Kẻ Nhắc Tuồng

Chương 14



Cha Timothy chắc khoảng ba mươi lăm tuổi, với mái tóc vàng mềm mại, chải ngôi lệch. Cha đang run lẩy bẩy.

Cha là người duy nhất sống ở đây.

Cha Timothy sống trong dãy nhà xứ ở bên cạnh nhà thờ, những tòa nhà duy nhất trong giáo phận còn được sử dụng. Các tòa nhà còn lại đều đã bị bỏ không từ nhiều năm trời.

– Tôi ở đây là vì nhà thờ vẫn còn phụng sự Chúa. – Vị cha xứ trẻ trung, người hiện tại chỉ làm lễ cho chính mình, giải thích. – Không ai đến đây cả. Khu ngoại ô nằm ở quá xa, và xa lộ đã cô lập hoàn toàn nơi này.

Cha Timothy mới đến đây được sáu tháng để thay thế cho cha Rolf đã nghỉ hưu, và rõ ràng là hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra.

– Tôi chẳng bao giờ bước chân xuống đó. – Cha Timothy thú thật. – Tôi xuống đó làm gì kia chứ?

Sarah Rosa và Mila là người đến thông báo cho cha Timothy về vụ đột kích. Cùng với thứ mà họ đã tìm thấy. Khi được biết về sự hiện diện của cha Timothy, Goran đã quyết định cử hai người phụ nữ đến để hỏi chuyện. Rosa làm bộ như đang ghi chép vào quyển sổ tay, nhưng rõ ràng là cô chẳng thèm bận tâm đến lời cha xứ nói. Mila cố gắng trấn an cha Timothy bằng cách nói rằng không ai ép cha chuyện gì hết, và cũng không ai trách cứ cha về điều đã xảy ra.

– Cô bé tội nghiệp! – Cha Timothy thốt lên, rồi bật khóc nức nở.

– Khi nào cha cảm thấy sẵn sàng, xin mời cha xuống xưởng giặt để gặp chúng tôi. – Sarah Rosa nói, khơi lại nỗi kinh hãi của vị cha xứ.

– Để làm gì kia?

– Vì chúng tôi cần phải hỏi cha vài câu về chỗ này. Nó không khác gì một mê cung.

– Nhưng tôi đã nói với hai cô rồi. Tôi hiếm khi vào trong đó, và tôi tin rằng…

Mila cắt ngang:

– Chuyện này chỉ mất có vài phút thôi ạ. Chúng tôi đã mang cái xác đi rồi.

Cô cố tình đưa chi tiết đó vào, vì cô hiểu cha Timothy không muốn hình ảnh của cô bé kia bị ghi vào bộ nhớ của mình. Suy cho cùng, cha phải tiếp tục sống tại cái nơi ghê rợn này. Thế là đã đủ nhọc nhằn lắm rồi.

– Tùy các cô vậy. – Cha xứ gật đầu ưng thuận rồi tiễn hai nữ cảnh sát ra cửa, miệng luôn bảo đảm là mình sẽ hợp tác.

Lúc quay về với nhóm điều tra, Rosa đi trước Mila vài bước, rõ ràng để giữ khoảng cách tồn tại giữa hai người. Nếu vào lúc khác thì Mila đã phản ứng lại sự khiêu khích đó, nhưng ở đây cô là một phần của nhóm điều tra, và cô phải tôn trọng các luật lệ nếu muốn được yên thân làm việc.

Sau vụ này tôi sẽ tính sổ với cô, Mila định bụng.

Khi nghĩ như thế, cô nhận ra mình tin chắc chuyện này sẽ kết thúc, và một ngày kia tấn tuồng ghê rợn này sẽ chỉ còn là quá khứ.

Cõi người là thế, cô nghĩ bụng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Những người chết đi sẽ được chốn xuống đất, và rồi cùng với thời gian mọi thứ sẽ tiêu tan. Chỉ còn là một chút ký ức mơ hồ, điều bị gạt đi bởi bản năng tự bảo toàn trong mỗi người chúng ta.

Với ai cũng vậy. Nhưng không phải với cô, vì cô sẽ làm mọi cách để sự việc này được khắc ghi mãi mãi trong đầu mình.

Người ta có thể thu được hàng đống thông tin từ một hiện trường vụ án, cả về động cơ cũng như nhân cách của kẻ sát nhân.

Nếu như chiếc xe hơi của Bermann không thể được xem là một hiện trường án mạng đúng nghĩa, thì ngược lại, thi thể thứ hai này cho phép điều tra thêm nhiều thứ về Albert. Vì thế, một cuộc phân tích hiện trường tỉ mỉ điều là rất cần thiết. Thông qua công việc đòi hỏi sự nỗ lực tập thể đó, họ sẽ xác định rõ hơn kẻ sát nhân mà họ đang truy tìm.

Mặc cho Sarah Rosa tìm cách gạt Mila ra khỏi nhóm, cô vẫn tìm thấy vị trí của mình trong dây chuyền công tác nhóm – cô đã gọi nó như thế khi được tham gia vào vụ phát hiện thi thể đầu tiên trong xe hơi của Bermann – và bây giờ cả Boris lẫn Stern đều coi cô như người trong đội.

Khi lực lượng đặc nhiệm đã ra về, Goran và nhóm điều tra bắt tay vào nghiên cứu xưởng giặt.

Hiện trường được chiếu sáng bằng những ngọn đèn halogen đặt trên giá ba chân và nối với một máy phát điện, vì trong tòa nhà không có điện.

Họ chưa đụng chạm vào bất cứ thứ gì, tuy vậy bác sĩ Chang đã bắt tay vào làm việc với cái xác. Anh cầm theo một chiếc va li đựng các món dụng cụ lạ mắt gồm ống nghiệm, thuốc thử hóa học và kính hiển vi. Anh lấy mẫu thứ nước âm u mà cái xác đang được nhúng ngập một phần. Krepp sắp sửa đến để lấy dấu vân tay.

Nhóm điều tra sẽ có khoảng nửa giờ trước khi giao lại hiện trường cho cảnh sát hình sự.

– Cái chúng ta đang thấy không phải là hiện trường án mạng sơ cấp. – Giáo sư Goran nhìn nhận. Nói cách khác, theo ông nó chỉ là hiện trường thứ cấp, vì cô bé rõ ràng đã chết ở một nơi khác.

Trong các vụ giết người hàng loạt, nơi tìm thấy nạn nhân quan trọng hơn nhiều so với nơi nạn nhân bị giết. Bởi lẽ, trong khi hành động giết chóc là thứ mà thủ phạm chỉ giữ cho riêng mình, mọi chuyện diễn ra tiếp sau đó đại để là một kiểu chia sẻ kinh nghiệm. Thông qua những cái xác, tên sát nhân muốn thiết lập một sự giao tiếp với các nhà điều tra.

Nếu xét trên quan điểm này thì Albert là một kẻ rất chuyên nghiệp.

– Chúng ta cần phải đọc hiện trường. Hiểu được thông điệp mà nó chứa đựng, và đối tượng mà nó nhắm đến. Ai muốn bắt đầu nào? Tôi xin nhắc lại, mọi ý kiến đều được chào đón, nên mọi người cứ thoải mái nói ra những gì có trong đầu.

Không ai muốn làm trước. Có quá nhiều mối nghi ngờ trong đầu họ.

– Có lẽ thủ phạm đã trải qua quãng đời thơ ấu trong cô nhi viện này. Có lẽ sự căm thù và oán hận của gã khởi nguồn từ đây. Cần phải xem các hồ sơ lưu trữ.

– Thật tình tôi không nghĩ là Albert muốn tiết lộ thông tin cá nhân của gã cho chúng ta đâu Mila à.

– Tại sao?

– Vì tôi không nghĩ gã muốn mình bị bắt… ít ra là tại thời điểm này. Xét cho cùng thì ta mới tìm được xác chết thứ hai thôi.

– Có thể tôi nhầm, nhưng không phải đôi khi bọn sát nhân hàng loạt muốn mình bị cảnh sát bắt bởi vì chúng cảm thấy không thể tự mình dừng lại hay sao?

– Nhảm nhí. – Sarah Rosa nói với giọng điệu khiêu khích thường lệ.

– Đúng, việc bị bắt giữ thường là khao khát sau cuối của một tên giết người hàng loạt. – Goran nói. – Không phải vì hắn không thể tự kiểm soát, mà chính xác hơn là việc bị bắt giúp hắn bước ra ánh sáng. Thường thì kẻ giết người hàng loạt mắc chứng tự tôn quá mức, hắn muốn được thừa nhận vì tầm vóc của công trình mà hắn đã thực hiện. Khi danh tính của hắn chưa bị lộ thì hắn còn chưa đạt được mục đích.

Mila đồng tình, nhưng không hoàn toàn bị thuyết phục. Goran ghi nhận điều đó, rồi quay sang nói với những người còn lại:

– Có lẽ chúng ta phải ôn lại cách tiếp cận để tái dựng mối quan hệ giữa hiện trường vụ án và phương thức ra tay của một tên giết người hàng loạt.

Đây là một bài học dành cho Mila, nhưng cô không thấy phiền lòng. Đó là một cách để đưa trình độ của cô lên ngang bằng với các đồng nghiệp. Dựa trên phản ứng của Boris và Stern, cô tin rằng họ cũng không muốn cô bị tụt lại.

Stern là người lên tiếng trước. Anh nói mà không nhìn trực tiếp Mila vì không muốn cô bị bối rối.

– Tùy theo tình trạng của hiện trường, chúng ta sẽ xếp kẻ giết người hàng loạt vào hai nhóm: “thiếu tổ chức” và “có tổ chức”.

Boris nói tiếp:

– Những kẻ thuộc nhóm đầu thường rất bê bối trong cuộc sống. Chúng thất bại trong các mối quan hệ cá nhân, có cuộc sống cô độc. Chúng có trí tuệ dưới trung bình, ít học, và làm những công việc không đòi hỏi năng lực cao. Chúng là những kẻ yếu kém về mặt tình dục. Theo quan điểm này, chúng chỉ có những kinh nghiệm vụng về và thoáng qua.

Goran tiếp lời:

– Đó thường là những kẻ từng chịu một sự giáo dục hà khắc lúc còn bé. Do vậy nhiều chuyên gia tội phạm học tin rằng chúng tìm cách trút lên các nạn nhân của mình những nỗi đau đớn và khổ sở mà chúng đã phải chịu đựng. Chúng nung nấu lòng căm hận và sự thù địch mà những người quanh chúng không phải lúc nào cũng có thể nhận thấy.

– Những kẻ thiếu tổ chức không lập kế hoạch, mà hành động một cách tự phát. – Rosa xen vào, không muốn mình bị gạt ra khỏi cuộc thảo luận.

– Sự thiếu tổ chức trong hành vi gây án làm cho tên giết người lo lắng. – Goran giải thích. – Chính vì thế, hắn có khuynh hướng hành động ở những địa điểm quen thuộc với mình, nơi hắn cảm thấy thoải mái. Tâm trạng lo lắng, cộng với việc không thể đi quá xa khiến hắn phạm sai lầm, chẳng hạn như để lại những dấu vết làm hắn bị bại lộ.

– Nạn nhân của hắn thường là những người xui xẻo có mặt không đúng chỗ và không đúng lúc. Hắn ra tay vì đó là cách duy nhất hắn biết để liên hệ với người khác. – Stern kết luận.

– Vậy còn những kẻ có tổ chức, chúng hành động thế nào? – Mila hỏi.

– Trước tiên, hắn rất ma mãnh. – Goran nói. – Khó mà nhận dạng được hắn, vì hắn nhập vai một cách hoàn hảo là một cá nhân bình thường, tôn trọng pháp luật. Hắn có chỉ số trí tuệ cao, làm tốt công việc của mình. Thường thì hắn giữ một vị trí quan trọng trong cộng đồng nơi hắn sinh sống. Hắn không chịu một sự ngược đãi nào lúc còn nhỏ. Hắn có một gia đình yêu thương mình. Hắn không bất lực, và không gặp vấn đề gì trong các mối quan hệ khác giới. Hắn giết người chỉ để mua vui.

Lời khẳng định cuối cùng khiến Mila rùng mình. Nhưng cô không phải là người duy nhất: bác sĩ Chang cũng lần đầu tiên ngừng tay để ngước mắt nhìn họ. Có lẽ anh cũng đang tự hỏi làm thế nào một con người lại có thể có được khoái cảm trong khi gây đau đớn cho đồng loại.

– Đó là một kẻ săn mồi. Hắn lựa chọn nạn nhân, thường là xa nơi hắn cư ngụ. Hắn tinh ranh và rất thận trọng. Hắn có thể tiên lượng diễn tiến của cuộc điều tra nhằm vào mình, và dự tính các bước hành động của điều tra viên. Do vậy rất khó bắt được thủ phạm: hắn biết rút kinh nghiệm. Kẻ giết người có tổ chức luôn theo dõi, chờ đợi rồi ra tay. Hành động của hắn có thể được lên kế hoạch trong nhiều ngày, thậm chí là nhiều tuần lễ. Hắn chọn nạn nhân, quan sát họ, len lỏi vào cuộc sống của họ để thu thập thông tin. Hắn luôn tìm cách thiết lập một sự tiếp xúc, khoác lên mình một cách hành xử hoặc một điểm tương đồng nào đó để tạo dựng sự tin tưởng nơi nạn nhân. Để chế ngự họ, hắn dùng lời lẽ hơn là vũ lực. Thành công của hắn có được là do công sức quyến rũ.

Mila quay đi để nhìn hiện trường án mạng. Rồi cô nói:

– Hiện trường vụ án của gã luôn sạch sẽ. Vì phương châm của gã là “kiểm soát”.

Goran gật gù.

– Có vẻ như cô đã nắm bắt được Albert rồi đấy.

Boris và Stern mỉm cười. Sarah Rosa thì né tránh cái nhìn của Mila và làm ra vẻ như đang xem giờ, miệng lầm bầm rủa xả sự lãng phí thời gian của nhóm.

– Thưa các vị, chúng ta có một phát hiện mới…

Thành viên kín tiếng nhất của nhóm điều tra vừa lên tiếng. Bác sĩ Chang đã đứng dậy, trong tay cầm lam kính mà anh vừa quan sát dưới kính hiển vi.

– Có chuyện gì vậy, Chang? – Giáo sư Gavila nôn nóng hỏi.

Nhưng vị bác sĩ pháp y muốn tận hưởng khoảnh khắc này. Trong mắt anh hiện lên một chút đắc thắng.

– Khi trông thấy cái xác, tôi đã tự hỏi vì sao hắn nhúng nó trong nước…

– Ta đang ở trong một xưởng giặt. – Boris nói, như thể đó là điều hiển nhiên nhất quả đất.

– Đúng, nhưng cũng như điện, nước thủy cục đã bị cắt từ nhiều năm rồi.

Tiết lộ này khiến cho mọi người bất ngờ. Nhất là Goran.

– Vậy nước này là nước gì?

– Giáo sư, ông bình tĩnh nhé… Nó là nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.