Parker đỗ chiếc Sebring ở khu vực sơn đỏ ngay trước nhà hàng rồi bước vào trong. Ánh sáng lờ mờ khiến trong khoảnh khắc anh gần như không nhìn thấy gì. Khi mắt vừa kịp thích nghi thì anh nhận ra Diane, cô ngồi ở chiếc bàn kê sát góc phòng, đang nhìn đồng hồ. Nhà hàng này nằm ngay dưới hộp đêm, một nơi từng rất nhộn nhịp dưới thời của ban nhạc Rat Pack. Từ đó đến nay nó chưa được trang trí lại. Khách quen của chỗ này phần lớn là những kẻ nhuộm tóc màu xanh da trời.
Chừng mỗi tháng một lần, anh và Diane ăn trưa ở đó. Thức ăn ngày càng tệ vì vậy đồng nghiệp của họ chẳng ai buồn đến đây nữa. Cả hai đều thích giữ bí mật đời tư. Những bữa trưa đều đặn hàng tháng tựa như những phút thư giãn giữa cuộc sống hỗn loạn hàng ngày. Một sự nghỉ ngơi hoàn hảo.
Parker hôn lên má cô và xin lỗi vì đã đến muộn.
– Em gọi món rồi. – Cô nói và chỉ vào đĩa xà lách chẻ trên bàn. – Như mọi khi.
– Tuyệt lắm. Cảm ơn em. – Anh ngồi vào ghế và thở dài thườn thượt, cố gắng thư giãn đầu óc. Giờ anh đang làm việc với tốc độ cao. Mọi thứ cứ trôi qua mà thời gian thì quá ít. – Thật là một ngày kinh khủng.
Anh kể cho cô về những hành động bầy đàn của bọn ma quỉ: Phòng Chống Cướp của – Giết người.
– Họ sẽ không bao giờ để anh được nghỉ ngơi đâu, Kev. – Cô xúc một thìa xa lát.
– Không, bọn chúng sẽ không bao giờ làm được điều đó. Và em biết sao không? Mẹ kiếp. Anh sẽ tự nghỉ. Chỉ cần anh đi trước bọn chúng một ngày thôi…
– Anh nghĩ là anh sắp có lời giải? – cô chống khuỷu tay trên mặt bàn, một tay ôm cằm vẻ lơ đãng.
Parker ngả người về phía trước.
– Em không sao chứ?
Cô chợt bừng tỉnh như thể vừa được vặn nút năng lượng tăng lên. Cô nhếch mép.
– Em mệt. Vì vụ liên hoan xã giao với mấy trò bịp mà em đã làm cho anh tối qua. Và em vẫn chưa nhận được một lời cảm ơn sau ngần ấy rắc rối.
– Anh sẽ đền bù cho em sau.
– Vâng, vâng, vâng… Đó là tất cả những gì anh có thể nói với em. – Cô nở một nụ cười nhăn nhó.
– Đúng vậy, nhưng anh sẽ chuộc lỗi, em yêu. – Anh nói bằng vẻ quyến rũ nhất có thể. Một trong những cô ả tóc xanh ngồi bàn sau Diane nghiêng người về phía trước để thuận lợi cho việc nghe lén. Thấy cô ta đang nhìn mình Parker liền nháy mắt.
Diane lắc đầu.
– Anh thật không biết xấu hổ.
Parker cười toe toét.
– Đúng vậy đấy. Em không thích sao?
– Có. – Cô xỉa chiếc dĩa vào một mẩu gà xé. – Thế anh đã đoán ra tại sao một gã như Lenny Lowell lại biết ai là kẻ đáng giá để tống tiền chưa?
– Vẫn chưa. Nhưng sắp rồi. – Anh bật tay đánh tách. – Và anh đã bỏ trốn cùng với cuốn ảnh tội phạm, Kyle và Roddick sẽ phải mất một thời gian mới đuổi kịp.
– Hẳn chuyện này phải dính dáng đến một vụ rất lớn thì bọn họ mới gây rắc rối cho anh thế.
– Đội trưởng của chúng nói với đội trưởng nhóm anh rằng nó có liên quan đến vụ họ đang làm. Anh chưa thể ráp những đầu mối lại với nhau nhưng chỉ có một cái tên duy nhất đáng lưu ý ở đây. Tricia Crowne – Cole.
Diane bật dậy.
– Cái gì? Rob Cole đã giết vợ. – Cô khẳng định. – Chuyện này có gì liên quan đến nhau chứ? Anh đang hoang tưởng đấy à?
– Có kẻ đã trả rất nhiều tiền để giữ kín một bí mật.
– Thậm chí anh còn không biết chắc về điều đó.
– Thực ra anh đã biết một cách chắc chắn rồi.
– Rob Cole đã giết vợ hắn. – Cô lại nói. – Anh không có mặt ở đó, Kevin. Anh không chứng kiến việc hắn làm với cô ta. Thật đồi bại….
– Cuộc sống cô ta còn liên quan đến những người khác nữa. Đứa con gái có thể có quan hệ với chồng cô ta. Rồi đứa em núp dưới cái bóng của cô chị hoàn hảo Tricia…
Diane bấm đầu ngón tay.
– Rob Cole là kẻ bị buộc tội và xét xử, không có chứng cứ ngoại phạm, rất nhiều động cơ…
– Tony Giradello cũng có thể bị buộc tội nếu hắn ta muốn…
– Để yên cho em nói, Parker. Giradello sẽ không bao giờ theo đuổi vụ khủng này nếu hắng không có căn cứ. Hội thẩm đoàn sẽ được bầu trong vòng một tuần. Hắn đã gạch được mọi chữ t và chấm được mọi chữ i, vượt qua tất cả các công đoạn kiểm tra chứng cứ.
– Hắn ta đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, Norman Crowne đã ưu đãi hắn đúng không?
– Lúc này anh chẳng khác nào một tên gàn dở. Anh uống nhầm phải cái gì à?
– Thôi đi, Diane. Chính em đã nói thế: Có vẻ như Norman Crowne đang mua được luật pháp. Ai dám khẳng định rằng lão ta không mua được cả sự im lặng?
– Tricia chính là con ngươi của lão. – Cô nói. – Lão không thể chịu đựng nổi nỗi mất mát này. Không đời nào lão chịu trả tiền để bảo vệ cho kẻ liên quan đến cái chết của con gái.
– Kể cả khi kẻ đó là cháu gái của hắn? – Em và anh đều biết rằng người ta sẽ làm mọi thứ vì cái gọi là tình yêu.
– Em biết. Em biết. Nhưng anh đi chệch hướng rồi. Chính Rob Cole đã giết vợ.
– Đến tối nay chúng ta sẽ biết điều đó. – Parker nói – Anh đã lấy trộm một mẩu phim trong két sắt của Lowell, chỗ hắn giấu rất nhiều tiền mặt. Khi chúng ta đang nói chuyện thì số tiền đó cũng lớn dần lên. Anh không nghĩ đó là phim chụp con gái hắn đâu.
Anh nhìn đồng hồ và nhăn mặt. Anh chưa ăn nổi ba miếng xa lát nhưng lúc này cơn đói chẳng có nghĩa lí gì với anh nữa. Cơn đói về mặt vật chất đã bị nuốt chửng bởi sự thèm khát được kết thúc cuộc săn đuổi. Sự thỏa mãn sẽ tạo cho anh năng lượng trong nhiều ngày.
– Anh phải đi rồi. – Anh lấy hóa đơn từ trong ví ra. – Dù anh rất thích được nhìn em nổi giận, nhưng chúng ta sẽ phải kết thúc cuộc tranh cãi này vào một lúc khác.
Diane gạt đĩa xa lát sang một bên, ngả người về phía sau và bĩu môi vẻ hờn dỗi.
– Chúa ơi, khi tức giận trông em thật tuyệt vời. – Vừa nói Parker vừa đứng dậy. Anh cúi xuống hôn lên má cô. – Nghe này, có lẽ anh đã đi chệch hướng…
– Đúng là như vậy.
– Anh biết là em căm ghét Robbie, em yêu. Nhưng em biết người ta nói gì về môn đua xe không. Chỉ có những thằng khờ mới cược tiền vào chiếc xe yêu thích.
Cô nhìn anh, cặp lông mày không còn nhướn cao nữa.
– Anh không chống lại em. – Parker nói – Anh đang chống lại chính anh. Nếu trò chơi này được khởi động thì anh sẽ là người chiến thắng. Em có ghét Rob Cole nhiều hơn em yêu anh không?
Nét mặt cô dãn dần rồi nở một nụ cười miễn cưỡng.
– Em sẽ đặt vài đô la cho anh, kẻ ít tiềm năng.
– Em sẽ hối hận đấy.
– Rồi sẽ biết.
– Lát nữa em có lịch làm việc không? – Anh hỏi. – Có lẽ em nên dành lấy vài ngày để nghỉ ngơi đi.
– Em được nghỉ rồi. – Cô nói. – Chỉ còn vài việc lặt vặt nữa thôi. Việc ngân hàng, cửa hàng…
– Anh sẽ gọi cho em – Parker quay đi.
– Kev?
Diane đứng dậy khi anh đi về phía cô. Cô ôm lấy anh và thì thầm.
– Em xin lỗi.
Anh mỉm cười.
– Em cứ nhạy cảm quá thế. Chẳng có gì phải xin lỗi cả.
Đôi mắt xanh tuyệt đẹp mờ dần đi cùng những giọt nước mắt long lanh.
– Anh biết là em rất yêu anh.
Mấy phụ nữ ngồi bàn bên nhìn họ như thể họ đang xem kịch.
Nếu cô có nện cho anh một búa tảng cũng không làm anh ngạc nhiên đến thế này. Chữ Yêu. Quá ngạc nhiên và chẳng biết nên làm gì hơn, anh cười toe toét và nói đùa.
– Sao vậy, cô Nicholson? – Anh chớp chớp mắt. – Cô khiến tôi chóng mặt đấy.
Cô lắc đầu, mỉm cười và xua tay.
– Ra khỏi đây đi, đồ ngốc.
Diane Nicholson yêu anh. Anh không chắc mình đón nhận điều đó như thế nào. Cô yêu anh như một người bạn chăng? Anh biết điều đó. Cô yêu anh trong khi hai người đang hẹn hò nhau ư? Có quỷ mới biết thời gian qua xảy ra chuyện gì, Parker nghĩ bụng. Có lẽ cuối cùng nghiệp chướng của anh lại thay đổi.
Nếu anh có thể kết thúc vụ này và tạo nên một tiếng vang lớn thì thành công đối với anh không còn là điều quá xa vời.
Anh gọi cho Joanie ở phòng lấy dấu vân tay, để lại lời nhắn nhờ cô ta tìm cái tên Eddie Davis cũng như địa chỉ trong chiếc cặp file được lấy từ văn phòng của Lowell và gửi tới chỗ cô ta để lấy dấu vân tay, càng sớm càng tốt rồi gọi di động cho anh.
Lúc trước anh có nhờ Ruiz kiểm tra thông tin về Davis nhưng anh chưa gọi điện để hỏi cô ta. Lúc này chắc chắn Kyle và Roddick đã có mặt ở đó. Parker đã chọc vào tổ ong vò vẽ và anh không nghi ngờ gì việc cô ta sẽ quì mọp dưới chân Bradley Kyle.
Parker lái xe vào một khoảnh đất được dùng làm bãi đậu xe của khu ổ chuột nơi những tên lưu manh người Mexico sinh sống, nó nằm trong khu vực bán công nghiệp bụi bặm của thành phố, gần sông Los Angeles. Hồi Parker còn làm việc với Dan Metheny, ngày nào ông ta cũng ăn bữa trưa ở đây. Rõ ràng Metheny vẫn chưa tìm ra lí do để thay đổi thói quen sau ngần ấy năm trời.
Ông ngồi bên chiếc bàn ăn ngoài trời, dưới mái tôn cũ kỹ, trước mặt là đĩa thức ăn đầy chất béo và cholesterol. Ông nhìn Parker qua cặp kính râm gọng bạc. Từ khi quen biết ông đến nay có lẽ Parker mới được nhìn thấy đôi mắt của ông chừng hai lần.
– Này GQ, – Ông lên tiếng. – Anh đến đây để dạy cho những người bình dân chúng tôi xem phải ăn mặc thế nào đấy à?
Metheny đã ăn uống thế này cả thế kỷ rồi. Một gã da đen to béo (theo lời Metheny) quá tải thịt tươi với rượu bourbon cùng hai gói thuốc lá mỗi ngày. Sức ép khi phải làm việc ở South Central hẳn phải giết chết ông ta rồi mới phải, nhưng ông ta vẫn cứ diễu hành đều. Không chết được vì quá khổ.
– Tôi là người bình thường mà – Parker ngồi xuống chiếc ghế trước mặt.
– Nhóc, cậu chưa bao giờ bình thường hết. Đó là lí do tại sao ai cũng ghét cậu.
– Ôi, thật tuyệt khi biết điều đó.
– Mẹ kiếp nhà chúng nó. – Metheny làu bàu. – Ở trên cao cũng thật cô đơn.
– Tôi chưa được biết cảm giác ấy. Thời gian của tôi dành cho việc chạy xuống cầu thang và hứng cứt của những con khỉ ở phía trên.
– Thôi tự thương tiếc đi. Giradello sẽ bắt cậu ra ghi thẻ phạt nếu hắn có thể. Nhưng cậu vẫn là một thám tử. Cậu vẫn còn được làm công việc ấy. Và mẹ kiếp, trông cậu chẳng khác ngôi sao điện ảnh là mấy. Mà sao phải than vãn thế?
– Phòng Chống cướp của-giết người vừa nẫng mất vụ án của tôi và một thực tập sinh sắp đâm sau lưng tôi bằng một chiếc giầy cao gót.
– Con bé Ruiz phải không? – Metheny lúng búng với món bánh ngô trong miệng.
– Đúng đấy.
– Tôi đã hỏi một vài gã người quen hay làm việc với bọn La tinh nhưng họ chưa từng nghe tên cô ta. Tôi đoán chắc họ quên.
Parker lắc đầu.
– Tin tôi đi. Cô ta gây sự chú ý lắm. Chắc chắn họ phải nhớ.
– Cậu đã nhìn thấy quân phục của cô ta chưa?
– Trông được lắm. Tôi đã thử gọi cho giám sát viên hồi trước của cô ta nhưng họ bảo là ông ta chết rồi. Có thể Ruiz đã moi tim ông ta để ăn trong khi ông ta mất máu đến chết dưới chân cô ta.
Metheny im lặng một hồi lâu, những nếp nhăn trên gương mặt tựa như con chó ngao của ông ta dúm lại nơi bộ râu muối tiêu rậm rạp kiểu Fu Manchu.
– Công tử bột ạ, tôi không thích chuyện này. – Cuối cùng ông ta cũng lên tiếng. – Cậu biết Alex Navarro không? Alex biết đủ thứ chuyện chết tiệt liên quan đến bọn Latin. Nếu ông ta không biết con bé này thì có nghĩa là nó không tồn tại.
– Vậy thì cô ta ở đâu ra? – Parker nói – Và tại sao lại lởn vởn ở chỗ tôi?
Giờ anh có cảm giác như bị dồn vào chân tường. Phòng Chống cướp của-giết người lấy mất vụ của anh, và đột nhiên Ruiz không phải là người mà anh vẫn biết.
– Có thể cô ta sử dụng một cái tên khác. – Metheny nói với vẻ khinh bỉ. – Cậu biết bọn hoạt động ngầm rồi đấy. Bọn chúng “lặn” trong vai trò mới.
Metheny là một cảnh sát lâu năm của trường học “khảo cung”. Mọi thứ đối với ông ta đều trắng đen rõ ràng. Chỉ có kẻ tốt và kẻ xấu. Hoạt động của ông ta được trang bị bằng luật pháp cùng chín loại vũ khí không được Liên hiệp quyền tự do công dân Mỹ phê chuẩn. Một chiến binh vì lẽ phải.
– Có thể – Parker miễn cưỡng thừa nhận, nhưng anh vẫn không tin.
– Bắt vở và lôi cô ta ra khỏi chỗ ẩn nấp đi.
– Được.
Chẳng còn gì để làm nữa. Parker hiểu rằng anh không thể tin tưởng Ruiz. Anh cũng có thể tìm ra lí do. Tìm ra anh có bao nhiêu kẻ thù.
Anh đặt ra dấu hỏi về thời gian. Ruiz xuất hiện chỉ vài ngày trước vụ Lowell và giờ cô ta bán đứng anh cho phòng bên kia. Nhưng dù đào sâu vào vụ tống tiền, làm sao có kẻ lại biết được rằng Lenny Lowell sẽ bị giết?
Anh không thích bất kì một lời giải thích hợp lí nào. Anh tự nhủ rằng mình hoang tưởng và đang nghĩ ra những âm mưu mà trên thực tế hoàn toàn không tồn tại. Chỉ có kẻ giết người mới dự đoán được cái chết của Lowell cũng như không ai có thể đoán được kẻ nào sẽ nhảy lên thuyền để nhận vụ án này.
Metheny quan sát dòng suy nghĩ của anh qua những thay đổi trên nét mặt.
– Không có sự trùng hợp như thế đâu cậu ạ. – Metheny nói. –Mấy gã công tử bột ấy chẳng tự dưng chất gánh nặng lên vai mà không có lí do.
– Việc Ruiz liên quan đến họ chẳng có ý nghĩa gì. – Parker nói. – Họ cần gì ở cô ta khi mà họ có thể lấy vụ này bất kì lúc nào?
– Vậy thì cái gì mới có ý nghĩa? – Metheny hỏi. – Tôi biết một gã chuyên tạc tượng gỗ từ những thân cây khổng lồ. Nhìn chúng rất đẹp. Có lần hắn tạc một con nai sừng. Trông nó giống y như một con nai sừng. Thậm chí cậu có thể ngửi thấy mùi của nó. Tôi hỏi hắn đã làm như thế nào thì hắn trả lời rằng “Tôi bắt đầu với một khúc gỗ lớn và tôi khoét đi tất cả những gì trông không giống một con nai sừng.”
– Đẽo gọt cái mớ lộn xộn này và phần còn lại là sự thật? Nếu Ruiz không đúng như những gì cô ta tự nhận thì cô ta là ai? Nếu cô ta không phải là gián điệp của Phòng Chống cướp của-giết người thì là ai nào?
Cảm giác mệt mỏi quấn lấy cơ thể Parker. Anh mới chỉ đi cùng Ruiz chừng vài ngày. Cô ta làm cho anh phát điên lên được, anh chưa từng chú ý đến việc cô ta là ai ngoại trừ cảm giác như có cái nhọt ở mông. Nhưng cô ta biết về chiếc Jag, rồi căn gác xép của anh, cô ta đã hơn một lần bình luận về giá tiền cái tủ quần áo của anh và chuyện anh tiêu tiền dễ dãi thế nào.
– Còn lại cái gì? – Metheny nói.
Miệng Parker đắng ngắt khi nói ra hai từ đó.
– Sở mật vụ.