Sự rò rỉ bắt đầu vào lúc sáng sớm ngày chủ nhật 4 tháng 7, trong tầng hầm số 21, nhà của gia đình Preston đang đi nghi mát ở Malibu.
Khi người quản gia Mễ tây cơ của họ mở cửa lúc quá nửa đêm chừng vài phút, bà ta nghĩ tai chuyện tồi tệ nhất.
Một dân di cư bất hợp pháp không có “Thẻ xanh” 1 sống trong nỗi sợ hãi hàng ngày sẽ có một viên chức chính phủ đến hỏi thăm.
Bà quản gia nhẹ nhõm khi phát hiện những viên chức đặc biệt này chỉ là người của công ty khí đến. Không cần phải nói nhiều lời, bà ta đồng ý đi theo họ xuống tầng hầm của ngôi nhà bằng sa thạch và chỉ cho họ nơi lắp đặt đồng hố khí đốt.
Ngay sau khi họ vào được nơi này chỉ cần miếng giấy và làm xong công việc. Việc nới lỏng hai van khí đốt bảo đảm một sự rò rỉ nhỏ gây ra một mùi có thể báo động bất cứ một người không chuyên môn nào. Chuyên gia chất nổ đã cam đoan với cấp trên rằng sẽ không có ai quản ngại về một nguyên nhân thực sự nào, miễn là Sở Cứu hoả New York đến nơi trong vòng hai mươi phút.
Viên chức lớn tuổi yêu cầu bà quản gia gọi điện thoại cho Sở Cứu hoả và báo cho họ hay rằng ở nhà số 21 có một vụ rò rỉ khí đốt, nếu không giải quyết nhanh sẽ gây nên một vụ nổ. Ông ta cho biết đúng số điện thoại cần gọi.
Bà quản gia liền quay số 911 và cuối cùng khi đường dây đã được chuyển tới Sở Cứu hoả, bà ta lắp bắp trình bày vấn đề nói thêm rằng số 21 đường 75 ở giữa Park và Madison.
– Hãy đưa mọi người trong toà nhà ra ngoài, – viên trường Sở Cứu hoả hướng dẫn, – và chúng tôi sẽ đến ngay.
– Vâng thưa ông, – bà quản gia nói. không ngừng lấy một giây trước khi bỏ chạy ra đường.
Viên chuyên gia nhanh chóng sửa chữa lại thiết bị anh ta đã gây nên, nhưng mùi khí đốt vẫn còn.
Thật đáng khen là bảy phút sau, một chiếc xe của Sở Cứu hoả New York được trang bị sẵn câu móc và thang hú còi inh ỏi phóng tới đường 75. Ngay sau khi viên trưởng Sở Cứu hoả kiểm soát kỹ tầng hầm của nhà số 21, ông ta đồng ý với viên chức công ty khí đốt – người mà trước kia ông ta chưa hề gặp, rằng cần phải kiểm tra an toàn các nhà số 17, 19, 23 và 25, nhất là vì ống khí đốt chạy song song với hệ thống thoát nước của thành phố.
Lúc bấy giờ vị Phó giám đốc của cơ quan CIA mới rút lui về phía xa của con đường để quan sát viên trưởng Sở Cứu hoả làm công việc của ông ta. Vì tiếng còi đã đánh thức hầu hết mọi người trong khu phố, việc thuyết phục những người ở trong nhà ra ngày đường tỏ ra không mấy khó khăn.
Dexter Hutchins đốt một điếu xì gà và chờ đợi. Ngay lúc rời khỏi Nhà Trắng, ông đã bắt đầu tập hợp một đội nhân viên chọn lọc, hẹn gặp nhau trong một khách sạn ở New York hai giờ sau đó để nghe phổ biến phương án tác chiến, hay là, nói cho đúng hơn, chỉ nghe phổ biến một nữa. Bởi vì ngay sau khi vị Phó giám đốc giải thích với họ rằng đây là một cuộc điều tra cấp 7, các nhân viên kỳ cựu nhận thức được họ sẽ chỉ được cho biết một nửa câu chuyện, và không phải là nữa hay hơn.
Phải mất hai giờ nữa họ mới được nghỉ giải lao lần đầu, khi một người trong số nhân viên khám phá ra rằng gia đình Preston ở nhà số 21 đang đi nghỉ mát. Dexter Hutchins và chuyên gia về chất nổ của ông đã đến thềm nhà số 21 ngay sau nửa đêm. Người phụ nữ di cư Mé tây cơ không có Thẻ xanh hoá ra là một món quà.
Vị Phó giám đốc đốt lại điếu xì gà, mắt không rời một khung cửa đặc biệt. Ông thở ra một hơi dài khi Tony Cavalli và ông bố của y ló người ra trong chiếc áo khoác, theo sau là một viên quản gia. Ông quyết định tốt hơn là nên chờ thêm vài phút nữa trước khi yêu cầu viên trưởng Sở Cứu hoả cho phép ông kiểm tra căn nhà số 23.
Toàn bộ công việc lẽ ra đã được triển khai sớm hơn nhiều nếu Calder Marshall không cản trở ý kiến lấy bản Tuyên ngôn ra khỏi tầng hầm ngầm của Viện Bảo tàng Lịch sử Quốc gia và giao việc đó cho Dexter Hutchins sắp xếp. Viện trưởng Viện Bảo tàng đặt hai điều kiện trước khi ông chấp thuận yêu cầu của vị Phó giám đốc: nếu CIA thất bại trong việc thay thế bản giả bằng bản gốc trước mười giờ sáng hôm sau, đơn từ chức của Marshall đề ngày 25 tháng 5 sẽ được thông báo một giờ trước khi Tổng thống hoặc Ngoại trưởng lên tiếng tường trình sự việc.
– Còn điều kiện thứ hai của ông, ông Marshall? – Tổng thống hỏi.
– Là ông Mendelssohn sẽ được phép hành động với tư cách một người trông nom bản sao còn lại với ông Phó Giảm đốc bất cứ lúc nào, như thế ông ấy sẽ có mặt nếu người ta tìm ra vị trí bản gốc.
Dexter Hutchins nhận thấy ông không thể lựa chọn gì khác ngoại trừ theo các điều kiện của Marshall. Vị Phó Giám đốc nhìn qua viên chuyên gia bảo vệ đang đứng giữa Scott và chuyên gia về chất nổ trên lề đường đối diện với nhà số 23. Dexter Hutchins phải thừa nhận rằng Mendelssohn trong vai một viên chức của công ty khí đốt còn dễ tin hơn bất cứ ai khác trong đội ông.
Ngay lúc Hutchins trông thấy hai người trong số nhân viên của ông ló dạng ra khỏi nhà số 19, ông dụi tắt điếu xì gà và lững thững đi về phía viên trưởng Sở Cứu hoả. Ba người đồng nghiệp của ông theo sau ông chừng vài bước.
– Lúc này chúng tôi có thể kiểm tra nhà số 23 được chưa? – Ông hỏi một cách lơ là.
– Được rồi. – viên trưởng Sở Cứu hoả nói – Nhưng chủ nhà đòi phải có viên quản gia theo sát các ông.
Hutchins gạt đầu đồng ý. Viên quản gia liền dẫn bốn người vào tiền sảnh, xuống tầng hầm và thẳng tới chiếc tủ đặt hệ thống cung cấp khí đốt. Anh ta bảo đảm với họ không hề có chút mùi khí đốt nào trước khi anh ta lên giường, một lúc sau khi chủ nhà đi ngủ.
Viên chuyên gia chất nổ làm công việc của mình một cách khéo léo, và trong chốc lát căn hầm sặc mùi khí đốt.
Hutchins liền khuyên viên quản gia vì một sự an toàn bản thân anh ta nên trở ra đường. Với một cái khăn tay bịt mũi và miệng, Martin miễn cưỡng đồng ý, bỏ mặc họ cố xác định chỗ rò rỉ.
Trong khi viên chuyên gia sửa chữa hư hỏng, Scott và Dexter bắt đầu kiểm tra từng căn phòng ở tầng hầm. Scott là người đầu tiên bước vào văn phòng của Cavalli và phát hiện tấm giấy da treo trên tường, đúng nơi Dollar Bill đã cam đoan sẽ tìm thấy nó. Trong vòng mấy giây, hai người kia tới gặp anh. Medelssohn khoái chí nhìn bản tài liệu.
Ông ta kiểm tra từ “brittish” trước khi nhẹ nhàng dỡ khung kính ra khỏi tường và đặt lên bàn phòng họp. Scott mở dây kéo túi dụng cụ lớn mà một nhân viên đã bỏ vào mọi thứ hồi tối, gôm các tuốc nơ vít đủ cỡ, các con dao từ ngắn đến dài, các cây đục từ hẹp đến rộng và có cả một cần khoan nhỏ, quả thực đủ mọi thứ cần thiết cho một thợ làm khung ảnh chuyên nghiệp.
Viên chuyên gia bảo vệ kiểm tra mặt sau của khung kính và yêu cầu một tuốc nơ vít cỡ trung. Scott chọn một cái và đưa qua cho ông ta.
Một cách chậm rãi và có phương pháp, Mendelssohn tháo tất cả tám đinh vít giữ hai cái kẹp lớn bằng thép dính vào mặt sau của khung kính. Rồi ông ta lật tấm kính ở phía trước. Dexter Hutchins không thể không có ý nghĩ đáng lẽ ông ta phải khẩn trương hơn một chút.
Viên chuyên gia bảo vệ chẳng để ý tới sự nôn nóng của vị Phó giám đốc, lục lọi trong túi xách cho tới lúc ông ta chọn được một cái đục thích hợp. Ông ta chèn nó vào nửa hai tấm kính ép sát nhau ở góc phải trên cùng của cái khung. Trong thời gian đó, Scott rút ra khỏi ống do Meldelssohn cung cấp bản sao của bản Tuyên ngôn mà họ đã lấy khỏi Viện Bảo tàng Lịch sử Quốc gia.
Khi viên chuyên gia bảo vệ nâng tấm kính phía trên lên và tựa vào bàn phòng họp. Scott có thể trông thấy qua nụ cười của ông ta rằng ông ta tin tưởng mình đang nhìn xuống bản gốc.
– Nhanh lên, – Dexter nói, – nếu không bọn họ sẽ bắt đầu nghi ngờ đấy.
Meldelssohn dường như không nghe lời hối thúc của vị Phó giám đốc. Một lần nữa, ông ta kiểm tra lỗi chính tà của từ “Brittish” và mãn nguyện chuyển sự chú ý sang năm từ “Geo” và một từ “George” trước khi liếc qua, thoạt tiên nhanh và từ từ trên phần còn lại của tấm giấy da. Nụ cười không hề rời khỏi khuôn mặt ông ta.
Không nói một tiếng nào, viên chuyên gia bảo vệ từ từ cuốn bản gốc lại, và Scott thay thế nó bằng bản sao lấy từ Viện Bảo tàng. Ngay sau khi Scott đặt hai tấm kính trở lại vị trí, anh bắt vít hai cái kẹp thép vào chỗ cũ.
Mendelssohn đặt cái ống vào trong túi dụng cụ, trong lúc Scott treo bản sao lên tường.
Cả hai người đều nghe tiếng thở dài nhẹ nhõm của Dexter Hutchins.
– Bây giờ chúng ta hãy ra khỏi đây, – vị Phó giám đốc nói trong lúc sáu cảnh sát viên súng cầm tay hối hả chạy vào phòng và vây quanh họ.
– Đứng yên! – một người trong bọn họ nói lớn.
Mendelssohn ngất xỉu.
Chú thích
1.Green Card: thẻ đăng ký, lúc đầu có màu xanh lá cây, cho phép một người nước ngoài được sống và làm việc trong nước Mỹ.