Bí Mật Của Jane
Chương 6 (tiếp)
Jane không cần phải hỏi cô bạn đang nói về cái gì. Cô biết Caroline quá rõ. “Tớ cứ tưởng cậu đến đây để làm tớ vui lên, vậy mà cậu chỉ muốn nghe về phòng thay đồ.”
“Tớ có đến để làm cậu vui lên.” Cô quay về phía Jane và vắt một tay ngang thành ghế sofa. “Lát nữa đã.”
Cô chẳng nợ bọn họ bất kỳ một sự trung thành nào. Không phải hiện giờ. Và cô cũng sẽ chẳng cho chuyện này vào một cuốn chuyện nhảm nhí. “Được rồi,” cô nói, “nhưng không giống những gì cậu đang nghĩ đâu. Không phải tất cả đều là cơ thể rắn chắc và tớ là người phụ nữ duy nhất. Ừm, thì đúng vậy, nhưng tớ phải ngẩng cao mắt lên và mỗi lần tớ đi qua một cầu thủ, anh ta lại cởi cúp bảo hộ xuống.”
“Cậu nói đúng,” Caroline nói khi cô rướn người tới trước và nâng cốc rượu khỏi mặt bàn. “Không giống những gì tớ đã nghĩ. Còn tuyệt hơn.”
“Nói chuyện với một người đàn ông trần truồng trong khi cậu ăn mặc đầy đủ khó hơn cậu nghĩ nhiều đấy. Họ đều ướt đẫm mồ hôi, đỏ bừng và không muốn nói gì hết. Cậu hỏi họ một câu hỏi, và họ kiểu như làu bàu một câu trả lời.”
“Nghe giống ba anh bạn trai gần đây nhất của tớ khi đang quan hệ.”
“Không vui như khi quan hệ đâu, tin tớ đi.” Cô lắc đầu. “Vài người trong số họ còn không hề nói gì với tớ và điều đó làm công việc của tớ thực sự khó khăn.”
“Phải, tớ biết phần đó rồi.” Cô ấy vẫy tay bỏ qua. “Vậy, ai có cơ thể tuyệt nhất?”
Jane nghĩ một chút. “Chà, họ đều cực kỳ rắn chắc. Những đôi chân và cơ ngực khoẻ mạnh đầy cơ bắp. Mark Bressler chắc là có những bắp cơ cuồn cuộn nhất, nhưng Luc Martineau có cái hình xăm hình móng ngựa thấp phía bụng dưới khiến cậu chỉ muốn khuỵu ngay xuống và hôn nó lấy may. Và bộ mông của anh ta … hoàn hảo.” Cô áp cái ly lạnh vào trán. “Quá tệ anh ta lại là một tên khốn.”
“Nghe giống như là cậu thích anh ta.”
Jane hạ ly xuống và nhìn sang Caroline. Thích anh ta? Thích Luc á? Tên đàn ông khiến cô bị sa thải sao? Hơn tất cả những cầu thủ khác cộng vào, cô cảm thấy đau đớn và bị phản bội nhất bởi Luc. Mà, khi cô nghĩ về điều đó, chắc hẳn là không lý trí cho lắm, vì cô không thực sự biết rõ anh ta và anh ta cũng không biết rõ cô. Chỉ là cô đã nghĩ họ phát triển được một tình bạn dù còn e dè, và nếu cô thật thà, cô sẽ thú nhận là mình đã hơi mê Luc. Không, mê là một từ quá nặng. Thích là từ tốt hơn dùng để miêu tả những gì cô cảm thấy. “Tớ không thích anh ta,” cô nói, “nhưng anh ta có kiểu phát âm của người Canada mà chỉ có thể phát hiện ra với vài từ nhất định.”
“Ừ ồ.”
“Gì thế, ừ ồ gì? Tớ đã nói tớ không thích anh ta mà.”
“Tớ biết đó là những gì cậu vừa nói,nhưng cậu luôn chết mê những anh chàng có giọng không chuẩn.”
“Từ lúc nào thế?”
“Từ tay Balki trong phim Perfect Strangers”
“Trong phim hài sitcom ấy à?”
“Phải, cậu phát điên bởi Balki tất cả chỉ bởi anh ta có cái giọng không chuẩn ấy. Dẫu cho anh ta là một kẻ thảm bại sống cùng ông anh họ.”
“Không, tớ phát điên vì Bronson Pinchot. Không phải Balki.” Cô bật cười. “Và cùng năm đó, cậu phát điên vì Tom Cruise. Cậu nghĩ chúng ta đã xem Top Gun bao nhiêu lần rồi?”
“Ít nhất hai mươi lần.” Caroline uống một ngụm rượu vang. “Thậm chí kể từ lúc đó cậu cũng bị những tên thảm hại hấp dẫn.”
“Tớ gọi đó là có những mong chờ thực tế.”
“Giống như bán rẻ mình đi bởi cậu có những rắc rối đặc thù với việc bị ruồng bỏ hơn.”
“Cậu say rồi hả?”
Caroline lắc đầu và mái tóc đuôi ngựa vung vẩy trên vai cô.”Không, tớ đã đọc tất cả điều đó trong một tạp chí khi ở phòng khám phụ khoa tuần trước. Bởi vì mẹ cậu chết, cậu sợ rằng tất cả mọi người cậu yêu đều sẽ rời bỏ cậu.”
“Điều đó chỉ cho thấy, có vô khối chuyện tào lao bịa đặt trên tạp chí.” Và cô ấy đáng lẽ phải biết mới phải. “Chỉ mới tuần trước cậu còn bảo tớ rằng tớ có vấn đề với việc từ bỏ một mối quan hệ bởi vì tớ sợ bị đá. Tỉnh lại đi.”
Caroline nhún vai. “Rõ ràng chúng đều cùng là một rắc rối.”
“Phải rồi.”
Họ quan sát lò sưởi trong vài phút, rồi Caroline gợi ý, “Đi ra ngoài đi.”
“Hôm nay là đêm thứ Năm mà.”
“Tớ biết, nhưng cả hai bọn mình đều không phải làm việc ngày mai.”
Có lẽ một đêm thổi tung óc với một ban nhạc nghiệp dư là những gì cô cần để rũ tâm trí khỏi trận đấu khúc côn cầu mà cô đáng lẽ phải phụ trách nhưng lại không được làm. Ra khỏi nhà để cô không phải bật ti vi lên và lướt sang kênh có trận đấu. Cô nhìn xuống chiếc áo phông màu xanh lục, mớ tóc xù đen xì, và quần jean. Cô cũng cần tư liệu mới cho chuyên mục Cô gái độc thân nữa. “Đồng ý, nhưng tớ sẽ không thay đồ đâu.”
Caroline, tối nay mặc một chiếc áo len Tommy với hình một lá cờ trên ngực và quần jean bó căng, nhìn vào Jane và đảo tròn mắt. “Ít nhất cũng đeo kính sát tròng vào nhé.”
“Tại sao?”
“Chà, tớ không muốn nói bất kỳ điều gì vì tớ yêu cậu và trên hết, còn bởi vì tớ luôn luôn bảo cậu nên mặc gì và tớ không muốn cậu cảm thấy ngượng ngập và tự hạ thấp mình, nhưng những con người độc ác ở Eye Care đã nói dối cậu đấy.”
Jane không nghĩ kính của cô lại tệ đến thế. Lisa Leob cũng có một đôi y hệt mà. “Cậu có chắc là chúng trông không đẹp trên người tớ không?”
“Phải, tớ nói điều này với cậu chỉ bởi tớ không muốn mọi người nghĩ tớ là con gái còn cậu là con trai.”
Không phải cả Caroline nữa chứ? “Điều gì khiến cậu nghĩ người ta sẽ cho rằng cậu là con gái và tớ là con trai?” cô hỏi khi đứng dậy và đi vào phòng tắm. “Có khả năng rằng người ta sẽ nghĩ cậu là con trai chứ.” Chỉ có sự im lặng từ phòng bên kia và cô thò đầu ra nhìn quang cửa. “Nào?”
Caroline đứng ở lò sưởi đang tô son môi đỏ chót trước một tấm gương treo trên mặt lò. “Nào, cái gì cơ?” Cô đặt lại son môi vào chiếc túi nhỏ xinh dễ thương.
“Nào, điều gì khiến cậu nghĩ người ta sẽ cho rằng cậu là con gái và tớ là con trai?” cô hỏi lại.
“Ô, đó là một câu hỏi thật à? Tớ cứ tưởng cậu đang cố tỏ ra hài hước.”
Vào chín giờ sáng hôm sau, điện thoại của Jane reo lên. Đó là cú điện thoại Leonard gọi để báo cho cô rằng ông ta và Virgil cung quản lý đội Chinooks đã cân nhắc lại “quyết định hấp tấp” của họ. Họ muốn cô nhận lại công việc cang sớm càng tốt. Tức là họ muốn cô ở khu vực báo chí cho trận đấu đêm mai trước đội St.Louis. Cô quá choáng váng, cô chỉ có thể nằm trên giường và lắng nghe sự trở mặt một trăm tám mươi độ của Leonard.
Có vẻ như sau buổi nói chuyện của cô với đội bóng, họ đều chơi một trận khúc côn cầu xuất sắc.
Bressler đã lập hat trick sau khi cô bắt tay anh ta, và Luc đã quay lại đẳng cấp của mình. Anh giữ điểm số ở sáu – không, và nhờ khoảnh khắc ấy vượt qua đối thủ Patrick Roy về số trận toàn thắng không cho đối thủ ghi điểm nào.
Bỗng nhiên Jane Alcott là may mắn.
“Tôi không biết, Leonard,” cô nói khi đẩy chiếc khăn lông vịt màu vàng sang một bên và ngồi ra mép giường. Đầu và miệng cô vẫn cảm thấy như thể nhồi đầy rơm rạ, hậu quả của một đêm vui chơi quá muộn, và cô đang rất khó khăn trong việc tập trung được suy nghĩ của mình. “Tôi không thể nhận công việc này và sau đó luôn băn khoăn xem mình có bị đuổi mỗi lần đội Chinooks thua một trận đấu không.”
“Cô không còn phải lo lắng về chuyện đó nữa.”
Cô không tin ông ta, và nếu cô có quyết định nhận lại công việc này, cô sẽ không nhảy bổ vào lời mời như lần trước. Và thực lòng, cô vẫn còn cực kỳ phẫn nộ. “Tôi phải suy nghĩ về chuyện này đã.”
Sau khi gác máy, cô pha một tách cà phê và ăn một ít yến mạch để quét đi cảm giác trống rỗng. Cô đã không lên giường cho tới khoảng hai giờ đêm hôm qua, và cô thấy tiếc vì thậm chí vừa tiêu cả tiền lẫn lãng phí thời gian đi chơi. Cô chẳng thể nghĩ về điều gì khác ngoài việc bị sa thải nên đã là bạn đồng hành dở tệ.
Trong khi ăn, cô nghĩ về lời mời mới của Leonard. Đội Chinooks đã đối xử với cô khá giống một con bệnh hủi và đổ thất bại của họ cho cô. Giờ thì họ đột nhiên nghĩ rằng cô là may mắn ư? Cô có thực sự muốn trao thân cho sự điên rồ mê tín của họ thêm nữa hay không? Cho cái trò đồng loạt cởi cúp bảo hộ và những cuộc gọi ngớ ngẩn của họ?
Khi ăn xong, cô nhảy vào phòng tắm và nhắm mắt lại khi làn nước ấm xối xuống người. Cô có thực sự muốn đi du đấu cùng với một thủ môn có thể nhìn thấu con người cô? Thậm chí khi anh ta khiến tim cô đập loạn? Bất kể cô có muốn nó đập loạn hay không? Và cô chắc chắn là không. Thậm chí nếu cô và Luc có thích nhau, mà rõ ràng là họ thì không, anh cũng chỉ để mắt tới những người phụ nữ cao ráo lộng lẫy.
Cô quấn tóc trong một cái khăn tắm và đeo kính vào khi lau khô người. Cô mặc vào người một chiếc áo lót mỏng, một cái áo phông Đại học Washington và một chiếc quần jean cũ có lỗ trên hai đầu gối.
Chuông cửa nhà cô reo lên, và khi cô nhìn qua lỗ nhòm, một người đàn ông đeo một cặp kính râm Oakley màu bạc đứng trên bậc thềm bé nhỏ của cô hoàn toàn bù xù mà vẫn lộng lẫy, và trông y hệt như Luc Martineau. Cô mở cửa ra bởi vì cô đang nghĩ về anh, và cô không chắc hình ảnh này không phải là bịa đặt hoặc do trí tưởng tượng của cô.
“Xin chào, Jane.” Anh ta chào hỏi. “Tôi vào được chứ?”
Chao ôi, một anh chàng Luc lịch sự. Giờ thì cô biết mình đang tưởng tượng ra mọi chuyện. “Để làm gì?”
“Tôi hy vọng rằng chúng ta có thể nói chuyện về những gì đã xảy ra.” Thôi được rồi. Anh ta nói vờ chứ không phải về, và cô biết mình đang nói chuyện với Luc thực sự.
“Ý anh là chuyện anh làm tôi bị sa thải chứ gì?”
Anh với tay lấy kính râm và nhét nó vào túi chiếc áo jacket da bo gấu. Má anh đỏ ửng, tóc rối tung, và đằng sau anh là chiếc mô-tô đang được dựng ở lề đường. “Tôi không làm cô bị sa thải. Dẫu sao cũng không phải một cách trực tiếp.” Khi cô không đáp lại, anh hỏi, “Cô sẽ mời tôi vào trong chứ?”
Tóc cô đang quấn trong khăn tắm và không khí lạnh đang làm cô run cầm cập. Cô quyết định cho anh vào. “Mời ngồi,” cô nói khi anh theo cô vào phòng khách nhà cô. Cô rời đi một lát để bỏ khăn tắm ra khỏi đầu và chải lại mái tóc rối bung. Trong tất cả những người dàn ông trên thế giới, Luc là người cuối cùng cô nghĩ sẽ có lúc đứng trong phòng khách của cô.
Cô chải đầu và lau khô tóc hết mức có thể, và trong một giây ngắn ngủi cô nghĩ có khi nên vẽ tí mascara và tô son bóng. Nhưng cô vứt ý nghĩ đó ngay lập tức. Tuy nghiên cô cũng chuyển từ kính mắt sang kính sát tròng.
Với mái tóc ướt và đuôi tóc bắt đầu xoăn lại, cô quay về phòng khách. Luc đứng quay lưng về phía cô, đang nghiên cứu vài bức ảnh đặt trên mặt lò sưởi. Áo jacket của anh vắt trên sofa, và anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên hai bắp tay chắc nịch. Một nếp gập rộng chạy dọc sống lưng anh và bị nhét vào một chiếc quần jean hiệu Lucky Brand. Ví của anh làm gồ một cái túi sau và chất vải jean ôm khít lấy mông anh. Anh nhìn cô qua vai, ánh mắt xanh dương đi từ đôi chân trần, lên chiếc quần jean và áo phông để tới mặt cô.
“Đây là ai thế?” anh hỏi và chỉ vào bức ảnh chính giữa của cô và Caroline đội mũ và áo choàng tốt nghiệp đang đứng trên bậc thềm nhà cha cô ở Tacoma.
“Đó là Caroline, bạn thân nhất của tôi và buổi tối hôm chúng tôi tốt nghiệp trường cấp ba Mt.Tahoma.”
“Vậy là cô đã sống quanh vùng này suốt tới nay à?”
“Phải rồi.”
“Cô không thay đổi nhiều lắm.”
Cô đứng cạnh anh. “Hiện giờ tôi già hơn nhiều.”
Anh nhìn cô qua vai. “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi.”
Anh cười lấp lánh, nụ cười lẻn qua hàng rào phòng ngự của cô, làm cô ấm lên, và bấm ngón chân vào chiếc thảm màu be. “Già đến thế sao?” anh hỏi. “Cô trông cực kỳ ổn với tuổi của mình đấy.”
Ôi, chúa ơi. Cô không muốn đọc được nhiều hơn những gì anh định nói trong cái lời phát biểu mà cô chắc chắn là chẳng mang ý nghĩa gì hết. Cô không muốn anh làm cô loá mắt với một nụ cười. Cô không muốn cảm thấy râm ran, đỏ bừng mặt hay có những ý nghĩ tội lỗi. “Sao anh lại đến đây, Luc?”
“Tôi nhận được một cuộc gọi từ Darby Hogue.” Anh nhét một tay vào túi trước của chiếc quần jean hiệu Lucky và dồn trọng lượng lên một chân. “Cậu ấy bảo tôi rằng họ đã mời cô quay lại làm việc và cô đã từ chối.”
Cô không hề từ chối. Cô chỉ nói cô sẽ suy nghĩ về chuyện đó. “Chuyện đó thì có liên quan gì tới anh?”
“Darby nghĩ tôi có thể mời cô quay lại.”
“Anh á? Anh nghĩ tôi là tổng lãnh thiên thần của u tối và bất hạnh.”
“Cô là một tổng lãnh thiên thần dễ thương của bất hạnh.”
Ồ nhóc. “Anh là sự lựa chọn sai lầm. Tôi không…” cô ngừng lại bởi vì cô không thể nói dối và bảo rằng cô không thích anh. Cô có. Dù cho cô không muốn thích anh. Nên cô chuyển sang một lời quanh co. “Tôi không biết mình thậm chí có thích anh hay không.”
Anh tặc lưỡi như thể anh biết cô nói dối. “Đó là những gì tôi đã bảo Darby.” Khóe miệng anh nhoẻn thành một nụ cười tràn đầy quyến rũ, và anh thấy ngạc nhiên. “Nhưng cậu ta nghĩ tôi có thể làm cô đổi ý.”
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy.”
“Tôi đã đoán là cô có thể nói thế.” Anh đi về chỗ tràng kỷ và kéo thứ gì đó ra khỏi túi áo khoác da. “Nên tôi mang đến cho cô một tặng phẩm hoà bình.”
Anh đưa cô một quyển sách mỏng bìa mềm khổ trung với một cái nơ hồng thắt xung quanh. Trò chuyện về Khúc côn cầu: Biệt ngữ, Tri thức, cả những thứ mà bạn không bao giờ học được từ Tivi.
Choáng váng, cô nhận nó từ anh. “Anh đã làm điều này sao?”
“Phải, tôi đã bảo cô gái ở quầy sách buộc chiếc nơ lên đấy.”
Anh đã tặng cô một món quà. Một tặng phẩm hoà bình. Thứ gì đó cô có thể thực sự dùng đến. Không phải một thứ mà cánh đàn ông thường tặng cho phụ nữ, như hoa, sô cô la, hay đồ lót rẻ tiền. Anh đã suy nghĩ về món quà. Anh đã chú tâm. Đến cô.
“Họ không có ruy băng đen, nên cô phải dùng màu hồng thôi.”
Tim Jane thít chặt trong lồng ngực cô và cô biết mình vướng vào rắc rối mất rồi. “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Cô rời mắt khỏi nụ cười và nhìn sâu đôi mắt xanh dương của anh. Rắc rối tồi tệ cỡ bự rồi. Loại được gói trong một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean Lucky. Loại hẹn hò với búp bê Barrbie bởi vì anh ta có thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.