Vụ Bí Ẩn Bức Di Chúc Khó Hiểu

CHƯƠNG 4 – KẺ THÙ RA MẶT



Khi tan trường, ba bạn đi đến nhà lão Dingo. Nhà nằm ở rìa thành phố, gần một công viên lớn.
– Các cậu hãy ghi nhớ rằng ta phải hết sức kín đáo, Hannibal vừa đạp vừa nói. Trong một vụ tế nhị như thế này, ta không được để người khác chú ý đến mình.
– Việc này sẽ rất khó, Babal ơi, Peter đáp. Nhìn kìa!
Ba thám tử vừa mới lên đến một ngọn đồi nhỏ. Phía bên trái và phía dưới là đất nhà ông Towne, được bọc quanh bằng một rào sắt hư và vô số những con bò sát đủ màu đủ dạng… Ở cuối vườn có một biệt thự trắng. Ở giữa là một căn nhà lụp sụp, tường đổ nát hết một nửa. Nhưng đó không phải là cảnh tượng mà ba thám tử đang căng mắt nhìn.
Một đám đông lúc nhúc đã xâm chiếm khu nhà. Tưởng như ổ kiến! Từ thằng bé nhỏ nhất cho đến bà già nhất, dường như toàn thành phố Rocky có mặt ở đây, chạy tứ phía, giẫm nát các bụi cây.
– Của tôi… Không, của tôi mà… Có chịu buông ra không?
Những vụ ẩu đả nổ ra. Cảnh sát trưởng Reynolds và người của ông đang hoài công ra sức dẹp đám người điên cuồng kia.
Ba bạn chạy xe đạp đến biệt thự. Bà Towne, Billy và ông Callow đang rầu rĩ quan sát cảnh tượng.
– Sẽ không còn manh mối nào cả! Billy than thở.
– Mấy con bò sát đâu ra vậy? Hannibal bình tĩnh hỏi.
– Lão Dingo sưu tầm tượng và hình bò sát, ông Callow trả lời. Lão có hàng trăm, hàng ngàn bò sát. Bây giờ ta sẽ không bao giờ tìm ra nổi con bò sát mà ta cần.
Cảnh sát trưởng Reynolds lau trán bước đến gần. Một người đàn ông to mập và một người phụ nữ gầy như cây sậy đi theo cảnh sát trưởng Reynolds. Họ nói tiếng Anh theo kiểu Anh, chứ không nói theo kiểu Mỹ.
– Anh cảnh sát trưởng à – cây sậy rên rỉ, anh phải tống hết đống người kia ra khỏi nhà này.
– Không, tốt hơn là anh cứ bắt giữ hết! Người đàn ông mập gầm lên.
– Theo di chúc của ông cậu anh chị, cảnh sát trưởng Reynolds đáp, thì mọi người đều có quyền tìm kiếm. Phải gọi đến quân đội và xe tăng mới xua đuổi nổi đám đông kia. Chúng tôi chỉ có thể bảo vệ mấy ngôi nhà mà thôi.
– Cậu chúng tôi tính tình kỳ quặc lắm, người phụ nữ nói. Bây giờ chủ nhà chính là chúng tôi đây.
– Ôi Winifred Percival! bà Towne kêu.
– Đúng, Nelly Towne à! Người phụ nữ rống lên. Chị không hề có quan hệ máu mủ với cậu Marcus kính yêu của chúng tôi, vậy mà bây giờ chị đã bày ra trò lừa đảo này để cướp của chúng tôi. Ôi! Sao chúng tôi không sắp xếp để qua phụng dưỡng cậu lúc tuổi già!
– Cậu không thèm cho chị ở cùng nhà, người đàn ông mập nói thêm. Cậu bắt chị sống trong ngôi nhà nhỏ kia.
– Còn các người, ông Callow đáp, anh Cecil Percival, lão không hề nói chuyện với các người trong mười năm. Các người cũng không được đến nhà lão. Bây giờ chính công lý sẽ quyết định xem ai được quyền hưởng gì, ngoại trừ biệt thự là của bà Towne: ông Marcus đã tặng ngôi biệt thự cho bà Towne cách đây mấy năm rồi, nên xin mời các người cút đi cho nhờ.
– Quà ăn cắp thì có! Cecil Percival kêu lên.
– Một khoản tạm ứng trên số gia tài mà chị ta toan ăn cướp với sự giúp đỡ của anh, anh luật sư Callow ơi! Winifred nói thêm. Nhưng chúng tôi biết rằng phải có một bức di chúc nêu rằng người thừa kế duy nhất là chúng tôi đây.
– Bức di chúc thật chỉ định Billy và Nelly là người thừa kế, Callow nói.
– Đó là lời anh nói thôi, ông Cecil mập la lên. Do ngẫu nhiên may mắn lạ lùng nào mà tờ di chúc lại bị thất lạc vậy? Có lẽ chính anh là tác giả của bức di chúc-câu đố, nhưng chúng tôi sẽ kiện và cho hủy nó.
– Được thôi, Callow mỉm cười trả lời. Khi anh cho hủy xong, thì chỉ có mình Billy được thừa kế, vì Billy là người bà con chính.
– Nhưng chúng tôi là cháu trai và cháu gái mà! Chúng tôi cũng có phần, Winifred la lên.
– Theo luật Californie thì không. Nếu có một người con cháu chính, thì các người không có quyền thừa kế nào cả.
Hai người Anh trừng mắt nhìn thằng bé Billy, nhưng Billy cũng nhìn lại.
– Rồi để xem, ông Percival nói.
– Mời các người bước ra khỏi nhà tôi, bà Towne nói, mặt tái mét.
Hai người dòng họ Percival đỏ mặt.
– Chúng tôi sẽ lấy được gia tài! Chúng tôi sẽ không để các người cướp của chúng tôi đâu, nghe rõ chưa? Winifred hét lên.
Rồi bà bỏ đi cùng người em trai. Cảnh sát trưởng Reynolds nhún vai rồi chạy đi can hai người đang đánh nhau vì một ly sâm banh.
– Úi chà! Peter kêu. Bọn Percival này có vẻ hung dữ quá.
– Không phải có vẻ, mà là thật sự hung dữ, Roger Callow nói. Bọn chúng là những kẻ vô lương tâm không hề thương yêu gì lão Dingo… cho đến ngày hôm nay. Mà bọn chúng sẽ không được gì đâu. Này, hay các cậu bắt đầu tìm con bò sát đi.
– Ta hãy vào nhà trước đã, Hannibal nói.
Không chờ câu trả lời, thám tử trưởng bước đi. Mọi người theo sau. Hannibal nhìn một vòng phòng khách với cửa sổ mở rộng cho gió chiếu vào.
– Cô chú đã thử tìm trong hai ngôi nhà một con bò sát chỉ hướng đến một cây thông Sác chưa? Tức một cây thông đâu gần đây? Hannibal hỏi.
– Có! Billy vội trả lời, nhưng không tìm thấy.
– Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, Hannibal nói khẽ, bởi vì làm gì có.
Hannibal lấy tờ giấy có mấy câu đố ra.
– Lão Dingo muốn ta bắt đầu tìm từ đây, trên đất nhà lão, nhưng lão không chịu nói rõ. Cách nói của lão là gần chuồng con chó hoang. Mà lão đâu phải là chó, nhà của lão đâu phải là chuồng. Như vậy, ta biết rằng ta không nên hiểu theo nghĩa đen, mà phải lấy hình ảnh ẩn dụ.
– Ẩn gì? Peter hỏi.
– Ý cậu nói, Bob hỏi lại từ từ, rằng con bò sát không phải là “bò sát”, mà là một cái gì đó trông giống như con bò sát và chỉ đường đến một chỗ đất nhô à?
– Cậu hiểu đúng rồi đó, Babal trả lời.
– Ngoài công viên có một chỗ đất nhô đó – Billy nhận xét.
– Rồi câu đố còn nói đến mận vàng nữa. Mà trên chỗ đất nhô đó có trồng cây ăn trái, Bob nói thêm.
– Các cậu ơi, ông Callow nói, dường như ta đi đúng hướng rồi đó!
Đột nhiên tiếng cười khẩy vang lên phía sau cửa sổ.
– Cám ơn lũ ngốc! Làm việc giúp ta là tử tế quá!
Peter phóng ra, có tiếng bỏ chạy vang lên.
– Skinny Norris! Peter kêu.
Một thiếu niên cao nhồng, gầy nhom, với cái mũi to, đang vắt giò lên cổ chạy. Và nó chạy về hướng công viên. Đó là Skinny Norris, một thằng lưu manh khó chịu chỉ có một thú vui trong đời: cản trở những kế hoạch của Ba Thám Tử Trẻ. Vì quê nó ở một bang nơi có thể có được bằng lái xe ở tuổi nhỏ hơn so với bang Californie, nên ba mẹ nó đã mua cho nó một chiếc xe ôtô thể thao: đó là thói quá cưng chiều con. Nó cứ lo chạy xe lấy le va phá bĩnh những ai thông minh hơn nó: Ba Thám Tử Trẻ và đặc biệt là Hannibal.
– Nó nghe thấy ta rồi! Peter kêu. Lẽ ra ta nên thận trọng.
– Đừng lo, Hannibal nói. Nó sẽ không đi xa. Cây thông Sác có thể là một cây thông, nhưng có thể là một cái gì đó khác. Còn mận vàng gần như chắc chắn không phải là trái cây đâu: như vậy thì dễ quá, các cậu hãy nhớ rằng lão Dingo dùng cách ngụ ý.
Do không ai có sáng kiến về vấn đề này, Hannibal quay sang ông Callow:
– Nếu tụi cháu biết được nhiều hơn về ông Towne, thì có thể sẽ dễ hiểu mấy câu đố của ông hơn.
– Towne sinh ra tại Úc, ông luật sư trả lời. Là con trai của một phạm nhân. Thời đó, Anh Quốc đày các phạm nhân sang Úc. Lão Dingo thừa hưởng tính khí từ người cha: ông trở thành một tên cướp và kiếm được rất nhiều tiền, nhưng ông buộc phải trốn xứ ra đi. Ông đến Canada, nơi ông làm lại gần như nghề cũ, sau này ông lấy vợ và có một người con trai. Ông đến Rocky cách đây khoảng hai chục năm. Như các cậu đã biết, ông sống ẩn dật. Rồi khi người con trai mất trong một vụ tai nạn ôtô cách đây năm năm, hai mẹ con Nelly và Billy không biết đi đâu; thế là lão Dingo đón về ở nhưng rất miễn cưỡng. Ông rất đa nghi và không để cho ai vào nhà mình. Ông ghét tất cả mọi người, có thể ngoại trừ cha mình và dân Cockney, vì ông có nguồn gốc là người Cockney. Ông là một tay anh chị rất ghê.
– Nếu dingo là một từ Úc có nghĩa là chó hoang, thì có thể từ mận vàng cũng có một ý nghĩa nào đó bằng tiếng Canada hay tiếng Úc, Bob nói.
– Theo tôi biết, thì không – ông luật sư trả lời.
Bà Towne cũng lắc đầu.
– Các cậu về nhà đi, ông Callow nói, và thử nghĩ ra sáng kiến khác. Trễ rồi.
Billy có vẻ tuyệt vọng: ba vị anh hùng của cậu bé vẫn chưa tìm ra được gì! Ba Thám Tử Trẻ cũng không vui vẻ gì. Khi đạp xe về, ba bạn thấy đám đông đang thất vọng tản đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.