Của Chuột và của Người

Chương 3 – Phần 1



Mặc dầu trời còn sáng ngoài cửa sổ, bên trong nhà trại lại tối sầm. Từ phía cửa vọng lại tiếng ồn ào và đôi lúc tiếng móng ngựa[2] chạm vào nhau kêu chát chúa. Thỉnh thoảng tiếng hoan hô hay chỉ trích lại nổi lên.

[2]Một trò chơi rất được hâm mộ ở đền quê nước Mỹ.

Slim và George cùng bước vào căn phòng tranh tối tranh sáng. Slim với tay lên chiếc bàn đánh bài và bật ngọn đèn có chụp bằng sắt tây. Tức thì, mặt bàn sáng lên vì ánh sáng từ cái chụp hình nón chiếu thẳng xuống cho nên các góc phòng vẫn tối om. Slim ngồi trên một cáí thùng, George ngồi đối diện hắn. Slim nói:

– Có gì đâu, đằng nào tôi cũng dìm chúng chết một nửa, có gì phải cảm ơn.

George nói:

– Đối với anh, có lẽ chẳng có nghĩa gì, nhưng đối với nó thì thật là quá xá! Không biết làm sao bắt nó vào ngủ ở đây được hở trời? Rồi nó sẽ ngủ với lũ chó trong chuồng ngựa cho mà xem. Khó mà cản nó rúc vào cũi ngủ với lũ chó con lắm.

Slim nhắc lại:

– Thôi đừng nói chuyện ân huệ gì cả! Này, anh nói về nó đúng quá. Có lẽ nó không ma lanh thật, nhưng tôi chưa thấy ai làm việc như nó. Suýt nữa thì nó giết chết thằng nhóc cùng làm với nó ở kíp lúa mạch. Chẳng ai địch nổi nó đâu trời, tôi chưa thấy thằng cha nào khỏe như thế.

George hãnh diện:

– Chỉ cần bảo cho Lennie biết phải làm thế nào là nó làm tất, miễn là đừng phải tính toán gì cả. Tự nó không biết suy tính gì cả nhưng làm thì số dách.

Tiếng sắt va chạm vào tấm kim khí nổi lên với vài tiếng cổ võ Slim nhích lùi lại một chút để ánh đèn khỏi chiếu vào mặt.

– Hai anh kết với nhau được như vậy cũng kì.

Slim gợi chuyện một cách kín đáo. George trả lời một cách hoài nghi:

– Làm sao lại kì?

– Ồ! Làm sao! Tôi ít thấy người cùng đi với nhau như vậy thôi! Anh còn lạ gì dân đi làm thuê mà, họ tự đâu dẫn đến, người ta cho họ một chỗ ở, họ làm việc một tháng, kiếm kha khá một chút là xéo đi chỗ khác, vậy thôi. Họ chả bao giờ thèm chú ý tới ai cả. Bởi thế nên tôi mới thấy hơi lạ một thằng khùng như nó và một kẻ khôn ngoan như anh lại kết bạn với nhau được.

– Nó đâu có khùng. Nó ngu thật nhưng đâu có khùng. Và tôi cũng đâu có khôn ngoan gì, khôn thì đã chả phải khuân lúa, ngày cơm hai bữa, tháng lương năm chục. Nếu tôi mà khôn ngoan hay chỉ cần khôn vặt thôi là tôi cũng đã có một miếng vườn riêng rồi có thể trồng trọt lấy chứ đâu phải nai sức ra làm cho người khác hưởng.

George ngừng lại. Nó đang muốn thổ lộ tâm can. Slim không khích nó mà cũng chẳng làm nó nản. Gã ngồi đấy, yên lòng và tư lự. Một lát sau. George tiếp: – Tôi với nó cặp bồ với nhau chẳng có gì là kì hết. Cả hai tụi tôi đều là người Auburn, tôi với bà dì Clara nó lại là chỗ quen biết. Bà ta xin nó từ khi còn bé và nuôi cho tới lớn. Khi bà ấy mất, Lennie đi làm chung với tôi. Rồi chẳng mấy chốc, tụi tôi thành ra hợp tính nết nhau.

– Hừ…

George nhìn Slim và bắt gặp luồng nhỡn thần đang chiếu vào nó.

– Thật kì! Hôi trước tôi giỡn với nó hoài. Tôi thích ghẹo nó vì nó đần nó chẳng biết xoay xở gì cả. Nó đần tới nỗi chẳng biết người ta trêu nó nữa kia. Tôi mặc sức mà giỡn.Ở với nó, tôi tưởng mình ma lanh lắm. Tới mức mà tôi biểu cái gì nó cũng làm. Biểu nó nhảy từ trên bờ xuống vực nó cũng nhảy liền. Về sau, cũng chẳng thấy thích nữa. Mà nó cũng chẳng bao giờ giận tôi. Tôi giã nó trận nào nên thân trận ấy và nó chỉ cần vung tay thôi là có thể làm tôi gãy hết xương, vậy mà nó không hề động tới chân lông tôi.

Giọng George thân mật:

– Nói anh hay tại sao tôi lại thôi giỡn nó nhé. Một hôm cả đám đông đang ở trên bờ sông Sacramento. Tôi đang cao hứng. Tôi quay nhìn nó và xúi: “nhảy đi”. Và nó nhảy liền. Nó chẳng biết bơi lấy một sải. Suýt nữa nó chết đuối nếu người ta không cứu kịp. Thế mà nó lại cảm ơn tôi bởi vì tôi đã cứu nó. Nó quên bẵng rằng chính tôi đã xui nó nhảy. Từ đó, tôi không bao giờ dám tái diễn nữa. Nó dễ thương thật. Chẳng cần phải khôn khéo mới dễ thương. Nhiều khi còn ngược lại là đằng khác. Cứ thử xem một gã thật ma lanh thì biết, chín phần mười là đồ xỏ lá.

George thu các quân bài rải rác lại và bắt đầu bày một ván mới. Phía ngoài, tiếng móng sắt chạm mặt đất kêu ầm ầm. Ở cửa sổ trời bảng lảng hoàng hôn hãy còn để lại những khuôn vuông sáng. George nói:

– Tôi chẳng có gia đình thân thích. Tôi thấy dân làm mướn trong trại cũng một thân một mình vậy. Chả ra làm sao cả. Họ chẳng còn cái thú gì nữa. Rốt cuộc họ trở thành hung dữ. Họ chỉ luôn luôn nghĩ đến chuyện đánh nhau thôi.

Slim tán đồng:

– Đúng thế, họ trở thành hung dữ. Lâu dần tới chỗ họ chẳng còn muốn trò chuyện với ai cả.

– Tôi biết dư là đi với Lennie thường hay bị rắc rối lắm, nhưng mà mình lại quen nó đi rồi thành ra thiếu nó cũng không được nữa.

– Nó đâu có rắc rối gì. Mới quen cũng biết chắc rằng nó hiền lành lắm.

– Hẳn là nó lành rồi. Nhưng mà nó cứ gặp chuyện xảy ra ở Weed…

George ngừng lại, nghiêng một nửa quân bài lên. Nó có vẻ sợ sệt và khẽ đưa mắt nhìn Slim.

– Anh đừng nói với ai cả nhé?

Slim bình thản hỏi:

– Chuyện ở Weed làm sao?

– Anh không nói với ai thật chứ? Nhất định không chứ?

Slim hỏi lại:

– Chuyện gì ở Weed?

– À, nó thấy một con nhỏ bận áo đỏ. Thằng khốn kiếp nó có tật mân mê cái gì nó thích. Thật là nó chỉ muốn mân mê mà thôi. Thấy con nhỏ, nó chìa tay ra mân mê cái áo và con ranh la lên nhưng Lennie nó chẳng hiểu gì, nó càng bám chặt thêm, bởi vì nó sợ mất cả trí. Con nhỏ la làng la nước. Tôi ở gần đấy và khi nghe tiếng kêu, tôi vội chạy một hơi đến. Lennie hoảng sợ tới nỗi chỉ còn biết bám chặt lấy con nhỏ thôi. Tôi phải lấy một cái cột hàng rào nện vào đầu nó, nó mới buông ra. Nó sợ và không biết làm gì khác hơn là níu chặt lấy cái áo. Và anh cũng biết nó khỏe biết chừng nào.

Slim nhìn thẳng, không chớp mắt. Nó từ từ lắc đầu.

– Thế rồi làm sao nữa?

George xếp cẩn thận một liếp bài trên bàn:

– Rồi con ranh nó tức tốc chạy đi thưa lính là nó bị hiếp. Dân ở Weed mới tổ chức một cuộc lùng bắt để giết thằng Lennie. Thế là hai đứa phải ngồi xổm suốt ngày dưới nước trong một cái mương dẫn nước. Chỉ còn dám để ló đầu lên khỏi mặt nước, giữa đám cỏ hai bên bờ mương, và đến đêm, bọn này chuồn khỏi xứ.

Slim ngôi yên lặng một lát rồi hỏi:

– Nghĩa là nó chưa động tới con nhỏ kia chứ?

– Hẳn là chưa rồi. Nó chỉ làm con nhỏ sợ, thế thôi. Tôi mà bị vào tay nó, tôi cũng hết hồn. Nhưng mà nó không động gì tới con nhỏ hết. Nó chỉ muốn mân mê cái áo đỏ giống hệt như bây giờ nó muốn vuốt ve hoài lũ chó con kia kìa.

– Nó không bậy bạ đâu. Đứa nào bậy bạ, xa một dặm tôi đã nhận ra ngay rồi.

– Hẳn là nó không bậy bạ rồi, và tôi bảo gì nó cũng…

Lennie bước vào tới cửa. Trên vai nó khoác một cái áo vét xanh như một chiếc áo choàng, đi ngả người về trước.

George nói:

– Này Lennie, mày khoái con chó con không?

Lenie nói như đứt hơi:

– Con chó khoang nâu và trắng đúng như là tôi vẫn ước.

Không chần chừ, nó đi luôn về giường và nằm quay mặt vào tường, co đầu gối lên.

George, cử chỉ rất cương quyết, đặt quân bài xuống bàn.

Nó gọi lạnh lùng:

– Lennie!

Lennie quay cổ lại nhìn ra sau:

– Hả, anh gọi gì tôi thế?

– Tao đã bảo là mày không được đem con chó vào đây mà.

– Con chó nào hả anh George? Có con chó nào đâu?

George bước nhanh tới, nắm lấy vai và đẩy Lennie lăn ngửa ra. Nó thò tay lôi con chó giấu ở bụng Lennie ra.

Lennie ngồi phắt dậy:

– Đưa nó cho tôi đi, anh George.

– Mày đứng dậy ngay lập tức và đem nó trả vào ổ. Nó phải ngủ với mẹ nó. Bộ mày muốn giết nó sao? Nó vừa mới sinh chiều hôm qua mà mày đã lôi nó ra khỏi ổ rồi. Mang trả ngay, nếu không tao sẽ nói với Slim không cho mày nữa đâu.

Lennie chìa hai tay ra năn nỉ:

– Đưa nó cho tôi đi, anh George, tôi sẽ mang trả mà. Tôi đâu có định hại nó, thật mà anh George. Tôi chỉ muốn nựng nó chút xíu thôi.

George trả con chó lại.

– Được rồi. Đem trả ngay nó đi và đừng lôi nó ra khỏi ổ nữa. Mày đừng có làm thế nữa mà nó chết đấy, biết không?

Lennie biến ra khỏi phòng.

Slim từ nãy không nhúc nhích. Gã thản nhiên nhìn Lennie bước ra và nói:

– Trời, thật nó như tuồng trẻ con, phải không?

– Ờ đúng như trẻ con vậy. Mà nó cũng chẳng khôn ngoan gì hơn một đứa con nít, chỉ trừ nó khỏe như vâm thôi. Tôi đánh cuộc là đêm nay nó không ngủ trong này đâu. Nó ngủ dưới kia kìa, trong chuồng ngựa, ngay sát ổ chó ấy. Nhưng thôi… mặc xác nó. Nó không thể làm gì bậy bạ ở dưới đó đâu.

Màn đêm gần như buông phủ xuống hoàn toàn. Lão Candy, người làm tạp dịch, bước vào và tiến thẳng đến giường. Con chó già bước theo nặng nhọc!

– Chào bác Slim, bác George. Hai bác không chơi ném móng ngựa à?

Slim nói:

– Chiều nào cũng chơi chán lắm.

Candy tiếp:

– Có bác nào còn chút uýt-ky không. Tôi bị đau bụng đây.

Slim nói:

– Làm gì có. Nếu có thì tôi đã nhấm nháp chơi, chẳng chờ đau bụng gì cả.

Candy nói:

– Tôi đau bụng quá. Cứ ăn củ cải là bị. Trước khi ăn, tôi đã tính thế nào cũng bị rồi.

Từ ngoài sân tối om, gã Carlson to lớn đi vào. Hắn đi thẳng về phía cuối buồng và bật ngọn đèn có chụp ở đằng kia. Hắn nói:

– Trong này tối hơn cả âm ty. Trời, thằng đen nó ném móng ngựa cừ quá!

Slim nói:

– Nó thì cừ rồi.

Carlson nói:

– Khỏi nói! Với nó thì đừng có hòng mà thắng.

Nó ngừng lại hít hơi, vừa hít vừa hạ tầm mắt xuống con chó già.

– Trời, con chó hôi quá. Tống nó ra ngoài đi, cụ Candy à? Không thấy cái gì hôi hơn là mùi con chó già. Đuổi nó ra thôi.

Candy lăn ra phía mép giường. Lão chìa tay vuốt ve con chó già và chống chế:

– Tôi ở với nó lâu quá rồi thành ra chẳng thấy mùi gì cả.

Carlson nói:

– Thôi đi cha, tôi không thể chịu nổi nó ở đây đâu. Nó đi rồi cũng hãy còn mùi cho mà xem!

Nó bước nặng nề lại gần con chó và ngắm nghía:

– Nó rụng răng hết rồi. Nó lại liệt nữa. Nó chả ích lợi gì cho bác đâu. Nó cũng chẳng làm được gì cho chính nó nữa. Tại sao bác không giết quách nó đi cho rồi hả?

Lão già vặn người, có vẻ khó chịu.

– Ô… Trời! Tôi nuôi nó lâu lắm rồi. Từ hồi nó còn bé xíu kia. Tôi chăn cừu cùng với nó đấy.

Lão nói, giọng kiêu hãnh:

– Thấy nó bây giờ thì các anh không tin, nhưng thực là tôi chưa thấy con chó bẹc giê nào hay hơn nó.

George nói:

– Ở Weed, tôi biết một người có con chó giống giữ nhà mà lại chăn cừu được. Chính mấy con chó giống khác dạy nó.

Carlson không phải là người dễ bị đánh lạc ý:

– Cụ Candy à, con chó già này nó rên rỉ suốt ngày đêm. Nếu cụ lôi ra vẩy một viên đạn vào ngay giữa gáy nó, – y cúi xuống và chỉ vào gáy con chó – đúng ở chỗ này này, nó đâu có đau đớn gì.

Candy nhìn mọi người một cách thiểu não. Lão nói nhỏ nhẹ:

– Không, không, tôi không thể làm như vậy. Tôi nuôi nó từ lâu lắm rồi.

Carlson nhắc lại:

– Để nó sống, nó còn khổ nữa. Và nó hôi thối như ma ấy. Hay là thế này. Để tôi bắn hộ cho cụ. Như thế cụ khỏi phải làm lấy.

Candy chìa chân ra khỏi giường. Lão run run vuốt những sợi râu trắng ở hai bên má. Lão nói nhỏ nhẹ:

– Tôi quen với nó quá rồi. Tôi nuôi nó từ khi bé tí kia.

Carlson nói:

– Cụ giữ nó sống là cụ hại nó. Cụ nghe đây, con chó cái của Slim vừa mới đẻ xong. Tôi cam đoàn Slim thế nào cũng biếu cụ một con để nuôi, phải không Slim?

Slim từ nãy vẫn im lặng ngắm con chó già. Y nói:

– Ừ, cụ thích thì tôi xin biếu cụ một con chó con đấy.

Rùng mình một cái, y như lấy lại thói quen nói lưu loát:

– Carlson nói phải đấy cụ Candy à. Con chó này sống hết nổi rồi. Nếu tôi già nua và tàn tật, tôi cũng mong là có kẻ nào vẩy cho tôi một phát súng.

Candy nhìn hắn với tia mắt thất vọng bởi vì những lời của Slim có tính cách như hiệu lệnh. Lão nài thêm:

– Như vậy chắc gì không làm cho nó đau đớn. Tôi vẫn thích được chăm sóc nó.

Carlson nói:

– Như cách tôi giết nó, nó sẽ không thấy đau đớn gì đâu. Tôi để súng đúng chỗ này này – hắn giơ chân chỉ – đúng ngay giữa gáy. Nó chưa kịp rùng mình nữa kia.

Candy nhìn từng người một cầu cứu. Một gã thợ cày trẻ tuổi bước vào. Gã còng hai vai thõng xuống và nhấn gót nặng nề như là mang một bao thóc vô hình vậy. Gã tiến về phía giường để mũ lên hòm. Rồi gã với trên hòm một tờ tạp chí, chìa dưới ánh đèn ở trên bàn. Gã hỏi:

– Slim, tôi đã đưa anh coi cái này chưa nhỉ?

– Coi gì?

Gã trẻ tuổi lật trên trang ở phần cuối tạp chí rồi đặt lên bàn và lấy ngón tay chỉ:

– Đây này, đọc đi.

Slim cúi xuống. Gã trẻ tuổi tiếp:

– Đọc lớn lên cùng nghe nào.

Slim đọc chậm rãi:

– “Thưa quý báo, tôi là độc giả của quý báo đã từ sáu năm nay và tôi thấy rằng quý báo hay hơn hết trên thị trường. Tôi thích những chuyện của Peter Rand. Y thật là cừ khôi. Xin quý báo hãy cho độc giả những chuyện khác nữa như Người kỵ sĩ áo đen. Tôi rất ít viết thư. Tôi chỉ chợt có ý tưởng nói để quý báo biết rằng đối với quý báo, độc giả bỏ ra mười đồng mua một số thật là đáng đồng tiền.”

Slim ngước mắt hỏi:

– Có gì lạ đâu mà đọc?

Whit nói:

– Cứ tiếp đi, đọc cái tên ở dưới xem.

Slim đọc:

– “Xin chúc quý báo may mắn. William Tenner”.

Hắn lại nhìn Whit:

– Rồi sao có gì lạ đâu?

Whit trịnh trọng gập tờ báo lại.

– Anh không nhớ Bill Tenner sao? Nó mới làm ở đây chừng ba tháng thôi.

Slim nghĩ ngợi…

– Một gã nhỏ thó phải không? Y lái máy bừa chớ gì?

Whit thốt kêu:

– Phải đấy, chính nó đấy.

– Anh bảo là nó viết thật sao?

– Đúng mà. Một bữa, cả Bill với tôi hai đứa ở đây này. Nó mới mua một số vừa phát hành. Nó xem và nói: “Tôi có viết một bức thư, không biết họ có đăng ở số này không?” Nhưng số ấy không có. Bill bảo: “Có lẽ họ giữ lại đăng sau,” và đúng là bây giờ họ đăng vậy. Xem đấy.

Slim nói:

– Có lẽ phải. Chắc là bức thư của nó đấy.

George chìa tay ra để lấy tờ báo.

– Cho tôi xem một chút.

Whit lật tờ báo, chỗ bức thư, nhưng không để ai cầm cả. Gã lấy ngón tay trỏ chỉ vào bức thư. Rồi gã cẩn thận để tờ báo lên trên mặt thùng. Gã nói:

– Không hiểu thằng Bill đã đọc thấy chưa? Nó cùng làm với tôi ở ruộng đậu. Hai đứa tôi đều lái máy bừa. Bill nó tốt lắm.

Carlson không để cho câu chuyện làm lãng trí. Nó vẫn ngắm con chó già. Candy nhìn Carlson bối rối. Cuối cùng Carlson nói:

– Cụ mà chịu, thì tôi làm cho nó hết khổ ngay tức thì. Nó chết là hết chuyện. Nó thân tàn ma dại quá rồi. Nó không ăn được, lại còn mù lòa, mà bước đi mỗi bước lại nhức nhối đau đớn.

Candy nói với chút ít hi vọng:

– Nhưng bác đâu có súng.

– Khỏi lo. Tôi có khẩu Luger. Nó không đau đâu mà.

Candy nói:

– Để mai vậy. Đợi tới mai xem.

Carlson nói:

– Ích gì đâu.

Hắn đi về phía giường, lôi cái sắc để dưới gầm. Và lấy ra khẩu súng Luger.

– Làm phứt đi cho rồi. Đâu cũng thối chết thế này làm sao mà ngủ được.

Hắn nhét khẩu súng phía sau.

Candy nhìn chằm chằm Slim, hi vọng gã có phản đối gì chăng. Nhưng Slim im lặng. Candy thất vọng, cuối cùng lão khẽ nói:

– Được rồi… Đem nó đi.

Lão không dám nhìn con chó nữa. Lão nằm dài ra giường, khoanh tay dưới đầu và ngắm trần nhà.

Carlson lôi trong túi ra một cái dây tròng. Hắn cúi xuống và luồn sợi dây qua cổ con chó. Tất cả mọi người, trừ lão Candy, đều nhìn hắn. Hắn nói dịu dàng:

– Lại đây, lại đây đi, cưng.

Và nó quay qua nói với Candy, như ngỏ ý xin lỗi:

– Nó không đau đâu.

Candy nằm yên và không trả lời. Carlson kéo cái dây tròng:

– Đi nào, cưng.

Con chó già gượng nhổm dậy, nặng nhọc bước theo sợi dây khẽ kéo nó.

Slim nói:

– Carlson.

– Hả?

– Biết cách làm rồi chứ?

– Anh nói sao?

Slim vắn tắt:

– Mang cái cuốc đi.

– Ừ, được rồi, tôi hiểu mà.

Hắn dắt con chó vào khoảng tối. George bước theo để đóng cửa và nhẹ nhàng cài then. Candy vẫn nằm cứng người trên giường và nhìn lên trần nhà.

Slim cao giọng:

– Một con lừa kéo xe của tôi bị trầy móng. Phải bôi dầu cho nó mới được.

Giọng nó kéo dài và lạc lõng. Bên ngoài hoàn toàn im lặng.

Tiếng chân Carlson bước tắt dần. Sự im lặng xâm chiếm căn phòng và kéo dài lê thê.

George khôi hài:

– Tôi đánh cuộc là thằng Lennie đang ở trong chuồng ngựa dưới kia với con chó con đây. Bây giờ có chó rồi, nó không thèm về đây nữa đâu.

Slim nói:

– Cụ Candy à, đàn chó cụ muốn bắt mấy con cũng được.

Candy không trả lời. Căn phòng lại im lìm. Sự im lặng từ ngoài bóng đêm lan vào và xâm chiếm nhà trại. George nói:

– Có ai đánh bài không?

Whit nói:

– Đánh với anh vài ván có lẽ hay đấy.

Hai người ngồi xuống bàn, đối diện nhau dưới đèn, nhưng George không chia bài. Nó bồn chồn lấy tay bật góc các quân bài và tiếng kêu lách tách khiến mọi người trong phòng đều nhìn dồn về nó, làm nó ngừng tay lại. Căn phòng lại rơi vào im lặng. Một phút trôi qua. Rồi một phút nữa. Candy, nằm dài bất động nhìn lên trần nhà. Slim nhìn lão một lát rồi xòe tay ra ngắm, tay này hắn nắm lấy tay kia và giữ im. Sau đó, chợt có tiếng rúc rích ở dưới cửa làm mọi người có dịp khoan khoái cúi nhìn xuống sàn nhà. Chỉ mình lão Candy vẫn tiếp tục ngắm trần nhà. George nói:

– Chắc có chú chuột nào ở dưới đây. Phải đặt bẫy mới được.

Whit nổ bùng:

– Trời ơi! Sao lâu dữ vậy. Mà sao anh không chia bài đi? Bảo đánh bài mà sao kì vậy?

George xếp các quân bài thành cỗ và ngắm nghía mặt lưng. Sự im lặng lại xâm chiếm căn phòng.

Từ xa, một tiếng nổ vang lên. Mọi người đều vội nhìn lão già. Ngần ấy cái đầu quay về lão.

Lão vẫn nhìn lên trần nhà trong một lát. Rồi lão từ từ xoay nằm nghiêng, mặt ngoảnh vào tường và vẫn giữ im lặng. George trang bài thật mạnh rồi chia. Whit kéo về mình một tấm bảng ghi điểm và sắp đặt các quân bài.

Whit nói:

– Cả hai anh đến đây, định làm thật ở trại này đấy chứ?

George hỏi:

– Sao anh hỏi vậy?

Whit phá lên cười:

– Hừ, các anh tới đây nhằm ngày thứ sáu. Còn phải làm việc hai ngày nữa mới tới chủ nhật mà.

George nói:

– Tôi vẫn không hiểu tính thế là thế nào?

Whit cười rộ:

– Anh mà làm mướn lâu năm trong các nông trại lớn thì biết liền. Thằng cha nào muốn tới xem cho biết nước biết cái ở một trại nào thường tới chiều thứ bảy, ba bữa ngày chủ nhật và sáng thứ hai ăn lót lòng xong, nó có thể cuốn gói đi mà đếch phải làm gì cả. Còn các anh, các anh lại tới nhận việc trưa thứ sáu. Như vậy các anh phải làm việc một ngày rưỡi, dù anh muốn tính sao mặc lòng.

George nhìn thẳng vào mặt hắn:

– Chúng tôi định làm việc ở đây trong ít lâu. Hai đứa tôi định kiếm một ít tiền.

Cửa khẽ mở và người mã phu thò đầu vào. Một cái đầu bẹt của người mọi, còn in dấu vết sự đau khổ và đôi mắt nhẫn nhục.

– Bác Slim à!

Slim, từ nãy vẫn chăm chú nhìn lão Candy, quay mắt lại.

– Hả? A! Crooks. Cái gì vậy?

– Bác bảo tôi hâm dầu để bôi chân lừa. Dầu nóng rồi.

– Ồ! Thật vậy hả Crooks. Tôi ra làm ngay cho nó đây.

– Bác Slim à, bác có thích thì tôi làm giúp bác cũng được.

– Không, tôi làm lấy được rồi.

Hắn đứng dậy. Crooks nói:

– Bác Slim à.

– Hả?

– Cái anh chàng to bự mới đến ấy mà, gã đang vần lũ chó con trong chuồng ngựa đấy.

– Ờ, không sao đâu. Tôi có cho gã một con đấy.

Crooks nói:

– Tôi tin cho bác hay vậy thôi. Gã lôi chúng ra khỏi cũi mân mê hoài. Sợ hại cho chúng.

– Không sao đâu? Nào ta đi nhỉ!

George ngước mắt lên:

– Anh Slim à, nếu thằng quỷ ấy nó làm tới, anh cứ tống cổ nó ra ngoài.

Slim bước ra với người mã phu.

George chia bài và Whit nhặt các quân bài lên xem.

Whit hỏi:

– Anh thấy con bé rồi chứ?

– Con bé nào?

– À, con vợ mới cưới của Curley ấy.

– Ờ, có thấy.

– Vậy cô ả chưa tới lân la ở đây sao?

– Tôi mới thấy sơ sơ thôi.

Whit đặt các quân bài xuống với một cử chỉ đầy ý nghĩa.

– Hừ, anh cứ ở đây ít lâu và mở mắt ra mà coi. Anh sẽ thấy ngay. Cô ả không giấu giếm gì đâu. Tôi chưa từng thấy thế bao giờ. Suốt ngày chỉ lo đưa tình với mọi người thôi. Tôi đánh cuộc là cô ả đưa tình cả thằng mã phu nữa. Bố tôi cũng không hiểu cô ả muốn gì.

George hỏi có vẻ dửng dưng:

– Từ khi có ả về đây đã xảy ra mọi lộn xộn nào chưa?

Rõ ràng là Whit chẳng chú ý tới mấy quân bài. Hắn đặt bài xuống và George xếp các quân bài vào cỗ. George dàn các quân bài như thường lệ, bảy quân hàng dưới, sáu quân lên trên, và trên hết năm quân nữa. Whit nói:

– Tôi hiểu anh định nói gì rồi. Chưa, chưa xảy ra chuyện gì cả. Y như là thằng Curley nó chứa bom trong nhà nhưng cho đến bây giờ chưa nổ. Mỗi khi có gã nào ở đây là cô ả mon men lại ngay. Cô ả làm bộ kiếm Curley hay quên cái gì đấy và đến tìm. Y như là cô ả không thể thiếu hơi đàn ông. Curley thì nhắng cả lên như đỉa phải vôi nhưng tới giờ thì vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.

George nói:

– Thế này rồi có nhiều trò lắm! Nhất định là có chuyện rắc rối vì cô ả cho mà xem. Đó là cái bẫy giương sẵn cho cha nào khoái vô khám. Thằng cha Curley vậy là có đủ lễ bộ. Một cái trại như thế này với hàng tá người, đâu phải là chỗ cho đàn bà, nhất là một cô ả như vậy.

Whit nói:

– Anh có tính gì thì tối mai cùng xuống tỉnh với tụi này.

– Sao? Có gì ở dưới đó? Như thường lệ thôi. Chúng mình kéo đến mụ Suzy. Nhà mụ ác lắm. Mụ ta thật tức cười… luôn luôn có sẵn một kho chuyện tiếu lâm. Như thứ bảy trước, khi cả bọn vừa tới hiên, mụ Suzy ra mở cửa và hô: “Ê, xin mời quý vị phu nhân mặc áo choàng vào, có ông Cảnh-sát-trưởng”. Mụ lại không tục tằn. Nhà mụ ta có năm em.

George hỏi:

– Bao nhiêu cái khoảng ấy?

– Hai đồng rưỡi. Nhậu một ly hai mươi lăm xu. Có cả ghế phô tơi đàng hoàng lắm. Nếu cha nào không thích ngủ với em út, có thể ngồi hàng giờ nhậu hai hay ba ly gì đó với mụ ta cũng mặc kệ. Mụ ta không kiếm chuyện và nếu mình không chơi thì thôi mụ cũng chẳng tống mình ra đâu.

– Có lẽ tôi cũng đến xem cho biết.

– Hẳn rồi. Cứ tới mà xem, tôi cam đoan là nhộn lắm… mụ ta kể chuyện tiếu lâm suốt buổi. Có bữa, mụ nói: “Tôi biết có chỗ chỉ trải một tấm thảm trong nhà và kiếm một cái đèn hàng mã ba xu, đặt trên máy hát là đủ để rêu rao là mình mở phòng trà.” Mụ muốn ám chỉ nhà mẹ Clara đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.