Vụ Giết Người Trên Chiếc Thuyền Hoa

CHƯƠNG 16: HAI KẺ LANG THANG QUẬY PHÁ Ở TRÀNG BÌNH MỘT CUỘC CƯỚP THUYỀN LẶNG LẼ TRÊN SÔNG



Mã Tông và Triệu Thái đã nghiên cứu trong tòa án một bản đồ của Hán Dương và đề ra một kế hoạch tạm thời cho chuyến thám hiểm của họ.
Họ chọn hai con ngựa khỏe mạnh và rời khỏi thị trấn ở cổng thành phía đông. Sau khi ra khỏi thị trấn họ đi về phía cánh đồng trong khoảng hơn nửa giờ hoặc lâu hơn. Sau đó, Mã Tông dừng ngựa và nói:
– Đừng có nghĩ rằng chúng ta đi tắt qua cánh đồng lúa tại đây, chúng ta nên đi đến bờ sông sát biên giới. Sau khoảng mười lăm dặm về phía hạ lưu là trạm kiểm soát quân sự tại cây cầu.
– Đúng là như thế – Triệu Thái đồng ý.
Hai người đàn ông cưỡi ngựa dọc theo con đường hẹp dẫn qua cánh đồng. Trời rất nóng và oi bức, họ vui mừng khi thấy một thôn nhỏ. Họ uống nước từ giếng nước mà một người nông dân tốt bụng múc lên cho họ, sau đó cho người nông dân một vài đồng để nhờ ông ta chăm sóc giùm ngựa. Khi người nông dân đắt ngựa đi khỏi hai người liền vò cho tóc mình rối bù lên và dùng một miếng vải buộc lại. Sau đó họ thay thế hai đôi ủng cưỡng ngựa bằng dép rơm mà họ mang theo. Trong khi xắn tay áo Triệu Thái nói:
– Này, người anh em! Điều này làm cho tôi nhớ lại ngày xưa khi chúng ta vẫn còn trong rừng với nhau!
Mã Tông vỗ vai Triệu Thái sau đó mỗi người rút một cây tre dài từ hàng rào gần đó và họ đi xuống bờ sông.
Mã Tông và Triệu Thái ở Tràng Bình
Một người ngư dân già đang phơi lưới đánh cá tại đó. Ông ta đồng ý chở họ sang bên kia sông với giá hai đồng. Trong khi trả tiền Mã Tông hỏi:
– Không có bọn lính ở xung quanh đây chứ?
Ông già nhìn họ với vẻ sợ hãi. Ông lắc đầu và vội vã quay lại thuyền.
Hai người đi qua một bãi sậy cao cho đến khi họ vào một con đường quanh co. Triệu Thái nói:
– Theo bản đồ thì con đường này sẽ dẫn đến ngôi làng.
Họ vác cây gậy tre trên vai và vừa đi vừa huýt sáo một bài hát thô tục. Sau nửa giờ họ đã nhìn thấy ngôi làng.
Mã Tông đi trước và bước vào một quán rượu nhỏ. Anh nặng nề ngồi xuống một chiếc ghế dài bằng gỗ và hét lên kêu mang rượu đến. Sau đó, Triệu Thái bước vào. Sau khi ngồi xuống đối diện với Mã Tông anh nói:
– Tôi đã quan sát xung quanh đây, tất cả đều an toàn!
Bốn người nông dân già ngồi ở cái bàn gần đó nhìn hai người khách mới đến với vẻ sợ hãi. Một người đưa tay ra làm dấu hiệu ám chỉ những tên cướp đường. Người ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý.
Chủ quán mang đến hai cốc rượu. Triệu Thái nắm lấy tay áo ông ta và quát:
– Ngươi nghĩ sao thế, đồ đần độn? Muốn đi lại nhiều lần để mang rượu à?
Chủ quán lê bước ra ngoài. Ông quay trở lại với đứa con trai mang theo một bình rượu to và hai cái muôi bằng tre có tay cầm dài.
– Đó là tốt đấy! – Mã Tông nói – Không có rối lên với chén và bình!
Họ nhúng muôi vào bình rượu và uống một cách tham lam, cuộc đi bộ dài làm cho họ khát khô cổ. Chủ quán mang đến một đĩa rau muối. Triệu Thái gắp một ít. Anh nhận thấy nó được trộn với tỏi và ớt đỏ. Anh liếm môi và vui vẻ nói:
– Anh bạn, món ăn ở đây đúng là tốt hơn những món chúng ta ăn ở thị trấn!
Mã Tông gật đầu vì cái miệng đã chứa đầy thức ăn. Khi bình rượu đã cạn hơn nửa họ ăn mỗi người một bát mì lớn và uống trà. Vị đắng của trà làm họ cảm thấy dễ chịu. Họ đứng lên và kêu chủ quán tính tiền. Chủ quán vội vã từ chối và nói rằng được phục vụ họ là một vinh dự lớn cho quán của ông ta. Nhưng Mã Tông nhất quyết trả tiền kèm theo một số tiền thưởng hào phóng.
Hai người bạn đi ra ngoài. Họ tìm đến một gốc cây to có bóng mát và chẳng mấy chốc đã ngáy vang.
Mã Tông bị đánh thức bởi một cú đá vào chân. Anh ngồi dậy nhìn quanh và chọc vào hông Triệu Thái để đánh thức. Năm người đàn ông vũ trang với những cây gậy trên tay đang đứng xung quanh họ, phía ngoài là dân làng. Họ lồm cồm bò dậy.
– Chúng tôi là bộ đầu của Tràng Bình! – một người đàn ông tầm thước quát to – Hai người là ai và từ đâu đến?
– Ngươi mù à? – Mã Tông trả lời ngạo mạn – Ngươi không thấy rằng ta chính là Thống đốc của tỉnh này đang cải trang để vi hành?
Đám đông khán giả phá lên cười. Đội trưởng giơ gậy lên để đe dọa. Mã Tông nhanh chóng tóm lấy hắn và giơ lên khỏi đầu, lắc cho hắn phải la lên cầu xin. Các bộ đầu định đến giúp cho đội trưởng nhưng Triệu Thái thọc gậy vào giữa hai chân của một gã cao lớn và hất gã hắn. Quơ gậy một vòng trên đầu những tên khác và chuẩn bị đập xuống làm cho những tên kia bỏ chạy tứ tán trong tiếng reo hò chế giễu của đám đông. Triệu Thái chạy đuổi theo và chửi bới ầm ĩ.
Đội trưởng không phải là kẻ hèn nhát, ông ta chiến đấu với Mã Tông và tung một vài cú đá khó chịu nhưng Mã Tông tóm được chân ông ta và hất ông ngã nhào. Mã Tông né tránh vài cú gậy vụt vào đầu của đội trưởng và quật một gậy vào tay ông ta. Đội trưởng đánh rơi gậy và định dùng tay không chiến đấu tiếp, một vài gậy của Mã Tông vào tay và mông của ông ta làm cho ông ta phải từ bỏ ý định này và nhanh chóng bỏ chạy.
Sau một lúc Triệu Thái quay trở lại.
– Mấy tên khốn kiếp đó đã chạy thoát! – anh thở hổn hển.
– Các anh đã cho bọn chúng một bài học! – một người nông dân già nhận xét.
Người chủ quán đã quan sát mọi chuyện từ một khoảng cách an toàn. Bây giờ ông ta tiến đến cạnh Triệu Thái và thì thầm với vẻ cầu khẩn:
– Hai người tốt hơn là nên đi nhanh. Thẩm phán có các binh lính ở đây và bọn họ sẽ nhanh chóng tóm lấy hai người.
Triệu Thái gãi đầu.
– Tôi không biết điều đó! – anh trả lời một cách buồn bã.
– Đừng lo lắng! – chủ quán thì thầm – Con trai tôi sẽ đưa hai người đến bờ sông. Có một chiếc thuyền ở gần đó. Trong khoảng hai hoặc ba giờ nữa hai người sẽ đến đảo Ba Cây Sồi. Những người ở đó sẽ giúp đở các anh, cứ nói là lão Tào giới thiệu!
Họ vội vàng cảm ơn. Chẳng mấy chốc họ đã đi xuyên qua cánh đồng lúa, phía sau là con trai của chủ quán. Sau khi vượt qua những cánh đồng lầy lội, con trai của chủ quán dừng lại. Chỉ vào một hàng cây phía trước anh ta nói:
– Anh sẽ tìm thấy một chiếc thuyền giấu trong lạch nước. Đừng lo lắng, cứ chèo theo con lạch đó và chú ý tránh những xoáy nước!
Mã Tông và Triệu Thái dễ dàng tìm thấy chiếc thuyền giữa những bụi cây. Họ lên thuyền và Mã Tông chèo nó theo con lạch dưới những hàng cây thấp. Đột nhiên họ nhìn thấy dòng sông.
Mã Tông chèo ra khỏi con lạch và họ trôi dạt trên một con sông bùn đục ngầu, bờ sông bên kia có vẻ rất xa.
– Chiếc thuyền quá nhỏ bé so với con sông! – Triệu Thái hỏi với vẻ lo lắng.
– Đừng lo lắng, người anh em! – Mã Tông cười và đáp – Hãy nhớ rằng tôi là một người gốc Giang Tô. Tôi sinh ra và lớn lên trên một chiếc thuyền!
Anh chèo một cách mạnh mẽ để tránh một xoáy nước. Họ đã ra giữa sông, bờ sông bên kia với một hàng sậy xuất hiện như một đường viền mỏng ở xa xa. Sau đó nó hoàn toàn biến mất và xung quanh họ chỉ còn nước sông màu nâu.
– Nhìn thấy nước khiến tôi buồn ngủ! – Triệu Thái nói một cách gắt gỏng. Anh nằm xuống trên thuyền. Trong hơn một giờ không ai nói gì và Triệu Thái đã ngủ. Mã Tông tập trung vào việc chèo thuyền. Đột nhiên anh gọi:
– Hãy nhìn xem, có màu xanh của lá cây phía trước!
Triệu Thái ngồi dậy. Anh nhìn thấy một khoảng xanh phía trước, cao hơn mặt nước chừng một bàn chân và mọc đầy cỏ dại. Sau nửa giờ họ thấy mình len lỏi giữa những hòn đảo lớn mọc đầy cây dâu. Xung quanh họ vang lên những tiếng kêu kỳ quái của các loài chim nước. Triệu Thái lắng nghe một cách chăm chú. Đột nhiên anh nói:
– Đó không phải là tiếng kêu bình thường! Chính là tín hiệu bí mật mà quân đội sử dụng khi đi thám thính!
Mã Tông lẩm bẩm điều gì đó. Anh gặp khó khăn khi điều khiển chiếc thuyền qua một con lạch quanh co. Đột nhiên mái chèo bị kéo ra khỏi tay anh. Chiếc thuyền rung chuyển dữ dội. Một cái đầu ướt nhẹp nổi lên cạnh mạn thuyền, hai cái đầu khác cũng nổi lên cạnh đó.
– Ngồi yên hoặc chúng tôi sẽ lật thuyền – một giọng nói gắt gỏng vang lên – Bạn là ai?
– Lão Tào ở ngôi làng cạnh dòng sông bảo chúng tôi đến đây – Mã Tông nói – Chúng tôi đã gặp rắc rối với những tên bộ đầu ở đó.
– Kể câu chuyện của anh cho đội trưởng! – người đàn ông nói và buông mái chèo ra – Chèo thẳng về phía trước.
Sáu người đàn ông vũ trang đứng chờ họ trên bờ. Trong ánh sáng của ngọn đèn lồng mà người cầm đầu đang cầm trên tay, Triệu Thái thấy họ mặc đồng phục của quân đội nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào. Họ dẫn cả hai đi qua một khu rừng rậm.
Chẳng mấy chốc họ nhìn thấy ánh sáng le lói giữa rừng. Họ đi đến một bãi đất trống rộng lớn. Khoảng một trăm người ngồi vây quanh một đống lửa trại và nấu cháo trong những cái chậu sắt. Tất cả đều trang bị vũ khí đến tận răng. Họ được đưa đến chỗ một nhóm bốn người đàn ông đang ngồi trên ghế gỗ dưới gốc ba cây sồi già.
– Đây là hai kẻ xâm nhập mà lính gác của chúng ta báo cáo, đội trưởng! – người cầm đầu nhóm sáu người đó báo cáo.
Người đàn ông được gọi là đội trưởng là một anh chàng vai rộng mặc chiếc áo khoác ngắn và quần da màu đen. Mái tóc hắn ta buộc một chiếc khăn màu đỏ. Nhìn cả hai với ánh mắt độc ác, hắn quát:
– Nói, thằng khốn! Tên của ngươi? Đến từ đâu? Tại sao? Tất cả câu chuyện!
Hắn ta nói với giọng của một sĩ quan quân đội. Triệu Thái nghĩ rằng có thể hắn là một sĩ quan đào ngũ.
– Tên tôi là Tông Bảo, đội trưởng – Mã Tông nói với một nụ cười lấy lòng mọi người – Tôi và anh bạn của tôi là những người anh em của rừng xanh.
Sau đó anh kể lại họ đã đánh nhau thế nào với những bộ đầu và làm thế nào ông chủ quán đưa họ đến đảo Ba Cây Sồi. Anh nói thêm rằng họ sẽ rất vinh dự nếu được đội trưởng nhận làm thủ hạ.
– Đầu tiên chúng ta sẽ kiểm tra câu chuyện của anh! – Đội trưởng nói và quay sang những người khác – Hãy cho họ ăn và canh chừng cẩn thận!
Mỗi người được phát cho một bát cháo sau đó dẫn sang một khu rừng khác nhỏ hơn. Ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu sáng một ngôi lều. Trước lều có một người đàn ông đang ngồi xổm trên cỏ ăn cơm. Ở gần đó là một cô gái mặc chiếc áo khoác màu xanh và chiếc quần của phụ nữ nông dân đang quỳ dưới gốc cây, cô cũng đang bận rộn với đôi đũa của mình.
– Hai người không được rời khỏi đây! – Bảo vệ cảnh báo họ và bỏ đi.
Mã Tông và Triệu Thái ngồi xuống đối diện với người đàn ông ngồi xổm, người này nhìn họ một cách buồn rầu.
– Tên tôi là Tông Bảo – Mã Tông nói với vẻ thân thiện – Tên anh bạn là gì?
– Mao Lỗ – người kia trả lời bằng giọng cáu kỉnh. Hắn ném chiếc bát không về phía cô gái và quát – Rửa sạch nó.
Cô gái đứng lên không nói một lời và nhặt lấy chiếc bát. Cô chờ cho Mã Tông và Triệu Thái ăn xong để lấy bát đi rửa. Mã Tông nhìn cô và đánh giá. Cô có vẻ buồn bã và đi lại có đôi chút khó khăn nhưng dễ dàng nhận ra là cô rất đẹp. Mao Lỗ nhìn Mã Tông và cau mày giận dữ. Hắn nói một cách cộc cằn:
– Không phải giành cho anh! Đó là vợ tôi!
– Một con điếm xinh đẹp! – Mã Tông nhận xét với vẻ thờ ơ – Nghe này, tại sao họ giữ chúng tôi ở đây? Người ta nghĩ rằng chúng tôi là tội phạm à?
Mao Lỗ nhổ nước bọt xuống đất. Hắn nhìn xung quanh rồi hạ giọng:
– Bọn chúng còn lâu mới là kẻ thân thiện, người anh em! Vài ngày trước tôi đến đây cùng với một người bạn của tôi, một người tốt. Chúng tôi muốn gia nhập cùng với bọn họ. Tên đội trưởng hỏi chúng tôi đủ các loại câu hỏi. Bạn tôi bực mình và đã phản ứng lại. Và các anh biết điều gì đã xảy ra?
Mã Tông và Triệu Thái lắc đầu. Mao Lỗ kéo ngón tay qua cổ họng của mình.
– Chỉ cần thế đấy! – gã nói một cách chua chát – Bọn chúng đưa tôi đến đây và canh giữ như tù nhân. Đêm qua có hai tên đến đây và kéo vợ tôi đi. Tôi phải đánh nhau với chúng để bảo vệ vợ mình, sau đó vệ sĩ đến và nói bọn chúng đang xử lý kỷ luật hai tên kia. Ngoài chuyện đó ra thì bọn chúng là một đám ô hợp. Tôi xin lỗi, tôi nhổ vào bọn chúng!
– Sao thế? – Triệu Thái hỏi – Tôi nghĩ rằng bọn chúng là một bọn cướp và sẵn sàng chào đón những người như chúng tôi!
– Anh đi mà yêu cầu bọn chúng! – Mao Lỗ chế nhạo.
Cô gái xuất hiện và đặt bát cơm dưới gốc cây. Mao Lỗ gầm lên với cô ta:
– Cô không nói chuyện với tôi?
– Ngươi tự sướng đi! Cô gái bình tĩnh trả lời và bước vào túp lều. Mao Lỗ tức tối đỏ bừng khuôn mặt nhưng không đi theo cô ta. Hắn vừa nguyền rủa vừa nói:
– Tôi đã cứu giúp cuộc đời của con điếm này! Và tôi nhận được gì nào? Không có gì ngoài một khuôn mặt cáu kỉnh! Có lẽ nên dạy dỗ cô ta với dây thừng nhưng cô ta gầy quá!
– Một người phụ nữ cần phải có sợi dây đằng sau giúp cô ta đi đúng hướng trước khi anh khuất phục được cô ta – Mã Tông nhận xét với vẻ triết lý.
Mao Lỗ đứng lên và bước tới một gốc cây lớn. Hắn đá một đống lá cây lại với nhau và nằm xuống. Mã Tông và Triệu Thái tìm thấy một đống lá khô gần hàng rào. Chẳng mấy chốc họ đã ngủ say.
Triệu Thái bị đánh thức bởi ai đó thổi vào tai anh. Mã Tông thầm thì vào tai Triệu Thái:
– Tôi đã đi xem xét rồi, người anh em. Hai chiếc thuyền lớn neo tại lạch chính, tất cả đã sẵn sàng cho chuyến đi vào sáng mai. Không có ai canh gác. Chúng ta có thể đem theo Mao Lỗ và cô gái cùng lên thuyền. Nhưng chúng ta không thể lái con thuyền lớn này ra khỏi lạch để ra sông. Đây là một việc đòi hỏi kỹ năng.
– Hãy ẩn trong khoang thuyền! – Triệu Thái thì thầm – Ngày mai, khi bọn chúng đã cho thuyền ra giữa sông chúng ta sẽ cho bọn chúng một sự ngạc nhiên.
– Tuyệt vời! – Mã Tông hồ hởi thốt lên – Hoặc là chúng ta bắt được chúng hay bọn chúng bắt được chúng ta. Đó là một việc đơn giản và tôi thích thế. Phải, mọi chuyện không thể nào tiến hành trước lúc bình minh. Chúng ta vẫn có thể ngủ thêm một chút.
Chẳng mấy chốc họ lại ngáy vang.
Một giờ trước lúc bình minh, Mã Tông thức dậy. Anh đánh thức Mao Lỗ và khi gã vừa ngồi dậy thì anh hạ gục hắn bằng một cú đấm vào thái dương. Anh trói tay chân Mao Lỗ thật chặt và nhét giẻ vào mồm hắn. Sau đó anh đánh thức Triệu Thái và họ đi vào chòi.
Triệu Thái lấy mồi lửa thắp đèn trong khi Mã Tông đánh thức cô gái.
– Tôi và anh bạn của tôi là người của tòa án Hán Dương, bà Đặng – anh nói – Chúng tôi được lệnh đưa bà trở về thị trấn.
Nguyệt Tiên nhìn cả hai một cách nghi ngờ. Cô nói cộc lốc:
– Anh có thể nói rõ hơn không! Nếu anh chạm vào tôi thì tôi sẽ hét lên!
Mã Tông thở dài và lấy ra bức thư của Địch công mà anh giấu trong các nếp gấp của khăn buộc đầu. Cô gái đọc qua, gật đầu và hỏi nhanh:
– Làm thế nào chúng ta rời khỏi đây?
Sau khi Mã Tông giải thích kế hoạch của mình, cô nhận xét:
– Các lính canh sẽ mang thức ăn sáng đến ngay sau bình minh. Chúng sẽ báo động khi phát hiện chúng ta bỏ trốn.
– Tôi đã mất một giờ vào ban đêm để tạo các dấu vết giả trong rừng theo hướng ngược lại – Mã Tông trả lời – Em có thể tin tưởng vào chúng tôi, em yêu!
– Giữ cẩn thận cái lưỡi của anh! – cô gái gắt lên.
– Một cô gái có cá tính! – Mã Tông vừa cười vừa nói với Triệu Thái. Họ đi ra ngoài. Mã Tông cõng Mao Lỗ trên vai mình. Anh là một chuyên gia trong rừng, anh dẫn Triệu Thái và cô gái len lỏi qua khu rừng đến dòng suối. Bóng dáng lờ mờ màu đen của hai chiếc thuyền hiện ra trước mặt họ.
Khi họ đã lên một chiếc thuyền, Mã Tông đi đến cửa sập phía sau và cho Mao Lỗ trượt xuống cầu thang vào khoang thuyền. Sau đó anh nhảy xuống, theo sau là Triệu Thái và cô gái. Họ đang ở trong một căn bếp nhỏ. Trong phòng chứa đầy những hộp gỗ lớn được buộc bằng dây rơm.
– Trèo lên đó, Triệu Thái – Mã Tông nói – và cố gắng đẩy các hộp trên cùng ra một chút. Đó là một nơi ẩn nấp tốt. Tôi sẽ trở lại ngay.
Anh nắm lấy một cái hộp nằm trong góc và trèo lên thang. Trong khi cô gái đi kiểm tra nhà bếp, Triệu Thái leo lên đống hộp và bò vào khe hở giữa mấy cái hộp và trần nhà. Khi anh bắt tay vào việc di chuyển các hộp phía trên, anh lẩm bẩm:
– Chúng quá nặng, có lẽ bọn chúng nhét đá vào đây!
Sau khi có đủ chỗ nấp cho bốn người bọn họ, anh nghe thấy tiếng của Mã Tông quay trở lại.
– Tôi đã khoan một vài lỗ thủng ở đáy thuyền – anh nói – đến khi bọn chúng phát hiện ra thì bọn chúng đã chìm, không dễ dàng phát hiện các lỗ thủng đó!
Anh giúp Triệu Thái đưa Mao Lỗ vào chỗ nấp. Hắn đã tỉnh lại và đảo mắt nhìn quanh.
– Đừng có mà chết nhé! – Triệu Thái nói – Thẩm phán của chúng ta muốn hỏi ngươi vài điều trước khi ngươi chết!
Khi họ đã nhét Mao Lỗ vào giữa hai chiếc hộp, Mã Tông vươn người ra và nói:
– Hãy đến đây! – anh nói với Nguyệt Tiên – Tôi sẽ giúp cô.
Nhưng cô gái không trả lời, cô cắn môi suy nghĩ một lúc. Đột nhiên cô hỏi:
– Có bao nhiêu người đàn ông trên một chiếc thuyền như thế này?
– Sáu hoặc bảy – Mã Tông sốt ruột trả lời – trèo lên đây nhanh nào!
– Tôi sẽ ở lại – cô gái tuyên bố. Cô chun mũi lại và nói thêm – Tôi không thích chui rúc vào những cái hộp bẩn thỉu đó!
Mã Tông chửi ầm lên.
– Nếu cô không… anh nói nhanh
Đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề vang lên trên boong và tiếng quát tháo. Nguyệt Tiên mở cách cửa sập và nhìn ra ngoài. Cô bước lên đống hộp và thì thầm:
– Khoảng bốn mươi người đàn ông có vũ trang đã lên chiếc thuyền phía sau chúng ta!
Hãy chui vào đây nhanh lên – Mã Tông rít lên.
Cô gái cười chế giễu. Cô cởi áo khoác của mình. Với thân mình trần cô bắt đầu rửa chảo.
– Thật là tuyệt vời! – Mã Tông thì thầm với Triệu Thái – Nhưng có trời mới biết cô ta định làm gì?
Dây thừng nặng nề rơi lên boong và chiếc thuyền bắt đầu di chuyển. Các thủy thủ hát lên một bài ca đơn điệu.
Đột nhiên chiếc thang vang lên tiếng cọt kẹt. Một tên thủy thủ leo xuống nửa chừng và nhìn chằm chằm vào người con gái đang ở trần. Cô nhìn hắn một cách ngang tàng và hỏi như tình cờ:
– Anh đến để giúp tôi à?
– Tôi … tôi phải kiểm tra việc vận chuyển hàng hóa – người đàn ông lúng túng trả lời. Mắt hắn ta dán chặt vào bộ ngực tròn trĩnh của cô gái.
– Phải – Nguyệt Tiên nhún vai – nếu anh thích lục lọi mấy cái hộp bẩn thỉu đó thì tự mình làm đi! Tôi có thể tự làm một mình công việc của tôi!
– Đừng nói thế chứ! – người đàn ông kêu lên. Hắn ta ngắm nghía cô gái – Cô thật là xinh đẹp! hắn ta vừa nói vừa mĩm cười.
– Tôi không nghĩ rằng anh rất xấu hoặc … Nguyệt Tiên nói. Cô để cho gã vuốt ve cô một lúc sau đó đẩy hắn ra và nói: “Hãy đến đây sau khi xong việc. Nhớ mang cho tôi một xô nước!”
– Cậu đang ở đấu thế, Lưu? – một giọng nói khàn khàn gọi xuống qua cánh cửa.
– Tôi đang bận kiểm tra việc vận chuyển hàng hóa! – người đàn ông hét lại – Tôi sẽ lên sau! Anh xem các cánh buồm đã sẵn sàng chưa?
– Tôi phải nấu cơm cho bao nhiêu người ăn đây? – cô gái hỏi – Chúng ta có những người lính trên tàu?
– Không, họ ở chiếc thuyền đằng sau – người đàn ông được gọi là Lưu trả lời khi hắn ta đưa xô nước cho cô – Cô chỉ cần nấu cho tôi một cái gì đó ngon ngon. Tôi là chỉ huy ở đây, người lái tàu và bốn thủy thủ có thể ăn những gì còn thừa!
Có tiếng loảng xoảng vang lên trên boong tàu.
– Không phải anh nói rằng không có lính trên tàu? – Nguyệt Tiên hỏi.
– Đó là những người bảo vệ tiền đồn cuối cùng của chúng tôi – Lưu trả lời – họ đến để kiểm tra con tàu lần cuối trước khi ra sông.
– Tôi thích những người lính – cô gái nói – Hãy cho họ xuống đây!
Người đàn ông nhanh chóng leo lên các bậc thang một lần nữa. Hắn ta thò đầu ra ngoài và gọi:
– Tôi vừa kiểm tra dưới đây. Ở đây nóng như địa ngục! – Có tiếng ẩu đả sau đó hắn ta đi xuống với vẻ hài lòng – Tôi đã dạy dỗ bọn chúng một chút! Tôi cũng là một người lính. Tôi sẽ làm tốt mọi việc!
Gã quàng tay quanh eo cô và bắt đầu mò mẫm dây lưng quần của cô.
– Không phải ở đây! – Nguyệt Tiên nói – Tôi là một người phụ nữ đàng hoàng. Anh leo lên đống thùng kia tìm một chỗ ấm cúng cho chúng ta!
Lưu vội vã leo lên đống thùng và thò đầu vào tìm kiếm. Mã Tông tóm lấy cổ hắn và siết chặt cho đến khi gã ngất đi. Sau đó, anh nhảy xuống bếp. Nguyệt Tiên nhanh chóng đóng cửa hầm và mặc lại áo.
– Cô làm tốt lắm, cô gái của tôi! – Mã Tông thì thầm một cách hào hứng. Sau đó, anh nấp vào đằng sau cái thang.. Có hai chiếc giày nặng nề đi xuống cầu thang ” Có cái gì ở dưới địa ngục này thế, Lưu!” một giọng nói giận dữ vang lên.
Mã Tông giật chân người đàn ông. Hắt ta té ngã và trượt dài theo bậc thang, đập đầu vào những bậc thang sau đó nằm im. Triệu Thái xuất hiện và cùng với Mã Tông đem những tên bất tỉnh giấu vào đằng sau những cái thùng.
– Hãy đứng ở chân cầu thang này, anh Triệu – Mã Tông thì thầm – Tôi sẽ leo lên boong tàu qua cánh cửa sập này. Hãy sẵn sàng để nhận bọn chó đó mà tôi sẽ ném xuống đây cho anh!
Anh leo lên cửa sập và lặng lẽ bước lên boong tàu. Sau khi chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy mình, anh bước đến gần người lái thuyền đang cầm chiếc bánh lái nặng nề bằng cả hai tay và nhận xét:
– Trong hầm đúng là quá nóng! – anh nhận thấy họ đang ở giữa sông. Chiếc thuyền thứ hai phía sau họ ở một khoảng khá xa.
Người lái tàu giật mình nhìn anh sau đó huýt sáo. Ba tên thủy thủ mạnh mẽ vội vã chạy đến.
– Thằng khốn này ở đâu ra thế? – gã đi đầu hỏi.
Mã Tông khoanh tay lại và vừa nói vừa ngáp dài:
– Tôi là bảo vệ mới có nhiệm vụ kiểm tra hàng. Tôi vừa kiểm tra xong đống thùng cùng với Lưu.
– Tên Lưu đó không nói cho chúng ta biết điều này! – gã thủy thủ lầu bầu với vẻ ghê tởm – Hắn nghĩ trên thế giới này là của hắn à! Tôi sẽ đi và hỏi hắn muốn giương bao nhiêu cánh buồm.
Hắn ta đi về cánh cửa sập. Mã Tông vội vàng đi theo cùng với hai người kia.
Khi gã đàn ông dừng lại nơi đầu cầu thang, Mã Tông đột nhiên tung ra một cú đá hất gã văng xuống cầu thang. Anh quay lại nhanh như chớp và tung một cú đấm vào cằm gã đi phía sau khiến gã ngã vào lan can tàu, Mã Tông phóng theo sau và hất gã văng xuống sông. Tên thủy thủ còn lại xông tới với một con dao dài. Mã Tông cúi người xuống, con dao sượt qua lưng anh khi anh dùng đầu húc vào bụng kẻ tấn công mình. Gã đàn ông gục người trên lưng Mã Tông thở hỗn hễn, Mã Tông hất gã xuống sông cho có bạn với tên kia và nhặt con dao lên.
– Bọn cá dưới sông sẽ no nê trong một thời gian! – anh nói với tên cầm lái – Lo mà lái tàu cho cẩn thận, anh bạn, nếu không anh sẽ đi theo hai tên kia!
Anh nhìn chăm chú vào chiếc thuyền phía sau bây giờ đã bị bỏ lại khá xa. Nó đã nghiêng dần về bên phải, một đám đông đang di chuyển hoảng loạn trên đó.
– Những tên trên đó thế nào cũng ướt như chuột lột! – anh nhận xét một cách vui vẻ. Sau đó anh đi điều chỉnh cánh buồm lớn trên tàu.
Triệu Thái thò đầu ra từ cánh cửa sập.
– Anh chỉ gởi cho tôi có một tên – anh nói – những tên còn lại đâu?
Mã Tông chỉ xuống nước, anh đang buộc lại dây buồm phải. Triệu Thái leo lên boong và nói ” bà Đặng đang nấu cơm cho chúng ta”
Một cơn gió mạnh nổi lên và con tuyền lướt đi băng băng, Triệu Thái hỏi người lái tàu:
– Khi nào chúng ta đến chỗ kiểm soát quân sự?
– Khoảng vài giờ nữa – người đàn ông trả lời với vẻ ủ rũ.
– Đó là nơi nào, thằng khốn? – Triệu Thái hỏi lại một lần nữa.
– Lưu Trang, bốn giờ về phía hạ lưu. Những người bạn của chúng ta ở đó biết chút ít về chiến đấu.
– Anh bạn may mắn đấy! – Triệu Thái nói – anh không phải tham gia vào cuộc chiến.!
Khi họ ngồi ăn trưa dưới bóng mát của cánh buồm, Mã Tông kể cho bà Đặng về cuộc phiêu lưu của chồng cô ta. Khi anh kể xong thì mặt cô gái đầy nước mắt “chàng trai tội nghiệp!” cô nức nở.
Mã Tông liếc nhanh Triệu Thái và thì thầm:
– Anh có nghĩ một cô gái mạnh mẽ như thế lại khóc như một đứa trẻ?
Nhưng Triệu Thái không chú ý đến lời nói của Mã Tông mà nhìn chăm chú về phía trước. Anh kêu lên:
– Anh có thấy những tấm biểu ngữ? Đó là một trạm kiểm soát quân sự!
Mã Tông đứng lên và ra lệnh cho người lái tàu. Sau đó anh đi cuốn buồm. Nửa giờ sau chiếc thuyền đã cập bờ.
Mã Tông trao thư của Địch công cho người chỉ huy trạm kiểm soát quân sự. Anh thông báo đã bắt được bốn tên cướp của Đảo Ba Cây Sồi và một trong những chiếc thuyền buồm của bọn chúng.
– Tôi không biết nó chở gì – anh nói thêm – nhưng rất nặng!
Họ đi xem xét những chiếc thùng cùng với bốn người lính. Cũng như người chỉ huy, những người lính cũng đội nón sắt và mặc áo giáp, bên hông đeo kiếm và trên lưng một cây rìu nặng.
– Tại sao các anh vũ trang như thế? – Mã Tông hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Người chỉ huy cho anh một cái nhìn đầy lo lắng. Ông ta trả lời cộc lốc:
– Có tin đồn về một cuộc đụng độ với một nhóm vũ trang phía hạ lưu. Bốn người lính và tôi ở lại đây. Số còn lại đã theo đội trưởng tới Lưu Trang.
Trong khi đó những người lính phá vỡ một cái thùng gỗ. Nó chứa đựng nón sắt, áo giáp bằng da, kiếm, nỏ, mũi tên và những đồ dùng quân sự khác. Nón sắt được đánh dấu ở phía trước một bông hoa sen trắng nhỏ và có một cái túi chứa hàng trăm hoa sen trắng bằng bạc. Triệu Thái lấy ra một vài cái và nói với người chỉ huy:
– Chiếc thuyền này được đưa tới Lưu Trang cùng với một chiếc khác chở bốn mươi tên cướp có vũ trang. Nhưng chiếc thuyền này đã bị chìm ở thượng nguồn.
– Đó là một tin tốt! – người chỉ huy kêu lên – Nêu không đội trưởng của chúng tôi sẽ gặp rắc rối ở Lưu Trang. Anh ta chỉ có ba mươi người cùng với anh ta ở đó. Phải, tôi có thể giúp gì cho các anh. Băng qua bên kia sông là một trạm kiểm soát quân sự bảo vệ phía Nam của Hán Dương.
– Chở chúng tôi đến đó nhanh lên! – Mã Tông nói.
Đến trạm kiểm soát quân sự của Hán Dương, Mã Tông trưng dụng bốn con ngựa. Người phụ trách nói họ có thể chạy vòng quanh hồ và trở về thị trấn trong khoảng hai hoặc ba giờ.
Triệu Thái gỡ bỏ giẻ trong miệng Mao Lỗ. Hắn ta định chửi bới nhưng lưỡi bị sưng lên nên chỉ phát ra vài tiếng khàn khàn. Trong khi Mã Tông trói chân hắn ta vào yên ngựa, anh hỏi bà Đặng:
– Cô có thể cưỡi ngựa?
– Được – cô nói – nhưng tôi hơi bị đau. Đưa cho tôi chiếc áo khoác của anh!
Cô gấp chiếc áo khoác và đặt nó trên yên sau đó nhảy lên lưng ngựa.
Đoàn người phóng nhanh về thị trấn Hán Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.