Mấy ngày liền, cái đầu tôi như chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Ban ngày thì dùng những câu văn dễ hiểu chính xác để viết nội dung đề xuất thực hiện.
Đến tối lại dùng những câu chữ mềm mại viết “Diệc Thứ và Kha Tuyết”.
“Ngày mùa đông khi cô quay người đi khỏi, bầu không khí bỗng lạnh lẽo lạ thường, dường như bóng lưng nàng đã mang theo mọi hơi ấm. Còn tôi, giọt nước mắt không biết trào ra từ lúc nào cũng nhanh chóng đóng băng trong lòng.”
Đây là những câu văn chỉ tới tối tôi mới viết ra được.
Nếu lúc ban ngày tôi sẽ không lấy việc người yêu bỏ đi làm lý do cho chuyện mùa đông lạnh lẽo hơn lúc bình thường, tôi sẽ chỉ suy luận thành hiện tượng LaNina khiến mùa đông lạnh hơn.
Còn thời gian tôi ngồi trong quán cà phê cũng vừa khéo là giai đoạn thay đổi giữa ngày và đêm.
Mấy hôm nay cô gái học nghệ thuật đều đến sớm hơn, nếu thấy tôi cô ấy sẽ ngoắc tay gọi, nếu không thấy, tôi cũng sẽ chủ động ngồi xuống vị trí đối diện với cô ấy.
Nếu cô ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc cúi đầu vẽ tranh, tôi lại lấy đề xuất thực hiện từ trong cặp tài liệu ra, tiếp tục làm việc.
Thi thoảng chúng tôi lại trò chuyện với nhau vài câu, đề tài thường xoay quanh thế giới nghệ thuật của cô ấy.
Nói cũng lạ, một khi nói chuyện với cô ấy, suy nghĩ thường hay chuyển sang trạng thái “Diệc Thứ và Kha Tuyết.”
Sau khi về nhà, tôi lại tự nhốt mình trong phòng, ngồi trước máy tính.
Trước tiên là rũ bỏ cảm giác nặng nề do lúc ban ngày phải sử dụng nhiều câu chữ logic, chuẩn bị viết tiểu thuyết.
Hành động này cũng như võ sĩ từ chiến trường trở về cởi áo giáp trên người, bắt đầu mài mực vẽ tranh.
Nếu mệt mỏi thì vươn vai vươn eo hoặc nhìn vào vách tường, đờ người ra.
Căn phòng của tôi trang trí theo phong cách đạo gia, dùng thuyết vô vi làm nguyên tắc, vì vậy trên tường không có bất cứ thứ gì.
Trừ khi muốn uống nước, nếu không tôi sẽ khôi rời máy tính.
Đứng dậy ra khỏi phòng, thấy Đại Đông và Tiểu Tây đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Đại Đông mặt mày rầu rĩ, gương mặt Tiểu Tây lại như vừa đọc được tin về tai nạn hàng không trên báo.
Bước chân tôi nhẹ nhàng chậm rãi, đến gần cái tủ lạnh
“Này.” Lúc tôi đang cầm cốc cà phê đi về phòng, Đại Đông gọi tôi lại: “Ngồi xuống đây xem ti vi.”
“Tớ phải về phòng viết tiểu thuyết.” Tôi không ngừng chân.
“Giờ không cần viết tiểu thuyết, ra xem tivi đi.” Đại Đông nhìn tôi nói.
“Vì sao, anh lại muốn gây trở ngại, cho ý chí tự do, của người khác thế?” Tiểu Tây nhìn Đại Đông nói.
“…” Tôi nhìn Đại Đông và Tiểu Tây, không biết nên nói với ai.
“Đâu có, anh chỉ…” Đại Đông xoa xoa hai tay, nói lúng ta lúng túng. “Chỉ khuyên cậu ấy đừng làm việc quá mệt mỏi, chuyện viết tiểu thuyết cứ từ từ, thi thoảng ra xem tivi nghỉ ngơi đôi chút.”
“Chẳng phải cậu luôn bảo tớ phải…”
Đang lúc tôi nói chuyện lại thấy Đại Đông lắc đầu với tôi, đồng thời vươn ngón trỏ tay phải lên.
Ý cậu ấy chắc là có thể giảm tiền thuê nhà một ngày?
“Phải chăm sóc thân thể cho tốt à? Thế nên tớ quyết định nghe theo lời cậu, nghỉ ngơi xem tivi một chút.”
Phản ứng của tôi cũng không tệ lắm, lời nói như chiếc xe thắng gấp lại rồi đột nhiên rẽ phải.
Tôi ngồi giữa Đại Đông và Tiểu Tây, quay đầu sang nhỏ giọng hỏi Đại Đông: “Một ngày hả?”
Đại Đông gật đầu.
Tôi rất hài lòng, lại quay sang hỏi Tiểu Tây: “Sao em không tới đây hàng ngày.”
“Anh hoan nghênh, chưa chắc người khác đã hoan nghênh!” Tiểu Tây có vẻ rất oán hận.
“Nói bậy!” Đại Đông hét lớn. “Anh rất hoan nghênh em tới.”
“Giương buồm đi, là rời đất liền, chứ không phải hoan nghênh bãi cát.” Không ngờ Tiểu Tây đáp lại một câu thật thâm sâu.
“Anh…” Đại Đông đỏ bừng mặt, không nói thành lời.
“Thế thì lãng phí quá.” Tôi bật thốt.
Đại Đông và Tiểu Tây cùng quay đầu sang nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Cứ thế này đương nhiên lãng phí rồi, vì bọn họ có tranh chấp thế nào đi chăng nữa thì hôm nay tôi cũng chỉ cắt được tiền thuê nhà trong hôm nay.
Tốt nhất là hôm nào Tiểu Tây cũng tới, sau đó ngày nào cũng xảy ra một vụ cãi nhau nho nhỏ, như vậy tôi sẽ không phải nộp tiền thuê nhà nữa.
Có điều, đương nhiên tôi không thể kể nguyên do này ra cho họ được.
“Bộ phim Hàn này nội dung ra sao?” Tôi chỉ vào tivi.
Tính cách tôi là nếu nói nhanh quá làm lỡ lời, sẽ chuyển sự chú ý của mọi người đi.
“Nhân vật nam chính là người đã có vợ, nhân vật nữ chính yêu anh ta…” Đại Đông vừa chỉ vào tivi vừa nói. “Còn nhân vật nam phụ này yêu nhân vật nữ chính, giờ anh ta đang định ngăn cản nhân vật nữ chính chạy đi tìm nhân vật nam chính.”
Đại Đông kể rất chi tiết, nhưng tôi chỉ thuận miệng hỏi chứ không cảm thấy hứng thú gì.
“Chẳng lẽ em không có chút tự tôn nào sao?” Nhân vật nam phụ trong tivi giữ tay nhân vật nữ chính lại, vừa thở hổn hển vừa hỏi.
“Không, tự tôn là thứ duy nhất mà em có.” Nhân vật nữ chính quay đầu lại, thần sắc kiên quyết. “Thế nên thứ duy nhất mà em có thể vứt bỏ vì anh ấy cũng chỉ có tự tôn.”
“Ừ, câu này không tồi.” Đại Đông quay đầu sang bảo tôi. “Cậu phải học tập.”
“Hả.” Tôi đáp.
“Cảm xúc của em cũng như nhân vật nữ chính vậy.” Tiểu Tây đột nhiên mở miệng.
“Đừng nói linh tinh nữa.” Đại Đông nói.
“Người giương buồm đi đương nhiên không nghe thấy tiếng khóc của bãi cát rồi.” Tiểu Tây lại nói một câu thật thâm ảo.
Khuôn mặt Đại Đông lại bắt đầu đỏ lên, khuôn mặt Tiểu Tây vẫn như đọc được tin về tai nạn hàng không trên báo.
Còn tôi thì như vừa chui vào một phòng vệ sinh cực thối, không dám hít thở mạnh.
Xem ra tiền thuê nhà ngày hôm nay cũng chẳng dễ kiếm.
Có điều đã nhận tiền của người ta rồi giúp họ giải quyết tai uơng là chân lý, giả chết lúc gặp cảnh khó xử là chuyện thường tình của con người.
Tôi là người học khoa học, khi chân lý và nhân tình nảy sinh xung đột, luôn đứng về phía chân lý.
Vì vậy tôi giơ ngón tay lên “bụp” một tiếng, bật lon cà phê trong tay lên.
Ánh mắt Đại Đông và Tiểu Tây cùng bị tiếng vang đột ngột này thu hút.
“A…” Tôi uống một ngụm rồi nói: “Không muốn điều gì, chỉ muốn uống cà phê!” Rồi quay sang hỏi Đại Đông. “Chẳng phải cậu bảo tớ nghĩ một đoạn quảng cáo cà phê à? Câu slogan này ra sao?”
“Cà phê có phải thức uống thể thao hay thức uống chức năng đâu, sao lại dùng chữ ‘a’ để biểu đạt cảm giác vui sướng được. Phải tìm một cách diễn đạt cảm giác thật thanh nhã, như sau khi uống cà phê thế giới sẽ hòa bình ấy.”
“Vậy anh nghe câu slogan này xem…” Tiểu Tây xen vào, Đại Đông hiếu kỳ nhìn sang phía cô ấy. “Người giương buồm đi hỡi, xin đừng quên, mùi cà phê trên bờ cát.”
Đại Đông, xin lỗi, chẳng những không giúp được cậu, lại còn khiến Tiểu Tây nói thêm một câu thâm ảo.
Không khí căng thẳng bao trùm trong phòng khách tới tận khi tập phim Hàn kia chiếu xong.
“Em phải về đây.” Tiểu Tây nói.
Đúng là tiếng trời, tôi thở phào một hơi.
“Em phải về à?” Đại Đông đứng dậy. “Để anh tiễn em.”
“Không cần.” Tiểu Tây đi thẳng ra cửa, mở cửa, quay đầu lại nói:
“Người giương buồm đi rồi, việc gì phải quan tâm, bãi cát có vỏ sò bồi bạn hay không.”
Tiểu Tây vừa đóng cửa, Đại Đông lập tức quay sang bảo tôi. “Này! Vỏ sò, mau đi theo đi.”
“Vỏ sò?”
“Tớ là người giương buồm đi, đương nhiên cậu chỉ có thể là vỏ sò rồi.” Đại Đông xua xua tay, thúc giục: “Còn không mau đi đi.”
Tôi nhanh chóng đứng dậy, chạy ra cửa, đuổi kịp Tiểu Tây ở thang máy.
Tiểu Tây thấy tôi, hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười.
Thang máy lên đến nơi, tôi bước vào theo Tiểu Tây, hai chúng tôi vẫn không nói một lời.
Dọc đường, tôi luôn đi sau Tiểu Tây khoảng một bước, lặng lẽ bước theo cô ấy.
“Nghe Đại Đông bảo.” Tiểu Tây đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói. “Anh đang viết tiểu thuyết?”
“Ừ.” Tôi bước thêm một bước, đứng sóng vai cạnh cô ấy.
“Có thích không?” Tiểu Tây lại tiếp tục đi.
“Thích cái gì?” Tôi cũng đi tiếp, giữ tốc độ bằng cô ấy.
“Viết tiểu thuyết ấy.”
“Hả?” Tôi dừng bước. “Cái này anh chưa bao giờ nghĩ tới.”
Tiểu Tây mỉm cười, cũng dừng lại chờ, tôi chạy tới cạnh cô ấy.
“Đại Đông rất thích đấy.” Tiểu Tây nói.
Tôi không trả lời, bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc mình có thích viết tiểu thuyết không.
“Không, tự tôn là thứ duy nhất mà em có. Thế nên thứ duy nhất mà em có thể vứt bỏ vì anh ấy cũng chỉ có tự tôn.”
Tiểu Tây lặp lại câu nói của bộ phim Hàn vừa chiếu trên tivi khiến tôi ngạc nhiên một lúc.
“Em thường rất hâm mộ, nhân vật trong ti vi, có thể sống, chỉ vì, một loại lý do đơn giản.”
Tiểu Tây ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. “Không như trong hiện thực, lý do sống, luôn rất phức tạp.”
“Lý do sống trong hiện thực có lẽ lại càng đơn giản, hoàn toàn không có lý do, chỉ cần sống mà thôi.” Tôi mỉm cười. “Hoặc lý do sống, chỉ vì không muốn chết.”
“Hả?” Tiểu Tây cũng mỉm cười. “Cách nghĩ thật kỳ lạ.”
“Em hy vọng, có thể sống một cuộc sống, đơn giản và ổn định.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Cách sống của Đại Đông, khiến em cảm thấy, không được ổn định.”
Tiểu Tây bước chậm lại, từng bước chăn gằn lên nền đất, như người say rượu đang ra sức giữ thăng bằng.
“Em như giẫm trên boong tàu, tuy vẫn là mặt đất, nhưng lúc nào cũng cảm thấy, nhấp nhô theo từng nhịp sóng.”
Tuy tôi không hiểu cảm giác của Tiểu Tây song vẫn có thể tưởng tượng được.
“Đến đây thôi.” Tiểu Tây mỉm cười. “Để em tự đi tàu điện ngầm về. Bye bye.”
“Được.” Tôi nhìn xung quanh, đã đến cửa ga tàu điện ngầm. “Bye bye.”
Tiểu Tây bước vào ga tàu, quay đầu lại nói: “Liệu có thể, cho em, sống trong tiểu thuyết không?”
Tôi ngạc nhiên một hồi, không biết nên trả lời ra sao.
“Không sao.” Tiểu Tây mỉm cười, vẫy vẫy tay rồi đi khỏi.
Trên đường trở về, tôi tiếp tục suy nghĩ về việc mình có thích viết tiểu thuyết hay không.
Mở cửa, còn chưa ngồi xuống, Đại Đông đã hỏi: “Cô ấy ra sao rồi?”
“Vẫn tốt.” Tôi ngồi xuống. “Sao cậu lại khiến cô ấy mất hứng thế?”
“Vừa nãy tớ với cô ấy cùng xem ti vi, thấy quảng cáo một bộ trang điểm dưỡng trắng da làm đẹp, cô ấy bảo muốn mua. Tớ bảo mua làm gì? Xem thêm vài bộ phim kinh dị mặt sẽ trắng ngay.”
“Hả! Câu này phải được mười điểm đấy!” Tôi cười ha hả.
“Tớ chỉ đùa thôi, không ngờ cô ấy lại bắt đầu mất hứng.”
“Cậu không hợp để đùa. Chó với khỉ đùa thì vui, nhưng nếu rùa đen mà đùa, vậy sẽ rất lạnh.”
“Nói bậy.” Đại Đông trừng mắt lườm tôi một cái. “Chỉ cần cô ấy không cao hứng một lần thôi, tiếp đó cho dù bọn tớ nói sang chuyện gì, cô ấy cũng vẫn quay đề tài về chuyện tớ phải tìm một công việc ổn định.”
“Ừ. Tiểu Tây chắc đã luyện Như Lai Thần Chưởng tới thức thứ mười tám – Vạn Phật Triều Tông.” Tôi cười đáp.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó bọn tớ càng nói chuyện càng căng thẳng, cuối cùng cô ấy giận.”
“Tiểu Tây mong cậu ổn định một chút.” Tôi nhớ tới lời nói vừa rồi của Tiểu Tây.
“Cái đó tớ biết.” Đại Đông có vẻ rất bất đắc dĩ. “Cô ấy là giáo viên tiểu học, ngày nào cũng ngủ từ mười giờ, sáng sớm chưa tới sáu giờ đã ra khỏi giường. Còn tớ lại quen sống về đêm rồi, thói quen sống và làm việc khác nhau quá xa.”
“Lúc bỏ công ty quảng cáo cô ấy cũng rất phản đối. Mấy năm gần đây luôn muốn tớ tìm một công việc ổn định, thế nhưng…” Đại Đông thở dài. “Tớ thật sự rất thích viết lách.”
“Vì sao lại thích.”
“Thích thì cần gì có lý do!” Đại Đông có vẻ kích động.
“Ừ.”
Cũng như tôi không thể hiểu Tiểu Tây, giờ cũng không hiểu được cảm giác của Đại Đông, song có thể tưởng tượng được.
Trở lại trước máy tính, đầu óc còn đang tiêu hóa câu nói của Đại Đông và Tiểu Tây vừa rồi.
“Liệu có thể, cho em, sống trong tiểu thuyết không?”
Đột nhiên nhớ tới câu nói của Tiểu Tây, tôi lại chìm vào trầm tư.
Tiểu Tây và Đại Đông quen nhau từ hồi học sinh, có tình cảm với nhau đã lâu.
Tiểu Tây là một cô gái rất truyền thống, nếu muốn hình dung thì có lẽ là cô gái sẽ giúp chồng dạy con.
Theo lời Đại Đông, Tiểu Tây trước đây rất ngưỡng một tài năng sáng tác của cậu ta, vậy vì sao giờ Tiểu Tây lại không yên lòng vì Đại Đông thích sáng tác kia chứ?
“Này, có muốn ra ngoài uống gì đó không?”
Đại Đông gõ cửa, hỏi vọng vào phòng tôi.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ rồi, mai còn phải đi làm.
“Nhưng giờ khuya rồi mà.” Tôi nói.
“Nhưng tớ muốn mời cậu đi uống.” Đại Đông lại nói.
“Thế sao không nói sớm.” Tôi lập tức đứng dậy, mở cửa phòng.
Tính cách tôi là, nếu người khác mời mình, sẽ cảm thấy thời gian không phải vấn đề.
Chúng tôi tới một quán Pub, thường thì giờ này cũng chỉ còn những chỗ như vậy còn mở cửa.
Mọi pub đều không khác nhau lắm, lúc nào cũng là ánh sáng âm u, âm nhạc ầm ĩ, khói thuốc mênh mang phủ quanh một đống tàn thuốc lá.
Có điều chắc là thiết bị âm thanh của quán pub này không được tốt cho lắm, thế nên mở nhạc cũng không lớn lắm.
Hơn nữa âm nhạc nghe có vẻ rất lười biếng, cứ như nghệ sĩ ghi âm khi đang mặc áo ngủ.
Chúng tôi ngồi chưa được bao lâu, mới nói được vài câu, Đại Đông bèn vẫy vẫy tay về phía cửa.
Tôi quay người lại nhìn, một nam một nữ đi về phía bàn chúng tôi rồi ngồi xuống.
Nam ngồi đối diện tôi, nữ ngồi bên cạnh tôi. Đại Đông giới thiệu với tôi hai người này là bạn biên kịch của cậu ta.
“Tiến độ hôm nay ra sao?” Đại Đông hỏi bọn họ.
“Sáng nay lúc đi nhà xí, tớ đã biết ngay vận may hôm nay rất tốt, chắc chắn mạch bút sẽ rất trôi chảy.”
Nam mở miệng trả lời, sắc mặt có vẻ âm u, như cười mà chẳng phải cười.
Nữ không trả lời, chỉ lấy từ trong túi da một gói thuốc lá rồi mở nắp cầm một điếu lên.
“Vì sao?” Đại Đông hỏi.
“Vì tớ làm được một phát ‘tứ quý’.” Nam nói xong bèn cười he he.
“Sao anh không nói luôn mình làm được ‘sảnh đồng hoa’ luôn đi.”
Nữ không cho là đúng, cầm điếu thuốc lên, châm lửa, lạnh lùng nói.
Nghe họ nói chuyện xong tôi không khỏi quan sát hai người.
Vóc người nam vừa mập vừa lùn, lại thêm cái cổ ngắn, cằm với vai gần như nằm trên một đường thẳng.
Mái tóc trên đầu anh ta rất dày nhưng đa số tóc không dài theo hướng lên trên mà sang hai bên trái phải.
Trông giống như một cái bọc tròn tròn bao lấy hai bên tai.
Đôi mắt vừa to vừa tròn, mũi chim ưng cong cong, môi mỏng, bên trên lất phất vài sợi râu.
Khi nói chuyện khuôn mặt lung thay theo thói quen, thi thoảng hàm răng lại bám chặt lấy môi dưới, phát ra lâm thanh xuy xuy.
Trông hơi giống con cú mèo.
Nữ đeo một chiếc kính gọng đen, mắt kính cực kỳ nhỏ, nhưng so sánh với con mắt của cô ta thì cũng đủ lớn rồi.
Khuôn mặt dài và gài, hai bên má lác đác vài điểm đỏ đánh dấu vị trí mụn trứng cá đã từng lưu trú.
Mái tóc rất dài nhưng không hề được chải chuốt, buông xõa xuống hai vai.
Lúc ngồi có vẻ thấy ghế không thoải mái, luôn không yên phận, lúc lắc phần eo, điều chỉnh tư thế ngồi.
Có vẻ khá quái dị là cô ta luôn ngửa đầu lên trên nhả khói, nhả xong còn lè cả lưỡi ra.
Khiến tôi có cảm giác như rắn hổ mang.
“Jane, cô viết đến đâu rồi?” Đại Đông hỏi cô rắn hổ mang.
“Đừng gọi tôi là Jane.” Cô rắn hổ mang lại phả một luồng khói ra. “Tôi đổi tên rồi.”
“Sao lại đổi tên?” Cậu cú mèo hỏi.
“Jane đọc như ‘tiện’ ấy, thế nên tôi đổi sang một cái tên khác có khí thế hơn, Katherine.”
“Katherine thì liên quan gì tới khí thế?” Cậu cú mèo có vẻ hiếu kỳ, khuôn mặt lại lúc lắc sang hai bên.
“Katherine bỏ phần âm giữa đi, đọc nghe như ‘King’ rất phù hợp với phong cách vương giả của tôi.”
“Thật không?” Cậu cú mèo vẫn lung lay khuôn mặt.
“Loại học vấn về danh tính này đâu phải để cho loại người có cái đầu như cậu hiểu.” Cô rắn nhìn sang cậu ta.
“Học vấn về danh tính chỉ hữu hiệu với tiếng Trung thôi chứ, tiếng Anh cũng có học vấn danh tính à?”
Cuối cùng tôi không nhịn được, hỏi một câu.
Cả cậu cú và cô rắn cùng quay sang nhìn tôi, ánh mắt hai người đều cực kỳ sắc bén.
Tôi cảm thấy mình như con mồi chung của hai người này – chuột.
“Phép đoán mệnh của Trung Quốc bác đại tinh thâm, đương nhiên người phương Tây cũng có thể áp dụng.” Cô rắn trả lời tôi.
“Thế à?” Cậu cú cắn môi dưới, lại phát ra tiếng xuy xuy.
“Ví dụ như nễu xem tướng, mũi to tròn là tượng trưng cho sự giàu có. Người Hy Lạp mũi vừa nhọn lại vừa thẳng, thế nên Hy Lạp mới là quốc gia nghèo nhất châu Âu.” Cô rắn nói xong còn liếc sang nhìn tôi một cái.
Cô rắn đặt tay trái ngang trước rốn, khuỷu tay phai tựa vào lưng tay trái, hai tay tạo thành một góc 90 độ. Cầm điếu thuốc bằng tay phải, ngón tay cong thành một đường vòng cung.
Tuy đây gần như là tư thế tiêu chuẩn của mọi phụ nữ khi hút thuốc, nhưng này tôi lại thấy không khác gì Xà Quyền trong võ thuật Trung Quốc.
Còn cậu cú, năm ngón tay phải cong cong nhanh nhẹn chộp lấy khoai tây chiên trên bàn, hệt như Ưng Trảo công.
“Cô lại nói linh tinh rồi.” Cậu cú ăn vài cọng khoai chiên xong, lúc lắc đầu nói.
Cô rắn nhướn mày, cậu cú trợn tròn hai mắt, rắn cú giằng co nhau hết sức căng thẳng.
Đại Đông ho nhẹ hai tiếng, nói: “Trở lại chuyện chính đi, mình bàn kịch bản nào.”
Cậu cú với cô rắn nghe thấy hai chữ kịch bản xong, ánh mắt lập tức sáng nên, cùng thu lại Ưng Trảo và Xà Quyền.
“Tôi vẫn thấy cái tên ‘Hoang địa hữu tình thiên’ không được hay cho lắm.” Cô rắn nói.
“Tôi lại thấy không tệ.” Cậu cú đáp.
“Đất hoang thì có gì hay? Đáng lẽ phải gọi là đất tuyết mới đúng.” Cô rắn nói.
“Nguyện nghe cao kiến.” Cậu cú đáp.
“Vậy cậu nghe cho rõ đây.” Cô rắn trừng mắt lườm cậu cú: “Tình yêu phải nảy sinh trong mùa rá rét, vậy mới khiến nó càng chân thành và ấm áp được. Đất hoang thì có gì? Bụi bặm bay lung tung khắp nơi, chỉ khiến người ta không mở mắt ra nổi thôi, đã không mở mắt nổi thì làm sao nhìn thấy tình yêu?”
“Nhưng chẳng phải rất nhiều tình yêu diễn ra đều do đôi mắt bị che mờ sao?” Tôi lại không nhịn được hỏi.
Cậu cú và cô rắn lại đồng thời liếc sang nhìn tôi, tôi lập tức ngậm chặt miệng lại.
“Đất hoang tượng trưng cho một vùng hoang vu, cũng giống như sa mạc vậy. Nhưng một đóa hoa lại đột nhiên nở rộ vì tình yêu ngay giữa sa mạc, ý tưởng này không hay à?” Cậu cú lúc lắc đầu nói.
“Ý tưởng.” Lại tới cô rắn lúc lắc eo, điều chỉnh tư thế ngồi. “Tôi chỉ thưởng tượng được hai người yêu nhau ba ngày trong sa mạc không uống nước, cuối cùng sẽ vì một cốc nước mà ra tay với nhau.”
“Vậy đất tuyết thì có gì hay?” Tốc độ lắc đầu của cậu cú nhanh dần.
“Hai người yêu nhau bị phủ trong tuyết, tới chết họ vẫn ôm nhau, sưởi ấm cho nhau.”
Cô rắn nâng hai tay tạo góc 90 độ lên, có vẻ căng thẳng.
“Ý tưởng sa mạc hoang vu mới nảy sinh ái tình mạnh mẽ hay hơn.”
Cậu cú tay phải lại hóa thành ưng trảo, cất tiếng xuýt xuýt nghe thật sắc nhọn.
“Cảm giác lạnh lẽo nơi đất tuyết mới tạo thành những đoạn đối thoại tình yêu kinh điển được!”
Cô rắn nhanh chóng ngửa đầu nhả khói rồi lẽ lưỡi ra hai lần, nhiều hơn lúc bình thường một lần.”
“Đối thoại?” Cậu cú ngừng lắc đầu, có vẻ khó hiểu.
“Không sai!” Cô rắn ưỡn thẳng lưng. “Chỉ những đoạn đối thoại kinh điển mới thực sự là tiêu điểm trong những câu chuyện tình yêu.”
“Trong khung cảnh sa mạc cũng có thể có những đoạn đối thoại kinh điển được.”
“‘Anh yêu em như tuyết bay khắp trời’ với ‘anh yêu em như bão cát cuồn cuộn’, câu nào nghe lãng mạn hơn?”
“Nhưng bão cát cuồn cuộn thể hiện cảm xúc mạnh mẽ hơn!” Cậu cú cũng bật dậy, lớn tiếng phản đối.
“Cảm xúc mạnh mẽ?” Cô rắn hừ một tiếng. “Vậy sao không gọi thẳng là ‘Hoang địa hữu gian tình’ hay ‘Hoang địa hữu tình phu’.”
“Ha ha.” Nghe thấy cái tên ‘Hoang địa hữu tình phu’ tôi không nhịn nổi, bật cười.
Sau khi cười hai tiếng, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, nhanh chóng cầm cốc nước lên, ra vẻ rất vội vã.
“Được rồi, dừng đề tài này ở đây.” Đại Đông nói. “Tôi sẽ nghĩ lại tên kịch bản.”
Đại Đông vẫn trầm tĩnh ổn định như chú rùa, không chút ảnh hưởng bởi trận đấu giữa rắn và cú.
“Jane, à không, Katherine.” Đại Đông mỉm cười. “Thảo luận kịch bản của cô trước đây.”
“Tiến độ của tôi cũng vẫn như lần trước thôi, chỉ thăng thêm phần đối thoại giữa các nhân vật thôi.”
Cô rắn lấy ba tập bản thảo từ trong túi da ra, một tập cầm lại trên tay, một tập đưa cho Đại Đông.
Một phần khác phi sang phía cậu cú, cậu cú giơ tay phải ra, bắt ngay giữa không trung.
“Này.” Cô rắn quay đầu sang bảo tôi. “Sướng cậu nhé, sang chỗ tôi cùng xem nào.”
“Sướng? Tôi lại thấy thật đắt giá.”
“Hả?” Cô rắn có vẻ không hiểu.
“Không sao.” Tôi sợ câu nói vừa rồi khiến cái miệng rắn chú ý, nhanh chóng tới gần, xem tập bản thảo trên tay cô ấy.
Vì vậy ba người bọn họ bắt đầu thảo luận bối cảnh cùng những đoạn đối thoại của các nhân vật mà cô rắn viết.
Câu chuyện và nhân vật mà cô rắn viết đều rất đơn giản, bối cảnh cũng không nhiều lại có rất nhiều đoạn đối thoại.
Câu chuyện của cô ta diễn ra trong một mùa đông lạnh lẽo, thế nên khung cảnh gần như không lúc nào thiếu tuyết.
Trong thế giới màu trắng ấy xuất hiện một cậu con trai luôn mặc áo khoác màu xanh và một cô gái luôn mặc áo khoác màu đỏ.
Mở đầu câu chuyện đã xuất hiện một câu nói:
“Người cô độc nhất là người mà không ai nghĩ rằng người đó cô độc.”
“Câu này cũng bình thường thôi.” Cậu cú nói.
“Cậu biết gì mà nói.” Cô rắn lập tức cãi lại.
Ý kiến của cậu cú thường rất nhiều, tuy cô rắn luôn đáp lại một cách mỉa mai, nhưng vẫn ghi chép lại đôi chút.
Còn nhân vật trong câu chuyện của cậu cú có vẻ phức tạp hơn nhiều, nhân vật chính là một nam ba nữ.
Bối cảnh xoay quanh quá trình phát triển của nhân vật nam chính, thời gian kéo dài tới hơn mười năm.
“Một nam ba nữ?” Cô rắn hừ một tiếng. “Nhân vật nam này quá hư hỏng.”
“Như vậy mâu thuẫn giữa các nhân vật mới lớn.” Cậu cú đáp.
“Lần lữa tới hơn mười năm đúng là dài dòng lôi thôi.” Cô rắn vẫn không cho là đúng.
“Đây gọi là kết cấu khổng lồ!” Cậu cú lại cao giọng trả lời!
Trong lúc này tôi luôn phải sắm vai người nghe, rất ít khi mở miệng.
Bọn họ thảo luận rất chăm chú, thi thoảng lại có tranh chấp, nhưng thường thì trông giống cãi nhau hơn.
Mai còn phải đi làm nên tôi liên tục nhìn đồng hồ.
Tôi nghi không khéo lúc này chỉ có tôi quan tâm rằng còn một thứ có tên “thời gian” vẫn đang tồn tại.
Một lúc sau Đại Đông để ý thấy động tác của tôi vì vậy cũng nhìn đồng hồ rồi nói.
“Hôm nay đến đây thôi. Hôm khác đến nhà tôi thảo luận tiếp.”
Rốt cuộc tôi cũng có thể ngáp thoải mái đc rồi.
Ra khỏi quán pub, không khí hơi lạnh khiến tôi hắt hơi một cái.
Cô rắn tới gần tôi bảo: “Thời tiết chuyển lạnh, nhớ mặc thêm áo, cẩn thận cảm lạnh.”
Tôi giật mình, lại hơi xấu hổ, khuôn mặt nóng bừng lên, đáp: “Cám ơn.”
“Sao nào?” Cô rắn lại nói: “Cậu có cảm động không?”
“Ừ.” Tuy tôi gật đầu nhưng thật ra lại thấy bối rối khi cô ấy hỏi vậy.
“Như tôi vừa mới nói đó, đây là nguyên nhân câu chuyện tình yêu nên diễn ra trong bối cảnh mùa đông lạnh lẽo. Chỉ một đoạn đối thoại đơn giản như vậy thôi cũng rất dễ khiến người ta cảm động.” Cô rắn nhếch mép cười nói: “Nếu tôi bảo thời tiết nóng hơn rồi đấy, mặc bớt áo đi, cẩn thận kẻo cảm nắng. Chắc cậu chỉ muốn gạt tôi sang một bên.”
Cô rắn nói xong bèn cười ha hả, lộ ra hai hàm răng nhấp nhô không đồng đều.
Cậu cú với cô rắn đi rồi, tôi và Đại Đông gọi một chiếc taxi về nhà.
“Hai người bọn họ cũng đâu có tệ nhỉ?” Lúc trên xe Đại Đông hỏi tôi.
“Người thì cũng tốt, có điều hơi quai quái.” Tôi nói.
“Quai quái?”
“Ừ, nam thì như cú mèo, nữ thì như rắn hổ mang.”
“Đúng như cậu nói, tớ cũng cảm thấy giống thế.” Đại Đông cười ha hả.
“Bọn họ có hay cãi nhau không?”
“Ừ. Bọn họ đều khá cố chấp, nhưng có khi lại có tác dụng bổ trợ cho nhau.”
“Cố chấp.”
“Bọn họ đều rất thích biên kịch; cả sở thích, công việc và cuộc sống đều là biên kịch, cho nên không khỏi cố chấp một chút.”
“Vậy à?”
Đại Đông còn chưa trả lời, xe đã đến dưới khu chung cư.
Sau khi vào nhà, Đại Đông ngồi thẳng lên ghế sô pha, thở hổn hển rồi nói.
“Cuộc sống của tớ với họ rất đơn giản, hơn nữa thường sống để viết lách. Tuy cũng từng thử một cuộc sống khác đi, có điều làm vậy cũng chỉ để trải nghiệm thứ gì đó mới lạ để có thể viết lách. Dần dà sẽ tạo thành tính cố chấp. Chỉ có cậu mới có thể tập trung vào cuộc sống.”
“Tập trung?” Tôi cũng ngồi xuống ghế sô pha.
“Cuộc sống của cậu vốn không phải suy nghĩ xem nên viết gì, nên đương nhiên tập trung được.”
“Thế nhưng giờ tớ cũng đang viết mà.”
“Cậu chỉ là lấy tư liệu từ cuộc sống, chứ không phải sống vì viết lách.”
Đại Đông nói những lời thâm ảo này khiến tôi cúi đầu trầm tư một lúc.
“Đi ngủ đi, mai cậu còn phải đi làm đấy.” Đại Đông nói.
“Ừ.” Tôi gật đầu, đi vào cửa phòng.
Sau khi về phòng bèn nằm thẳng lên giường.
Khi tôi nhắm mắt lại, mơ hồ thấy vài ánh mắt trong bóng đêm.
Đó là ánh mắt của Tiểu Tây, còn cả ánh mắt của cậu cú và cô rắn.
Trong đôi mắt họ đều toát lên một vẻ ham muốn, như đang theo đuổi một thứ gì đó.
Thứ Tiểu Tây muốn theo đuổi chắc là sự ổn định, vậy cậu cú với cô rắn thì sao?
Cảm giác thành tựu, thỏa mãn sở thích?
Vậy tôi thì sao?
Tính cách tôi là, nếu có việc không nghĩ ra đáp án, sẽ thấy buồn ngủ.
Thế nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, mất tới mười giây mới nhận ra mình đang ở Đài Loan.
Lại mất thêm nửa phút nữa mới nhận ra mình sắp phải đi làm.