CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY
Chương XVIII
Ghê gớm thật. – Thanh tra Spence nói. Ông có vẻ không hài lòng. Poirot yên lặng, nghiêm nghị đứng nghe.
– Bà bị thắt cổ bằng khăn lụa, chính chiếc khăn bà vẫn dùng, nhanh chóng và hiệu quả. Đó là cách của người Thugơ, Ấn Độ, nạn nhân không giãy giụa, không kêu được. Tất cả áp lực đè lên động mạch cảnh.
– Để giết người như thế, có cần có hiểu biết đặc biệt?
– Không cần. Chỉ cần nghe nói. Thực tế, không khó khăn gì, nhất khi nạn nhân không ngờ việc gì… Trường hợp này đúng là như the!
Poirot gật đầu.
– Một người rất quen thuộc với bà!
– Chắc chắn. Hai người còn uống cà phê với nhau. Có hai cái tách trên bàn, một tách của bà, một tách của… người kia.
– Chiếc thứ hai chắc đã được lau chùi sạch?
– Phải. Nhưng vết son môi không dễ mất ngay, hãy còn.
– Vậy là một phụ nữ?
– Phải. Ông đã chờ đợi như thế.
– Vâng.
Một lát im lặng, rồi Spence tiếp :
– Bà Upward đã nhận ra ảnh Lily Gamboll. Theo tôi, vụ thứ hai này có liên quan với vụ giết bà Mac Ginty.
– Ý kiến tôi cũng vậy.
– Bà Upward tranh thủ lúc con trai và bà Oliver đi vắng, gọi điện mời một người nào đó đến. Ông hình dung câu chuyện như thế chứ gì? Bà ấy muốn chơi trò thám tử.
– Hẳn là thế. Bà đã biết một chút, nay tò mò muốn biết thêm nữa, không nhận thức ra rằng trò trơi này nguy hiểm. Tôi đã bảo bà phải cẩn thận rồi, nhưng…
– Trước khi đi, Robin Upward còn quay lại và thấy bà sắp gọi điện. Gọi cho ai? Bà không nói. Và anh ta tưởng là gọi ông.
– Tiếc thay, không phải là gọi tôi. Vậy thì gọi ai. Ông có ý kiến gì chăng?
– Chịu.
– Gọi cô hầu?
– Cô ta không biết gì. Cô về lúc mười giờ rưỡi bằng cửa sau, rồi về ngay phòng mình, cạnh bếp. Nhà tối om, cô nghĩ là bà Upward đã ngủ, những người khác thì chưa về.
– Cô ta ở nhà bà Upward đã lâu chưa?
– Gần hai năm. Nặng tai, lại hay càu nhàu. Có cảm giác là làm ít, kêu ca nhiều.
Một nhân viên của Spence đến báo có một “phụ nữ trẻ” yêu cầu được gặp thanh tra về “chuyện xảy ra tối qua”.
– Mời vào!
Đó là Deirdre Henderson, xanh xao hơn mọi ngày. Spence đứng dậy đón tiếp, đưa ghế mời ngồi. Cô khép nép ngồi vào mép ghế như vẻ học sinh bị gọi lên phòng giám hiệu. Spence cố tạo không khí để cô được tự nhiên.
– Cô muốn nói về vụ tối qua? Phải chuyện bà Upward?
– Vâng. Có thật là bà bị ám sát? Tôi vừa nghe tin ở bưu điện và hiệu bánh. Tất nhiên, mẹ tôi cho là chuyện vô lý.
– Không, đúng là vụ giết người. Cô biết điều gì không?
– Có.
Một lát im lặng, rồi cô nói tiếp :
– Tôi đã đến nhà bà.
Giọng Spence thay đổi một cách không ai nhận thấy. Ông càng tỏ ra nhẹ nhàng, nhẹ nhàng một cách nguy hiểm.
– Cô đã đến biệt thự Laburnums? Lúc mấy giờ?
– Tôi không thể nói chính xác. Giữa tám giờ rưỡi và chín giờ, có lẽ là chín giờ. Sau bữa tối. Bà ấy gọi tôi đến.
– Bà ấy gọi điện cho cô?
– Vâng, ông Robin và bà Oliver đi Cullenquay, bà ở nhà một mình nên gọi tôi sang uống cà phê.
– Và cô đã sang?
– Vâng.
– Cô đã uống cà phê… với bà?
Deirdre lắc đầu :
– Không. Tôi bấm chuông, không ai thưa… Vì cửa không đóng, thế là tôi cứ vào phòng ngoài. Đèn tắt hết. Tôi lấy làm lạ, gọi “Bà Upward” một, hai lần, rồi vẫn không ai thưa, tôi liền đi ra, nghĩ là chắc có lầm lẫn gì đây.
– Lầm lẫn? Lầm thế nào?
– Tôi nghĩ hay là bà cùng đi xem hát với hai người.
– Mà không báo lại cho cô?
– Tất nhiên, tôi cũng thấy lạ!
– Cô không nghĩ có cách giải thích nào khác?
– Nghĩa là tôi cho rằng Frieda đã nghe nhầm. Bà ta người Đức, nghe lời nhắn không rõ, hơn nữa tối qua, lúc sắp ra đi, bà ta có vẻ rất bồn chồn…
– Vậy cô lại về?
– Vâng.
– Về thẳng nhà?
– Vâng… Đúng ra là tôi đi dạo một vòng. Thời tiết đẹp!
Spence đứng lên :
– Rất tốt! Cô Henderson, xin cảm ơn cô. Cô đến gặp chúng tôi là rất phải.
– Tôi nghĩ tôi không thể làm khác. Mẹ tôi lại không nghĩ thế…
– Không?
– Nhưng tôi cho là cứ nói thì hơn.
– Đúng, như thế tốt hơn!
Spence tiễn cô gái ra tận cửa, rồi về lại chỗ ngồi. Tay gõ gõ lên bàn, ông nhìn thẳng vào Poirot.
– Cô ấy không bôi môi son.
– Cô không bao giờ bôi son.
– Thời buổi này, thế là đặc biệt… và cũng lạ.
– Cô ấy khác những cô gái khác mà, ông Spence… về trí tuệ, cô ấy chỉ như mới mười lăm.
– Mặt khác – Spence tiếp – cô cũng không sức nước hoa, hay là tôi không nhận ra. Bà Oliver nói rất rõ: từ phòng ngoài đã ngửi thấy mùi nước hoa loại đắt tiền. Điều này cũng được Robin Upward xác nhận, còn nói thêm đó không phải loại nước hoa mẹ cậu vẫn dùng.
– Theo tôi biết, Deirdere Henderson không hề dùng nước hoa. – Poirot nói.
– Tôi cũng nghĩ thế. Trông cô ta cứ như thủ quân đội hốc cây của một trường nữ sinh… Vậy mà, đã ba mươi tuổi chứ ít?
– Đến thế!
– Cô ta thuộc loại chậm phát triển.
Poirot suy nghĩ trước khi trả lời :
– Nói thế cũng quá! Theo tôi, chuyện không đơn giản vậy.
Spence đưa tay gai mũi :
– Không khớp tí nào! Không son môi, không nước hoa, bà mẹ thì hết chê. Mẹ của Lily Gamboll hồi ở Cardiff đã dính vào một vụ xô xát vì say rượu, lúc đó cô bé lên chín. Tôi không tin Deirdre Henderson có thể là Lily Gamboll. Tuy nhiên, bà Upward tối qua lại gọi điện cho chính cô ta!… Sự việc đó, chúng ta phải tính đến.
– Bác sĩ pháp y nói thế nào?
– Không có gì đặc biệt. Ông ta rất thận trọng, chỉ nói là bà Upward chắc chắn chết lúc chín giờ rưỡi.
– Có nghĩa là khi Deirdre Henderson đến biệt thự, thì bà đã chết rồi?
– Đã chết, nếu Deirdre Henderson nói đúng sự thật. Mà nếu cô ta nói dối, thì quả là bạo gan!… Mẹ cô ta muốn ngăn không cho cô đến gặp chúng ta. Điều đó có cần để chúng ta phải lưu ý?
– Không nhất thiết. – Poirot phát biểu sau một lát suy nghĩ.
Trong một tình thế như vậy, bà Wetherby tất nhiên phải bảo con: “Hãy cẩn thận, đừng đi đâu!” Bà ấy là người lo trước hết đến sự an toàn cho mình.
Spence thở dài :
– Tóm lại, chúng ta có một người tình nghi: Deirdre Henderson. Nếu không phải cô ta, thì thủ phạm là kẻ nào đã tới Laburnums trước cô ta, một phụ nữ có môi son và sức nước hoa…
– Bao giờ ông sẽ điều tra…
Spence cắt lời Poirot :
– Bao giờ ư?… Thì tôi đang làm đây! Lúc này, làm một cách kín đáo, vì tôi không muốn làm kinh động ai, nhưng vẫn điều tra tích cực. Tuy nhiên, không phải dễ! Tối qua, Eve Carpenter làm gì? Và Shelagh Rendell? Họ đều không ra khỏi nhà chứ? Còn ông Carpenter, tôi biết, ông ta đi dự một cuộc họp chính trị.
– Eve! – Poirot nói ra chiều suy nghĩ – Có một cái mốt khi đặt tên… Ngày nay, ít thấy có tên Eve. Vậy mà, rất nhiều người tên Eve…
Spence tiếp tục suy nghĩ :
– Eve Carpenter thừa sức có nước hoa loại sang. Nhất thiết phải tìm xem nguồn gốc của bà ta. Cứ nói bừa là vợ góa chiến tranh, thật là thuận tiện, tôi đã thấy nhiều! Đến đâu cứ mặc đồ đại tang, rồi kể lể mình để tang một chiến sĩ hy sinh, thế là thôi, chẳng ai tò mò hỏi han gì nữa!
Chuyển sang đề tài khác, ông nói tiếp :
– Còn về cái búa gõ đường của ông, xem ra có vẻ đúng! Đúng là bà Mac Ginty bị ám sát bằng vật ấy. Đúng là có máu dính ở đó.
Đã rửa, nhưng với các chất phản ứng hiện tại, dù còn tí xíu thôi cũng phát hiện ra. Xin nói thêm đó chính là máu người. Thêm một lý do nghi ngờ Deirdre Henderson…
– Chớ quên rằng cô ấy nói chiếc búa gõ đường đó được cúng cho cha xứ để bán từ thiện hồi cuối tháng chín!
– Nhưng bà Summerhayes lại nói khác, bà bảo mua ở lần bán vào lễ Nôen.
– Về hình thức mà nói – Poirot mệt mỏi – bà ấy sai. Bà Summerhayes là người dễ thương, nhưng không thể đòi hỏi bà làm hơn cái có thể. Bà ta chẳng có trật tự, phương pháp gì, những điều bà nhớ không bao giờ cụ thể. Hơn nữa, chớ quên rằng nhà bà ta – điều này thì tôi quá rõ – cửa giả không bao giờ khép kín. Ai cũng vào được, có lấy đi vật gì, mãi lâu sau mới trả, cũng không ai nhận ra. Giả sử hôm nào đó bà Summerhayes tìm chiếc búa đó mà không thấy, bà sẽ nghĩ là chắc ông chồng mang đi để giết thỏ hoặc chẻ củi, và rồi sau đó sẽ quên phứt nó đi. Trong nhà ấy, với được gì thì dùng, chẳng ngăn nắp gì, chẳng nhớ gì. Tôi mà sống như thế, tôi đến phát điên. Họ thì cứ như không.
Spence đứng lên :
– Có một điều tốt, là James Benthey sẽ chưa bị thi hành án chừng nào vụ này chưa được làm rõ. Giờ ta đã có cái ta mong muốn: thời gian!
Poirot cũng đứng dậy :
– Bây giờ có vẻ ta đã biết thêm một chút, thì tôi nghĩ đi gặp James Benthey một lần nữa không phải là vô ích.
2
James Benthey không thay đổi mấy. Có hơi gầy đi một chút, đôi bàn tay run run nhiều hơn trước nhưng vẫn là cái nhân vật đáng ngán ấy. Poirot cân nhắc từng lời một, báo anh ta biết là nhiều sự việc đáng được xem xét, hồ sơ vụ án được lật lại, do đó có tia hy vọng. James Benthey tỏ ra chẳng mấy quan tâm.
– Tất cả chẳng đi đến đâu!… Tìm ra cái gì mới?
– Các bạn anh đang cố gắng…
– Bạn tôi? – Bentley nhún vai – Tôi có ai là bạn?
– Anh không nên nói vậy! – Poirot nói – Tôi biết ít nhất có hai.
– Hai? Tôi rất muốn biết đó là ai?
Trong giọng nói, có nhiều sự ngờ vực hơn là tò mò.
– Trước hết, có ông thanh tra Spence…
– Spence cái người đã ra lệnh bắt tôi? Ông làm tôi buồn cười!
– Anh lầm, không có gì đáng cười. Anh có cái may ông Spence là một sĩ quan cảnh sát có lương tâm yêu nghề. Ông ấy muốn đánh trúng thủ phạm.
– Thì ông ấy tin là trúng rồi thôi!
– Ông ấy chưa tin. Do đó tôi nhắc lại, ông ấy là bạn.
– Người như thế mà là bạn!…
Poirot chờ. Dù sao James Benthey cũng là con người. Anh ta không thể không có trí tò mò.
Quả nhiên, anh ta hỏi :
– Còn người bạn thứ hai là ai?
– Maude Wiliams.
– Maude Wiliams? Ai vậy?
– Một cô gái làm việc ở hãng Breather và Scuttle.
– À! Ra cái cô Williams ấy! Cô ta quan tâm tới việc của tôi ở chỗ nào?
Poirot, có lúc đã thấy tính cách anh này thật khó chịu, cố nén mình, đáp :
– Cô Williams quan tâm đến anh ở chỗ cô ta tin là anh vô tội.
– Cô ta thì biết gì.
– Cô ta biết anh.
Benthley hầm hừ :
– Cũng gọi là biết, chứ đã hiểu tôi là thế nào.
– Hai người cùng làm một hãng, thỉnh thoảng có đi ăn với nhau. Đúng không?
Benthley nhận là đúng nhưng có vẻ tiếc rẻ. Poirot tiếp :
– Hai người đã bao giờ đi chơi với nhau chưa?
– Có, một lần. Chúng tôi đi chơi ra đồi cát.
Lần này, Poirot không chịu đựng được nữa, kêu lên :
– Này, bố khỉ! Cứ làm như ta bắt anh phải thú một điều gì tồi tệ. Anh đi chơi với một cô gái xinh đẹp. Thế thì đâu có phải trọng tội, đáng xấu hổ! Ngược lại. Vậy mà không hiểu sao khi tôi nói tên cô ta, anh lại làm như không biết!
James Benthey đỏ mặt :
– Ông thông cảm. Tôi không quen biết nhiều cô gái, mặt khác, cô Williams không… không thật đàng hoàng. Ô! Cô ấy rất tốt, rất dễ thương, rất có cảm tình. Nhưng không hiểu sao tôi cứ nghĩ là mẹ tôi sẽ cho cô ấy là tầm thường!
– Quan trọng, – Poirot nói – là anh, anh thấy cô thế nào.
Mặt James Benthey lại đỏ bừng.
– Kiểu cô ấy để tóc, kiểu ăn mặc… Đã đành, mẹ tôi có lẽ thuộc loại cổ, nhưng…
Anh không nói hết câu.
– Vấn đề không ở chỗ đó! – Poirot tiếp – Cậu ưa cô ta không?
Benthly lúng túng đáp :
– Cô ấy bao giờ cũng rất tốt với tôi, nhưng cô ta chưa bao giờ hiểu tôi. Mẹ cô mất lúc cô còn nhỏ. Cho nên…
– Từ ngày anh mất việc, hai người không gặp nhau nữa. Tuy nhiên, theo chỗ tôi biết, cô ấy có gặp anh một lần, ở Broadhinny?
James Benthey có vẻ khổ tâm phải giải thích việc này.
– Vâng. Cô ấy đến Broadhinny có việc. Có gửi tôi tấm thiếp, hẹn gặp. Tôi không hiểu sao. Thà là đã rất thân nhau…
– Dù sao thì anh cũng đã đến chỗ hẹn?
– Có. Tôi không muốn tỏ ra bất lịch sự.
– Rồi anh dẫn cô đi xem phim?
– Ồ, không!… Chỉ nói chuyện với nhau, lúc cô chờ xe buýt.
– Tội nghiệp cô bé! – Poirot lẩm bẩm – Chắc buồn lắm.
– Ông quên rằng tôi không có tiền. Không một xu!
– Đúng. Đó là vài hôm trước ngày bà Mac Ginty bị giết, phải không?
– Phải, thứ Hai. Bà Mac Ginty chết thứ Tư.
– Một việc nữa. Bà Mac Ginty mua báo Sao chổi Chủ nhật, phải không?
– Phải.
– Thỉnh thoảng anh có đọc không?
– Bà ấy đưa tôi, nhưng ít khi tôi xem. Mẹ tôi không ưa loại báo Chủ nhật ấy.
– Tuần ấy, anh có xem Sao chổi Chủ nhật?
– Không.
– Bà Mac Ginty có xem, bà ấy có kể với anh một bài nào bà đặc biệt chú ý không?
– Ồ, có! Nói nhiều là đằng khác! Dài dằng dặc!
Câu trả lời bất ngờ làm Poirot ngạc nhiên, vội hỏi ngay :
– Dài dằng dặc? Hay thật! Và bà ấy nói với anh những gì?
– Tôi không biết bà ấy nói gì nữa. Một vụ án, vụ Craig… hay vụ gì. Tôi không nhớ chắc. Bà nói ở Broadhinny có một người dính líu đến chuyện đó. Tôi tự hỏi thế thì liên quan gì đến bà!
– Cái người đó, bà ấy có nói là ai?
– Hình như bà ấy nói về cái bà có con là người viết kịch.
– Bà ấy có nói tên?
– Không. Làm sao tôi nhớ được? Đã lâu rồi!
– Cố nhớ đi, tôi van anh! Anh có muốn được tự do không?
– Tự do.
– Phải, tự do!
– Ồ! Tôi nghĩ…
– Thế thì, hãy nhớ đi! Nhắc lại chính xác những lời bà Mac Ginty nói.
– Thế này! Tôi nhớ mang máng bà nói bà biết “một người rất hay lên mặt, nhưng nếu mọi người biết rõ sự thật thì sẽ hết kiêu”.. Đại loại bà ấy nói thế… Tôi còn nhớ một câu nữa về một bức anh cũ: “Có ai ngờ lại chính là người đàn bà ấy!”
– Và tại sao anh cho là bà ấy nói về bà Upward?
– Tôi không thể nói chắc. Chỉ là cảm giác… Thoạt đầu, bà nói về bà Upward, tôi chỉ nghe lơ mơ, và chỉ để ý trở lại khi bà nói đến một người “hay lên mặt”. Nhưng nghĩ kỹ thì thực sự tôi không hiểu bà nói ai. Bà ấy rất lắm lời!
– Riêng tôi, – Poirot nói – tôi không cho là nói bà Upward, mà là một người khác…
Sau tiếng thở dài, ông nói thêm :
– Điều làm tôi bất ngờ, ấy là nghĩ rằng nếu anh bị treo cổ, ấy là tại vì anh không chịu quan tâm đến những lời nói của bà Mac Ginty!…
– Ôi, nhưng mà ông đừng hỏi những gì bà ấy kể lể suốt ngày! Ông nên nhớ rằng lúc đó tôi còn mối quan tâm khác, ấy là chưa biết có gì để ăn ngày mai!
– Thế bây giờ, anh không có gì để phải quan tâm hay sao? Bà Mac Ginty có nói gì với anh về bà Carpenter, lúc đó còn là bà Selkirk, hoặc nói về bà Rendell?
– Carpenter, là cái tay ở ngôi biệt thự mới trên đỉnh đồi? Lúc đó ông ta đang đính hôn với bà Selkirk. Bà này, thì bà Mac Ginty không thể trông thấy! Tôi cũng không biết tại sao.
– Còn vợ chồng Rendell?
– Theo tôi nhớ, bà không hề nói đến họ.
– Cả gia đình Wetherby nữa?
– Những người này, bà Mac Ginty không ưa. Bà cho rằng bà Wetherby tính khí thất thường, viển vông không chịu được. Còn ông Wetherby không bao giờ nói với bà một lời. “Lão ấy à, một lời nói xấu hay tốt, cứ chờ đấy!…” Bà cho rằng ở cái nhà ấy chẳng ai sung sướng.
Poirot nhìn chàng thanh niên đang nói, chăm chú hơn. Giọng nói của James Bentley lúc trước đều đều, vô hồn, nay bắt đầu có sinh khí. Bentley không chỉ làm cái việc lặp lại những lời của bà Mac Ginty, mà đang hồi tưởng những ký ức của riêng mình. Những suy nghĩ anh phát ra là của chính anh. Anh nghĩ đến cuộc sống ở biệt thự Hunters Close. Anh đã thoát ra khỏi sự đờ đẫn thường lệ.
– Anh biết gia đình ấy? – Poirot nhẹ nhàng hỏi.
– Nói đúng ra thì không. Một hôm con chó của cô Deirdre bị sập bẫy vào chân. Cô không gã ra được. Và tôi đã giúp…
Poirot liên tưởng đến những gì bà Oliver đã tường thuật về cuộc nói chuyện giữa bà và Deirdre Henderson.
– Rồi hai người đã nói chuyện với nhau?
– Vâng. Cô ấy nói mẹ cô đã từng chịu nhiều đau khổ. Cô ấy rất quý mẹ.
– Và anh tâm sự với cô ấy về mẹ mình?
– Vâng.
Poirot im lặng. Ông lại chờ. James Benthey tiếp :
– Cuộc đời thật tàn nhẫn, bất công. Có những người ta có thể nói, dường như họ không có quyền hưởng hạnh phúc.
– Chí phải. – Poirot hưởng ứng.
– Hạnh phúc, cái cô Wetherby ấy chẳng có.
– Henderson chứ. – Poirot đính chính.
– Tôi quên. Phải rồi, cô ấy nói có người bố dượng. Còn cô ta là Deirdre Henderson.
– Deirdre… một cái tên đẹp. Nhưng, nghe người ta nói, cô ấy không xinh lắm…
Mặt James Benthey đỏ rừ. Anh ta nói thong thả :
– Theo tôi, cô ta trông cũng được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.