Cậu đi đâu vậy? – Peter la lên.
Peter và Hannibal chờ ở sân Nàng tiên cá. Cả hai đi đi lại lại, lo lắng, bực bội cáu kỉnh. Bây giờ, khi thấy Bob xuất hiện, Peter thở phào nhẹ nhõm đến mức nổi giận.
– Mình xin lỗi, – Bob nói – không có cách nào để lại lời nhắn cho hai cậu được, đúng không? Mình chụp lấy cơ hội và đi theo người đàn ông kia: người ở cùng nhà với Mooch Henderson.
Rồi Bob kể về những đoạn nói chuyện điện thoại nghe lỏm được, rồi mình đã bị chở đi đến một nơi gọi là chợ nô lệ như thế nào.
– Mình có nghe nói đến chợ nô lệ rồi – Hannibal nói – Dường như không có liên quan gì đến vụ điều tra của ta, ngoại trừ nay ta biết rằng bạn bè của Mooch Henderson không có việc làm ổn định. Nhưng điều này thì ta cũng có thể đoán ra. Nhưng người đàn ông kia đã nhắc đến con chó trong thùng rác! Và hắn lo sợ. Còn cô gái bỏ nhà ra đi cũng lo sợ. Phải chăng Mooch Henderson đã vật lộn với Tiny? vết cắn trên cánh tay Mooch có nghiêm trọng không?
Peter có vẻ hốt hoảng.
– Ê, cậu không nghĩ bé Todd ở trong cái nhà cũ kỹ kia chứ? Nếu Mooch định bắt cóc bé Todd…
Nhưng Peter ngưng nói và lắc đầu.
– Không. Những người ở chung nhà đều không muốn bị rắc rối. Nếu bé Todd ở trong nhà đó, thì hai người đó sẽ bỏ chạy nhanh hơn nhiều. Mình nghĩ bé Todd không ở trong đó. Nhưng rõ ràng mấy con chó kia không phải là chó hoang bình thường. Chắc chắn như thế.
– Có thể hắn bắt chó để đòi tiền chuộc. – Hannibal nói.
Rồi thám tử trưởng kể Bob nghe về vụ toan bắt con chó Saint Bernard, và Mooch Henderson đã bỏ chạy bằng cách nhào xuống bến du thuyền.
Peter cười.
– Phải chi cậu thấy được hắn lúc về đến nhà. Hắn ướt nhẹp và người dính đầy bùn!
Hannibal lơ đãng mỉm cười.
– Có lẽ hôm nay không còn có thể làm gì nữa đâu – Thám tử trưởng thông báo – Nhưng có một điều ta có thể kiểm tra tại bộ tham mưu. Về nhà thôi.
Trong khi ba thám tử mở khóa xe đạp trước hiệu sách, Clark Burton từ ngoài bãi biển bước vào sân. Khi thấy Ba Thám tử trẻ, Burton làm bộ mặt lo lắng nghiêm trọng.
– Có tin gì không? – Burton hỏi.
– Dạ không có, thưa chú Burton – Hannibal nói – Vẫn chưa có tin.
Regina Stratten bước ra cửa.
– Thật đáng tiếc – Burton nói – Regina, cô hãy cố gắng đừng để mất tinh thần. Cô cũng biết bé Todd rất hay liều lĩnh. Có lẽ cháu đang trốn đâu đó, giả vờ làm Long John Silver bị bỏ lại trên đảo hoang.
– Tôi chưa đọc cho cháu nghe câu chuyện này. – Regina trả lời.
– Chưa à? Vậy thì có thể cháu giả vờ làm gấu Pooh đi thám hiểm Bắc Cực. Hoặc làm Buck Rogers bay đến một hành tinh khác. Cháu nhiều trí tưởng tượng lắm mà. Mà thà vờ đóng kịch cho vui còn hơn là nằm đâu đó… ơ… ơ….
Burton ngưng nói, và lần đầu tiên có vẻ lúng túng. Ba thám tử biết rằng ông định nói “nằm đâu đó chết hay bị thương”.
Regina nhìn thẳng vào ông, mặt tái mét.
– Tôi xin lỗi – Burton nói – Tôi thật là vụng về quá. Có lẽ tôi – tôi đã đồng cảm quá mạnh với những gì đang xảy ra. Tôi từng có một đứa em trai bỏ đi lang thang rồi bị lạc, khi tôi còn nhỏ. Tôi luôn rất cảm thông với các gia đình có con mất tích. Xin cô tha lỗi cho tôi.
Regina không trả lời. Sau một hồi, Clark Burton bỏ lên hành lang nghệ thuật. Khi ba thám tử đi rồi, Regina vẫn còn đứng ở ngưỡng cửa, nhìn trân trân phía trước mặt, nước mắt chảy trên má.
Tối hôm đó, sau khi ăn tối, Bob và Peter đến gặp Hannibal ở bộ tham mưu. Hannibal xem xét các kệ sách trong xe lán. Thám tử trưởng thông báo mình muốn nhớ lại một bộ phim cũ. Từ thời làm Bé Mập Thù Lù, Hannibal đặc biệt yêu thích phim. Thám tử trưởng có vài quyển sách về lịch sử điện ảnh trong tủ sách của Ba Thám tử trẻ.
– Mùa xuân vừa rồi rạp Sundovvner ở Hollywood có chiếu vài bộ phim với Bream Barry – Hannibal lại nói – Các cậu có nhớ Bream không? Ông ấy đóng trong xêri phim cũ thám tử Henry Hawkins.
Peter làm bộ mặt đau khổ.
– Babal ơi, bọn mình còn chưa ra đời khi người ta làm mấy bộ phim đó mà!
– Đó là một chi tiết không quan trọng! – Hannibal phán – Xêri Bream thuộc loài cổ điển và vẫn được chiếu tại các festival điện ảnh. Vụ án của một trong các tập phim Barry Bream xoay quanh vấn đề một cậu bé được cho là sẽ thừa hưởng một triệu đô-la. Cậu bé chết đuối trong một mỏ đá, rồi từng người một trong số những người lẽ ra được thừa hưởng số tiền đó, sau cậu bé, cũng chết luôn.
– Chết đuối ở một mỏ đá hả? – Peter hỏi lại.
– Giống như em trai của Clark Burton! – Bob kích động nói.
– Hoặc người bạn cùng lớp của ông, – Hannibal nói – tùy theo ông ấy thích kể theo kiểu nào. Mình có cảm giác ngờ ngợ như nghe thấy rồi, kiểu cảm giác kỳ lạ là từng nghe lần thứ nhì. Mình muốn xem vài cảnh trong bộ phim Bream đó, xem mình đúng hay sai.
– Đây rồi. – Hannibal nói một phút sau khi lấy một quyển sách bụi bặm từ kệ phía sau bàn viết.
Sách có tựa đề là Tiếng hét trong đêm khuya, chuyên đề về các bộ phim bí ẩn, và có nguyên một chương dành cho ảnh trích từ xêri phim Bream.
Hannibal lật nhanh các trang, thỉnh thoảng dừng để xem một ảnh. Cuối cùng Hannibal nói:
– À há! Đây là ảnh chụp cảnh khi ông hàng thịt tìm thấy xác cậu bé nổi lềnh bềnh trong mỏ đá.
Bob và Peter nhìn qua vai Hannibal để xem ảnh minh họa và thấy hình một nhóm người, tất cả đều kinh hoàng nhìn xác nổi ở chỗ nước. Trong ảnh, xác cậu bé trông rất giống hình nộm, mặc dù Hannibal nhớ trong phim trông rất thật. Anh diễn viên thủ vai ông hàng thịt đang quỳ xuống định chạy tới chỗ cái xác nhưng bị Barry Bream, thủ vai thám tử Henry Hawkins, giữ lại.
Trong ảnh, phía sau Bream, có hai viên cảnh sát mặc đồng phục. Một cảnh sát trông rất trẻ, gần như còn thiếu niên, đang cởi mũ. Trông anh rất đẹp trai và nghiêm trang.
– Úi chà! – Peter thốt lên – Chính Clark Burton!
– Đúng! – Hannibal đáp – Mình nghĩ mình có nhớ gương mặt của ông ấy trong bộ phim này. Có lẽ ông ấy chừng mười mấy tuổi khi tham gia phim này, hay cùng lắm hơn hai mươi một chút.
– Vậy ông ấy nói láo! – Bob la lên – Không hề có chuyện em trai, hay bạn cùng lớp, đi lạc. ông ấy đã kể câu chuyện đó, bởi vì… bởi vì…
Bob ngừng.
– Đúng, – Hannibal đáp – đây là phần khó hiểu, đúng không? Tại sao ông Burton lại bịa một câu chuyện như thế? Trừ phi, do một sự ngẫu nhiên hiếm có, cốt truyện phim cũ kia có tương ứng với một sự kiện trong cuộc đời thật của ông.
– Như vậy thì ngẫu nhiên quá. – Bob tuyên bố.
– Phải – Hannibal đồng tình – Và thật là lạ rằng, một khi đã quyết định nói láo vì một lý do nào đó, Burton đã thậm chí không tự nghĩ ra được một chuyện bịa đặt của riêng ông mà phải vay mượn từ một bộ phim cũ.
– Kỳ quá. – Peter nói.
– Bob ơi, đây là lúc để ôn lại cuộc điều tra từ đầu đến nay. Ta đã có được những gì nào? – Hannibal hỏi.
– Chẳng có được bao nhiêu – Bob vừa lật trang sổ tay vừa trả lời – Không ai, ngoài cô Peabody, đã nhìn thấy bé Todd sau khi bé đi vào sân Nàng tiên cá trong khi cuộc diễu hành đang diễn ra. Cô Peabody nói rằng cả ông Anderson và cô Watkins đều ở ngoài, trên Đại lộ Đại dương khi bé Todd vào sân. Còn ông Burton thì ở trong hành lang nghệ thuật của ông ấy. Tony và Marge Gould ở trong quán cà phê, nhưng không thấy gì giúp ích được bọn mình. Mooch Henderson… Bob nhìn lên, một nhân vật rất thú vị.
– Hắn có phải là kẻ tình nghi không? – Peter hỏi.
– Mình rất nghi ngờ hắn về một việc gì đó – Hannibal trả lời – Nhưng mình không chắc chắn là gì. Trước hết là tội bắt trộm chó.
Bob lại nhìn xuống những ghi chép trong sổ.
– Bọn mình cũng biết được rằng những người ở cùng phòng với Mooch Henderson rất sợ một điều gì đó. Và còn biết rằng Clark Burton nói láo, nhưng không biết tại sao.
– Có thể ông ấy chỉ muốn thủ một vai nào đó thôi? – Peter gợi ý.
Hannibal và Bob trừng mắt nhìn Peter.
– Cậu nói đùa hả? – Bob hỏi lại.
– Không. Ba mình làm việc về các hiệu quả đặc biệt trong điện ảnh và rất thường gặp gỡ với giới diễn viên. Ba nói rằng có một vài diễn viên hoàn toàn không có cá tính khi không đang diễn một vai nào đó. Họ rỗng tuếch. Chỉ khi họ nhập một vai nào đó, thì họ mới mạnh mẽ lên. Họ có thể diễn vai sao cho giống người khác, nhưng họ không thể là chính mình nổi. Thế là họ biến tất cả thành một buổi biểu diễn để có thể… để có thể được mọi người để ý. Sẽ không ai thèm nhìn đến họ, nếu họ không diễn.
– Cũng có thể là như thế – Hannibal nói – Clark Burton vẫn còn có những hành động giống như các siêu sao: xuất hiện trên các buổi nói chuyện truyền hình, tham dự các buổi chiêu đãi của Hollywood, nhưng có thể ông ấy chỉ làm có thế thôi. Ngoại trừ làm nhà kinh doanh đồ mỹ nghệ. Có thể cuộc sống của ông quá nhàm chán, nên ông buộc phải nhập một vai nào đó liên quan đến việc bé Todd mất tích.
Và ông ấy rất để ý đến những gì người ta nghĩ về mình. Khi ta nói chuyện với ông ấy sáng nay, ông đã nói rằng ông không muốn tỏ ra không hợp tác. Thật ra ông ấy không quan tâm đến chuyện mình có giúp được gì hay không, miễn sao tạo ra hình ảnh tốt là được.
– Nếu đúng vậy thì giải thích được tại sao ông ấy nói láo – Bob nói – Mình càng lúc càng thấy ghét ông này hơn.
Điện thoại trên bàn viết reng. Hannibal nhấc ống nghe.
– Hannibal Jones, có phải cậu đó không? – Một giọng nói khàn và già hỏi.
– Cô Peabody phải không ạ? – Hannibal ngạc nhiên thốt lên.
Hannibal nhanh nhẹn bật điện thoại sang micro và loa đã lắp ráp để tất cả có thể nghe cuộc nói chuyện.
– Tôi lấy được số điện thoại của cậu từ Regina Stratten – Tiếng nói the thé của bà Peabody phát ra rất rõ từ loa – Có thể cậu sẽ quan tâm đến chuyện này. Tôi không muốn đến cảnh sát; cảnh sát cần phải có lệnh khám nhà và qua đủ thứ thủ tục rồi mới ra tay được. Tôi muốn người ta làm một cái gì đó ngay lập tức!
– Dạ cháu nghe đây, thưa cô Peabody. – Hannibal nói.
– Chiều hôm nay, – Bà Peabody nói – tôi đang đi dạo trên Đại lộ Đại dương, thì thấy Clark Burton. Trời đang tối dần. Ông ấy bước xuống cầu thang từ hành lang nghệ thuật, tay xách một cái gì đó trong cái bao.
Bà dừng lại như để chờ Hannibal sẽ phản ứng hay kích động lên.
– Dạ? – Hannibal đáp.
– Ông ấy hành động rất lén lút, – Bà nói – tôi giả vờ như không thấy ông ấy. Tôi quay ra nhìn biển.
– Dạ cháu hiểu ạ. – Hannibal nói.
– Ông ấy ra khỏi sân Nàng tiên cá, đi về hướng cầu tàu Venice. Tôi để ông ấy đi trước một đoạn. Theo tôi biết, thì người ta hay thường làm như thế.
– Khi đi theo một ai đó, dạ phải ạ. – Hannibal thừa nhận.
– Tôi đi theo ông ấy ra cầu tàu – Bà nói – Ông ấy bước ra khá xa, rồi dừng lại như để ngắm mặt trời lặn. Khi quay về, ông ấy không còn cái bao nữa. Ông ấy thả xuống biển ở cầu tàu!
– Thả xuống à? Cô Peabody ơi, cái bao đó như thế nào? Bao bằng vải? Nặng khoảng bao nhiêu? Cô có biết không ạ?
– Không phải là xác của bé Todd, nếu cậu đang nghĩ đến chuyện này, bà trả lời. Bao bằng giấy, giống như loại ở siêu thị. Và ông ấy không xách theo kiểu xách một con người. Ông ấy cầm miệng bao, giống như xách valis.
– Cháu hiểu rồi ạ. – Hannibal nói.
– Vậy cậu nghĩ sao? – Bà Peabody hỏi.
– Cháu nghĩ… rằng cần có thời gian để nhìn xem sao. Cám ơn cô rất nhiều, thưa cô Peabody. À… cô không nói chuyện này cho cô Stratten chứ?
– Dĩ nhiên là không! – Bà Peabody quát lên – Tôi có thể già đi, nhưng chưa điên đâu!
Bà gác máy, Hannibal cũng bỏ ống nghe xuống.
– Mình biết là có ngày khóa học lặn sẽ giúp ích mà – Peter nói – Úi chà!