Phút Dành Cho Con

SẺ CHIA LÀ MỘT ĐIỀU KỲ DIỆU



Khi cha viết những dòng này, không khí Giáng sinh đang tràn ngập khắp nơi. Trong năm thì đây là thời khắc cha yêu thích nhất. Cha xem đây như là thời gian để điểm lại số tiền mình đã làm được một năm, nhưng không phải để xem cuộc sống của năm qua sung túc và ổn định ra sao, mà để xem cha đã sẻ chia được bao nhiêu. Vì mùa giá lạnh này ai cũng muốn mang hạnh phúc đến cho mọi người và tìm thấy niềm hạnh phúc của bản thân mình trong những gì người khác nhận được.
Đây là một bài học làm người giản đơn, nhưng rất hay bị chúng ta quên lãng.
Sẻ chia là một trong những hành động tốt đẹp và tuyệt vời nhất. Đó là điều kỳ diệu có thể sưởi ẩm trái tim và mang lại những niềm vui mới. Khi chúng ta sẻ chia thật sự, bất kể là chia sẻ tiền của, thời gian, sự quan tâm hay bất cứ điều gì, trái tim ta sẽ được mở rộng. Nó mang lại cảm giác đủ đầy cho những người sẻ chia và làm ấm lòng những người được nhận. Sự sẻ chia có khả năng tạo ra những niềm hạnh phúc mới.
Vậy mà chúng ta vẫn thường hay quên lãng điều này. Một cách thật bản năng, chúng ta đã xây dựng cuộc sống của mình chỉ xoay quanh mong muốn nhận được. Nghĩa là chúng ta xem sự chất chồng của địa vị, tiền bạc, quyền lợi, hay được công nhận giá trị như là cách để bảo vệ bản thân và gia đình. Cứ như vậy từng ít một, ta xây quanh mình một bức tường bảo vệ an toàn, và bắt đầu xem những hành động sẻ chia như là sự mất mát. Sự sẻ chia lúc này trở thành một cuộc mua bán – cho đi bao nhiêu thì mất đi bấy nhiêu – vì thế mà thậm chí một món quà nhỏ nhất ta cũng mang đặt trên đĩa cân của tư lợi.
Cũng có khi đã sẻ chia rồi, ta lại muốn được chú ý và ngợi khen vì hành động đó. Khi ấy, những sẻ chia của ta được thúc đẩy bởi những lời khen ngợi chứ không phải vì niềm vui không vụ lợi khi ta mở lòng với người khác. Ta dường như bị giam cầm trong nhà tù của sự tư lợi, ta không hiểu được sự thật rằng chính những hành động sẻ chia sẽ giúp ta trưởng thành và hạnh phúc hơn nhiều.
Vậy nên cách duy nhất để thoát khỏi nhà tù kia là con hãy dang tay ra và hãy sẻ chia, hãy cho đi mà không cần nhận lại bất cứ điều gì.
Mỗi mùa Giáng sinh, cha đều thuê một bộ đồ hóa trang ông già tuyết và ra đường. Chẳng ai biết cha là ai. Cha chỉ đơn giản là ông già tuyết, và mong muốn sự xuất hiện của mình sẽ đem đến niềm vui cho mọi người.
Cha đến những nhà điều dưỡng, trường học, bệnh viện. Cha dừng lại nói chuyện với lũ trẻ lang thang trong bãi đỗ xe và tặng quà cho những người nghèo. Có rất nhiều bậc cha mẹ đã gửi cha những mảnh giấy yêu cầu, một vài người trong số đó muốn cha làm cho lũ trẻ tin rằng ông già tuyết là có thật, còn một vài người chỉ muốn cha quan tâm đến con của họ.
Một lần có một cặp vợ chồng người Do Thái mời cha vào nhà và nhờ cha trò chuyện với đứa con nhỏ của họ. Đây là đứa trẻ người Do Thái duy nhất trong khu nhà trẻ. Cậu bé cho rằng ông già tuyết sẽ chẳng bao giờ để mắt đến cậu chỉ vì cậu là người Do Thái, vì thế cậu tỏ ra rất rụt rè khi cha vào phòng. Cha ngồi xuống với cả gia đình, trò chuyện với họ về Lễ hội Hanukkah(1), về những hành động sẻ chia; và cuối buổi trò chuyện, cậu bé đã ôm lấy cha, hứa rằng cậu sẽ không e ngại nữa.
Việc cha làm chỉ bình thường và vô cùng giản dị, nhưng cha cảm thấy hạnh phúc và cha nghĩ những người được cha quan tâm cũng cảm thấy niềm hạnh phúc như thế. Sự sẻ chia đã tạo nên niềm vui và hạnh phúc cho cả người cho lẫn người nhận. Cha làm điều ấy không phải vì mong muốn được khen ngợi hay ghi nhận, cha chỉ muốn mang một điều tốt đẹp dù là nhỏ bé đến mọi người.
Và cha nhận ra rằng, chính sự sẻ chia còn là hành động giúp sản sinh những điều mới mẻ, giúp nối kết mọi người lại với nhau. Con có thể thấy hai người trước đó bị gò bó ở hai thế giới khác xa nhau, với những mối bận tâm khác nhau, bỗng nhiên gặp nhau qua một hành động chia sẻ, sẽ cùng nhau tạo ra những niềm vui và ấm áp mới. Thế giới như mở rộng vòng tay, sự sẻ chia dù nhỏ bé hay lớn lao cũng đều sản sinh ra những điều kỳ diệu.
Có rất nhiều người lầm tưởng rằng để có thể sẻ chia, họ phải vĩ đại như Mẹ Terasa(2) hay Albert Schweitzer(3), hay như ông già tuyết, nghĩa là họ phải có những hành động vĩ đại. Nhưng họ không hiểu rằng những hành động sẻ chia bình dị nhất được thể hiện ở bất kỳ đâu, với bất kỳ ai cũng chính là những điều vĩ đại của tình thương yêu.
Hãy cố gắng sẻ chia dù là điều giản dị nhất. Như việc nói lời hỏi thăm với những người cô đơn. Như đi sang nhà hàng xóm và giúp họ nhổ cỏ. Như ngừng lại và giúp những người lỡ xe, nổ lốp ven đường.
Hay sẻ chia bằng những hành động to tát hơn một chút. Như mua một bó hoa và mang đến nhà điều dưỡng. Như lấy 10 đô-la ra khỏi ví và cho một người người ăn xin bên đường. Con hãy sẻ chia những điều này bằng nụ cười thật nhẹ nhàng, bước chân thật khẽ. Đừng tiếc nuối, cũng đừng tự cho là mình hào phóng. Chỉ sẻ chia, chỉ mỉm cười, và đi tiếp.
Từng chút một, con sẽ bắt đầu cảm nhận được sự kỳ diệu. Con sẽ bắt đầu hiểu được thế nào là sự thanh thản của tâm hồn, thế nào là nụ cười hạnh phúc thật sự, và con sẽ tìm thấy tình nhân ái ở những nơi con chẳng để ý bao giờ. Dần dần, con sẽ cảm nhận được những điểm tương đồng, gần gũi giữa con và những người xung quanh.
Rồi sẽ đến lúc con nhận ra rằng chúng ta có sức mạnh để tạo ra niềm vui và hạnh phúc bằng những hành động giản dị của sự quan tâm và lòng trắc ẩn, chúng ta có sức mạnh để khơi dậy lòng nhân ái ở người khác bằng cách sẻ chia lòng nhân ái của bản thân mình.
Và, điều ý nghĩa nhất là con sẽ thấy ngày càng có nhiều người biết sẻ chia với mọi người hơn. Bất kể con sống ở đâu hay chu du đến nơi nào, chẳng cần biết có nói được tiếng của người dân ở đó hay biết tên của họ không, con vẫn sẽ hiểu được họ và hòa nhập với họ, bởi mọi người sẽ nhận ra nhau qua những hành động nhân ái. Khi ấy, con sẽ trở thành thành viên của cộng đồng những người có trái tim nhân hậu.
Và có một điều chắc chắn con sẽ nhận được sau những sẻ chia, là con sẽ không bao giờ cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.