Mình thử yêu nhé, Cleo?
Chương 53
“Chào cậu, là tớ đây.” Ngay khi nghe tiếng hắn qua điện thoại, bụng Cleo lại có cảm giác chộn rộn như thường lệ. “Nghe này, tớ muốn nhờ cậu một việc.”
Cleo ngập ngừng; liệu cô còn muốn giúp hắn không? Từ lúc rời Norfolk sau đám tang, hắn và Honor liên tục đi đi về về. Trên tờ Daily Mail hôm qua có hình hai người tham gia một buổi trình diễn thời trang danh tiếng ở Knightsbridge. Honor trông thật lộng lẫy trong chiếc váy lụa bóng đỏ tươi kiểu nàng tiên cá làm nổi bật những đường cong đặc trưng của cô. Johnny mặc bộ đồ hàng hiệu. Báo chí trích dẫn lời Honor: “Hy sinh à? Hy sinh cái gì? Tình yêu là tất cả và chưa bao giờ tôi thấy hạnh phúc như lúc này!”
Nhờ đọc mẩu tin đi kèm, Cleo biết được rằng Honor Donaldson đã từ chối một hợp đồng quảng cáo cho một chiến dịch mỹ phẩm lớn trị giá nhiều triệu đô la vì cô sẽ phải tới Venezuela xa Johnny ba tháng liền. Giải thích cho quyết định này, Honor nói, “Chính áp lực công việc đã khiến chúng tôi chia tay lần trước. Chúng tôi sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa. Ở bên nhau quan trọng hơn nhiều so với số tiền bạn có được trong ngân hàng.”
Điều đó rõ ràng là đúng, nhưng đọc chẳng trôi hơn tí nào. Có gì đó trong sự hạnh phúc của người khác, – ừm, là hạnh phúc của Johnny và Honor – làm cô thấy khó mà chịu nổi. Dù sao thì, quay lại thực tế nào. Cleo gắng hết sức mình. “Giúp gì cơ?”
Trừ khi… sẽ thật tuyệt nếu hắn gọi để nói chuyện giữa hắn với Honor đã kết thúc và hỏi xem liệu cô có thể qua đó giúp hai người đóng đồ cho cô ta được không.
Trời đất, được vậy thì thật là tuyệt.
Johnny nói, “Tối nay cậu có bận gì không?”
Hừm, cái kiểu câu hỏi thế này, kiều mà ta sẽ phải hứa trước khi biết mình phải làm gì. Cô không muốn bị rơi vào tình thế oái oăm cũ rích đó.
Cleo cẩn trọng nói, “Cậu muốn tớ giúp gì cơ?”
“Chuyện là thế này, cô Clarice đang ở nhà tớ. Cô đến chơi vài ngày. Về tinh thần thì cô tớ vẫn ổn, nhưng sức khoẻ thì không được tốt và tớ được mời đến một buổi khai mạc triển lãm tối nay và họ sẽ quyên tiền từ thiện… tớ hứa là sẽ giúp và tớ không muốn họ phải thất vọng.”
Ra là vậy đấy. Cơ bản là cô sẽ như Cô gái lọ lem phải ờ nhà trong khi hắn và Honor thướt tha tới bữa tiệc của Hoàng tử.
“Tức là cậu muốn tớ trông cô cậu.”
“Chỉ vài tiếng thôi. Khoảng nửa đêm tớ sẽ về. Nhưng là nếu cậu muốn thôi. Nếu cậu bận thì cũng không sao,” Johnny nói. “Tớ sẽ nhờ người khác.”
Cleo ngập ngừng; theo như cách trí óc cô được lập trình thì cô sẽ không thể từ chối lời nhờ vả của mọi người. Đó là gen di truyền hay gì đó; hoặc là cô không hề ngại ngần giúp người ta hoặc là cô không thể giúp được.
Hơn nữa, thực ra thì tối nay cô cũng không có kế hoạch gì cả. Đắp mặt hay ăn cả một gói khoai tây lớn có lẽ không được coi là kế hoạch.
“Thôi được, tớ sẽ giúp. Mấy giờ cậu muốn tớ sang?”
Trong một lúc không thấy tiếng trả lời, cô không biết có phải điện thoại đã ngắt không. Rồi Johnny nói, “Thật à? Tuyệt quá, cậu đúng là vị cứu tinh. Tám giờ có được không?”
Hắn đã đến cứu cô khi cô rơi xuống mương. Tất nhiên cô phải giúp lại hắn rồi. Mà nhỡ lại vui thì sao. Cố tỏ vẻ tươi tỉnh, Cleo nói, “Không sao. Tám giờ nhé.”
“Ôi, hoan hô, chị tới rồi, chị vào đi, cảm ơn chị nhiều lắm vì đã nhận lời giúp bọn em.” Honor chào cô thân mật ngoài cửa và đẩy cô vào phòng khách. “Vào gặp cô Clarice này. Bà cô già đáng thương, cô ấy hơi kỳ quặc một chút nhưng cô ấy chỉ ở lại đây vài ngày thôi. Đây rồi, thế nhé!” Cô ta mở cử ra nói lớn, “Cô Clarice, đây là Cleo, chị ấy sẽ ở đây với cô tối nay, có tuyệt không?”
“Làm sao tôi biết được có tuyệt không? Cô ta có thể là sinh vật tẻ nhạt nhất trên trái đất.”
Được lắắắm.
“À, không đâu,” Honor nói. “Chị ấy dễ thương lắm, đây này.”
“Còn tôi thì kỳ quặc.” Bà cô của Johnny nhìn qua diềm trên của cặp kính lão. “Chủ yếu là do cô luôn gọi tôi là bà cô già đáng thương, và cư xử như tôi bị điếc đặc vậy.”
“Chào, thế nào rồi? Cảm ơn cậu đã giúp nhé.” Johnny ùa vào phòng, mặc áo khoác vào. Hắn gật đầu với Cleo, rồi với bà cô. “Cô ở nhà với Cleo sẽ ổn thôi. Có rượu whisky trong tủ và thức ăn trong tủ lạnh. Cứ lấy bất cứ thứ gì cậu thích. Bọn tớ sẽ không về muộn đâu.”
“Anh yêu, đeo giúp em cái này.” Honor tới bên Johnny giơ sợi dây chuyền vàng bản nhỏ ra. Vén tóc lên và quay cái lưng không chút tì vết lại phía hắn, cô ta chờ hắn đeo nó vào cổ mình.
“Được rồi, xong.” Hắn lùi lại.
“Chúng ta sẵn sàng đi rồi!” Honor nở nụ cười mà Cleo thấy quyến rũ chẳng khác gì con cóc bị ép bẹp gí, vẫy mấy ngón tay sơn sửa kiểu Pháp cẩn thận và nói, “Hẹn gặp hai người sau nhé. Chúc vui vẻ!”
Hai người ra khỏi nhà và Clarice khô khan đáp lại, “Chúc vui vẻ. Giá như tôi nhớ mang theo máy quay ngược thời gian.”
Bà ngót tám mươi tuổi, gầy như con mắm và da gần như trong mờ. Mái tóc bạc được buộc lại thành búi. Bà mặc áo trắng trơn, váy len xanh nhạt và áo khoác len xanh đậm hơn. Không trang điểm. Đôi mắt xám không bỏ qua cái gì. Mấy viên kim cương to tướng trên tai và một chiếc đồng hồ bằng thép to nặng trên cổ tay trái.
Cleo ngồi xuống đối diện bà. “Cháu rất tiếc về chuyện của chị cô.”
“Cảm ơn. Vầng.” Clarice gật nhẹ rồi đóng quyển sách trên đùi lại. Bà lấy chiếc kính lão không vành ra nói, “Đầu tiên là Lawrence, rồi Barbara. Giờ chỉ còn một người trong số bọn tôi thôi.”
“Cô có định ở đây lâu không?”
“Chỉ vài ngày thôi. Rồi sau đó quay lại nhà dưỡng lão.”
“Chỗ đó thế nào ạ?”
“Toàn người già thôi. Và họ cứ nối tiếp nhau chết.Chà, hay thật. Lại có thứ để nói chuyện.” Clarice thở dài.
“Nếu cô không thích nơi đó,” Cleo nói, “sao cô lại ở đó?”
“Ôi, có trời mới biết được. Đó là ý của Barbara, khi việc trông nom căn nhà trở nên quá sức bọn tôi. Mà chị ấy có vẻ thích nơi đó. Chị ấy còn thấy hạnh phúc khi ở đó.” Clarice dừng lại. “Tôi thì không nghĩ đó là thiên đường.”
“Vậy tại sao cô không chuyển đi?”
“Cái gì, bỏ chạy mà gia nhập đoàn xiếc à?” Cười nhẹ, Clarice nói, “Đáng tiếc là tôi cũng già yếu hom hem rồi, cô thấy đấy. Tôi bị đau tim, đau khớp, đau mắt, đủ mọi thứ. Đúng đấy, về già người ngợm liêu xiêu thế này cũng buồn cười đấy.” Bà nhún vai dừng câu chuyện. “Mà thôi, nói về tôi và cái bộ xương sắp rữa nát này đủ rồi. Sao chúng ta không nói về cái gì đó thú vị hơn nhỉ? Johnny bảo tôi cô là tài xế…”
Hai tiếng tiếp theo trôi vèo vèo. Trái ngược với dự đoán, Cleo thực sự rất thoải mái. Clarice có thể già yếu hom hem thật, nhưng bà rất thú vị, sắc sảo và sống sượng như Paul O’Grady[1] , với khiếu hóm hỉnh đến tinh quái.
[1] Diễn viên hài, người dẫn chương trình nổi tiếng của Anh.
Trước thì hơi sợ phải ở với bà cô cả buổi tối, giờ cô thấy mừng vì đã nhận lời qua đây. Clarice hỏi đủ thứ và có những lời nhận xét chua cay. Bà cũng nói về gia đình mình và kể những chuyện rất hay về Johnny hồi bé.
“Hồi nó… sáu hay bảy tuổi gì đấy, nó có đến nhà tôi chơi. Lúc tôi đang chở nó thì bất ngờ một con chuột chạy qua chân tôi. Thiếu chút nữa thì gây tai nạn! Thế mà thằng Johnny nó nói, “Ôi không, cháu quên là con Harry vẫn đang ở trong túi. Khổ thân Harry, nếu mình mà gây tai nạn thì nó chết mất.”
Bà cô này đúng là hết thuốc chữa, nhưng chỉ cần nhắc tới Johnny là đủ khiến lồng ngực bà phập phồng hào hứng. Nén cười, Cleo nói, “Chuyện đó cũng suýt xảy ra với cháu. Cháu có một ông khách ngồi đằng sau, đang đi trên đường quốc lộ M5 thì ông ta nói, ‘Giờ đừng lo lắng quá nhé, cô Quinn, nhưng tôi phải cảnh báo cô là con rắn của tôi đang trườn tới cần số của cô đấy.’”
“Ha!” Clarice tí nữa thì làm đổ cốc whisky pha nước. “Trước đây tôi cũng có một đồng nghiệp như vậy.”
“Có điều đó là con rắn thật.” Rùng mình nhớ lại lần đó, Cleo nói, “Và cháu còn đang chạy với tốc độ một trăm ba mươi cây số ở làn đường ngoài cùng nữa chứ.”
Clarice uống một ngụm rồi lim dim nhìn cô. “Quinn… Quinn… thú vị thật. Có phải cô kém Johnny vài tháng không?”
Cleo gật đầu. “Đúng rồi ạ.”
“Hừm. Sinh nhật cuối tháng Tám đúng không?”
Ơ, hơi đáng sợ. Có phải bà là thầy bói không. “Vâng, đúng rồi ạ,” Cleo nói. “Hai nhăm tháng Tám. Sao cô biết ạ?”
Clarice trông có vẻ hài lòng. “Chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi, cháu ạ.”
“À, ở lễ tang của bác Lawrence. Cháu nhìn thấy cô ở đấy, và trong quán Hollybush sau đó, nhưng chúng ta chưa có cơ hội nói chuyện…”
“Không, không phải lúc đó. Nhiều năm trước cơ.” Clarice thích chí nhìn cô. “Thôi được rồi, hơi bất công cho cô. Cô không nhớ được đâu. Thực tế là mình gặp nhau trước khi cô ra đời.”
Cleo ngập ngừng; giờ hai người đang tha thẩn trong một thế giới kỳ quặc. Cô thận trọng nói, “Cháu không hiểu.”
“Hồi đó tôi xuống thăm Lawrence và gia đình ông ấy. Độ ấy là giữa tháng Tám và người ta đang tổ chức hội chợ mùa hè trên bãi cỏ làng. Ngày hôm đó nắng đẹp,” Clarice nhớ lại. “Rất nóng. Tôi đang bế Johnny trên tay còn thằng bé cứ giật cái mũ che nắng ra khỏi đầu.”
Hình ảnh Johnny đội mũ cốt tông che nắng thật hay ho. Cleo nói, “Cô kể tiếp đi.”
“Tôi đang ngồi với mẹ Johnny thì có một người đàn ông tới gần.Vợ anh ta mang thai và đang khó ở, bởi vì cô ấy sắp sinh rồi nhưng đứa bé trong bụng thì không còn đạp nữa. Thực tế là cả hai người lo quýnh lên và sợ phát ốm, nhưng bởi vì hôm đó là ngày nghỉ nên không có bác sĩ nào trực cả. Và họ sợ là có chuyện không hay đã xảy ra với đứa bé. Nên tôi nhận lời đến khám cho vợ anh ta.”
Cleo cuối cùng cũng liên hệ ra. “Bởi vì cô là bác sĩ.”
“Tôi là bác sĩ tư vấn sản khoa,” Clarice sang sảng chỉnh lại cô. “Và tên của đôi vợ chồng đó là Quinn. Bọn tôi về nhà họ ở phía bên kia bãi cỏ và tôi khám cho mẹ cô, tôi vẫn còn nhớ tên mẹ cô vì nó trùng với tên thư ký của tôi hồi đó. Và tôi đã trấn an được Belinda rằng cô vẫn còn sống. Thực tế là tôi đã đánh thức cô dậy và cô bắt đầu đạp như một con lừa. Bố mẹ cô an tâm hơn. Bố mẹ cô mong chờ cô lắm, cô biết không. Chuyện là thế đấy.” Hài lòng, Clarice nói, “Và khoảng một tuần sau, Lawrence gọi điện báo cho tôi biết là Belinda Quinn đã sinh một bé gái khoẻ mạnh. Nên tuy cô và tôi có thể chưa nói chuyện với nhau bao nhiêu, nhưng tôi đã kích một cú ra trò cho cô đạp đấy, và cô đạp lại tôi, có vẻ như… ôi trời ơi!” Bà dừng ngay lại. “Cô bé của tôi, cô khóc đấy à?”
Ngượng ngùng, Cleo lắc đầu. “Không, không phải đâu…” Cleo lấy mu bàn tay lau nước mắt trên má. “Vâng, chỉ một chút thôi ạ…”
“Chà, tôi nghỉ hưu lâu rồi nhưng cũng nhìn ra đó là nước mắt đấy. Tôi xin lỗi, cô bé, tôi có nói gì sai không? Tôi không cố ý làm cô buồn đâu.”
“Không sao đâu ạ, cháu ổn mà.” Cleo gượng cười. “Xin lỗi cô. Mẹ cháu mất lúc cháu mười một tuổi, nên cháu rất vui khi nghe cô kể chuyện về mẹ cháu.”
“Mẹ cô là người tốt. Rất dễ chịu. Tôi rất vui vì đã giúp được họ. Thôi nào, cô vào bếp lấy giúp tôi pho mát và bánh bích quy nhé. Rồi ta tiếp tục nói chuyện về cô. Ồ, đây nữa…” Viên kim cương lấp lánh trên ngón tay viêm khớp của Clarice khi bà giơ chiếc cốc ra. “Rót cho tôi thêm chút rượu whisky nhé.”
Johnny và Honor trở về ngay trước nửa đêm.
“Bọn cháu về nhà rồi!” Honor nói, và tim Cleo chùng xuống, bởi vì cô ta nói như thật vậy. Ravenswood bây giờ là nhà của cô ta, và cô ta với Johnny đã thành một cặp chính thức. Một cặp tình nhân vàng tuyệt vời có đủ mọi thứ.
Johnny nhìn hai người từ cửa vào. “Mọi chuyện ổn chứ ạ?”
“Hoàn hảo. Một buổi tối miễn chê.” Vỗ tay Cleo, Clarice nói, “Trông người già mà được như thế thì không thể đòi hỏi gì hơn.”
Hắn cười nhẹ. “Tốt quá.”
“Còn hai cháu thì sao?”
“Cũng tốt ạ.” Johnny nhún vai. “Buổi tối thành công. Mấy bức tranh thì… rất thú vị.”
“Phong cách hiện đại,” Honor xen vào. “Cơ bản là, nó trông như được một lũ khỉ say rượu vẽ ra ấy. Màu bắn tung toé. Nhưng bọn cháu quyên góp được một đống tiền, chuyện đó mới đáng kể. Rồi, cháu lên giường đây. Chúc mọi người ngủ ngon! Hẹn gặp cô sau, cô Clarice!” Cô ta hôn gió rồi lên gác nghỉ.
Clarice nói khô khốc, “Hẹn gặp cô sau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.