Cây Bách Buồn

Chương 18



Peter Lord nói:

– Thế nào?

Hercule Poirot nói:

– Không, không tốt đẹp lắm.

Lord thất vọng nói:

– Ông không nắm được điều gì sao?

Poirot chậm rãi nói:

– Elinor Carlisle đã giết Mary Gerrard vì ghen. Elinor Carlisle đã giết bà cô để thừa hưởng tiền bạc. Elinor Carlisle đã giết bà cô vì thương hại. Cậu ơi, cậu có thể lựa chọn.

Lord nói:

– Ông nói vô lý lắm.

Poirot nói:

– Tôi nói vô lý ư?

Khuôn mặt tàn nhang của Lord có vẻ tức giận. Chàng nói:

– Thế là thế nào?

Poirot nói:

– Cậu có nghĩ là có thể được không?

– Tôi nghĩ cái gì có thể được chứ?

– Đó là Elinor Carlisle vì không kham nổi thấy cô mình khổ sở nên đã giúp bà ta giải thoát?

– Vô lý lắm.

– Có vô lý không? Chính cậu đã nói với tôi là bà lão đã yêu cầu cậu giúp bà.

– Bà ta không định nói thế một cách nghiêm trang. Bà ta biết tôi sẽ chẳng làm một việc như vậy.

– Tuy nhiên, cái ý đó vẫn ở trong óc bà. Elinor Carlisle có thể là đã giúp bà ta.

Lord đi đi lại lại, cuối cùng nói:

– Ta không thể phủ nhận cái việc như thế là có thể được. Nhưng Elinor Carlisle là một phụ nữ trẻ trung, điềm đạm, sáng suốt. Tôi không nghĩ cô ta bị lôi cuốn vì lòng thương hại mà quên mất nguy hiểm rủi ro. Hơn nữa, cô ta chắc đã biết cái sự rủi ro ấy là như thế nào rồi. Cô ta sẽ có khả năng bị kết tội sát nhân.

– Như vậy là cậu không nghĩ rằng cô ta làm việc đó?

Lord chậm rãi nói:

– Tôi nghĩ đàn bà có thể làm một việc như vậy cho chồng mình, cho con mình, hoặc cho mẹ mình, có lẽ thế. Tôi không nghĩ cô ta làm việc đó cho một người cô, cho dẫu cô ta có thể có lòng thương yêu đối với người cô ấy. Tôi cũng nghĩ rằng trong bất cứ trường hợp nào cô ta sẽ chỉ làm việc đó nếu như người này thật sự đang bị đau khổ không chịu đựng nổi.

Poirot trầm ngâm nói:

– Có lẽ cậu nói đúng.

Rồi nói tiếp:

– Cậu có nghĩ tình cảm của Roderick Welman có thể đã bị tác động đủ để khiến cho ông ta làm một việc như vậy không?

Lord tức giận đáp:

– Y chẳng có gan làm thế!

Poirot nói khẽ:

– Tôi lấy làm lạ. Cậu ơi, về mặt nào đó, cậu đã đánh giá thấp cái anh chàng kia đấy.

– Ồ, y thông minh, có trí thức và các đức tính khác, có lẽ thế.

– Đúng thế – Poirot nói – Ông ta lại có duyên nữa. Phải, tôi đã cảm thấy thế.

– Ông đã thấy thế à? Tôi thì chẳng bao giờ…

Rồi Lord nghiêm chỉnh nói:

– Thế nào, ông Poirot, không có gì sao?

Poirot nói:

– Các cuộc điều tra của tôi, cho đến lúc này không được may mắn. Bao giờ chúng cũng đưa về cùng một chỗ. Không có ai chắc được hưởng lợi do cái chết của Mary Gerrard. Không có ai thù ghét Mary Gerrard – ngoại trừ Elinor Carlisle. Chỉ có một câu hỏi mà có lẽ chúng ta có thể tự đặt cho mình. Có lẽ chúng ta có thể nói là: Có kẻ nào ghét Elinor Carlisle không?

Bác sĩ Lord chậm chạp lắc đầu:

– Tôi không biết nữa… Ông định nói là… có kẻ nào đó có thể hãm hại cô ta về tội ấy?

Poirot gật đầu nói:

– Đó là một suy đoán xa vời, mà cũng chẳng có gì chứng minh được cả – có lẽ ngoại trừ sự hoàn toàn của sự lệ này chống lại cô ta.

Ông nói cho Lord biết về bức thư nặc danh.

– Cậu thấy đấy, bức thư đó khiến cho có thể phác ra những nét chính của một sự lệ rất trầm trọng chống lại cô ta. Cô ta đã được cảnh giác là có thể hoàn toàn bị gạt ra ngoài di chúc của bà cô – và cô gái này, kẻ xa lạ này có thể được tất cả tiền bạc. Vì thế, lúc bà cô thều thào đòi mời luật sư, thì Elinor không phó mặc số mệnh nữa, mà lo lắng sao cho bà lão kia phải chết trong đêm đó.

Lord kêu lên:

– Thế còn Roderick Welman? Y chắc cũng mất mát chứ?

Poirot lắc đầu:

– Không đâu, bà ta mà làm di chúc thì ông ta có lợi. Nếu bà ta chết đi không để lại di chúc thì ông ta chẳng được gì cả, cậu nhớ thế. Elinor là bà con gần nhất.

Lord nói:

– Nhưng y sẽ kết hôn với Elinor.

Poirot nói:

– Đúng thế. Nhưng cậu nhớ là ngay sau đó thì việc đính hôn đã bị hủy bỏ – ông ta đã tỏ cho cô ta biết là mình muốn được tự do.

Lord rên rỉ, bưng đầu, nói:

– Thế là lại trở lại cô ta rồi. Lần nào cũng thế.

– Đúng thế. Trừ phi…

Ông im lặng một phút, rồi nói:

– Có một cái gì đó…

– Cái gì chứ?

– Một cái gì… một mẩu câu đó bị thiếu. Có một cái gì… tôi chắc có một cái gì liên quan đến Mary Gerrard. Cậu ạ, cậu có nghe thấy những câu chuyện tầm phào, những lời phỉ báng ở đây. Cậu có từng nghe nói một điều gì chống lại cô ta không?

– Chống lại Mary Gerrard? Chống lại nhân phẩm của cô ta? Ông muốn nói thế ư?

– Bất cứ điều gì. Một câu chuyện đã qua nào đó về cô ta. Một lời nói hớ hênh nào đó về phía cô ta. Một ám chỉ về sự xấu xa. Một sự nghi ngờ về lòng trung thực của cô ta. Một tiếng đồn hiểm độc có dính líu tới cô ta. Bất cứ điều gì – bất cứ điều gì đó – nhưng là một điều dứt khoát có tai hại cho cô ta.

Lord chậm rãi nói:

– Tôi mong ông sẽ không đề ra phương cách đó. Làm như thế là cố bới móc lên những điều về một cô gái vô tội đã chết và không thể tự bào chữa cho mình. Dù sao chăng nữa, tôi cũng không tin ông có thể làm được việc đó.

– Cô ta giống như ngài Galahad (tên một dũng sĩ có phẩm cách thanh cao trong truyền thuyết về vua Arthur ) – một cuộc đời cao quý không có gì đáng trách, phải không?

– Theo như tôi biết thì cô ta đúng là một con người như vậy. Tôi chưa hề nghe nói một điều gì khác.

Poirot nhẹ nhàng nói:

– Cậu không nên nghĩ rằng tôi khuấy bùn trong chỗ không có bùn nhơ. Không, không, không phải thế. Bà Hopkins tốt bụng kia không đổi tính mà che giấu tình cảm đâu. Bà ta yêu Mary; có một sự gì về Mary mà bà ta không muốn biết; tức là, có một sự gì chống lại Mary mà bà ta sợ rằng tôi sẽ tìm ra. Bà ta không nghĩ rằng điều ấy có liên quan tới tội ác kia. Nhưng bà ta tin chắc rằng Elinor Carlisle đã phạm tội, và rõ ràng là sự kiện này, dù là gì đi nữa, cũng không có liên quan gì với Elinor cả. Thế nhưng, cậu hiểu đấy, tôi cần phải biết tất cả mọi sự. Bởi vì có thể là có một lỗi nào mà Mary làm cho một kẻ thứ ba nào đó, và trong vụ kia, kẻ thứ ba đó có thể có động cơ để muốn cho cô ta chết.

Lord nói:

– Nhưng chắc chắn là, trong vụ kia bà Hopkins cũng phải thấy rõ điều đó chứ?

Poirot nói:

– Bà Hopkins là người thông minh trong giới hạn của bà ta, nhưng sự hiểu biết của bà ta thì khó lòng bằng tôi được. Bà ta có thể không thấy, nhưng Hercule Poirot thì sẽ thấy.

Lord lắc đầu nói:

– Rất tiếc. Tôi chẳng biết gì cả.

Poirot trầm ngâm nói:

– Ted Bigland cũng không biết gì hơn – thế mà anh ta đã sống ở đây suốt đời mình và đời của Mary. Bà Bishop cũng không biết gì hơn, vì nếu bà ta có biết điều gì khó chịu về cô đó thì hẳn bà ta đã không thể nào giữ kín điều ấy cho riêng mình. À, còn một hy vọng nữa.

– Gì cơ chứ?

– Hôm nay tôi sẽ đến thăm cô điều dưỡng kia, cô O’Brien.

Lord lắc đầu nói:

– Cô ta không biết nhiều về vùng này. Cô ta chỉ mới đến ở đây có một hai tháng.

Poirot nói:

– Tôi biết thế. Nhưng người ta nói bà Hopkins là người lắm mồm lắm miệng. Bà ta không ngồi lê đôi mách trong làng này, là nơi cậu chuyện như vậy có thể làm hại Mary Gerrard. Nhưng tôi không tin bà ta có thể tự kìm mình để ít nhất khỏi nói bóng gió về một điều nào đó đang choán đầu óc bà cho một người xa lạ vừa là bạn vừa là đồng nghiệp. Có thể cô O’Brien biết một điều gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.