Các công nhân đang đập bẹp chiếc xe buýt đã cháy.
Bên khám nghiệm pháp y đã xúc thi thể Digger mang đi, trong hai bàn tay hắn là một khẩu súng máy đen ngòm đã bị nung cháy một cách khủng khiếp.
Edward Fielding ngồi trong phòng tạm giam của Cục điều tra, chân bị xiềng, còn hai tay thì bị còng.
Trong lúc chào tạm biệt Cage và nhìn quanh tìm Margaret Lukas, Parker để ý thấy Thị trưởng Gerald Kennedy đang đi về phía họ. Ông đã ở đó với một đội quay phim vài ba người, cùng quan sát thiệt hại và nói chuyện với cảnh sát lẫn các nhân viên cứu hộ.
Giờ thì ông đang đi về phía họ.
“Thị trưởng”, Cage chào.
“Tôi phải cảm ơn ông vì câu chuyện nhỏ trên bản tin phải không, đặc vụ Cage? Chuyện ám chỉ tôi đã gây loạn trên thuyền ấy?”
Một cái nhún vai. “Cuộc điều tra phải được ưu tiên hàng đầu, thưa ngài. Đáng lẽ ngài không nên xuất hiện ở khách sạn Rite. Thậm chí còn tốt hơn nữa nếu ngài chịu để chính trị đứng ngoài lề.”
Kennedy lắc đầu. “Vậy theo tôi hiểu, ông đã bắt được kẻ đứng đằng sau vụ này”
“Chúng tôi đã bắt được hắn, thưa ngài.”
Kennedy quay khuôn mặt hai cằm sang phía Parker. “Còn anh là đặc vụ…”
“Jefferson, thưa thị trưởng. Tên tôi là Tom”
“Ồ anh chính là người tôi đã nghe nói tới. Chuyên gia giám định tài liệu phải không?”
“Đúng vậy”, Parker nói “Tôi thấy rằng ngài cũng đã tham gia vài phát đạn khá là khéo léo.”
“Chưa đủ khéo.” Ngài thị trưởng gật đầu ủ rũ về phía chiếc xe buýt bốc khói. Và hỏi, “Anh có họ hàng với Thomas Jefferson không?”.
“Tôi ư?”, Parker cười phá lên. “Không, không. Đó là một cái tên phổ biến mà.”
“Trợ lý của tôi tên là Jefferies”, ông nói chuyện cứ như đang tán gẫu trong một bữa tiệc tối.
Rồi Lukas tới. Cô gật đầu với ngài thị trưởng và Parker có thể thấy nét căng thẳng trên gương mặt cô, cứ như cô đang trông đợi một cuộc đối đầu.
Nhưng tất cả những gì Kennedy nói lại là, “Tôi rất tiếc cho bạn của cô, đặc vụ Ardell”.
Lukas không nói gì mà chỉ nhìn đăm đăm vào chiếc xe cháy sém.
Một phóng viên gọi, “Thưa thị trưởng, có lời đồn là tối nay ngài đã cố tình không gọi đến Cảnh vệ quốc gia vì nghĩ điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại của khách du lịch. Ngài có bình luận gì không ạ?”.
“Không, tôi không bình luận gì.” Cả ông cũng nhìn vào chiếc xe.
Lukas nói, “Tối nay hóa ra lại chẳng tốt lành cho bất kỳ ai, đúng không?”.
“Phải, đặc vụ Lukas ạ”, Kennedy chậm rãi nói. ‘Tôi không nghĩ những vụ như thế này lại có kết quả gì tốt đẹp”.
Ông nắm lấy tay vợ và đi về chiếc limousine của họ.
Margaret Lukas đưa cho Cage vài tài liệu, có lẽ là báo cáo về bằng chứng và hồ sơ bắt giữ. Sau đó cô đi về phía chiếc Explorer của mình, mắt vẫn nhìn chiếc xe buýt Parker tự hỏi, “Chẳng lẽ cô ấy lại bỏ đi không một lời từ biệt?”.
Cô mở cửa, khởi động xe và bật lò sưởi lên, nhiệt độ đã tụt xuống thấp, bầu trời lúc này phủ dầy những đám mây dày, vẫn liên tục đổ xuống các đợt tuyết. Cô để mở cánh cửa xe và ngả người ra ghế.
Cage bắt tay Parker rồi lẩm bẩm, “Tôi có thể nói gì đây?”. Trước sự ngạc nhiên của anh, đặc vụ lão luyện vòng cánh tay quanh người anh và ôm thật chặt dù mặt ông đang nhăn lại vì đau, sau đó ông đi bộ xuống phố.
“Chúc ngủ ngon, Lukas”, Cage nói to. “Chúc ngủ ngon, Parker. Trời ạ, mạng sườn tôi đau quá. Chúc mừng năm mới, mọi người. Chúc mừng năm mới chết tiệt.”
Parker kéo khóa áo khoác và đi về phía xe tải của Lukas, để ý thấy cô đang nhìn gì đó trong tay mình. Parker không chắc nó là gì. Có vẻ như một tấm bưu thiếp cũ đã bị gập lại. Cô nhìn chằm chằm vào đó rồi liếc sang Parker với vẻ do dự. Ngay trước khi anh chui vào xe, cô đã cất tấm thiệp vào ví.
Cô lôi từ trong túi áo ra một chai bia hiệu Sam Adams, mở nó bằng chiếc chìa khóa đặt trên bảng điều khiển.
“Giờ họ còn bán cả thứ này trong máy bán hàng tự động ở trụ sở cơ à?”
“Quà từ nhân chứng của tôi, ông Gary Moss đấy. Cô mời anh. Anh uống một ngụm lớn rồi đưa lại cho cô. Lukas vẫn ngồi trong chiếc Forđ nhưng xoay hẳn người lại, đối diện với Parker. “Một đêm nhiều biến cố nhỉ?”
“Một đêm nhiều biến cố”, anh lặp lại. Anh vươn người tới và đưa tay ra.
Cô nắm tay anh thật chặt. Cả hai đều đã tháo găng và mặc dù tay họ đang đỏ lên vì lạnh, da thịt họ vẫn có cùng nhiệt độ; Parker không thấy da cô lạnh cũng chẳng thấy ấm.
Không ai chịu buông tay. Anh nắm tay cô bằng bàn tay trái của mình.
“Bọn trẻ thế nào?”, cô hỏi. “Mà anh gọi bọn nó là gì nhỉ?”
“Bọn Who.”
“Who. Phải rồi. Anh nói chuyện với các con chưa?”
“Chúng ổn cả.” Anh miễn cưỡng thả tay ra. Có phải cô cũng thế không? Anh chẳng thể biết được. Rồi anh hỏi, “Tôi nghĩ chắc cô cần một bản báo cáo?”. Anh nhớ lại đống giấy tờ mà các công tố viên Hoa Kỳ sẽ đòi hỏi để chuẩn bị cho phiên tòa cấp liên bang. Cả một núi. Nhưng Parker không phiền; rốt cuộc tài liệu chính là nghề của anh mà.
“Chúng ta sẽ cần”, Lukas trả lời. “Nhưng không vội.”
“Thứ hai tôi sẽ viết cho. Cuối tuần này tôi cần hoàn thành một dự án.”
“Tài liệu à? Hay sửa chữa nhà?”
“Ý cô sửa nhà là phải dùng dụng cụ ấy hả?” Anh cười lớn. “Không, tôi chẳng làm được đâu. Bếp núc thì tôi biết. Đóng bàn ghế, tàm tạm. Không, nó là một tài liệu bị nghi là giả mạo: Lá thư mà người ta cho là do Thomas Jefferson viết. Một thương nhân ở New York muốn phân tích nó.”
“Có phải là thật không?”
“Linh cảm của tôi mách bảo là thật. Nhưng tôi vẫn cần thêm vài bài kiểm tra nữa. À, đây…” Anh đưa cho cô khẩu súng ngắn.
Lúc này, Lukas đã chuyển sang mặc váy và không còn ăn vận thích hợp để giấu vũ khí dự bị trên cổ chân nữa. Cô liền nhét khẩu súng vào ngăn đựng găng. Mắt Parker lại lang thang đến khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô.
Vì cái quái gì mà cô ấy ghen tị với mình nhỉ? Anh thầm hỏi.
Đôi khi, các câu đố tự cho câu trả lời, theo thời gian.
Nhưng đôi khi, bạn chẳng bao giờ tìm được câu trả lời.
Parker Kincaid đã đi đến kết luận, nguyên nhân của chuyện đó chính là bạn không phải người do số mệnh định đoạt để giải câu đố ấy.
“Này, tối mai cô có làm gì không?”, đột nhiên anh hỏi. “Có muốn ăn một bữa tối ngoại ô kỳ cục không?”
Cô do dự. Không đụng đậy lấy một cơ bắp nào. Thậm chí còn như đang không hít thở. Cả anh cũng không dám cử động, chỉ giữ nguyên nụ cười khẽ trên môi, giống như khi chờ đợi bọn Who thú nhận về những chiếc bánh quy bị mất tích hay một chiếc đèn vỡ.
Cuối cùng, cô cũng cười nhưng anh thấy đó là một nụ cười gượng, nụ cười của đá, giống hệt như mắt cô. Anh biết câu trả lời sẽ là gì.
“Tôi rất tiếc”, cô nói chính thức. “Tôi có hẹn rồi. Có lẽ để khi khác.”
Tức là: không bao giờ. Cuốn Cẩm nang dành cho các phụ huynh đơn thân của Parker Kincaid có hẳn một chương dành cho các loại uyển ngữ.
“Chắc chắn rồi”, anh nói, cố đạp bằng nỗi thất vọng, “Để lúc khác nhé!”
“Xe anh đâu?”, Lukas hỏi. “Tôi sẽ cho anh đi nhờ.”
“Không sao đâu. Nó ở ngay kia.” Anh nắm tay cô lần nữa và chống lại mong muốn kéo cô về phía mình.
“Chúc ngủ ngon”, cô nói.
Anh gật đầu.
Trong lúc đi về xe của mình, anh vẫn nhìn cô và thấy cô đang vẫy tay. Đó là một cử chỉ kỳ lạ vì gương mặt cô vô cảm và không hề mỉm cười.
Rồi Parker nhận ra cô chẳng phải đang vẫy tay gì hết. Cô đang vẽ vệt mờ trên kính cửa sổ, thậm chí còn không nhìn đến anh. Khi đã lau xong cửa kính, Margaret Lukas vào số rồi lao ra đường.
o O o
Trên đường về nhà, lái xe qua những đường phố tĩnh lặng và phủ đầy tuyết, Parker dừng lại ở một cửa hàng 7-Eleven để mua cà phê đen, bánh sừng bò phủ thịt hun khói cùng trứng, và rút tiền từ máy ATM. Ngay khi bước vào nhà, anh thấy bà Cavanaugh đang ngủ gật trên ghế sô pha.
Anh đánh thức bà rồi trả cho bà gấp đôi số tiền bà đòi hỏi. Sau đó, anh tiễn bà ra cửa và đứng ở bậc thềm, nhìn bà từ tốn lội tuyết cho đến khi biến mất vào nhà của mình ở bên kia con phố.
Bọn trẻ đã ngủ trên giường anh, trong căn phòng có một chiếc ti vi và đầu video của anh. Màn hình vẫn sáng xanh, chứng cứ xác thực cho thấy bọn chúng đã xem một bộ phim. Anh sợ phải tìm xem phim nào đã ru được chúng vào giấc ngủ. Anh có một bộ sưu tập các phim hành động dán nhãn và phim khoa học viễn tưởng, nhưng cuộn băng được đầu máy thả ra lại là Vua Sư tử. Thế cũng phiền lắm rồi, Robby sẽ mãi ghét cay ghét đắng loài linh cẩu, nhưng ít nhất nó cũng có một cái kết cao thượng và ít bạo lực.
Parker đã kiệt sức, thậm chí còn hơn cả kiệt sức. Nhưng anh cảm thấy giấc ngủ vẫn phải đợi thêm một vài giờ nữa.
Bất chấp việc anh đã bảo không cần làm, bà Cavanaugh vẫn rửa bát và lau dọn nhà bếp, thế nên anh chẳng thể triệt tiêu năng lượng vào những việc đó. Thay vì vậy, anh dọn rác quanh nhà và mang ra sân vứt, anh cõng những cái túi màu xanh trên vai như ông già Santa. Và nghĩ bụng: Một cuộc đời khùng điên biết bao, mới một giờ trước còn chĩa súng vào ai đó, bản thân thì bị bắn, và giờ lại trở về giữa vùng ngoại ô, mải miết làm việc nhà.
Trong lúc nhấc nắp thùng rác lên, Parker liếc nhìn vào sân. Anh dừng tay, cau mày. Trên tuyết có rất nhiều dấu chân.
Những dấu chân còn mới.
Chỉ mới vài phút trước, anh đánh giá, các đường nét vẫn còn sắc nét, chưa bị lớp tuyết mới và gió làm cho mờ nhạt. Kẻ đột nhập đã đi bộ tới cửa sổ của phòng dành cho khách rồi biến mất khi tiến về phía cửa trước.
Trái tim Parker bắt đầu đập loạn nhịp.
Anh cẩn thận đặt túi rác xuống và lặng lẽ trở vào nhà.
Anh đóng và khóa cửa bếp lại sau lưng. Kiểm tra cửa chính. Nó vẫn khóa. Vì nghề giám định tài liệu của anh, giá trị của những mẫu vật cùng nguy cơ ô nhiễm và bụi trong không khí, nên mọi cửa sổ trong nhà đều được gắn cố định và chẳng thể mở ra; anh không cần phải kiểm tra chúng.
Nhưng là dấu chân của ai?
Có lẽ chỉ là của bọn trẻ.
Hoặc ông Johnson đang đi tìm con chó.
Chỉ có thế. Chắc chắn…
Nhưng mười giây sau, anh vẫn gọi điện đến Trại tạm giam của Liên bang ở Đặc khu Washington.
Anh xưng danh là đặc vụ FBI Parker Kincaid, câu tuyên bố chỉ bị sai biệt mất vài năm. “Tôi đã tham gia vụ án tối nay với Margaret Lukas.”
“Chắc chắn rồi. Vụ METSHOOT.”
“Đúng vậy. Tôi hơi bị lo xa”, Parker nói. “Những nghi phạm Edward Fielding chưa được ai bảo lãnh đúng không?”
“Bảo lãnh ư? Không đời nào. Đến thứ Hai, hắn mới bị cáo buộc cơ.”
“Hắn bị giam rồi chứ?”
“Vâng. Tôi vẫn thấy hắn đây. Trên màn hình.”
“Ngủ rồi à?”
“Không, chỉ ngồi trên giường thôi. Cư xử đàng hoàng lắm. Đã nói chuyện với luật sư của hắn, khoảng một giờ trước, rồi trở lại phòng giam và ở đấy từ đó đến giờ. Sao vậy?”
“Tôi đoán là mình chỉ hơi bị hoảng. Nghĩ là đã trông thấy ông ba bị đấy mà.”
“Ông ba bị. Ha ha. Chúc mừng năm mới anh nhé!”
Parker cúp máy, nhẹ cả người.
Trong khoảng năm giây.
Nói chuyện với luật sư của hắn ư?
Parker không biết trên đất nước này, có vị luật sư nào lại sẵn sàng thức giấc giờ này, giữa ngày lễ, để nói chuyện với một khách hàng còn chưa bị cáo buộc cho đến hai ngày tới.
Rồi anh nghĩ: Sự hoàn hảo.
“Ôi Lạy Chúa”, anh lẩm bẩm.
Holding, kẻ đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện. Chắc chắn hắn đã lên kế hoạch bỏ trốn nếu bị bắt.
Anh nhấc ống nghe lên và bấm con số đầu tiên của số 911.
Đường điện thoại bị ngắt.
Đứng lừng lững trên hiên sau và đang nhìn vào anh qua lớp cửa sổ là một người đàn ông. Hắn trắng bệch. Mặc một chiếc áo khoác tối màu. Đen hoặc xanh đen. Trên cánh tay trái có máu nhưng không nhiều. Mặt hắn bị bỏng song không nghiêm trọng lắm.
Hắn giơ khẩu súng máy đã lắp ống giảm thanh lên và kéo cò đúng lúc Parker lao sang một bên, đâm sầm vào tường và ngã ra sàn. Tay nắm cùng khóa cửa bị thổi bay dưới loạt đạn. Những mảnh kính vụn nổ tung vào trong phòng.
Digger từ tốn đẩy cửa mở và bước vào trong, cứ như người hàng xóm thân thiện được mời tới uống cà phê.