Triệu Phú Khu Ổ Chuột
Kỳ 7: Một chuyện tình
Mấy cậu con trai bước vào một căn nhà hai tầng rộng rãi trông đỡ tồi tàn hơn những căn nhà khác, không quên kéo tôi vào cùng. Một người đàn ông đón chúng tôi. Gã còn trẻ, khuôn mặt có vết sẹo và đôi mắt gian giảo. “Xin hoan nghênh các quý ông, các ông đã đến đúng chỗ rồi đấy. Chúng tôi có những cô gái trẻ đẹp nhất Agra”, gã nói.
Các cậu con trai hội ý riêng với gã, đàm phán giá cả. Một tập tiền được trao tay. “Chúng tôi trả cả cho cậu rồi, Raju ạ. Đi đi, và vui vẻ bằng tiền của chúng tôi nào”, họ nói, rồi mỗi người biến vào một căn phòng cùng một cô gái.
Nàng công chúa của tôi
Tôi đẩy cánh cửa rồi bước vào phòng. Đó là một căn phòng nhỏ có một chiếc giường kê ở chính giữa. Không hiểu sao tôi chẳng chú ý gì đến xung quanh. Mắt tôi chỉ bị hút vào cô gái vận sari màu hồng tươi đang ngồi trên giường. Cô có nước da ngăm đen và xinh đẹp, với đôi mắt dễ thương được viền phấn kohl, đôi môi tô son gợi cảm và mái tóc đen dài tết đuôi sam được điểm những bông hoa trắng thơm ngát… “Xin chào – cô nói – Đến đây ngồi ở giường với em đi”.
Tôi ngồi xuống giường cạnh cô… “Anh là người mới – cô nói – Tên anh là gì?”. “Ram Mohammad Thom – không, không…Raju Sharma”, tôi đáp, kịp ghìm lại đúng lúc. “Có vẻ như anh quên mất tên của mình trong chốc lát”. “Không – không đâu. Tên cô là gì?”. “Nita”. “Nita gì?”. “Nghĩa là gì á?”. “Tôi muốn nói tên đầy đủ của cô là gì? Cô không có họ sao?”. Cô cười khúc khích: “Anh đến nhà thổ chứ không phải phòng đăng ký kết hôn. Gái mại dâm không có tên họ. Giống như những con mèo con chó nuôi trong nhà, chúng em chỉ được gọi bằng tên không thôi. Nita, Rita, Asha, Champa, Meena, Leena, tùy anh chọn”.
Cô nói bằng giọng vô cảm chẳng gợn chút cay đắng hay nuối tiếc. “Vậy cô là gái mại dâm?”. Cô ấy lại cười: “Anh đúng là kỳ lạ…”. “Cô bao nhiêu tuổi?”. “Câu hỏi này thích hợp hơn đấy. Em mười bảy. Đừng có nói là anh muốn một cô còn trẻ hơn em đấy nhé. Em thấy anh trông không quá mười sáu tuổi”. “Tôi cũng mười bảy. Hãy nói cho tôi biết cô làm nghề này bao lâu rồi?”. Cô ấy lại cười, một tiếng cười trống rỗng, rỗng tuếch. “… Giờ anh định tiếp tục hỏi hay làm gì đó nào? Sau này đừng có trách em làm anh hết thời gian và Shyam đưa khách hàng mới vào. Em đang đắt khách đấy”. “Shyam là ai?”. “Anh ta là người dẫn khách của em. Em đưa tiền cho anh ta. Nào vào việc đi, em sẽ cởi sari”. Cô ấy kéo tôi vào cô và tôi trải qua một khoảnh khắc đê mê tột đỉnh, thuần túy…
Sau đó, ngồi trong chiếc minivan quay về thành phố, tôi ngẫm nghĩ về các câu hỏi của cô ấy. Tôi có thích chuyện đó không? Có. Tôi có đến nữa không? Có. Một cảm giác mới lạ khiến tôi xao xuyến, làm tôi choáng váng. Đó là tình yêu ư? Tôi tự hỏi mình. Tôi không biết câu trả lời, nhưng tôi biết điều này – tôi đã vào một khu vực đèn đỏ và phải tự chịu mọi rủi ro. Tôi đã gặp một gái mại dâm, đã quan hệ tình dục lần đầu tiên…
Một tuần sau tôi trở lại thăm Nita… Nita càng có vẻ bí ẩn thì tôi càng muốn biết về cô ấy rõ hơn. Cô ấy làm trỗi dậy trong tôi một nỗi khao khát không giống bất cứ khao khát nào tôi từng trải nghiệm trước đó… Vậy nên tôi bắt đầu đi thăm cô vào các ngày thứ hai khi Taj Mahal đóng cửa. Sau bốn năm chuyến thăm, cuối cùng tôi đã thành công trong việc phá vỡ sự phòng thủ của cô ấy. Cô kể với tôi rằng cô thuộc bộ lạc Bedia đến từ huyện Bhind ở Madhya Pradesh. Bố mẹ cô hiện vẫn còn sống, cô có một anh trai và một người chị hiện đã có gia đình riêng hạnh phúc.
Ở địa phương của cô có một truyền thống là mỗi gia đình đều có một người con gái đi làm việc như gái bán dâm của cộng đồng, được gọi là bedni. Cô gái này kiếm tiền nuôi gia đình trong khi đàn ông tiêu tốn thời gian vào uống rượu và chơi bài… “Nhưng chắc chắn nếu muốn, em có thể bỏ nghề và lập gia đình, đúng không?”. Cô xòe tay ra: “Ai sẽ cưới một gái điếm chứ? Người ta nghĩ bọn em sẽ làm việc cho đến khi cơ thể của bọn em bắt đầu tàn tạ hoặc cho tới khi bọn em chết vì bệnh tật, tùy theo điều nào xảy ra sớm hơn”. “Anh biết một ngày nào đó em sẽ tìm được hoàng tử của mình”, tôi nói, mắt rưng rưng lệ. Hôm đó cô ấy không chịu nhận một đồng tiền boa nào của tôi. Sau đó tôi ngẫm lại cuộc trò chuyện với Nita và tự hỏi tại sao tôi lại nói dối cô ấy. Tôi thực lòng không muốn cô ấy tìm được một hoàng tử nào khác. Ngay cả khi không nhận ra điều đó thì tôi cũng đã yêu cô ấy mất rồi…
Cuộc sống của tôi thu nhỏ lại chỉ còn xoay quanh những cuộc gặp gỡ đầy háo hức với Nita và nỗi khao khát cô giữa các cuộc gặp gỡ đó… Và trong sâu thẳm lòng mình tôi biết cô ấy là nàng công chúa của tôi. Khát vọng cháy bỏng của đời tôi là một ngày nào đó sẽ cưới được cô ấy…
Dự tính tương lai
Một năm mới đã tới, mang đến hi vọng và những mơ ước mới mẻ. Nita và tôi đều bước sang tuổi mười tám – tuổi được phép kết hôn. Lần đầu tiên tôi bắt đầu nghĩ về tương lai, thậm chí tin mình có thể có một tương lai. Một tương lai với Nita ở bên. Tôi thôi không cho những người sống trong khu nhà phụ mượn tiền nữa. Giờ tôi cần đến từng xu.
Hôm nay là thứ sáu, cũng là một đêm trăng tròn, một sự kết hợp rất hiếm hoi. Tôi thuyết phục Nita không đi xem phim mà cùng tôi đến Taj Mahal. Chúng tôi ngồi trên thềm đá cẩm thạch vào lúc tối muộn đợi vầng trăng hiện ra phía sau những đài phun nước và hàng bách xanh sẫm. Tôi ngắm nhìn Taj và ngắm nhìn Nita. Vẻ tuyệt mỹ vô tri của Taj bắt đầu mờ nhạt so với vẻ hoàn mỹ của khuôn mặt cô ấy. Tôi nhìn vào mắt cô ấy và hỏi một cách đơn giản: “Em có yêu anh không?”. Và cô ấy trả lời chỉ bằng duy nhất một từ: “Có”…
Khi nghe thấy từ đó tim tôi đập rộn ràng vì vui sướng. Và khi đó, lần đầu tiên, tôi cảm thấy Taj Mahal như một ngôi nhà có sự sống chứ không phải một lăng mộ lạnh lẽo; vầng trăng tròn phía trên đầu chúng tôi trở thành một vệ tinh cá nhân chiếu xuống thứ ánh sáng bí mật, và chúng tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tắm trong ánh sáng thiên đường của nó, trên thiên đường độc nhất của chúng tôi… “Anh muốn em thôi làm gái bán dâm”, tôi nói với Nita. Nita đồng ý. “Em không muốn chết trước khi hai mươi tuổi giống như Radha. Raju, hãy đưa em ra khỏi đây”. “Anh sẽ đưa em ra khỏi đây. Anh có nên nói chuyện với Shyam về việc này không?”. “Có, chúng ta phải có được sự đồng ý của anh ta”.
Ngay tối hôm đó tôi nói chuyện với tay dắt mối: “Nghe này, Shyam, tôi yêu Nita và muốn cưới cô ấy. Cô ấy sẽ không làm việc ở nhà chứa nữa”. Shyam nhìn tôi từ đầu đến chân như thể tôi là một con côn trùng: “Tao hiểu rồi, vậy ra mày đã nhồi vào đầu óc nó tất cả những ý nghĩ ngớ ngẩn đó. Nghe này, thằng khốn, không ai có thể bảo Nita ngừng làm việc ở nhà chứa. Chỉ tao mới có thể bảo nó ngừng. Và tao không muốn nó ngừng. Nó là con ngỗng đẻ trứng vàng.
Và tao muốn những quả trứng đó tiếp tục được đẻ ra trong một thời gian dài, dài”. “Thế có nghĩa là anh sẽ không bao giờ để cô ấy lấy chồng?”. “Tao có thể cho phép nó lấy chồng nhưng chỉ với một điều kiện. Đó là người đàn ông cưới nó phải đồng ý bồi thường cho tổn thất thu nhập của tao”. “Tổn thất thu nhập dự tính của anh là bao nhiêu?”. “Để xem nào… Bốn mươi vạn rupi. Mày có thể trả tao số tiền đó không?”, gã cười to rồi đuổi tôi đi.
Đêm đó tôi kiểm lại số tiền tiết kiệm của mình. Tôi có tổng cộng bốn tram tám mươi rupi. Khoản còn thiếu là ba trăm chín mươi chín nghìn năm tram hai mươi rupi. Tôi cảm thấy tức giận đến mức chỉ muốn vặn cổ tên dắt mối. “Shyam sẽ không bao giờ đồng ý cho em lấy anh – hôm sau tôi nói với Nita – Cơ hội duy nhất dành cho chúng ta là bỏ trốn”. “Không – Nita sợ hãi nói – Người của nhà chứa thế nào cũng tìm ra chúng ta. Năm ngoái Champa đã cố trốn đi với một người đàn ông. Bọn họ tìm ra cô ấy, đánh què chân người đàn ông và bỏ đói cô ấy mười ngày liền”. “Nếu thế anh sẽ phải giết chết Shyam”, tôi nói, ánh thâm hiểm lóe trong mắt. “Không – Nita phản đối kịch liệt – Hãy hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ làm chuyện đó”. Tôi ngạc nhiên: “Nhưng tại sao?”. “Bởi vì Shyam là anh trai em”.
***
Vì lời hứa với Nita, Thomas phải tìm cách có bốn mươi vạn rupi để có thể chuộc được cô. Nhưng khi có tiền rồi, Thomas lại biết Nita sẽ không bao giờ là của mình. Thôi thì cứu một mạng người…
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.