâu vậy con? Con lên mùa hồi nào mà mặt mày rỗ chằng như vầy nè hử? Tại ba con độc ác lắm, nên mấy năm nay con lìa mẹ, mẹ buồn rầu, con cực khổ, mà mẹ cũng khóc hết nước mắt”.

Cẩm Vân ôm con và khóc và nói không dứt. Chánh Tâm ngồi trên ghế, chàng cũng khóc. Trong nhà ai nấy đều động lòng, đứng ngó nhau, không ai nói được một tiếng. Thằng Hồi mừng mà chảy nước mắt ròng ròng. Cẩm Vân khóc kể đã thèm rồi nàng nói rằng: À, tôi có may sẵn một bộ quần áo mà chờ con tôi. Ngó à, mầy lên lầu, kéo hộc tủ phía trái đó, lấy cái áo lụa với cái quần lụa tao may hôm trước đó, đem đây đặng tao bận cho con tao. Tội nghiệp quá! Bận áo quần gì như vầy hổng biết”.

Nàng cổi áo cổi quần thằng Hồi rồi, chừng con Ngó đem bộ đồ xuống, nàng bận vô cho nó, đứng nhắm nhía và cười và nói rằng: “Tôi may nhắm chừng mà vừa quá chớ há?”.

Chánh Tâm thấy vợ vui rồi, chàng mới lau nước mắt và bước lại gần mà nói rằng: “Bây giờ tôi kiếm con được rồi, vậy xin mình đừng có phiền tôi nữa. Tại số mạng vợ chồng mình trắc trở ít năm, nên mới khiến cho có chuyện như vậy, chớ phải tại tôi oán thù vợ con đâu mà mình phiền. Tôi biết năm sáu năm nay mình buồn rầu lung lắm. Tôi đây, tôi lại vui sướng gì hay sao. Mình hỏi anh Trọng Quí đây coi cái thân tôi ra thể nào thì mình biết”.

Cẩm Vân day mặt qua chỗ khác mà đáp rằng: “Ủa, thầy buồn thì thầy chịu, tại thầy làm chớ phải tại tôi hay sao mà thầy trách. Thôi, thầy trả con cho tôi rồi thì thôi, tôi có giận thầy nữa đâu. Thầy muốn về thì về đi. Tôi gặp con tôi thì đủ rồi”. Chánh Tâm không biết nói sao nữa được, nên đứng ngó vợ mà mặt coi buồn hiu.

Chừng đó cô Ba Hài với Trọng Quí mới xen vô mà nói chuyện om sòm. Cẩm Vân lăng xăng dắt con đi rửa mặt, lấy nước chải đầu cho nó, lấy bánh đưa cho nó ăn. Nàng mắc mừng con, nên quên hết thiên hạ. Chừng nàng tĩnh trí, dòm thấy Phùng Sanh với thằng Quì, nàng mới hỏi hai đứa nó là con của ai. Trọng Quí nói rằng: “Thằng Quì đây là anh em bạn của Chánh Hội, nhờ nó dắt Chánh Hội trốn, nên cậu Ba mới gặp được”. Chàng lại nắm tay Phùng Sanh kéo tới mà nói rằng: “Thằng nầy là con của tôi”.

Cẩm Vân chưng hửng hỏi rằng:

– Ông có con tới bây lớn lận sao?

– Phải. Nó đẻ một lượt với Chánh Hội.

– Hồi nào đâu? Sao tôi không nghe nói?

– Mợ khéo giả ngộ thì thôi. Cô Hai Tố Nga đẻ nó một lượt và một nhà với mợ, sao lại không hay!

– Ủa! Té ra con của chị Hai tôi đây hay sao? Phùng Sanh phải hôn?

– Phải.

– Bất nhơn dữ hôn! Ai dè đâu. Sao mà nó lại về với ông?

– Thầy Phùng Xuân làm tờ giao nó cho cậu Ba, có vậy nên tôi mới bắt được chớ. Nầy, mà bây giờ mợ gặp được cháu rồi, mợ phải đãi tiệc đi chớ. Đi từ hồi sớm mơi cho tới bây giờ đã đói bụng rồi. Mợ sai mua đồ về dọn cơm ăn, mợ Ba.

– Được. Tôi với dì Ba cũng chưa ăn cơm.

Cẩm Vân với cô Ba Hài kêu con Ngó mà sai ra chợ mua đồ đặng về dọn cơm ăn. Con Ngó bước ra đi, thằng Quì ngó theo trân trân rồi nó kêu thằng Hồi mà hỏi rằng: “Hồi, mầy nhớ chị đó hôn mậy?”. Thằng Hồi lơ láo hỏi rằng:

– Nhớ giống gì?

– Tao với mầy ngủ ngoài trước kia, sáng ngày chỉ mở cửa ra đuổi mình, chỉ đưa chổi muốn đánh mình đó, mầy quên hay sao?

– À, à, phải a.

Cẩm Vân nghe hai đứa nhỏ nói như vậy, nàng không hiểu, nên nàng hỏi. Chừng thằng Hồi cắt nghĩa cho nàng biết rằng hồi năm ngoái nó với thằng Quì có ngủ tại bộ ván để ngoài đó một đêm, thì nàng chưng hửng rồi nàng chắt lưỡi mà than rằng: “Bất nhơn quá! Trời khiến con tôi về nhà mà tôi không hay chớ”.

Chánh Tâm nghe lời than ấy thì chàng nói rằng: “Vậy chớ tôi đây lại giỏi gì. Tôi rước nó về nhà ở mấy bữa mà tôi có dè nó là con của mình đâu. Hỏi nó thì nó không chịu nói gốc tích. May nhờ có thằng Quì nói nên mới tìm ra mối, chớ không thì nó ở mấy năm, tôi cũng không hiểu được”

Con Ngó mua đồ về một xe kiếng. Chánh Tâm với Trọng Quí phụ khiêng một cái bàn lớn để giữa nhà, rồi cô Ba Hài với Cẩm Vân coi sắp đặt dọn đồ đem lên mà ăn. Trọng Quí sắp chỗ ngồi, chàng để Chánh Hội ngồi giữa, còn cha mẹ nó ngồi hai bên. Cẩm Vân gắp ép con ăn, bộ nàng vui vẻ lắm, chớ không phải buồn rầu như trước kia nữa. Trong lúc ăn cơm, cô Ba Hài hỏi thăm tại sao mà tìm Chánh Hội được. Chánh Tâm nhơn dịp ấy mới thuật chuyện lại cho dì với vợ nghe. Đến chừng chàng nói tới lúc chàng cho Tư Cu ba trăm đồng bạc thì thằng Hồi hỏi rằng:

– Trời ơi! Cho chi vậy?

– Ba thưởng nó. Nó không hay ba kiếm con, chớ phải nó hay nó đến nhà mà cho chuộc, nó đòi mấy muôn ba cũng chịu hết.

– Tía tôi ở tù mà về hồi nào đó kia.

– Tư Cu nói với ba, chú về hơn một tháng rồi. Còn vợ chú lấy thằng nhỏ nào đó, nghe mãn tù thì sợ, nên dắt nhau trốn mất.

– Lấy anh Lành.

– Phải a.

– Tôi hay chuyện đó. Tại cái đó nên tôi bị đòn gần chết. Nó lấy nhau, tôi thấy rồi nó sợ tôi nói bậy, nó trở lại đánh tôi chớ.

Ai nấy nghe nó nói như vậy đều tức cười. Trọng Quí kêu Chánh Hội mà nói rằng: “Hồi hôm qua, qua nói cháu gần gặp cha mẹ ruột cháu, bây giờ cháu gặp rồi đó, cháu tin qua hay không?’

Chánh Hội gặc đầu rồi kêu thằng Quì mà nói rằng: “Quì, tao nói cha mẹ tao giàu lắm, ở nhà lầu, mầy nói tao nói dóc, bây giờ mầy thấy hay chưa hả?”

Chánh Hội nói tới đó rồi ngẫm nghĩ và day qua hỏi mẹ rằng: “Nè má, tôi nhớ hồi đó nhà mình không phải như vầy mà”.

Cẩm Vân nghe kêu tiếng “Má” thì thơ thới trong lòng, tươi rói ngoài mặt, nàng liếc chồng mà cười, rồi trả lời với con rằng:

– Ờ, hồi trước con ở ngoài Sài Gòn, chớ đâu ở đây. Con nhớ hôn? Con ngủ trên lầu với má, còn bà nội với cô Hai ngủ dưới, có con Nên, con Lại nó tắm cho con hoài đó.

– Ờ, ờ! Tôi nhớ rồi. Cô Hai cũng có con như tôi vậy, phải hôn má?

– Kia, kìa, con của cô Hai con đó.

Cẩm Vân và nói và chỉ Phùng Sanh. Chánh Hội ngó sửng và nói rằng: “Ủa! Vậy mà hổm nay không dè chớ”. Nó liền đứng dậy chạy lại Phùng Sanh rồi nắm tay thằng nọ mà dục dặc hai ba cái và nói rằng: “Bon sua, tụi. Từ đó đến bây giờ mạnh giỏi, hả?”.

Ai nấy cười rộ, mấy đứa nhỏ cũng cười. Chánh Hội trở lại ngồi dựa bên mẹ nó, rồi day qua hỏi cha nó rằng:

– Bà nội với cô Hai bây giờ đâu, ba?

– Chết hết rồi còn đâu mà hỏi.

Chánh Tâm nói mà ứa nước mắt. Chánh Hội ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi rằng: “Cái nhà lầu hồi đó bây giờ còn hôn, má? Tôi muốn về đó ở với ba má, chớ tôi không muốn ở đây”

Cẩm Vân với Chánh Tâm ngó nhau mà cười. Cô Ba Hài nói rằng: “Mẹ kiếp nó! Nó xiêu lạc mấy năm nay mà cũng không quên nhau rún. Con như vậy mà không nhớ sao được”.

Trời xui khiến thiệt là kỳ. Chánh Hội lìa mẹ, cách mẹ đã lâu, mà bây giờ sum hiệp, nó trìu mến như thuở nay ở chung một nhà. Nó nói chuyện với mẹ mà cũng nói chuyện với cha; nó chọc cho hai người phải nói chuyện với nhau, nó muốn hai người đều thương nó, nó nói tía lia, nó tính tưng bừng, làm cho Cẩm Vân chừng ăn rồi thì hết giận chồng nữa được.

Trọng Quí muốn thừa dịp nầy mà làm lành cho vợ chồng Chánh Tâm hòa hiệp với nhau, nên biểu Chánh Tâm ra khách sạn lấy hành lý đem vô đây mà ở. Chánh Tâm sửa soạn đi, Chánh Hội đòi đi theo, nó lại biểu mẹ nó cũng đi nữa, đặng chỉ cái nhà lầu hồi trước cho nó coi. Cẩm Vân dục dặc không chịu đi, mà không muốn cho con đi, ngặt vì Chánh Hội đòi quá, nên nàng phải đội khăn mà đi với chồng con. Trọng Quí ngồi trước với sơp-phơ và Phùng Sanh, thằng Quì ngồi kế một bên còn hai vợ chồng Chánh Tâm với Chánh Hội thì ngồi phía sau.

Xe chạy ra đường Thuận Kiều, chừng đi ngang qua nhà lầu, thì Chánh Tâm chỉ mà nói với con rằng: “Đó, nhà của mình đó. Để ít bữa ba đuổi họ đi rồi ba dọn đồ về đó cho con ở với ba má”. Thằng Hồi gặc đầu và cười. Nó lại ngó thằng Quì và nói với cha nó rằng: “Nè, ba nuôi thằng Quì nữa, nghe hôn ba. Tôi có hứa với nó hễ tôi gặp ba má tôi biểu ba má nuôi luôn nó nữa”

Chánh Tâm gặc đầu, Chánh Hội cười. Nó lại day qua nắm tay má nó nói rằng: “Má biểu ba mua cái xe hơi cho tôi đi chơi nghe hôn má”. Cẩm Vân ngó Chánh Tâm mà cười. Chánh Tâm cũng cười và nói rằng: “Con muốn xe hơi, để chiều ba mua cho”. Chánh Hội khoái chí bèn vói tay vỗ lưng thằng Quì mà hỏi rằng: “Sướng hôn mậy? Chiều nay tao có xe hơi”.

Ra tới khách sạn, Trọng Quí ở lại đó với Phùng Sanh và thằng Quì, còn để Chánh Tâm lấy hành lý đi với Chánh Hội vô Chợ Lớn mà thôi. Cẩm Vân không chịu, cứ theo nài nỉ phải đi hết vô trong nhà nàng mà nghỉ. Trọng Quí lấy làm vui mà thấy Cẩm Vân thuận với chồng rồi, chàng không dám trái ý nàng, nên kêu sơp-phơ biểu đi trả tiền phòng và đem hết hành lý xuống xe.

Khi sửa soạn đi, Chánh Tâm bèn nói rằng: “Trong lúc con tôi bị hoạn nạn thì nó nhờ có thằng Quì bảo hộ. Công ơn của thằng Quì tôi không thể quên được. Tôi muốn đem nó về nuôi cũng như con tôi vậy, ngặt vì không biết tía nó có ngăn trở hay không. Vậy sẵn dịp đây, tưởng đi lên Đất Hộ kiếm cặp rằng Hơn đặng tôi nói chuyện một chút”.

Trọng Quí với Cẩm Vân đều khen phải, nên biểu sơp-phơ chạy lên Đất Hộ. Thằng Quì chỉ lối cho xe ghé ngay đường hẻm vô nhà nó. Chánh Tâm với Trọng Quí xuống xe rồi đứng bợ ngợ không biết đâu mà đi. Thằng Quì không dám chường mặt ra mà chỉ đường. Chánh Hội thấy vậy mới leo xuống mà nói rằng: “Ba đi theo tôi đây, tôi chỉ nhà tía thằng Quì cho”. Mấy người đi vô hẻm một hồi rồi trở ra mặt mày buồn xo. Trọng Quí liền biểu sơp-phơ chạy vô Chợ Lớn. Xe qua khỏi chợ Đất Hộ rồi thằng Quì mới hỏi Chánh Tâm rằng: “Thầy nói với tía tôi xong chưa hả thầy?”. Chánh Tâm gặc đầu. Chánh Hội vùng nói lớn rằng: “Tía mầy bị dây đèn khí quấn chết rồi, còn đâu mà nói”.

Thằng Quì chưng hửng. Chánh Tâm sợ nó buồn, nên nói rằng: “Số em phải ở cho qua nuôi, nên Trời mới khiến có việc như vậy. Em đừng có buồn. Em ở với qua tốt hơn, về cha mẹ ghẻ sao được. Mà mẹ ghẻ em đã đi mất rồi, biết đâu mà kiếm”. Thằng Quì ngồi buồn hiu.

Về tới nhà Cẩm Vân lật đật đi mua hàng về kêu thợ may cắt áo quần cho Chánh Hội với thằng Quì bận. Bổn thân nàng đi tắm gội cho hai đứa nhỏ, nàng kì mình, kì cổ, nàng cắt móng tay, móng chưn, nàng săn sóc từ chút, không chịu để cho con Ngó làm.

Chánh Hội tắm rửa sạch sẽ, mặc áo quần tử tế rồi thì theo thúc ba nó đi mua xe hơi. Chánh Tâm muốn giúp với vợ mà làm cho vừa lòng con, nên biểu Cẩm Vân ở nhà coi thợ may áo may quần và biểu con Ngó sắm đồ đặng chiều ăn cơm, còn chàng với Trọng Quí và ba đứa nhỏ dắt nhau đi Sài Gòn.

Đến chiều trở về thì Chánh Hội với thằng Quì mỗi đứa đều có giày, có nón và có bộ đồ Tây, cũng như Phùng Sanh vậy. Chánh Hội chạy lại ôm má nó và nói rằng: “Ba mua xe hơi rồi má à. Xe tốt lắm, họ nói để họ vẽ số rồi chiều mai mới lấy được. Ba mướn sơp-phơ rồi nữa. Sướng lắm, mai mình có xe hơi mới. Hễ lấy rồi mình đi Trà Vinh nghe hôn má. Má đi với con má. Xuống Trà Vinh rồi mình đi Cần Thơ thăm nhà Phùng Sanh nữa”.

Đêm ấy Trọng Quí mới tính với vợ chồng Chánh Tâm để chàng về Cần Thơ trước mà thông tin cho cô Năm Đào hay đặng cô mừng. Chàng căn dặn hễ lấy xe mới rồi thì hai vợ chồng Chánh Tâm về Trà Vinh thăm nhà chừng một vài bữa rồi sao cũng qua Cần Thơ ở chơi với chàng ít ngày. Vợ chồng Chánh Tâm chịu nên sáng bữa sau cha con Trọng Quí mới lên xe đi trước về Cần Thơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.