Vinh An quả nhiên thường đến chỗ tôi, một tuần thậm chí đến sáu ngày. Cứ tan làm là cậu ấy tới thẳng chỗ tôi, hôm sau đến giờ đi làm mới ra khỏi cửa. Tôi đưa cậu ấy một chùm chìa khoá, để cậu ấy tự do ra vào.
Trừ việc cậu ấy ngủ trên căn phòng tầng trên, cách ở chung của chúng tôi giống như đang quay lại thời đại học.
Thẳng thắn mà nói, sau khi Vỹ Đình ra đi, những ngày tháng của tôi trôi qua rất yên tĩnh.
Thời gian cứ lẳng lặng trôi, tôi không hề hay biết.
Vinh An đến, khiến tôi nghe thấy “ting” một tiếng, mới phát giác ra sự tồn tại của thời gian.
Thì ra tuy tôi cảm thấy cuộc sống của mình như dừng lại, nhưng thời gian vẫn tiếp tục trôi đi.
Cuộc sống của Vinh An rất có quy luật, tan ca ở công trường xong thời gian hoàn toàn thuộc về mình;
Mà chuyện học hành của tôi ở trường khá phức tạp, có lúc phải ở trong phòng nghiên cứu suốt cả đêm.
Cậu ấy rất thích lượn lờ trong phòng tôi, nhưng nếu tôi bận, cậu ấy sẽ không làm phiền.
Sau này tôi không khoá cửa phòng nữa, tuỳ cậu ấy muốn đến thì đến muốn đi thì đi, cho dù tôi có ở đó hay không.
“Muốn tớ đóng góp tiền thuê nhà không?” Vinh An hỏi.
“Không cần đâu.” Tôi trả lời.
“Không được!” Vinh An nói, “Trước tiên cậu phải thử tính toán từng cắc bạc với tớ, sau đó dần dần mở rộng ra các phương diện khác, như vậy cậu mới được tính là người chọn khổng tước.”
Tôi không nói nhiều, nhấc chân lên đạp cho cậu ấy một cước.
Đêm khuya Vinh An thường muốn kéo tôi đến một quán Pub, nhưng tôi luôn từ chối.
Có lần thực sự không thể ngăn được, bị cậu ấy kéo đi.
Đó là một quán pub tên là Yum, mở trong một ngõ hẻm gần kênh đào Đài Nam.
Biển hiệu màu trắng chữ màu đen, bên bờ kênh đêm khuya tĩnh mịch, vẫn hết sức bắt mắt.
Vinh An kéo tôi đẩy cửa bước vào, vẫn chưa kịp nhìn ngắm cách bài trí của quán, cậu ấy đã chào cô gái trong quầy bar: “Tiểu Vân, anh đưa một người bạn đến.”
Ánh mắt cô ta hơi rời khỏi đồ lắc rượu trong tay, sau đó gật đầu mỉm cười nói: “Hoan nghênh.”
Mấy người đàn ông ngồi quanh quầy bar quay qua nhìn tôi, ánh mắt đầy dò xét.
Tôi có chút không tự nhiên, miễn cưỡng nhếch một nụ cười, rồi vội vàng kéo Vinh An tìm một chỗ ngồi xuống.
Quầy bar là kiểu móng ngựa thông thường, ở giữa có thể ngồi được tầm bảy người; hai bên trái phải rất nhỏ, mỗi bên chỉ có hai chỗ ngồi.
Ở giữa quầy bar đã chật cứng người ngồi, tôi và Vinh An đành ngồi bên góc trái sát trong quán.
“Cậu thường đến đây?” Vừa ngồi ổn định, tôi hạ giọng hỏi nhỏ Vinh An.
“Ừ.” Cậu ta đáp.
Cô gái trong quầy bar đang rót dung dịch trong đồ lắc rượu vào cốc, vừa rót vừa nói:
“Anh đã lâu rồi không tới nhỉ.”
“Phải đấy.” Vinh An trả lời rất sảng khoái.
Cô ấy đứng cách chúng tôi ba bước chân, hơn nữa ánh mắt không hề nhìn về phía chúng tôi, vì thế tôi bảo cậu ấy:
“Người ta không phải nói với cậu.”
Cô ấy như nghe thấy tôi nói, quay đầu về phía tôi, cười cười, gật đầu.
“Cậu nhìn đi.” Vinh An nói, “cô ấy nói chuyện với tớ.”
Trong quán tràn ngập tiếng dương cầm, tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong góc có đàn dương cầm, nhưng không có ai chơi.
Thì ra tiếng đàn phát ra từ loa, có thể thấy thiết bị âm thanh của quán này rất tốt.
Đương nhiên cũng có thể là tai tôi không tốt.
Trong quán bày tám cái bàn, ba bàn đã có người ngồi, năm bàn còn trống.
Ngoài cô gái pha rượu ở quầy bar, còn có một cô phục vụ nữa khoảng trên dưới 20 tuổi.
Sau quầy bar buông một bức rèm màu xanh da trời, bên trong có lẽ là phòng bếp đơn giản.
“Anh uống gì?”
Cô gái pha rượu tên Tiểu Vân đi tới trước mặt bọn tôi, thân thiết hỏi.
“Anh uống Vodka Lime!” Vinh An đáp to.
Cảm giác gọi rượu ở một nơi như Pub, nên dùng âm cổ khàn khàn gọi tên rượu mới đúng, nhưng nghe giọng Vinh An cứ như trẻ con đang đòi nước ngọt, hơn nữa phát âm cũng không chuẩn.
“Được.” Tiểu Vân quay sang tôi, “Còn anh?”
“Có cà phê không?” Tôi hỏi.
“Gọi cà phê làm gì!” Vinh An lấy khuỷu tay huých tôi, “Cậu phải gọi rượu!”
Nếu không có Tiểu Vân ở đó, chắc chắn tôi sẽ huých lại, nhưng bây giờ chỉ đành cầm menu lên xem xét.
“Gin Tonic.” Tôi nói.
Tiểu Vân đi rồi, tôi lập tức huých lại Vinh An, sau đó nói: “Sao lại phải gọi rượu?”
“Cậu phải uống chút rượu, như vậy mới có thể chữa lành vết thương lòng.” Cậu ấy cười ha ha, “Hơn nữa rượu chính là cồn, có khả năng tiêu độc sát khuẩn nữa.”
Đang định cho cậu ta một đấm, Tiểu Vân lại mỉm cười bước tới.
Cô ấy rót vodka, nước chanh vào cốc của Vinh An, bỏ thêm một lát chanh; rót rượu Gin, nước Tonic vào cốc tôi, sau đó cho thêm một lát chanh.
“Dạo này anh bận lắm à?” Cô ấy hỏi.
“Phải.” Vinh An nâng ly rượu lên.
“Đây là bạn đại học của anh.” Vinh An chỉ vào tôi, “bây giờ đang học tiến sĩ, là nhân tài đấy.”
Giọng cậu ta chẳng hề nhỏ, bên quầy bar lại có mấy người quay đầu qua nhìn, ánh mắt tỏ vẻ xem thường.
“Hân hạnh.”
Tiểu Vân mỉm cười, tôi lại thấy hơi xấu hổ.
“Đợt này anh đang chăm sóc cậu ta, nên không đến được.” Cậu ấy lại nói.
“Vậy sao?” Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt như cười.
Tôi rất muốn đạp cho Vinh An một cái.
“Vừa rồi có người khách hỏi em một bài trắc nghiệm tâm lý rất thú vị, em rất muốn hỏi hai anh.”
Tiểu Vân đặt đồ trong tay xuống, như đang chuẩn bị buôn chuyện, sau đó nói:
“Anh ở trong rừng nuôi vài con vật: ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu như có một ngày anh phải rời khỏi khu rừng, nhưng lại chỉ được mang một con vật đi theo, anh sẽ mang con vật nào?”
Tim tôi thót lại, đặt ly rượu xuống.