Hai tuần sau, Lý San Lam cho tôi một cái áo khoác màu xanh da trời.
Trên cổ tay áo bên trái đính một cái mác, bên trên in chữ Vanpano và Made in Italy.
“Cô còn lừa đảo hơn cả tôi.” Tôi chỉ mẩu giấy in số $4680 phía trên mác áo.
“Tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên chứ.” Cô ấy chớp mắt, trông hơi gian tà. Lại thêm một tháng nữa, khí hậu Đài Nam cuối cùng cũng cần đến áo khoác.
Tôi mặc chiếc khoác màu xanh này, thấy cũng rất dễ chịu, cũng rất đẹp, vì thế cứ mặc nó mãi.
Vì thế nó gần như đã trở thành đồng phục của tôi trong mùa đông này.
Mùa đông này ngoài việc bán áo khoác, Lý San Lam còn bán đủ các loại trang phục và phụ kiện như quần, áo len, ví da…
Thậm chí là cả những thứ kỳ quái như mũ may mắn gì gì đó.
“Mũ may mắn?”
“Trên tivi mấy ông thầy bói chẳng phải hay nói đeo gì gì đó trên người có thể gặp may sao?”
Cô ấy đưa tôi một cái mũ, “Đây chính là cái mũ có thể mang tới may mắn.”
“Cô cho rằng linh dương đội cái này lên là có thể không bị sư tử tóm được sao?” Tôi đội cái mũ lên.
“Không thích thì thôi.” Cô ấy giật cái mũ trên đầu tôi xuống.
Tôi vẫn chở cô ấy đến bến xe để đi Đài Bắc. Lúc về Đài Nam cô ấy cũng sẽ gọi điện cho tôi ra đón.
Ngoài làm phục vụ ở Búp bê Trung Quốc, bán hàng ở Đài Bắc, làm việc ở siêu thị ra, thỉnh thoảng cô ấy còn có công việc làm thêm khác, ví dụ như làm người mẫu cho quầy mỹ phẩm ở trung tâm thương mại.
Công việc này chính là thò cái mặt ra, để người khác tô tô vẽ vẽ trên mặt mình để thể hiện hiệu quả của mỹ phẩm.
Một tuần trước lễ Giáng sinh, cô ấy còn đóng giả ông già Noel ở một trung tâm thương mại.
“Cô đóng ông già Noel?” Tôi nói, “Quá gầy.”
“Người ta cần là cần một ông già Noel duyên dáng.” Cô ấy nói.
Ngày 24 tháng 12, ở trong phòng nghiên cứu có thể cảm nhận được rõ rệt tâm trạng phấp phỏng của mọi sinh viên.
Bởi vì tối hôm đó là đêm Giáng sinh. Đối với kẻ đã từng có người yêu nhưng lại quay về cuộc sống độc thân như tôi mà nói, tuyệt đối căm hận cái ngày “mỗi lần gặp dịp càng thêm nhớ người” này.
Chịu không nổi mọi người xung quanh cứ mãi bàn tán tối nay đi đâu, làm gì, tôi về thẳng nhà.
Vừa mới bước vào sân đã nhìn thấy trên mặt đất đang bày ba sọt hoa hồng to.
Đang tò mò thì nghe thấy Lý San Lam nói: “Anh về thật đúng lúc.”
“Có chuyện gì không?” Tôi nói, “Còn nữa, sao nhiều hoa hồng thế này?”
“Tôi định ra gần Đại học Thành Công bán hoa hồng, giúp tôi nhé.”
“Không được, ở gần trường Thành Công tôi quen nhiều người lắm, nếu bị bắt gặp thì ngại lắm.”
“Có gì mà ngại?” Cô ấy nói, “Tối nay là đêm Giáng sinh, rất nhiều anh chàng cần mua hoa, chúng ta bán hoa là đang làm công đức đấy.”
“Công đức?”
“Một bông hồng bình thường bán 10 tệ, bây giờ ít nhất phải tăng gấp ba, nhưng tôi chỉ bán 20 tệ. Anh nghĩ xem, mấy anh chàng muốn mua hoa chắc chắn sẽ cảm động đến rơi lệ.”
Tôi vẫn còn đang do dự, cô ấy lại nói:
“Nể tình tôi hay mang đồ ở siêu thị về cho anh, giúp tôi bán hoa đi mà.”
“Mấy thứ đồ đó đều quá hạn.” Tôi nói.
“Thịt quá hạn thì không phải là thịt à? Chẳng lẽ thịt lợn quá hạn lại biến thành quả táo?”
“Này…”
“Không giúp thì thôi.” Nói xong cô ấy khom người xuống ôm một sọt hoa hồng.
Cái sọt tre đó cao tới nửa người, cô ấy ôm hơi vất vả, tôi bèn nói: “Được rồi, tôi giúp cô.”
Cô ấy chọn cổng trường làm nơi bán, tôi thầm kêu không hay rồi, đó quả thực là nơi nhiều người qua lại nhất.
Hàng bán rất tốt, cô ấy bận rộn đếm hoa, gói hoa, tính tiền, tôi thì ngoài việc giúp cô ấy đếm hoa ra, tay phải cứ cố tình vô ý che mắt, không muốn người ta nhìn rõ mặt tôi.
Bảo vệ trường đi tới, tuy đoán là đến để đuổi bọn tôi đi, nhưng trong lòng lại thấy may mắn.
“Tôi muốn mua năm bông.” Bảo vệ nói.
“Được.” Cô ấy đáp.
Tôi thầm thở dài.
“Anh?”
Nghe tiếng gọi tôi quay lại, là cậu em lớp thạc sĩ, trông vẻ mặt cậu ta như nhìn thấy khỉ ở Bắc Cực.
“…” tôi há hốc miệng, như con cá nằm ngáp trên bờ.
“Nếu đã là người quen, giảm 20%.” Cô ấy nói.
“Tốt quá, để em đi gọi các bạn khác đến mua.”
Cậu em cầm hoa đi mất.
Tôi đờ ra mấy giây, mới hét với lên đằng sau cậu ta: “Đừng nhé!”
“Thoải mái đi.” Cô ấy nói, “Bán hoa có gì đáng xấu hổ đâu?”
Tôi không trả lời được, chỉ cảm thấy rất không quen xuất đầu lộ diện như thế này.
Nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Con trai mua hoa nhiều thật.”
“Đương nhiên rồi.” Cô ấy nói, “Anh tưởng là những người con trai khác giống anh hết đấy, viết chữ hoa hồng nhung trên bìa là xong sao? Con gái cần hoa tươi, hoa biết tàn cơ.”
“Ê, đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
“Nhưng anh có thể nghĩ ra cách này để tiết kiệm tiền mua hoa, không hổ là người chọn khổng tước.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi lại giật cả mình.
Từ lúc chọn chim khổng tước, chưa có ai bảo tôi giống người chọn khổng tước, cô ấy là người đầu tiên.
Người khác đều cho rằng tôi là khổng tước, chỉ không giống mà thôi. Liễu Vỹ Đình cũng vậy.
Tôi nhìn hai sọt hoa hồng rỗng và một sọt chỉ còn lại chưa đến một phần tư, nói:
“May mà sắp bán hết rồi.”
“Vẫn còn ba sọt.” Cô ấy nói.
“Gì cơ?” Tôi thất thanh.
“Bán tốt quá, tôi vội gọi thêm ba sót nữa, không ngờ vẫn còn hàng. May thật đấy.”
“Cô…”
Lúc sáu sọt hoa đã bán được hòm hòm, trời đã nhá nhem. Nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ.
Vừa bước vào nhà, cô ấy đã nói: “Anh cũng nên mua vài bông hoa tặng tôi đi.”
“Tại sao?”
“Đêm Giáng sinh con gái mà không được tặng hoa rất tội nghiệp mà.”
Tôi nhìn cô ấy, nói: “Tôi muốn đi ngủ, không muốn đi mua hoa.”
“Không phải ra ngoài mua” Cô ấy nói, “Ở đây vẫn còn thừa mấy bông, bán cho anh 10 tệ một bông thôi.”
“Cô…”
“Đùa thôi.” Cô ấy bỗng cười rõ tươi, “Tôi không đến nỗi như thế đâu.”
Tôi thở phào một hơi, lườm cô ấy.
“Mấy bông hoa này, anh mang đi tặng cho người mình thích đi.”
Cô ấy bó hoa thành một bó đưa cho tôi, tôi đếm được 17 bông.
“Tối đừng ngủ sớm quá.” Cô ấy nói.
“Hả?”
“Tóm lại là đừng ngủ sớm quá, còn có tiết mục.” Cô ấy nổ máy xe, “Tôi đi trước đây.”
Tôi quay về phòng, đặt 17 bông hồng lên bàn, ngả lưng ngủ luôn.
Đứng suốt mấy tiếng đồng hồ bên ngoài, thân thể mỏi nhừ, tôi ngủ rất sâu.
Nhưng mới ngủ được nửa chừng đã bị chuông cửa đánh thức, mơ màng xuống nhà mở cửa thấy mười mấy đứa học sinh.
“Bọn em đến báo tin vui!” Bọn chúng nói.
Nói xong chúng nó hát, tôi càng nghe mí mắt càng nặng trĩu, cơ hồ không phân biệt được Halleluja với A di đà phật.
“Đêm Giáng sinh sẽ xuất hiện kỳ tích!” Hát xong, một thằng bé nước ngoài tóc vàng nói.
Tiếng Trung của nó không lưu loát lắm, “kỳ tích” tôi lại nghe thành “lích chích”, không khỏi giật mình.
Lại quay về ngủ, lúc tỉnh lại đã gần 12 giờ.
Ngoài cửa sổ thoáng vọng tới tiếng ca giáng sinh, càng rõ thêm sự yên tĩnh trong phòng.
Tuy đêm bình an coi sự tĩnh lặng và bình an là hạnh phúc, nhưng sự tĩnh mịnh lúc này lại khiến tôi không thở nổi.
Ngồi trên giường đần ra một lúc, quyết định đi tìm một nơi náo nhiệt.
Giây phút này của ngày này, nơi có khả năng có âm thanh mà tôi biết, chỉ có Yum.