Lộc Đỉnh Ký

Hồi 140: Vì Kết Bạn Dật Chi Bị Thảm Hình



Ngô ứng Hùng nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy không khỏi ngấm ngầm tức giận, bụng bảo dạ:
– Giang sơn nhà Đại Thanh đều do một tay gia gia ta đem lại cho nhà Vua. Không ngờ sau khi đại sự thành rồi, y lại quên ơn phụ nghĩa, phái người đến tra hỏi cha con ta là trung thần hay gian thần? Việc y tứ hôn cho công chúa hạ giá cùng ta thành thân, chưa chắc đã phải vì lòng tử tế. Tuy trong bụng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn đáp:
– Cha con tại hạ một lòng son sắt giữ đạo trung trinh, hết sức khuyển mã phục vụ cho thánh quân cũng không đủ báo đền ơn đức của Hoàng gia. Vi Tiểu Bảo ngồi vắt chân lên nói:
– Đúng thế! Tại hạ cũng biết tiểu Vương gia dốc dạ trung trinh. Còn đức Hoàng thượng nếu không tin cẩn tiểu vương gia thì ngài đã chẳng với tiểu vương gia làm muội phu. Tiểu vương gia ơi! Tiểu vương gia làm muội phu của Hoàng đế tức là thăng quan đến tám bậc, tưởng chẳng còn gì sung sướng hơn nữa. Ngô ứng Hùng đáp:
– ¥n đức Hoàng thượng mông mênh như trời biển. Vi Đô thống cũng tận tâm chu toàn. Tại hạ cảm kích vô cùng! Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
– Ta cho ngươi làm con rùa đen nhỏ, lại cắm sừng lên đầu ngươi, chẳng hiểu ngươi có cảm kích vô cùng không? Gã tiễn chân Ngô ứng Hùng về rồi mở hộp gấm ra coi, thấy trong đựng mười tập ngân phiếu, mỗi tập hai mươi tờ, mỗi tờ năm ngàn lạng bạc, cộng cả thảy là một trăm vạn lạng. Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm nghĩ bụng:
– Thằng cha này rộng rãi quá chừng! Hắn đưa ra một vạn lạng cho lão gia tiêu vặt. Vậy khi lão gia cần xài lớn thì hắn chẳng đưa một ngàn vạn lạng cũng phải năm trăm vạn lạng là ít. Hôm sau Ngô ứng Hùng đến mời Khâm sai đại thần phụ trách Tứ hôn sứ đến quân trừng coi diễn binh. Vi Tiểu Bảo cùng Ngô Tam Quế sóng vai đứng trên khán đài. Hai tên Đô thống hướng dẫn mấy chục tên tá lãnh khôi giáp tề chỉnh, xuống ngựa đến trước khán đài hành lễ. Tiếp theo từng đội binh mã riễu qua trước khán đài. Sau bọn phiên binh diễn đến năm doanh Trung dũng binh, năm doanh Nghĩa dũng binh. Mỗi doanh đều do một viên tổng binh đứng đầu. Mười viên tổng binh theo thứ tự đến hành lễ rồi dẫn quân biểu diễn bày trận. Quả nhiên toàn là binh cường mã tráng đã được huấn luyện rất tinh thục. Vi Tiểu Bảo tuy chẳng hiểu gì về quân sự, nhưng thấy binh hùng tướng mạnh, đội ngũ chỉnh tề, gã nhìn Ngô Tam Quế khen ngợi:
-Vương gia! Bữa nay tại hạ thật tình khâm phục Vương gia quá đỗi. Tại hạ hiện làm phí Đô thống ở Kiêu Kỵ doanh, đạo quân này là thân binh của đức Hoàng thượng mà nói ra xấu hổ. Giả tỷ Kiêu Kỵ Doanh chiến đấu với Trung dũng doanh ở dưới trướng của Vương gia thì thật tình Kiêu Kỳ doanh của bọn tại hạ nhất định phải thua chạy liểng xiểng, không còn đường tháo chạy. Ngô Tam Quế lấy làm đắc ý cười đáp:
– Lời khoa trương của Vi Đô thống khiến cho tiểu vương phải hổ thẹn không dám lãnh thọ. Có điều tiểu vương xuất thân là nhà tướng thì việc huấn luyện sĩ tốt là phận sự phải làm cho hết lòng. Bỗng nghe pháo nổ vang trời, quân reo dậy đất chấn động cả một vùng. Vi Tiểu Bảo sợ quá hai chân nhủn ra ngồi phệt xuống ghế, sắc mặt tái mét. Ngô Tam Quế cười thầm nghĩ bụng:
– Ngươi bất quá là một tên tiểu thái giám kề cận bên mình tiểu Hoàng đế, chỉ trông vào những lời hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cho tiểu Hoàng đế hả dạ, ngoài ra còn làm được cái đếch gì? Hỡi ơi! Một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà làm nên phó Đô thống, Khâm sai đại thần gì gì cũng đủ biết tiểu Hoàng đế chẳng hiểu chi hết, chỉ o bế những kẻ thân tín. Lão vốn chẳng coi Vua Khang Hy vào đâu, bây giờ lại thấy Vi Tiểu Bảo khác nào cái bị thịt, càng mừng thầm trong dạ. Lão cho là triều đình không có người nữa rồi, chẳng còn chi phải đáng lo ngại. Cuộc duyệt binh hoàn tất, Vi Tiểu Bảo lấy thánh chỉ của Hoàng đế trao cho Ngô Tam Quế và nói:
– Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng. Xin vương gia tuyên đọc để mọi người nghe. Ngô Tam Quế vội vàng quì xuống tiếp chỉ. Miệng lão đáp:
– Đã là thánh chỉ của Hoàng thượng, vậy xin Khân sai đại nhân tuyên đọc cho phải phép. Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Thánh chỉ nhận được tại hạ, nhưng tại hạ không nhận ra y. Tại hạ mù chữ còn tuyên đọc sao được? Ngô Tam Quế mỉm cười hai tay cầm thánh chỉ nâng cao ra điều cung kính, lớn tiếng đọc. Thanh âm lão sang sảng, trung khí lại đầy rẫy, lão đọc từng câu rành mạch truyền đi rất xa. Trong quảng trường đứng sắp hàng đến mấy vạn binh tướng mà yên lặng như tờ. Ai nấy đều lắng nghe. Trong thánh chỉ Hoàng thượng ban khen công lao thâm trọng của Bình Tây Vương, chuyên cần vương sự, trấn thủ biên thùy, ổn định man Di. Các tướng sĩ dưới trướng góp phần khổ tâm đều được gia tăng một cấp để thưởng công lao. Ngô Tam Quế tuyên đọc thánh dụ xong, lớn tiếng hô:
– Kính cẩn bái tạ ơn điển của Hoàng thượng. Bái chúc Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Ba quân tướng sĩ quỳ xuống cái rụp đồng thanh hô lớn:
– Cung tạ thánh hoàng ân điển, vạn tuế, vạn vạn tuế. Lần này Vi Tiểu Bảo đã biết trước tiếng hoan hô nhức óc nên chuẩn bị sẳng sàng, không đến nổi giật mình kinh hãi bủn rủn đầu gối như trước. Nhưng thanh âm của mấy vạn quân binh tướng kinh thiên động địa cũng làm cho gã tâm thần dao động không đứng vững được. Ngô Tam Quế đưa Vi Tiểu Bảo về Bình Tây vương phủ rồi cùng gã thương lượng chọn ngày làm lễ vu qui cho công chúa. Vi Tiểu Bảo nghe đến vụ này không khỏi chau mày, rất là khó chịu. Ngô Tam Quế hỏi:
– Mồng bốn tháng sau là ngày Hoàng đạo rất tốt cho việc nghinh hôn giá thú. Vi Đô thống coi ngày đó có được chăng? Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Để công chúa thành hôn với Ngô ứng Hùng thì ta không làm phò mã giả được nữa. Gã liền chau mày đáp:
– Làm như thế thì hấp tấp quá! Công chúa xuất giá há phải chuyện tầm thường? Vương gia nên chuẩn bị cho thật chu đáo mới được. Chẳng dấu gì Vương gia, công chúa đây được Thái hậu và Hoàng thượng rất sủng ái. Cuộc nghinh hôn phải cho đàng hoàng. Nếu cử hành vội vã là có điều không tốt đẹp cho chúng ta. Ngô Tam Quế run lên tự hỏi:
– Thằng lỏi này cố ý làm khó dễ, phải chăng gã muốn ăn của đút? Lão liền cười nói:
– Dạ dạ! Mọi sự xin Vi Đô thống chiếu cố cho. Tiểu vương có chỗ nào khiếm khuyết mong được Đô thống chỉ điểm, bọn tiểu vương xin tận lực mà làm cho thật hoàn bị. Nếu mồng bốn mà quá cấp bách thì mười sáu tháng sau cũng là ngày rất tốt, lại chẳng có điểm nào xung khắc với công chúa và tiểu tử. Thật là một ngày rất hợp, không phạm chi điều cấm kỵ. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Mười sáu tháng sau thì được rồi. Tại hạ đến xin chỉ thị công chúa xem nàng có dị nghị gì chăng? Gã trở về An Phụ Viên thấy rất nhiều quan viên chờ đợi xin vào bái kiến. Vi Tiểu Bảo thu lễ vật rồi nói mấy câu cảm ơn và cho bọn họ ra về. Từ lúc gã đến Vân Nam, chưa được thấy mặt huynh trưởng là Dương Dật Chi liền sai người đến nói với Ngô ứng Hùng xin cho y tới để hội kiến. Sau một lúc lâu, Ngô ứng Hùng thân hành đến nói:
– Thưa Vi Đô thống! Phụ vương của tại hạ phái gã họ Dương đi công cán chưa về, nên gã không thể chầu chực Đô thống được. Vi Tiểu Bảo rất lấy làm thất vọng hỏi:
– Y đi đâu có việc gì? Bao giờ mới trở về? Ngô ứng Hùng hơi biến sắc ngập ngừng đáp:
– Gã đi Tây Tạng, đường sá xa xôi. Chuyến này• chuyến này e rằng Vi Đô thống lỡ dịp gặp gã. Vi Tiểu Bảo thấy Ngô ứng Hùng dường như có vẻ ấp úng thì nghĩ bụng:
– Hắn nói chưa chắc đã đúng hoàn toàn. Phải chăng hắn muốn bày trò gì? Gã lại hỏi:
– Không hiểu Dương huynh qua Tây Tạng có việc gì? Thời gian công tác mất bao lâu? Ngô ứng Hùng đáp:
– Y đi không có việc gì quan trọng lắm. Nguyên bọn Lạt Ma bên Tây Tạng sai người đưa lễ đến biếu, nên phụ vương phái y đi đáp lại. Y mới đi mấy bữa trước đây. Vi Tiểu Bảo nói:
– Nếu vậy thì thật đáng tiếc! Gã tiễn chân Ngô ứng Hùng ra về rồi càng nghĩ càng thấy trong vụ này có điều quái dị. Gã tự hỏi:
– Sao lại có chuyện Ngô Tam Quế phái Dương Dật Chi đi Tây Tạng vào giữa hồi mình tới đây, không sớm mà cũng không chậm? Dường như họ cố ý không cho mình gặp y. Nhưng Ngô ứng Hùng đã nói vậy ta cũng chẳng làm thế nào được. Gã liền gọi Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên đến bảo chúng đi tìm bọn thị vệ của cha con Ngô Tam Quế cùng nhau ăn nhậu và đánh bạc để tìm cách dò hỏi tin tức Dương Dật Chi. Tối hôm ấy, Vi Tiểu Bảo vào hội kiến công chúa nói cho cô hay cuộc thành hôn đã ấn định vào ngày mười sáu tháng sau. Công chúa nói:
– Ta hạn cho ngươi trước khi cử hành hôn lễ phải giết cho bằng được tên tiểu tử Ngô ứng Hùng. Bằng không thì lúc bái đường ta sẽ la làng, nhất định không chịu lấy gã. Vi Tiểu Bảo đang tức mình nghe công chúa nói vậy lửa giận bốc lên ầm ầm. Gã giậm chân mấy cái rồi sừng sực ra khỏi phòng. Công chúa chạy lại nắm tay gã nhưng bị gã hất mạnh ra rồi bỏ đi. Công chúa vừa khóc vừa la gã cũng lờ đi như không nghe tiếng. Vi Tiểu Bảo ngồi lâu buồn quá liền gọi mười mấy tên thị vệ đến đánh xúc xắc, trong lòng mới trở lại vui thích. Đánh bạc đến nửa đêm thấy Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên vào phòng. Vi Tiểu Bảo trong tay cầm bộ xúc xắc chưa gieo xuống, gã nhìn thấy hai người liền cười nói:
– Chuyến này chắc nhà cái xúi rồi, sao mình không gieo sớm hơn một chút? Triệu Tề Hiền nói:
– Công việc mà Tổng quản sai bảo, nô tài đã điều tra ra được chút tin tức. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hay lắm! Gã gieo xúc xắc xuống. Tiếng bạc này gã ăn được cửa Thiên môn mà phải giam cho hai cửa Thượng môn và Hạ môn. Gã bỏ chiếu bạc đứng dậy kéo hai người vào sương phòng hỏi:
– Thế nào? Triệu Tề Hiền đáp:
– Thưa Tổng quản! Dương Dật Chi quả nhiên không đi Tây Tạng. Vì y phạm lỗi nên bị Bình Tây Vương giam lại rồi! Vi Tiểu Bảo chau mày hỏi:
– Y phạm tội gì? Triệu Tề Hiền đáp:
– Thuộc hạ ngồi uống rượu với bọn thị vệ trong vương phủ nói là có quen biết một người họ Dương muốn mời y đến uống rượu đánh bạc. Một tên thị vệ hỏi ngay:”Ông bạn muốn kiếm Dương Dật Chi đúng không? Nếu vậy thì phải đến nhà tù”. Thuộc hạ hỏi: “Nhà tù ở đâu?” thì tên thị vệ ngồi bên mắng gã nói nhăng nói càn. Gã còn bảo là hắn nói giỡn không thể tin được. Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một chút rồi hỏi:
– Y bị giam trong ngục tối ư? Triệu Tề Hiền đáp:
– Bọn thuộc hạ biết trong vụ này có điều chi ngoắt ngoéo, liền uống rượu với bọn chúng một lúc rồi chia tay giải tán. Về tới đây hỏi thăm mới biết ngục tối là một nhà giam rất lớn, liền hiểu ngay Dương Dật Chi đã bị Bình Tây Vương cầm tù. Còn y phạm tội gì thì bọn thuộc hạ không dám hỏi nhiều, sợ họ sinh lòng ngờ vực. Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ngục tối ở địa phương nào? Triệu Tề Hiền đáp:
– ở phía tây nam Ngũ Hoa Cung cách đây chừng năm dặm. Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
– Được rồi! Hai vị đại ca phải một phen khó nhọc, vậy hãy ra ngoài kia giải trí và thay cho ta làm cái đi. Trương Triệu hai gã cả mừng liền đi đánh bạc. Hai gã biết là làm cái cho Vi Tiểu Bảo thua thì có y chịu tiền, mà được là có phần hoa hồng. Đây là một chuyến phục vụ ngon lành. Vi Tiểu Bảo là một thằng nhỏ thích lừa bịp, đánh cắp của người, lại mê cờ bạc, ham sắc đẹp. Gã còn giỏi nói khoác, nịnh hót. Cả tham ô, giết người gã cũng làm được. Nhưng gã có một điểm hay là đối với bằng hữu hết lòng nghĩa khí. Gã nghe nói Dương Dật Chi bị Ngô Tam Quế cầm tù thì trong lòng rất phiền muộn. Dĩ nhiên gã không lần vào phòng công chúa nữa, cả thú đánh bạc cũng tiêu tan. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Nhất định Dương đại ca phạm đại tội, không thì chẳng việc gì Ngô ứng Hùng phải lừa gạt ta nói là phái y đi Tây Tạng. Giả tỷ y không phạm đại tội thì cha con họ Ngô nhất định nể mặt ta mà buông tha cho y ra. Ngô ứng Hùng đã nói dối mà ta còn xin cho Dương đại ca thì chúng quyết cố cãi đến cùng, không chừng chúng đem giết y lập tức và hủy thi hài cho mất tích thì cái chết của Dương đại ca từ nay không tìm đâu ra được đối chứng. Muốn cứu Dương đại ca phải dùng biện pháp cứng rắn. Ngô Tam Quế có phiền trách, lão gia cũng đếch cần, chắc chẳng khi nào hắn dám trở mặt với lão gia. Gã liền cho mời bọn Phong Tế Trung, Mã Ngạn Siêu, Tiền Lão Bản, Huyền Trinh đại nhân, Từ Thiên Xuyên đến hội họp. Gã nói cho mọi người hay nội vụ và bàn tính kế hoạch cứu Dương Dật Chi. Huyền Trinh đạo nhân nói:
– Vi hương chủ! Chúng ta làm việc này mà cứu được Dương đại ca là hay nhất rồi. Bằng không cứu được thì Ngô Tam Quế cũng biết hương chủ hành động đây là vâng chỉ của Hoàng đế. Như thế thì một là hắn sợ chết giấc, hai là bức bách hắn đi vào con đường tạo phản sớm. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đúng là như vậy! Tại hạ còn e rằng Ngô Tam Quế tạo phản ngay tức khắc và chúng ta bị hắn bắt hết giam lại thì anh em mình ở trong ngục tối có đánh bạc thì cũng chẳng thú gì. Huyền Trinh đạo nhân nói:
– Hễ thấy tình hình bất lợi là chúng ta quất ngựa truy phong chạy đi cho yên chuyện. Vi Tiểu Bảo nói:
– Các vị đi nghĩ cách cứu Dương đại ca, đồng thời mời Ngô ứng Hùng tới đây rồi bắt giữ hắn để làm con tin khiến cho Ngô Tam Quế cũng chẳng dám liều lĩnh xông vào. Tiền Lão Bản đáp:
– Nước cờ này của Vi hương chủ thật cao minh! Ngày mai bọn ta hãy đi quan sát địa thế nhà giam rồi cải trang làm thủ hạ hầu cận Ngô Tam Quế xông vào ngục cứu người. Đêm hôm ấy quần hùng bàn mưu tính kế giải cứu Dương Dật Chi rồi ai nấy về phòng ngủ. Chiều hôm sau, Vi Tiểu Bảo sai người mời Ngô ứng Hùng đến dự yến và bàn tính việc cử hành hôn lễ. Trong nhà đại sảnh ở An Phụ Viên âm nhạc vang lừng, yến tiệc phục linh đình. Trong khi đó quần hùng ở Thiên Địa Hội đã vận sắc phục như những người hầu cận Bình Tây Vương tiến vào ngục tối trong nhà giam lớn. Vi Tiểu Bảo đã dặn dò bọn Ngự tiền thị vệ và Kiêu Kỵ doanh phải phòng thủ nghiêm mật cả mặt trước lẫn mặt sau khi An Phụ viên để giám thị bọn thị vệ của Ngô ứng Hùng đưa tới. Vi Tiểu Bảo và Ngô ứng Hùng vừa uống rượu vừa coi diễn tuồng. Lúc này đang diễn vở Chung Húc giá muội. Năm tên tiểu quỉ nhào lộn nhảy vào sân khấu biển diễn các môn võ công rất náo nhiệt. Vi Tiểu Bảo vừa coi vừa hoan hô và sai người quăng tiền ban bạc thưởng. Giữa lúc ấy có người lén đến phía sau kép tay áo gã. Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn thì ra là Mã Ngạn Siêu. Mã Ngạn Siêu gật đầu luôn mấy cái. Vi Tiểu Bảo biết là thành công rồi, trong lòng mừng rỡ khôn xiết. Gã quay lại nói với Ngô ứng Hùng:
– Tiểu vương gia! Xin tiểu vương gia cứ ngồi coi hát. Tại hạ phải đi đái một cái. Ngô ứng Hùng mắng thầm:
– Thật là đồ bất học vô thuật, mới ăn nói thô tục như thế Nhưng ngoài miệng hắn cười đáp:
– Xin đô thống cứ việc tùy tiện. Vi Tiểu Bảo đi vào hậu đường thấy quần hùng của Thiên Địa Hội tụ tập đông đủ chẳng thiếu một ai thì mừng rỡ vô cùng. Gã tươi cười hỏi:
– Hay lắm! Hay lắm! Các vị huynh đệ không bị tổn thương gì là may lắm rồi. Nhưng không hiểu có cứu được Dương đại ca chăng? Gã lại thấy mặt quần hùng rất nghiêm trọng liền biết ngay có điều chi không ổn. Mã Ngạn Siêu hằn học đáp:
– Tên gian tặc Ngô Tam Quế hạ thủ cực kì tàn độc! Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Hắn làm sao? Mã Ngạn Siêu và Từ Thiên Xuyên khiêng một cái bao bố ướt đẫm máu tươi, trong bao có đựng một người. Vi Tiểu Bảo kinh hãi chạy lại coi thì chính là Dương Dật Chi. Vi Tiểu Bảo thấy Dương Dật Chi hai mắt nhắm nghiền, mặt không chút huyết sắc. Gã la gọi:
– Dương đại ca! Tiểu đệ đến cứu đại ca đây. Dương Dật Chi khẽ gật đầu, không hiểu y đã nghe tiếng chưa? Vi Tiểu Bảo liền hỏi: Đại ca! Đại ca bị thương rồi ư? Từ Thiên Xuyên nhẹ nhàng mở hết bao bố. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi bật tiếng la hoảng:
– úi chao! Gã lùi lại hai bước lảo đảo suýt té xuống đất. Tiền Lão Bản vội đưa tay ra đỡ lấy gã. Nguyên Dương Dật Chi đã bị chặt hai tay hai chân, chỉ còn lại cái mình. Từ Thiên Xuyên khẽ nói:
– Lưỡi y cũng bị cắt và tròng mắt cũng bị móc rồi. Vi Tiểu Bảo mấy năm bôn tẩy giang hồ đã thấy nhiều thảm kịch, chính tay gã giết người cũng không ít, nhưng chưa bao giờ thấy thảm trạng như thế này. Gã xúc động quá, bất giác khóc rống lên. Giữa Vi Tiểu Bảo và Dương Dật Chi kể ra chưa có gì là thâm giao cho lắm, bất quá vì câu chuyện hợp ý mà cùng kết nghĩa chi lan hứa hẹn cùng chung hưởng hạnh phúc, chia sẻ hoạn nạn. Thường ngày Vi Tiểu Bảo quen tính huênh hoang lừa gạt người, đến sư phụ và Hoàng đế gã cũng không từ. Song đối với bằng hữu, gã giữ đạo rất phân minh, chẳng bao giờ nói hàm hồ. Lúc này gã thấy Dương Dật Chi bị chặt cụt chân tay, không sao ngăn nổi mối bi phẫn lên đến cực độ. Gã rút lưỡi truỷ thủ ra, lớn tiếng quát:
– Ta phải đi chặt hết chân tay của thằng lỏi Ngô ứng Hùng. Phong Tế Trung nắm tay kéo gã lại nói:
– Xin hương chủ đừng nóng nẩy, phải tính kế vẹn toàn mới được. Y là người ít lời, nhưng nói câu nào đúng câu đấy. Vi Tiểu Bảo trước nay vẫn có lòng nể nang y, liền trấn tĩnh tâm thần đáp:
– Phong đại ca nói rất có lý. Lúc này Từ Thiên Xuyên đã đậy bao bố lại rồi, cũng lên tiếng:
– Vụ này quả có liên quan đến chúng ta. Ngô Tam Quế sở dĩ hành tội Dương đại ca là vì y kết bạn với Vi hương chủ. Hắn bảo y bội phản chủ cũ, nương tựa triều đình, mà xử y đến tình trạng sống dở chết dở. Mục đích của hắn là để làm gương cho tướng lãnh dưới trướng không một ai dám sinh lòng phản bạn. Vi Tiểu Bảo sa lện thoá mạ:
– Tổ tôn mười tám đời nhà tên Ngô Tam Quế đều là loài rùa chết thối tha. Dương đại ca tuy kết bạn với tại hạ, mà không bội phản gì hắn. Tên đại hán gian kia lòng dạ bất lương, nẩy mối nghi ngờ một cách mù quáng. Dương đại ca bị thảm trạng thế này là đủ chứng cớ tên đại hán gian có định tâm tạo phản. Dù Dương đại ca có quy thuận triều đình thì đã làm gì nên tội? Tiền Lão Bản nói:
– Đúng thế! Chuyền này Vi hương chủ đưa Dương đại ca lên Bắc Kinh làm cáo trạng đưa lên tiểu Hoàng đế thì Ngô Tam Quế hết đường chối cãi. Vi Tiểu Bảo hỏi Từ Thiên Xuyên:
– Sao Từ đại ca lại biết là Ngô Tam Quế hạ độc thủ hành hình Dương đại ca chỉ vì chuyện y đã kết giao với tại hạ? Từ Thiên Xuyên trở gót ra ngoài xách một người vào quẳng xuống đất. Người này mặc sắc phục vào hàng quan thất phẩm. Hắn nước da trắng trẻo và người béo chùn bèo chụt, nằm úp sấp xuống, không nhúc nhích được. Từ Thiên Xuyên nói:
– Thưa Vi hương chủ! Đây là một nhân vật mà hương chủ ngưỡng mộ đại danh từ lâu, nhưng chưa từng gặp mặt. Hắn tên là Dương Nhất Phong. Vi Tiểu Bảo la lên:
– Té ra là Dương lão huynh. Trước kia Dương lão huynh ở Bắc Kinh lớn mật làm càn, sau bị Ngô ứng Hùng đánh gẫy chân chó, sao bây giờ lại ở đây? Từ Thiên Xuyên đáp:
– Thế mới là oan gia chạm trán trong chỗ hẹp. Hắn là điển ngục quan trong ngục tối tại nhà giam lớn. Dù hắn có biến thành cục than thuộc hạ cũng nhận ra. Lão ngừng một chút rồi kể tiếp:
– Bọn thuộc hạ giả làm kẻ hầu cận Ngô Tam Quế vào nhà giam lấy người thì thằng cha này giở lý đòi coi giấy tờ công sự hoặc thủ bút của Bình Tây Vương. Con mẹ nó! Cái mạng chó của hắn tức là thủ dụ của Bình Tây Vương đó. Vi Tiểu Bảo gật đầu đáp:
– Thế thì thật là khéo quá! Gặp được ông bạn này, việc cứu người càng dễ dàng hơn. Chắc các vị chỉ cần kề đao vào cổ hắn không cần phải đổ máu cũng lấy được người ra rồi. Bát Tý Viên Hầu lại nhiều tay nên dắt luôn cả dê về. Từ Thiên Xuyên đáp:
– Dương đại ca phạm tội với Ngô Tam Quế cũng do Dương lão huynh đây nói kín với thuộc hạ. Dương Nhất Phong nghe đến hai chữ “nói kín” vội lên tiếng:
– Cái đó là lão nhân gia.. lão nhân gia bức bách tại hạ phải nói ra. Sự thực, tại hạ chẳng khi nào dám tiết lộ việc cơ mật của Bình Tây Vương. Vi Tiểu Bảo vung chân lên đá một cái trúng vào ba chiếc răng của Dương Nhất Phong. Gã nói:
– Tại hạ đi ổn định Ngô ứng Hùng đề phòng gã sinh lòng ngờ vực. Các vị hỏi kỹ ông bạn đây cho biết rõ mọi sự việc. Nếu y không chịu nói thì cứ việc chặt hai chân hai tay đi là xong. Dương Nhất Phong miệng đầy máu tươi vội đáp:
– Tại hạ xin nói hết, nói hết. Hắn biết bọn người này làm vô pháp vô thiên, lại nghĩ đến thảm trạng của Dương Dật Chi, sợ quá cơ hồ ngất đi. Vi Tiểu Bảo trở lại bên Dương Dật Chi la gọi:
– Dương đại ca!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.