Lộc Đỉnh Ký

Hồi 201: Tìm Địch Nhân Theo Dõi Hành Tung



Bản lãnh sử độc của Hà Dịch Thủ tuyệt thế vô song hiện nay. Từ ngày mụ qui thuận phái Hoa Sơn chưa từng dùng độc, nay đột nhiên thấy người muốn bỏ thuốc vào lu nước, mụ không khỏi ngứa nghề, muốn thử kỹ thuật của mình xem thiên hạ còn ai chịu nổi không? Giả tỷ không có thuốc của Hà Dịch Thủ mà nội lực Quy Tân Thụ lại cao thâm hơn cả sư phụ của mụ là Viên Thừa Chí, thì thứ Mông hãn dược tầm thường lấy ở trong tay bọn ngự tiền thị vệ chẳng làm gì được lão. Hán tử bịnh hoạn tên gọi Quy Chung mang bịnh từ ngày còn là cái bào thai trong bụng mẹ, đáng lý chẳng thể nào nuôi lớn được bằng bấy nhiêu. Sau hắn uống thứ linh dược cực kỳ trân quí mới giữ được sinh mạng cho tới ngày nay. Có điều thân thể và não chất của hắn bị tổn thương, nên thủy chung chẳng thể nào tráng kiện như người thường. Vợ chồng Quy Tân Thụ chỉ có mỗi đứa con độc nhất, nên quí trọng hắn hơn cả tánh mạng mình. Quy Chung mắc bịnh hoạn từ thuở nhỏ không khỏi được cưng chiều quá độ, kém bề lễ giáo. Tuy hắn rèn luyện võ công cao cường, nhưng người đã đứng tuổi mà tâm trí tính tình chẳng khác đứa trẻ nít mới lên bảy, lên tám. Khi Hà Dịch Thủ bỏ thuốc độc vào lu nước, mụ không hiểu địch nhân là ai? Sau khi phát giác ra đối phương là gia đình Quy sư bá, mụ không khỏi hồi hộp trong lòng. Nhưng sự việc xẩy ra đã lỡ mất rồi đành phải lảng tránh. Mụ nghe Vi Tiểu Bảo ăn nói rất vừa lòng nên đem dạ yêu thương tự nhủ:
– ở trên hải đảo làm gì có những đứa nhỏ linh lợi thế này? Vi Tiểu Bảo nghe mụ nói có chịu chặt tay mới được nhận làm đồ đệ, bất ngờ giơ bàn tay lên ngó. Gã đã sợ đau đớn, lại không nỡ vứt bỏ bàn tay, đâm ra lộ vẻ ngần ngừ. Hà Dịch Thủ cười nói:
– Người bất tất phải bái ta làm sư phụ nữa, ta cũng không đủ thì giờ truyền võ công cho ngươi. Ta có một môn ám khí làm trò chơi rất hay, tặng cho ngươi để khỏi uổng công đã dập đầu và hô lên hô xuống câu “Sư phụ tỷ tỷ”. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thưa “Sư phụ tỷ tỷ”! Đồ đệ có dập đầu hay xưng hô thế nào thì cũng chẳng uổng công mặc dù sư phụ tỷ tỷ không truyền thụ võ công, hay không cho vật gì. Đứng trước một vị mỹ mạo cô nương, vãn bối có xưng hô bao nhiêu câu
“Sư phụ tỷ tỷ “, trong lòng cũng đủ khoan khoái và thỏa mản lắm rồi. Hà Dịch Thủ cười khanh khách nói:
– Khỉ con ơi! Miệng ngươi liến thoắng quá! Ngươi nói ba hoa không ngớt với bà bà mà bà bà vẫn để tai nghe. Mụ là giòng Miêu tộc, nên đối với lễ phép qui củ của người Hán chẳng để tâm. Mụ được Vi Tiểu Bảo ca ngợi sắc đẹp, chẳng những không lấy làm phật ý, mà còn khoan khoái trong lòng. Hà Dịch Thủ cười nói tiếp:
– Tiểu hầu nhi! Ngươi lại hô nữa đi cho ta nghe. Vi Tiểu Bảo vừa cười vừa hô:
– Tỷ tỷ! Hảo tỷ tỷ! Hà Dịch Thủ cười nói:
– Trời ơi! Ngươi nói mỗi lúc một thêm láo toét! Đột nhiên mụ vươn tay trái ra nắm lấy sau gáy Vi Tiểu Bảo xách đưa sang mé tả. Bỗng nghe mấy tiếng vèo vèo. Ba cây đèn nến trên bàn đều tắt phụt. Trên vách ván phía đối diện bật lên những tiếng đồm độp như trời đổ mưa rào. Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa vui mừng hỏi:
– Đây là thứ ám khí gì vậy?Hà Dịch Thủ cười đáp:
– Ngươi thử lại ngó xem. Mụ buông tay cho Vi Tiểu Bảo rớt xuống đất. Gã cầm cây đèn nến ở mé tả kỷ trà hãy còn cháy lại gần vách coi thì thấy mấy chục mũi cương châm lấp loáng và đều cắm sâu vào vách ván. Trong lòng khâm phục vô cùng gã cất tiếng hỏi:
– Tỷ tỷ! Tỷ tỷ không cử động mà sao lại phát xạ được nhiều cương châm đến thế? Loại ám khí này thần diệu như vậy thì trong thiên hạ còn ai tránh kịp? Hà Diệu Thủ cười đáp:
– Ngày trước ta dùng thứ ám khí “Hàm sa xạ ảnh” này bắn sư phụ mà lão nhân gia vẫn tránh được, không bị trúng mũi nào. Có điều ngoài sư phụ ta, e rằng ít kẻ tránh nổi. Vi Tiểu Bảo nói:
– Lệnh sư đã bảo tỷ tỷ bắn thử thì chắc lão nhân gia phòng bị từ trước. Giả tỷ tỷ tỷ phát xạ một cách đột ngột thì võ công lão nhân gia có cao cường đến đâu e rằng cũng không tránh kịp thứ ám khí vô ảnh vô tông này. Hà Dịch Thủ đáp:
– Lúc ấy ta đối đầu cùng sư phụ đang chiến đấu ác liệt. Lão nhân gia không bảo ta bắn thử, nên hoàn toàn không biết trước. Vi Tiểu Bảo nói:
– Thế thì đúng rồi. Đang đánh nhau, dĩ nhiên lệnh sư phải để hết tinh thần vào cử động của tỷ tỷ nên mới tránh thoát. Tỷ tỷ ơi! Nếu lúc đó tỷ tỷ trỏ ra mé bên quay đầu lại hô: ” Ô hay! Ai đã đến kia? “, thì lệnh sư nhất định phải ngó theo. Khi ấy tỷ tỷ phát xạ đột ngột, là lão nhân gia bị trúng ám khí. Hà Dịch Thủ thở dài nói:
– Có khi ngươi nói cũng đúng. Mũi cương châm này đã tôi chất kịch độc. Nếu sư phụ ta trúng tất là phải chết. Khi ấy ta không muốn hạ sát lão nhân gia. Vi Tiểu Bảo hỏi:- Trong lòng tỷ tỷ vẫn thương yêu lệnh sư phải không? Hà Dịch Thủ nghe Vi Tiểu Bảo hỏi câu này, nét mặt ửng hồng, hừ một tiếng rồi gạt đi:
– Không có chuyện đó. Người đừng ăn nói hồ đồ. Sư nương ta mà nghe thấy sẽ cắt lưỡi ngươi đó. Vi Tiểu Bảo không ngờ nhân vật mà Hà Dịch Thủ ngấm ngầm yêu dấu ngày trước lại là gái giả trai và là sư nương của mụ. Những chuyện hồi thiếu niên lại nổi lên trong đầu óc mụ. Tuy sự việc đã cách đây mấy chục năm, mụ còn cảm thấy mày mặt nóng bừng. Mụ lấy hai cái bao ngón tay bằng da hươu bọc ngón tay cái và ngón tay trỏ lại để nhổ những mũi cương châm trong vách ra. Tiếp theo mụ thò tay vào trong áo cởi chiếc đai sắt có đeo một cái hộp thép. Nắp hộp khoan rất nhiều lỗ nhỏ. Vi Tiểu Bảo chợt tỉnh ngộ, vỗ tay reo:
– Tỷ tỷ! Môn ám khí này thật xảo diệu hết chỗ nói. Té ra tỷ tỷ dấu nó ở trong áo. Chỉ cần bấm cơ quan trên đai sắt là những mũi cương châm từ trong hộp thép bắn đi. Gã nghĩ tới mụ đã hứa lời tặng cho gã một món ám khí, chắc là món này, bất giác lòng mừng hớn hở. Hà Dịch Thủ mỉm cười đáp:
– Bất cứ môn ám khí lợi hại nào, lúc phát xạ cũng trông vào thủ lực chuẩn đích, mà võ công ngươi lại tầm thường quá, ngoại trừ món “Hàm sa xạ ảnh” này, ngươi chẳng dùng được thứ nào khác. Mụ vừa nói vừa cắm những mũi cương châm vào trong hộp rồi bảo gã vén trường bào lên, buộc tấm đai sắt vào mình cho gã, xoay cái hộp sắt ra đúng trước ngực. Mụ lại dạy gã cách chuyển động cơ quan, rồi dặn gã phương pháp chế tạo độc châm, tôi thuốc, cùng cách làm thuốc giải. Vi Tiểu Bảo toan hỏi thêm thì mụ đã nói tiếp:- Những mũi cương châm trong hộp có thể phát xạ được mười lần. Khi dùng hết lại cắm vào. Sư phụ ta dặn đi dặn lại không được sử dụng bừa bãi môn ám khí này để gia hại người vô tội. Môn ám khí này rất bá đạo, dù không tôi thuốc độc nó cũng đủ làm cho chết người tức khắc. Trừ trường hợp bất đắc dĩ, quyết không nên dùng đến. Vi Tiểu Bảo mừng quá, không biết nói thế nào để cảm ơn, liền quì xuống bái tạ. Hà Dịch Thủ bảo gã:
– Ngươi đỡ ba vị ngồi dậy cho tử tế. Vi Tiểu Bảo vâng lời. Trước hết gã đỡ vợ chồng Quy Tân Thụ ngồi trên ghế, rồi lại đỡ Quy Chung. Bỗng gã thấy sau lưng hắn gồ lên một vật tròn ủng như trái bầu. Gã liền vạch áo trường bào của hắn ra coi thì thấy một cái túi da. Vi Tiểu Bảo động tính hiếu kỳ mở túi da ngó vào. Đột nhiên gã bật tiếng la thất thanh:
– Trời ơi! Đầu lâu người chết! Nó…nó… trợn mắt lên ngó tiểu tử… khiếp quá! Hà Dịch Thủ cũng lấy làm kỳ đáp:
– Không hiểu Quy sư đệ hạ sát nhân vật quan trọng nào mà lại đeo thủ cấp họ khư khư ở sau lưng? Ngươi thử lấy ra coi xem. Vi Tiểu Bảo cất tiếng run run nói:
– Người chết ơi!…Người chết ơi!… Tại hạ lấy các hạ ra ngoài, các hạ đừng cắn tại hạ nhé!… Gã từ từ thò tay vào túi, nắm búi tóc lôi ra đặt lên bàn. Dưới ánh đèn nến, gã trông rõ cặp mắt tròn xoe, râu tóc đứng dựng, sợ quá thét lên một tiếng, lùi lại ba bước, miệng lắp bắp:
– Chính là… chính là Ngô đại ca… Hà Dịch Thủ cũng hơi kinh hãi, hỏi lại:
– Người nhận biết y ư?Vi Tiểu Bảo đáp:
– Y… y… là một vị huynh đệ trong hội của bọn tiểu tử. Y là… Ngô Lục Kỳ đại ca. Quần hùng Thiên Địa Hội nghe Vi Tiểu Bảo kêu la ầm ỹ, tới tấp chạy vào sảnh đường. Mọi người vừa ngó thấy thủ cấp Ngô Lục Kỳ đặt trên bàn đều cực kỳ kinh hãi và phẫn nộ khôn tả. Ai nấy tay sờ chuôi đao nhìn chằm chặp vào mặt Hà Dịch Thủ, vì tưởng mụ đã hạ sát Ngô Lục Kỳ. Kế đó Song Nhi cũng chạy ra. Vi Tiểu Bảo dắt tay thị, trỏ vào cái đầu lâu nói:
– Song… Song Nhi! Đây là nghĩa huynh Ngô đại ca của cô đó. Y… y bị tên ác tặc này giết chết. Gã nói rồi nhảy xổ đến trước mặt Quy Chung, hùng hổ đá luôn mấy cước vào mình hắn. Gã vừa đá vừa bảo bọn Từ Thiên Xuyên:
– Thủ cấp của Ngô đại ca đeo ở sau lưng tên ác tặc này. Quần hùng nhìn kỹ lại thủ cấp thì thấy vết máu đã khô. Nơi cổ toàn những vôi bột. Hiển nhiên kẻ sát nhân đã dùng dược vật cùng vôi bột để giữ cho thủ cấp khỏi hư nát. Song Nhi ôm lấy thủ cấp Ngô Lục Kỳ, cả tiếng khóc rống lên. Từ Thiên Xuyên nói:
– Chúng ta lấy nước lạnh dội vào mình tên ác tặc cho hắn hồi tỉnh lại để hỏi rõ đầu đuôi rồi hãy hạ sát đặng trả thù cho Ngô đại ca. Quần hùng đều khen phải. Hà Dịch Thủ lên tiếng:
– Người này là sư đệ ta. Các người không được đụng đến một sợi lông của y. Mụ nói rồi đưa bàn tay sắt ra khẽ quạt cây đền nến trên bàn cho lập lòe rồi lướt mình đi vào nội viện. Huyền Trinh đạo nhân tức giận nói:- Dù hắn là sư phụ của mụ thì chúng ta cũng băm nát ra như tương… Đột nhiên Phong Tế Trung la lên một tiếng:
– Ô hay! Y cầm một khúc đèn cầy còn dài chừng bảy, tám phân bằng hai ngón tay trái giơ cao lên. Trên cây đèn ngọn nến còn dài đến bảy, tám tấc, nhưng đã bị cắt đứt thành sáu bảy đoạn, mỗi đoạn dài chừng một tấc vẫn chồng lên nhau như liền một khối rất chỉnh tề, chứ không rớt xuống. Nguyên một môn võ công này của Hà Dịch Thủ cũng đủ khiến cho mọi người phải kinh hãi. Quần hùng Thiên Địa Hội chẳng ai là không biến sắc. Huyền Trinh rút cây yêu đao đánh soạt một cái, nói:
– Ta hãy giết thằng cha này để trả thù cho Ngô đại ca. Dù ta có bị mụ kia đâm chết cũng cam lòng. Từ Thiên Xuyên cản lại nói:
– Hãy khoan! Trước hết cần hỏi cho biết rõ đầu đuôi rồi đem cả ba người cùng hạ sát một lúc. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Phải lắm! Vị bà bà tỷ tỷ kia chỉ sợ sư bá của mụ. Nếu đem vợ chồng sư bá mụ giết đi là hết chuyện. Rồi gã bảo Song Nhi:
– Song Nhi! Cô hãy vào hậu viện lấy một thùng nước lạnh đem ra đây. Nhưng đừng lấy nước trong lu có chất độc ở cạnh nhà bếp. Song Nhi vào hậu viện lấy một thùng nước lạnh đem ra Từ Thiên Xuyên đón lấy rót từ từ lên đầu Quy Chung. Bỗng nghe hắn hắt hơi mấy cái rồi từ từ mở mắt ra. Hắn cử động thân thể liền phát giác chân tay bị cột, sau lưng bị điểm huyệt. Hắn nổi giận hỏi:- Ai? Kẻ nào giỡn cợt ta thế này? Huyền Trinh khoa đao lên khẽ đập vào mặt hắn rồi cất tiếng thóa mạ:
– Ông tổ mười tám đời nhà mi giỡn cợt với mi đó. Đạo nhân lại trỏ vào thủ cấp Ngô Lục Kỳ hỏi:
– Có phải ngươi hạ sát người này không? Quy Chung đáp:
– Chính ta giết y! Rồi hắn la gọi rối rít:
– Má má! Gia gia! Gia má ở đâu? Hắn quay lại ngó thấy song thân điều bị trói gô, bất giác sợ quá khóc oà lên. Suốt đời hắn ở với song thân, mọi việc đều được như ý, chưa từng bị khuất nhục bao giờ, dĩ nhiên chưa trải qua tình cảnh này. Hắn ngửa cái mặt đưa ma lên ấp úng hỏi:
– Các… các ngươi làm gì thế? Các ngươi đánh không nổi ta… sao còn cột ta lại? Gia gia và má má ta sao cũng bị cột? Từ Thiên Xuyên xoay tay tát vào mặt hắn đánh ” bộp ” một cái, quát hỏi:
– Có phải người này bị ngươi hạ sát không? Nói thật mau đi! Chỉ nửa câu giả trá là ta đâm lòi tròng mắt ngươi đó. Lão dứt lời chỉ mũi đao vào mắt bên phải hắn. Quy Chung chẳng còn hồn vía nào nữa, vừa ho sù sụ vừa đáp:
– Để ta… ta nói… ngươi đừng đâm đui mắt ta… Ta đui mắt thì không nhìn thấy… nhìn thấy… ngươi cũng đừng khoét tròng mắt ta… Hắn lại nổi cơn ho sù sụ. Quần hùng chú ý nhìn Quy Chung thấy hắn thở hồng hộc nói tiếp:- Bình Tây Vương bảo Hoàng đế Thát Đát tệ hại lắm!… Hắn chiếm đoạt… giang sơn nhà Đại Minh của chúng ta… Vương gia yêu cầu… ta giết Hoàng đế Thát Đát… Quần hùng ngơ ngác nhìn nhau nghĩ bụng:
– Hắn nói vậy là phải. Chỉ có Vi Tiểu Bảo không chịu, liền quát mắng:
– Tổ bà nó! Thằng cha Ngô Tam Quế thì đã ra cái con mẹ gì? Quy Chung nói:
– Bình Tây Vương là bá phụ của ngươi… Lão nhân gia… đã chẳng ra gì thì ngươi… cũng là đồ tồi, đồ bỏ… Vi Tiểu Bảo đá Quy Chung một cái, miệng không ngớt thóa mạ:
– Ngươi đừng nói nhăng nói càn. Ngô Tam Quế là một tên đại Hán gian, sao ngươi lại bảo hắn là bá phụ của lão gia? Hắn là bá phụ ngươi mới đúng. Quy Chung la lên:
– Lúc nãy chính ngươi nói thế… Trời ơi!… Ngươi nói rồi lại chối cãi. Ta không chịu…. ta không chịu… Từ Thiên Xuyên thấy hắn lẳng nhẳng chẳng ra đầu đuôi gì, liền hỏi:
– Ngô Tam Quế bảo ngươi đi giết Hoàng đế Thát Đát. Nhưng sao ngươi lại hạ sát người này? Lão vừa hỏi vừa trỏ vào thủ cấp của Ngô Lục Kỳ. Quy Chung đáp:
– Lão này là Đề đốc tỉnh Quảng Đông. Bình Tây Vương bảo lão là đại Hán gian, cố ý giữ vững Hoàng đế Thát Đát. Bình Tây vương sắp khởi binh đánh Quảng Đông, nên phải giết hắn trước. Bình Tây vương đã cho ta biết bao nhiêu thuốc bổ trị bệnh ho, lại tặng cả da bạch hổ là vật chí bảo… Hắn thở lên thở xuống, nói ấp a ấp úng, thật khó nhọc rồi lại nổi cơn ho phải ngừng lại.Quy Chung hết cơn ho rồi nói tiếp:
– Má má ta cũng bảo: Ai là đại Hán gian cũng phải giết hết… Tên Đề đốc này bản lãnh rất cao cường. Ta… ta cùng má má hai người hợp lực mới đánh được lão… Các ngươi mau buông ta ra… buông tha cả gia gia và má má ta nữa. Bọn ta còn phải lên Bắc Kinh giết chết Hoàng Đế Thát Đát. Đây là…. một trường công lao to lớn phi thường. Vi Tiểu Bảo lại quát mắng:
– Muống giết Hoàng đế cũng không đến thứ ngươi là con quỉ bịnh hoạn. Rồi gã bảo quần hùng:
– Các vị ca ca! Các vị giết chết ba người này đi. Còn bà bà tỷ tỷ để mặc tiểu đệ đến đối phó. Bỗng nghe ngoài trang mấy chục người lớn tiếng la:
– Con quỉ bịnh hoạn kia! Ra đây cho mau để chúng ta băm vằm đặng trả thù cho Ngô đại ca. Thanh âm rất hùng tráng từ phía trước phía sau cho đến bốn mặt trên nóc nhà đều vang dội. Hiển nhiên trang viện đã bị bao vây. Quần Hùng Thiên Địa Hội nghe người mới đến quát tháo đòi hán tử bịnh hoạn ra để họ băm vằm đặng báo thù cho Ngô Lục Kỳ thì dường như là người đồng hội với mình, bất giác trong bụng mừng thầm. Tiền Lão Bản hô lớn:
– “Minh phục Thanh phản, mẫu địa phụ thiên”. Các vị bằng hữu ngoài ấy ở đâu tới? Nguyên khẩu hiệu cửa Thiên Địa hôi gồm tám chữ: ” Thiên phụ địa mẫu, phản Thanh phục Minh”. Nhưng trường hợp gặp người chưa biết rõ lai lịch thì trước hết là đọc ngược tám chữ đó lên. Nếu đúng là anh em bản hội tất nhận ra ngay. Bằng đối phương là người ngoài quyết không hiểu được. Cách hô khẩu hiệu này để giữ cho khỏi tiết lộ cơ quan. Tiền Lão Bản vừa hô dứt lời thì bảy, tám người ngoài trang và trên nóc nhà liền hô câu:- ” Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú ” Quần hùng trong sảnh đường đáp lại:
– ” Môn triều đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu” Tiếp theo trên nóc nhà có tiếng người hỏi:
– Huynh đệ ở Đường nào tới đây? Tiền Lão Bản đáp:
– Anh em Thanh Mộc Đường nghinh tiếp các vị ca ca. Các vị ở Đường nào vậy? Đột nhiên một người từ ngoài chạy vào hỏi:
– Tiểu Bảo! Ngươi cũng ở đây ư? Người này thân thể cao mà gầy, thái độ khoan thai. Chính là Trần Cận Nam, Tổng đà chúa trong Thiên Địa Hội. Vi Tiểu Bảo mừng quýnh, chạy lại lạy phục xuống đất, miệng hô:
– Sư phụ! Sư phụ! Trần Cận Nam nói:
– Các anh em đều bình yên, chỉ đáng tiếc… Ông chợt ngó thấy thủ cấp Ngô Lục Kỳ đặt trên bàn, bất giác nỗi đau thương hoà lẫn với sự căm phẫn từ trong lòng nổi lên bừng bừng, liền chạy lại chống hai tay xuống bàn, hai hàng châu lệ đầm đìa. Từ cửa sảnh đường lục tục tiến vào một lũ, trong đó có Mã Siêu Hưng, hương chủ Gia Hậu Đường ở Quảng Tây, Cổ Chí Trung, hương chủ Xích Hỏa Đường ở Quý Châu. Quần hùng vừa nhìn thấy Quy Chung, liền tới tấp rút đao khỏi vỏ. Ngoài ra còn hơn hai chục anh em dưới trướng Hồng Thuận đường, tỉnh Quảng Đông, ai nấy đều căm hận đến cực điểm. Quy Chung thấy lũ người mới đến hùng hổ như hung thần ác sát, hắn sợ quá chỉ ho được hai tiếng rồi ngất xỉu.Trần Cận Nam quay lại hỏi:
– Tiểu Bảo! Các ngươi làm thế nào mà bắt được ba tên ác tặc này? Vi Tiểu Bảo liền thuật lại những chuyện đã trải qua, dĩ nhiên gã dấu nhẹm vụ bọn Từ Thiên Xuyên bị Quy Chung đùa cợt, và vụ gã mạo xưng Ngô Chí Vinh, vì những vụ đó chẳng tốt đẹp gì. Gã thuật chuyện xong nói tiếp:
– Ba tên ác tặc này võ công cực kỳ lợi hại! Bọn đệ tử không ai địch nổi. May nhờ một vị bà bà tỷ tỷ tiếp tay mới bắt được chúng. Nhưng bà bà tỷ tỷ kia lại bảo lão già này là sư bá của mụ, không thuận để bọn đệ tử giết lão đặng rửa hận cho Ngô đại ca. Trần Cận Nam chau mày hỏi:
– Sao lại bà bà tỷ tỷ? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tuổi mụ đáng bà bà, nhưng dong mạo non choẹt chỉ vào hàng tỷ tỷ, nên đệ tử kêu mụ bằng bà bà tỷ tỷ. Trần Cận Nam hỏi:
– Hiện giờ mụ ở đâu? Vi Tiểu Bảo đáp:
– Mụ ẩn trong hậu viện, không muốn chạm mặt sư bá. Gã hỏi tiếp:
– Sư phụ! Cổ đại ca! Mã đại ca! Sao các vị cũng đến cả đây? Trần Cận Nam đáp:
– Tên ác tặc này sát hại Ngô đại ca. Bọn ta liền cấp tốc thông tin đi bốn mặt tám phương rượt theo tông tích chúng. Bây giờ Vi Tiểu Bảo và anh em Thanh Mộc Đường mới tương hội với quần hào.Bọn mới đến có cả anh em các Đường tại những tỉnh Sơn Đông, Hà Nam, Hồ Bắc, An Huy. Phần lớn vẫn canh gác khắp chỗ ở ngoài trang. Bọn Cổ Chí Trung, Mã Siêu Hưng đồng thanh khen ngợi:
– Vi huynh đệ lại một phen lập được đại công cho bản hội. Linh hồn Ngô đại ca có khôn thiêng cũng cảm tạ đại đức. Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ngô đại ca hết lòng với tiểu đệ. Nay tiểu đệ có trả thù được cho y cũng chỉ là việc phận sự. Từ Thiên Xuyên hỏi:
– Khải bẩm Tổng đà chúa! Tên ác tặc này vừa nói là bọn chúng muốn lên Bắc Kinh hành thích Hoàng đế Thát Đát, lại nhắc tới chuyện phản Thanh phục Minh. Không hiểu nội tình ra sao? Vi Tiểu Bảo nói ngay:
– Chẳng có nội tình chi hết. Hắn sợ bọn ta giết chết mà phải nói quanh. Cứ coi tấm áo bào bằng da bạch hổ của Ngô Tam Quế tặng cho đủ biết hắn là bạn hữu chó má với họ Ngô, chứ không phải hạng tử tế. Chúng ta chặt đầu hắn để báo thù cho Ngô đại ca là xong. Bây giờ gã thấy sư phụ và anh em Thiên Địa Hôi tụ tập đông đảo ở đây, thân thế rất lớn, nên không sợ bà bà tỷ tỷ can thiệp nữa. Trần Cận Nam nói:
– Hãy làm cho ba người tỉnh lại để chúng ta hỏi rõ sự tình đã. Song Nhi xách thùng nước lạnh vào tưới lên người vợ chồng Quy Tân Thụ và Quy Chung. Quy nhị nương vừa hồi tỉnh liền lớn tiếng thóa mạ:
– Các ngươi hạ độc, đánh thuốc mê, thật là hành vi hèn hạ vô sĩ trên chốn giang hồ. Quy Tân Thụ không nói nửa lời. Trần Cận Nam hỏi:- Coi thân thủ các vị không phải hạng tầm thường. Các vị tên họ là gì? Sao lại thù oán Ngô Lục Kỳ đại ca của chúng ta và hạ độc thủ sát hại y?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.