Ba Đêm Tội Lỗi

CHƯƠNG 20



Gabriel nhìn vào cặp mắt cô trong lúc cô chìa tay với sang. Y băn khoăn không biết cô sẽ làm gì. Những ngón tay dài của cô chuyển động trên mình y, duỗi ra và kéo vòng qua mỏm bụng y, lên ngực y. Vuốt ve đám lông ở mắt cá chân y và dịch lên phía sau đầu gối y, đến đùi y. Cô ngừng lại một thoáng, rồi những ngón tay cô cuộn xung quanh cái đó của y, đã ngóc dậy vì phấn khích.
Cô di bàn tay và những ngón tay trên bề mặt, cặp mắt cô nheo lại vì chăm chú, lướt qua bụng y một thoáng trước khi gắn vào mắt y.”Cảm giác này có thích không anh?”
“Thích.” Những ngón tay cô nhịp nhàng uyển chuyển, hơi dịu dàng quá, nhưng thế là đúng rồi. Dạo đầu dịu dàng thì hay hơn là thô bạo.
Đôi mắt không nao núng hút lấy mắt y.”Anh không phải làm gì hết, anh…”Lưỡi cô chạm vào đầu của y. Y suýt giật bắn ra khỏi giường vì cái cảm giác đó.Không nghi ngờ gì nữa, can đảm là một trong những đặc tính nổi trội của cô, nhưng hầu hết những phụ nữ mà y từng dan díu đều tránh làm động tác đặc biệt này, và điều đó cũng chẳng làm y bực bội gì.
Nó quá lộ liễu. Mặt y quá dễ đoán. Hoàn toàn vượt ra khỏi sự tự chủ của y. Y còn chưa từng mon men đến khoái cảm cực điểm bao giờ.Marietta càng lúc càng táo bạo hơn và bắt đầu thám hiểm mọi bộ phận trên cơ thể y. Y âu yếm nhìn vào đỉnh đầu cô. Dù y không biết rằng trước đây cô chưa từng làm thế bao giờ, thì điều đó ắt hẳn đã rõ rành rành ngay từ những động tác ngập ngừng đầu tiên của cô.
Tuy nhiên, có ý nghĩ này đáng phải quan tâm, rằng cô sẽ…Trời đất thánh thần…Cặp môi cô trôi trượt quanh đỉnh điểm của y, lưỡi cô lướt qua cái điểm nhạy cảm nằm bên dưới. Một sự ngẫu nhiên, không còn nghi ngờ gì nữa, việc cô tìm ra cái điểm đó ấy. Bụng y nhô lên hụp xuống theo hình vòng cung cao hơn lúc trước.
Y gắng giữ hơi thở đều đặn. Cô ngừng lại một thoáng, và cặp mắt nhìn lên y qua làn tóc xòa xuống thấp thoáng ánh vàng dưới đèn. Ngắm cô như thế này, phóng túng và xinh đẹp, đã đủ để kích thích cơn tò mò thích thú mọi khi vẫn ngủ im lìm dưới cái lốt của sự chăm sóc giúp đỡ.
Nhưng chính Marietta là người đã khiến cơn tò mò thích thú đó xuất hiện. Nó không phải…Trời đất thánh thần…Lần thứ hai không phải là tình cờ nữa. Cú chạm của lưỡi cô áp lên y, thăm dò nhưng mạnh bạo, là cả một vấn đề khó hiểu. Thân thể ẩm ướt của y đáp lại bằng một nhịp thở lên xuống đột ngột nữa.
Cô làm động tác đó lần thứ ba, một cú nhấn lưỡi mạnh hơn, tự tin hơn, và khi y thở hổn hển, cô toàn toàn ý hơn vào những điểm mà cô đang chạm vào.Tính kiên định của y, sự tự kiềm chế của y, bắt đầu chảy từng giọt theo hai tay y ra ngoài, chúng bị ép ra bởi tất cả dòng máu đã rút xuống phía dưới.
Cô dường như đang ghi nhớ từng điểm một và phản ứng của điểm đó, rồi kết hợp các động tác một cách hệ thống và tìm ra những điểm mới. Nhưng vẫn luôn dựa vào phản ứng của y, vào chính y để làm những động tác tiếp theo.Đó chính là thứ còn thiếu trong mọi cuộc chung đụng trước đây.
Bất kỳ người phụ nữ nào khác đều rất vui lòng để mặc y thỏa mãn tất cả mọi dục vọng của cô ta, nhưng không người nào trong số họ thực sự muốn thỏa mãn dục vọng của y cả. Không người nào muốn tìm hiểu xem chính xác là cái gì làm cho y giật nẩy lên, quằn quại và rên rỉ.
Marietta hiểu y, đủ hiểu để phán đoán phản xạ của y, và biểu lộ rõ ràng rằng cô muốn biết thêm nữa.Có tiếng xuýt xoa lạ lùng phát ra từ miệng y khi cô ngậm toàn bộ cái đó của y vào miệng và lưỡi cô miết suốt chiều dài nó, lên, lên nữa, đè lên đỉnh đầu, cặp môi mơn trớn.
Tên cô thầm lặp đi lặp lại như lời kinh nguyện trong đầu y. Và khoảng ba mươi giây sau đó thành lời kinh nguyện buột ra từ môi y.Cô tăng tốc dồn dập hơn, kết hợp những thao tác chưa từng thử và những thao tác mà cô đã thấy thành công. Và cái cảnh tượng cô… Chúa lòng lành ôi…Y không thể dừng được việc đẩy sâu vào chiếc gối, không kìm được tiếng rên buột ra khỏi miệng, những hơi thở hổn hền trong lúc thân thể y xoắn lại từ trong ruột gan đến tận đỉnh đầu cái đó.
Y đưa khuỷu tay lên để che giấu vẻ mặt mình, để kìm tiếng kêu của mình lại. Đôi môi cô bập bập quanh cái đó của y, cái động thái sắp sửa ngưng chiến. Cánh tay y đột nhiên bật dang ra.”Đừng làm thế.”Mắt y bật mở. “Gì cơ?” Y chăm chăm nhìn cô, ngớ ra, thở cứ như thể y vừa chạy dọc suốt sông Thames vậy.
“Em muốn thấy anh.”Y chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nhìn cô chằm chằm.Cô cắn cắn môi dưới và chống một tay xuống tấm ga trải giường. “Trông anh ra sao lúc anh…” Cô khoát bàn tay không vướng bận của mình một vòng, hàm răng đã để lại một dấu mờ trên làn môi bóng mượt của cô.
Y vụt cười nhăn nhở, cơ thể về lại trạng thái kiếm chế. “Khi tôi sao cơ?”Cô nhìn y đầy ngụ ý.”Em phải nói cho rõ ra chứ, Marietta.” Y cười khùng khục.Cặp mắt cô nheo lại, và điều tiếp theo y thấy là cặp môi cô khép lại xung quanh y và cô ngậm gần hết chiều dài của y vào miệng mình.
Cơ thể y rướn lên dù y không cho phép, chuỗi cười bị bóp nghẹt hoàn toàn. Miệng cô kéo lên, lưỡi ép mạnh xuống mặt dưới của y, và y nghĩ, chắc hẳn vũ trụ đang đến hồi tận thế.Y giơ tay ra với lấy cô, nhưng cô đẩy tay y ra, đan những ngón tay mình vào ngón tay y và ghìm chúng xuống hai bên cạnh đầu y.
“Nào, nào, anh đã bảo rằng em là người thích chỉ huy, đúng không?”Động tác đó đẩy cô lên trên mình y, và cô giật nẩy lên một chút khi phần thân dưới của họ gắn liền làm một. Họ không ở một tư thế gắn kết hoàn hảo, như từng đường gân thớ thịt trong thân thể y đòi hỏi, nhưng họ đã gần đạt đến đó.
Gần lắm lắm. Cô nhìn xuống thân mình y, tóc cô đâm vào cô y buồn buồn. Y biết cô sẽ nhìn thấy những gì – thân thể y đang tập trung hết mức, nhấp nhoáng, gồng lên phía trên. Lúc mắt cô quay về với mắt y, y có thể thấy sự trải nghiệm, nỗi khát khao, in dấu khắp nơi nơi từ cặp mắt linh lợi đến đôi môi ẩm ướt của cô.
Chân phải cô vắt ngang qua chân y thành ra cô đang cưỡi trên y. Y hầu như không nghe thấy tiếng cô hít thở gấp gấp trong lúc y trượt trôi theo cơn hứng tình của cô, hơi thở gấp gấp của chính y hầu như át đi hơi thở của cô.Cô lặp lại động tác đó để y chầm chậm trượt theo cô, cái động tác chậm rãi và dền dứ đó.
Y nghiến răng lại và ấn cặp hông mình sâu vào đệm giường hết mức có thể, thân mình y đang réo gọi đòi đẩy vào trong cô, làm cô rên rỉ và kêu tên y, chiếm lấy cô thêm một lần nữa.Cô vẫn cầm tù đôi tay y và tiếp tục chà lên người y. Từ màu hồng rộ trên má cô, y không dám chắc rằng trong hai người ai đang bị cô kích thích nhiều hơn.
Một cử động đã liên kết họ lại một cách hoàn hảo và y thúc lên, chỉ một đốt ngón tay, vẻ ngây thơ hiện trên mặt y khi đài hoa của cô táp vội lấy. Mắt cô lóe lên và cô hôn y, lún xuống thêm một đốt ngón tay nữa. Y hôn đáp lại và đẩy mạnh hông mình lên, chỉ nhích chút đỉnh để không gây sự chú ý.
Cô lùi lại.”Đừng, dừng, dừng, Gabriel. Em sắp chiếm được được ngôi cao nhất trong hậu cung của anh rồi.” Cô nghiêng xuống thấp và táp nhẹ lưỡi liếm vào dái tai y hệt như y đã làm với cô nhiều lần trước đó. Ôi Chúa lòng lành, chẳng lẽ cô đã để ý tới từng động tác y đã làm ư? Đáp trả lại mọi động tác và lời lẽ khơi gợi nhục cảm của y.
“Ba đêm tội lỗi và còn nhiều hơn nữa.”Cô xoay cặp hông. Ư ư. Điều gì đó mơ hồ bật ra trên môi y.Từ cô tỏa ra sự tự tin rạng ngời. Sự tự tin, lòng đam mê, và những tình cảm khác mà y không dám gọi tên. Một thức uống được pha trộn với những thành phần hiệu nghiệm nhất để cám dỗ.
Cặp hông đang xoáy của cô thấp xuống hơn nữa, và màu hồng ửng khắp trên da cô. Làn hơi thở mềm mại thoát ra khỏi đôi môi hé mở của cô. Cô thả đôi tay y ra đặt tay mình lên vai y.”Vuốt ve em đi nào.”Môi cô còn chưa kịp thốt hết những lời đó thì y đã giơ tay với lên nhũ hoa của cô, hai ngón tay của y chà xát thành những vòng tròn làm thân mình cô nhấp nhổm điên cuồng và lún xuống sâu hơn nữa.
Cô rướn tới chừng một đốt ngón tay và từng thớ thịt bên trong cô co thắt lại quanh y.”Mari… Bạo Chúa…”Thật đáng nguyền rủa nếu cô không co thắt quanh y lần nữa.Y nghiến răng và nhíu mắt nhíu mày lại. Y lần một tay xuống nơi họ kết nối với nhau, vừa nhấn nhẹ một ngón tay lên trên vừa chà xát nhũ hoa cô.
Cô thở hổn hển và lún xuống y hoàn toàn.Y không chắc đã bao giờ y cảm thấy tuyệt diệu đến thế chưa, như khi cô co thắt lại, cái cảm giác về cô, ấm áp và ẩm ướt quanh y. Và đã từng nghe thấy âm thanh nào tuyệt diệu như tiếng thở đứt quãng của cô bên tai y chưa.”Không công bằng.” Lời cô nói nhẹ như hơi thở.
Y dịch đôi tay mình xuống đầu gối cô để mình đừng chạm vào cô thêm nữa. “Tốt hơn chưa?” y thì thầm trên môi cô.Cô hôn y, cái hôn dài và sâu, rồi quay ngược lại để ngồi lên người y. Sau vài động tác thăm dò, cô đã tìm thấy nhịp điệu mà cô thích, nhịp điệu làm cơ bụng y thắt lại và những ngón tay y phải bấu chặt lấy đầu gối cô.
Cô cưỡi lên, đu đưa và nhấp nhổm, đôi mắt nhắm nghiền và cằm hểnh lên như một tiên nữ hoang dại. Màu hồng lan khắp trên da cô, khiến làn da ửng lên. Cặp má cô rực hồng, mí mắt trĩu xuống mê mẩn. Không một người đàn ông có trí óc lành mạnh nào có thể bảo rằng người phụ nữ này không đẹp được.
Y chưa từng thấy bất kỳ điều gì khêu gợi và lộng lẫy đến thế.Cô chuyển động trên mình y, tòa thiên nhiên đung đưa theo từng động tác. Đung đưa trước mắt y như những trái anh đào chín mọng. Một nhũ hoa sượt trên cằm y, y liền ngoạm lấy nó vào giữa cặp môi mình. Cô rên lên, trán cô gục vào trán y, tóc cô xòa lấp quanh hai vầng trán, nhịp điệu của cô trở nên thưa thớt hơn khi cô ấn xuống, trùm lên y, rồi vươn lên phía miệng y trong những nhịp run rẩy, cứ như không thể quyết định được giữa hai nơi cô muốn nơi nào hơn.
Y mút mạnh, cô liền ngật đầu ra phía sau, miệng mở ra, đẹp hơn hết thảy, mang lại cho y đúng cái y muốn và lấy đi đúng cái y cần cho.Y đưa hai bàn tay lên cặp đùi cô, lên hai bên sườn cạnh ngực cô, rồi xuống eo lưng cô, buộc cô lùi thấp xuống hơn, đầy sâu hơn vào bên trong cô, sâu hết mức có thể, không còn đóng vai phục tùng nữa, kéo họ trở lại thế quân bình, đúng chỗ của họ.
Y nắm chặt hai bên hông cô và ấn xuống chúng mỗi lần cô lùi lên, đẩy cặp hông y lên phía trên để xoáy chính xác vào cái điểm đó. Cô trở nên điên cuồng trong tay y, đúng như y mong muốn, nhưng thay vì chỉ sướng mê với những hưởng ứng của cô, những hưởng ứng mà y đã dẫn dắt đến, gây ra và kiểm soát, y còn sướng mê với những hưởng ứng của chính mình nữa.
Cảm giác cô trơn tru và khít chặt, những âm thanh khó hiểu mà cô đang tạo nên bên tai y, cái khoái cảm phóng đãng trong những phản ứng của cô, phản ứng như thể cô sinh ra để làm việc đó. Sinh ra là để cho y. Không phải thứ gì đó liên quan đến một cuộc ganh đua sức mạnh, mà là thứ gì đó tạo ra ham muốn và sự hòa hợp.
Đôi môi cô lướt qua tai y, qua má y, gắn vào miệng y, hôn y cuồng nhiệt. Nút lấy môi y, nuốt lấy tiếng rên rỉ của y trong khi cô đẩy trở xuống một cú cực dài và xoay xoay cặp hông mình.”Gabriel, em…” Y lại xoáy lên trên và mắt cô chợt đảo ngược, cô hểnh lên và hơi thở nghẽn lại.
Đôi bàn tay cô chống xuống vai y để đỡ cho cô thẳng lên. Cô nhìn vào mắt y, cặp mắt nâu của cô mơ màng vì dục tình, nhưng không đờ đẫn vì mê mụ. “Gabriel, em…”Y hút lấy môi cô và đôi tay áp lấy má cô, những ngón tay y lùa vào mái tóc cô. Nhưng y không làm cho mắt cô trợn tròn, y không khiến cho đầu cô ngật sang một bên, không một mánh lới nào có thể khiến cô nhìn sang chỗ khác hoặc rời mắt khỏi mắt y.
Không mánh lới nào có thể che giấu sự thỏa mãn của y, biểu cảm trên mặt y, cái sức mạnh có thể cho cô. Thân thể họ gắn vào nhau, cặp mắt họ không rời nhau. Và lát sau khi mỗi người đã ngả sang một bên, y vẫn không nhìn đi chỗ khác và cô cũng vậy.
 
Gabriel cầm cuốn nhật ký của Abigail lên.
Y thậm chí không muốn động vào, nhưng Marietta nghĩ rằng mọi câu trả lời đều nằm trong đó, và dù sao thì kể từ khi tìm thấy nó y cũng đã hiểu rằng đó là sự thật. Đó chính là nguyên do khiến y không thể hủy nó đi được. Và là nguyên do y không thể đọc lướt qua nó được.Y có một bản sao tờ danh sách của phu nhân Dentry.
Tất cả những gì y cần làm là nghiên cứu cuốn nhật ký và thẩm tra từng cái tên một, tham khảo những gì y còn nhớ được về mỗi người. Xem xem có gì không nhất quán, có bất kỳ ám chỉ nào về những sự kiện có thể đã khiến ai đó trở thành kẻ sát nhân không.Lật giở từng trang nhật ký đó là cả một nỗ lực lớn, nhưng y bắt đầu dấn tới.
Đã nhận ra một người hầu. Một gã nữa – một cậu trai làng. Một khách đến chơi dịp hè. Khi đọc đến đoạn cuối nói về chính mình, y bắt đầu lật các trang giấy lẹ hơn. Y đâu cần phải đọc mới nhớ được.Y ngừng lại, những ngón tay đang lật dở chừng một một trang giấy.
Trước đó Marietta đã đọc gần hết cuốn này. Chắc hẳn cô đã quay lại với nó khi y không canh chừng và đã sục sạo những phần có can hệ đến y rồi. Cô đã biết rồi, thế nhưng cô vẫn còn ở đây, vẫn ở bên y.Y lật trang giấy, cặp mắt y như chỉ lướt thoáng qua những nét bút.
Marietta không lộ vẻ thương hại nhưng cô dành cho y lòng thông cảm. Tình cảm của y đối với cô trở nên mạnh mẽ, nhưng y có cảm giác rằng họ đang trượt xuống cuối một con dốc dẫn tới nơi vô định.Luôn tìm kiếm những cách để tránh bị tổn thương, có lẽ y cần đúng cái người biết che giấu những vết sẹo cho y.
Và vì đang đọc những mục có can hệ đến chính mình, suýt nữa thì y bỏ mất điều đó. Duy có tiếng chuông đồng hồ mới thức tỉnh được y khỏi trạng thái thất thần.Ngón tay y ép trên trang sổ và giọng nói đó vọng về trong tâm trí y… mới mùa hè năm ngoái thôi. Kinh khủng, như thường lệ.
Bụng y quặn lại. Điều kì lạ là lòng y thoáng thấy nhẹ nhõm – cuối cùng y cũng hiểu ra được điều đó, y sẽ không bao giờ phải đọc lại cuốn nhật ký đó nữa, cơn ác mộng sẽ được kết liễu. Chỉ để bắt đầu một cơn ác mộng mới.Y đấm tay xuống bàn. Rồi lại đấm cú nữa cho đã.
Marietta chạy vào phòng, nhìn quét khắp lượt như thể đang cố tìm xem có mối đe dọa nào không. “Kìa Gabriel?”
“Tôi biết kẻ sát nhân là ai rồi,” y nói chắc như đinh đóng cột.Cô nhìn y chằm chằm, miệng há hốc.Y bắt đầu ghi chép. “Cha tôi, em tôi và John có nói họ đi đâu không?”
“Họ đang làm nốt việc lần cho ra những cái tên trong danh sách đó.”
“Tốt.
Khi họ trở về chúng ta cần phải thảo luận kế hoạch.”
“Kẻ sát nhân là ai?”
“Tôi sẽ nói với em khi chúng ta tề tựu đông đủ.”Cô toan phản đối. Y rướn mình về phía trước, đang định hôn cô, chặn họng cô, thì đột nhiên khựng lại.Thay vì thế y vuốt má cô, chà ngón tay cái lên làn da mịn màng của cô.
“Sớm thôi. Việc này sẽ kết thúc sớm thôi.”
 
Marietta lo lắng bồn chồn. Cô không hiểu vì đâu. Có lẽ vì cơn ác mộng sắp đến cao trào của nó. Có lẽ vì Gabriel có chuyện không kể với cô, nhưng ít nhất cũng không giấu giếm cô sự thật. Có lẽ vì y chưa bao giờ nói bóng nói gió gì đến tương lai.
Bất kỳ điều gì về chuyện sau này.Jeremy, Alcroft và cha của Gabriel trở về vào khoảng giữa trưa. Họ tụ tập quanh chiếc bàn trong bếp. Gabriel bồn chồn sải bước đi đi lại lại.”Tôi đã xem kỹ cái danh sách dó và phát hiện ra một điểm phù hợp. Một tên giữ ngựa – Lester Flume.
Hắn đã được nhắc đến trong cuốn nhật ký của Abigail, không nhắc đến tên nhưng phu nhân Dentry đã tự viết ra tất cả mọi cái tên và hắn nằm trong danh sách của mụ ấy đưa cho tôi.”
“Làm sao anh biết được là mụ ấy đã viết ra tất cả những cái tên trong nhật ký của mụ? Mụ đó dường như đâu phải loại người làm cái việc khinh suất như thế,” Jeremy nói.
Gabriel gật đầu, nhưng đôi vai y căng lên. “Mụ đã đe dọa tôi điều đó rồi. Trước đó. Khinh suất, đúng, nhưng mụ ta cho rằng nó đáng với cái giá ấy. Đối với mụ đó là một cách để theo dõi. Tôi đã nhìn thấy một trang giấy ở gần ngay đầu cuốn nhật ký khi tôi xem xét cái bàn giấy của mụ, và quả thật ở đó có những cái tên, ngày tháng, chi tiết.
Tôi đã để mụ lấy lại trước khi kịp xem tiếp, nhưng mai tôi sẽ quay lại, để khẳng định những nghi ngờ của tôi.”
“Và anh nghĩ rằng mụ ấy sẽ để anh xem cuốn nhật ký đó, ngay khi anh yêu cầu?” Cha Gabriel hỏi, đầy vẻ hồ nghi.”Không, tôi sẽ phải bịa ra một câu chuyện ly kỳ, hẳn là thế.
Tiếp tục khích mụ. Rốt cuộc mụ sẽ để cho tôi xem nó thôi.” Y nhún vai. “Mà nếu không, tôi sẽ lấy nó. Đưa cho Dresden để kết thúc việc này.”
“Anh sẽ để thanh danh của anh bị hủy hoại sao?” Alcroft hỏi, mặt đầy vẻ bàng hoàng.Gabriel lại một lần nữa gật đầu. Quả quyết.
“Tôi sẵn lòng liều cầu may.”Alcroft chậm rãi gật đầu đáp lại. “Hay lắm. Tôi sẽ hỗ trợ anh, anh biết thế nhé.”
“Ừ.” Giọng Gabriel dịu dàng. “Tôi biết là anh sẽ làm thế.”
“Em cũng sẽ làm thế.” Marietta nói.Mọi cặp mắt dồn về phía cô.”Mai em sẽ đi cùng anh đến điền trang đó,” cô nói.
Y chậm rãi gật đầu.”Vậy thì tất cả chúng ta cùng đi.” Cha Gabriel bảo. “Sau đó chúng ta sẽ tìm ra Lester Flume.”Jeremy và Alcroft gật đầu, và cuộc thảo luạn đã xong. Ngày đã được ấn định.Chưa đầy mười phút sau những người khác đã rời khỏi nhà. Gabriel nói riêng với từng người một trước khi họ đi khỏi đó, trong lúc Marietta thu thập giấy tờ.
Từ lúc đó y không ngừng đi lại và gõ lên mặt chiếc bàn bếp, giấy tờ vung vãi bừa bộn đầy trên mặt bàn. Y nhìn lên. “Tôi phải đến điền trang Dentry.”
“Gì cơ, bây giờ á? Em tưởng anh bảo là ngày mai chúng ta đi cơ mà?” cô hỏi.”Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Nhưng tôi cần phải quay lại đó ngay bây giờ.”Cô im lặng trong giây lát.
“Anh cho rằng cần phải cố thử ngay hôm nay ư? Rằng chúng ta không thể đợi đến mai ư?”
“Đúng thế.”Cô gật đầu. “Em sẽ đi cùng anh.”Y lắc đầu. “Ngoài sự nguy hiểm ra, nếu phu nhân Dentry mà nhìn thấy em, mụ ấy sẽ lấy việc hủy hoại em là sứ mệnh của mụ ấy.”
“Vì sao?”Y nhìn lảng đi chỗ khác.
“Mụ ta cứ làm, thế thôi.”
“Em sẽ đối phó với việc đó. Em sẽ đi.” Cô khẽ cười. “Từ giờ anh đừng hòng thoát dễ dàng khỏi em.” Cô những mong điều đó là thật.Chưa đầy hai mươi phút sau họ đã ngồi trong cỗ xe ngựa của Gabriel và rời khỏi thành London, chỉ hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.