Kẻ Nhắc Tuồng
Chương 39
– Thằng khốn nạn ấy tên là Steve, Steve Smitty.
Mila phát âm cái tên đó với thái độ ghê tởm. Goran nắm lấy tay cô trên chiếc giường mét rưỡi trong khách sạn.
– Hắn chỉ là một thằng du côn vô tích sự. Hắn nhảy hết việc này sang việc khác, luôn luôn bị sa thải trong vòng một tháng. Phần lớn thời gian hắn thất nghiệp. Khi bố mẹ qua đời, hắn được thừa kế một căn nhà – nơi hắn nhốt hai đứa bọn em – và tiền bảo hiểm nhân thọ. Không nhiều, nhưng cũng đủ để thực hiện “kế hoạch lớn” của hắn.
Mila nhấn mạnh ba chữ “kế hoạch lớn”. Rồi cô lắc đầu quầy quậy khi nhớ đến sự phi lý của câu chuyện.
– Steve thích phụ nữ, nhưng không dám tiếp cận họ vì cái của nợ của hắn chỉ to bằng ngón tay út và hắn sợ bị họ chế giễu. – Nụ cười mỉa mai và hả hê hiện rõ trên khuôn mặt Mila trong một thoáng. – Thế nên hắn chuyển sang quan tâm các cô bé gái, tin rằng mình sẽ thành công hơn.
– Anh còn nhớ vụ Linda Brown. – Goran nói. – Lúc đó anh vừa kiếm được việc làm đầu tiên tại trường đại học. Anh đã nghĩ cảnh sát phạm sai lầm trong vụ đó.
– Sai lầm á? Phải, bọn họ sai lè lè ra ấy chứ! Steve chỉ là một gã ăn may non kinh nghiệm, hắn để lại cả đống dấu vết và nhân chứng! Nhưng cảnh sát đã không thể tìm ra hắn ngay và biện bạch rằng hắn rất ranh ma. Nhưng đó chỉ là một thằng ngu! Một thằng ngu gặp may…
– Thằng ngu đó đã thuyết phục Linda thành công…
– Hắn bỏ bùa Linda bằng cách lợi dụng nỗi sợ hãi của cô ấy. Hắn dựng lên gã Frankie xấu xa và cho đóng vai ác để mình trở thành người tốt bụng, một “vị cứu tinh”. Hắn thậm chí còn chẳng có óc sáng tạo: hắn lấy cái tên Frankie, bởi vì đó là tên của con rùa hắn nuôi hồi bé!
– Và hắn đã thành công.
Mila trấn tĩnh lại.
– Với một cô bé hốt hoảng và sốc nặng thì trong hoàn cảnh như thế rất dễ bị mất đầu óc thực tế. Em bị nhốt trong một căn hầm kinh tởm, mà vẫn cứ gọi nó là “cái bụng của con quái vật”. Bên trên chỗ đó là một căn nhà, nằm trong một vùng ven đô với nhiều nhà cửa xung quanh, tất cả đều từa tựa và bình thường như nhau. Người ta đi qua trước nhà mà không hề biết em đang bị nhốt bên dưới. Tệ nhất là Linda, hay còn được hắn gọi bằng cái tên Gloria, tên của cô gái đầu tiên từ chối hắn, có thể đi lại tự do nhưng thậm chí không nghĩ tới việc ra khỏi nhà, dù cửa ra vào gần như lúc nào cũng mở! Hắn không khóa trái cửa ngay cả khi hắn đi vắng. Hắn rất chắc ăn với câu chuyện về Frankie!
– Em rất may khi thoát được ra khỏi chỗ đó.
– Tay em đã bị hoại tử. Trong một thời gian dài, các bác sĩ đã tuyệt vọng cứu chữa nó. Hơn nữa, em bị suy dinh dưỡng nặng. Gã điên đó chỉ cho em ăn thức ăn đóng hộp của trẻ con và uống những thứ thuốc quá hạn mà hắn nhặt được trong thùng rác của một hiệu thuốc. Hắn chẳng cần phải chuốc thuốc cho em: máu em bị nhiễm độc nặng bởi những thứ rác rưởi đó đến nỗi việc em còn tỉnh táo được là một điều thần kỳ.
Ngoài trời mưa như trút nước, cuốn trôi đi những cụm tuyết còn đóng lại. Màn mưa đột ngột quất túi bụi vào những cánh cửa chớp.
– Một lần nọ, em thoát ra khỏi cơn mê sảng vì nghe thấy ai đó gọi tên mình. Em đã cố gây sự chú ý, nhưng lúc đó Linda đã xuống thuyết phục em ngừng lại. Thế là em đã đánh đổi cơ hội thoát nạn bằng hạnh phúc nhỏ nhoi là không bị cô độc. Nhưng hóa ra em không nhầm: ở trên đầu em lúc đó có hai cảnh sát đang rà soát khu vực. Họ vẫn còn tìm kiếm em! Nếu em hét to hơn, có lẽ họ đã nghe thấy. Giữa họ và em chỉ có một lớp ván sàn mỏng. Đi cùng họ còn có một phụ nữ, chính bà là người đã gọi tên em. Nhưng bà không gọi thành tiếng, mà chỉ gọi thầm trong đầu.
– Là bà Nicla Papakidis phải không? Vậy ra em đã quen bà ấy như thế…
– Vâng. Nhưng dù em không đáp lại, bà ấy vẫn nghe được điều gì đó. Thế là trong những ngày tiếp theo bà đã quay lại, đảo quanh nhà với hi vọng cảm nhận được chút gì đó…
– Vậy không phải Linda là người cứu em sao?
– Linda á? – Mila thở dài. – Linda kể lại tất cả mọi chuyện với Steve, và vô tình trở thành đồng lõa của hắn. Trong suốt ba năm trời, hắn là cả thế giới đối với Linda. Trong nhận thức của Linda, Steve là người lớn duy nhất trên mặt đất. Và trẻ con thì luôn đặt niềm tin vào người lớn. Nhưng khác với Linda, Steve đã nghĩ đến việc thanh toán em: hắn tin là em sắp chết đến nơi, nên hắn đã đào sẵn một cái hố trong căn chòi cất dụng cụ ở sau nhà.
Những bức ảnh chụp cái hố đã khiến Mila chấn động hơn hết thảy những thứ còn lại.
– Khi ra khỏi căn nhà đó em ở trong tình trạng mười phần chết chín. Em không nhận ra các y tá đang khiêng mình trên một chiếc cáng và đi ngược lên những bậc thang mà Steve đã đẩy em ngã xuống. Em không thấy hàng chục cảnh sát tập hợp lại quanh nhà. Em không nghe thấy những tràng pháo tay của đám đông kéo đến chúc mừng cho tự do của em. Nhưng giọng nói của bà Nicla đã đi theo em, trong đầu em giọng nói ấy đã tả lại mọi thứ và luôn bảo em đừng đi về hướng có ánh sáng…
– Ánh sáng nào? – Goran tò mò hỏi.
– Bà ấy tin rằng có một nguồn sáng đâu đó. – Mila mỉm cười đáp. – Có lẽ đó là do đức tin của bà. Em nghĩ bà đã đọc được ở đâu đó rằng, khi con người ta chết, linh hồn sẽ thoát ra khỏi thân xác, và sau khi đi qua một đường hầm, họ sẽ nhìn thấy ánh sáng diệu kỳ đó… Em chưa bao giờ nói với bà là em không hề nhìn thấy nó. Chỉ toàn một màu đen. Em không muốn làm bà thất vọng.
Goran nghiêng người qua hôn vào vai Mila.
– Chuyện này chắc kinh khủng lắm.
– Em đã gặp may. – Mila nói, trong đầu chợt nghĩ đến Sandra, cô bé số sáu. – Lẽ ra em phải cứu thoát cô bé. Nhưng em đã không làm. Cô bé còn bao nhiêu cơ may sống sót đây?
– Đó không phải là lỗi của em.
Có chứ. Đây là lỗi của mình.
Mila nhỏm người ngồi dậy ở cạnh giường. Goran lại vươn tay về phía cô, nhưng không muốn đụng vào cô. Cái vuốt ve chỉ dừng lại ở bề mặt da mà không chạm đến nơi, bởi cô đã lại trở thành xa cách.
Ông nhận ra điều đó và thả cho cô đi.
– Anh sẽ đi tắm một cái. – Ông nói. – Anh phải về, Tommy cần anh.
Mila ngồi yên, không mặc quần áo, cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cô muốn xóa sạch khỏi đầu những hồi ức kinh tởm ấy để lại có một cái đầu trống rỗng, nhẹ nhàng tinh khôi như của một đứa trẻ, một đặc quyền mà cô đã bị tước mất một cách thô bạo.
Cái hố trong lán dụng cụ sau nhà Steve không hoàn toàn trống rỗng. Mila đã chôn xuống đó khả năng thấu cảm của mình.
Cô vươn tay cầm lấy điều khiển ti vi trên bàn đầu giường. Cô bật ti vi với hi vọng là những mẩu đối thoại và các hình ảnh vô nghĩa sẽ giống như nước vòi sen cuốn trôi mọi thứ tồi tệ trong đầu mình.
Trên màn hình, một phụ nữ đang ghì chặt chiếc micro trong khi gió và mưa rắp tâm giật nó đi. Bên góc phải là logo bản tin thời sự. Còn bên dưới đang chạy các tít của một chương trình đặc biệt. Hậu cảnh của bản tin là một ngôi nhà vây quanh bởi hàng chục xe cảnh sát bật đèn lấp loáng trong đêm tối.
“… trong vòng một giờ nữa thôi, ngài chánh thanh tra sẽ ra một thông cáo chính thức. Trong khi chờ đợi, chúng tôi có thể xác nhận rằng sự việc là có thật: danh tính của tên cuồng sát các bé gái và làm cả đất nước hoảng loạn đã được xác định…”
Mila không nhúc nhích, mắt dán vào màn hình.
“… đó là một phạm nhân vừa được tại ngoại có quản thúc, kẻ sáng nay đã bắn vào hai quản giáo khi họ đến nhà hắn để kiểm tra…”
Chuyện này Terence Mosca đã kể cho cô nghe trong căn phòng nhỏ cạnh buồng thẩm vấn Boris. Thậm chí cô vẫn còn chưa tin nổi.
“… sau cái chết của một quản giáo tại bệnh viện, các đơn vị đặc nhiệm được cử đến đã quyết định xông vào. Sau khi hạ gục tên cuồng sát và tiến vào nhà hắn, họ đã có một phát hiện bất ngờ không mong đợi…”
Cô bé, nói về cô bé nhanh lên!
“… chúng tôi xin nhắc lại cho những ai chưa kịp theo dõi: tên của kẻ tấn công là Vincent Clarisso…”
Albert, Mila thầm sửa lại trong đầu.
“… các nguồn tin nội bộ cho biết, nạn nhân số sáu vẫn đang còn ở trong ngôi nhà sau lưng tôi: hiện tại cô bé đang được một đội cứu hộ thực hiện các chăm sóc ban đầu. Chúng tôi vẫn chưa có được sự khẳng định chắc chắn, nhưng có vẻ như cô bé Sandra vẫn còn sống”.
Biên bản ghi âm số 7
Ngày 23 tháng 12 năm hiện hành
Lúc 3 giờ 25 phút sáng
Độ dài: 1 phút 35 giây
Phạm nhân RK-357/9
“… biết, sẵn sàng, chuẩn bị cho [câu tiếp theo thiết bị không hiểu được]… những thứ đáng hứng chịu cơn giận dữ của ta… làm điều gì đó… niềm tin trước hết… [câu tiếp theo thiết bị không hiểu được] quá tốt, chiếu cố… không được để bị lừa… biết, sẵn sàng, chuẩn bị cho [câu tiếp theo thiết bị không hiểu được] luôn có một ai đó lợi dụng ta… hình phạt cần thiết… thi hành án phạt của kẻ đó… chỉ hiểu chuyện thôi chưa đủ, đôi khi cần phải hành động… biết, sẵn sàng, chuẩn bị cho [câu tiếp theo thiết bị không hiểu được]… ngay cả khi phải giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.