Của Chuột và của Người

Chương 3 – Phần 2



Rồi mụ nói: “Tôi ấy à, tôi biết khách muốn gì. Em út ở đây đều ngon cả, rượu của tôi không hề pha một giọt nước nào. Nếu trong mấy bác có tướng nào khoái nhìn cái thứ đèn hàng mã rẻ tiền và dám chịu bể ống khói thì cứ việc tới đó.” Mụ còn nói: “Có nhiều tướng ở đây đi chân khệnh khạng chữ bát cũng bởi vì thích nhìn thứ đèn hàng mã đấy!”

George nói:

– Mẹ Clara là chủ nhà kia à?

– Ừ mà tụi này chê. Bên đó phải ba đồng một quắn và ba mươi lăm xu một ly rượu và con mẹ chẳng biết chuyện trò gì cả. Còn ở nhà mụ Suzy lại sạch sẽ, có bàn ghế tươm tất. Lại nữa, mụ ta không tiếp tụi chệt.

– Lennie và tôi muốn để dành ít tiền. Có lẽ tôi sẽ tới ngồi chơi và nhậu một ly chứ không chịu mất hai đồng rưỡi đâu.

– Thỉnh thoảng cũng phải tiêu khiển chút chớ.

Cánh cửa mở ra, Lennie và Carlson bước vào. Lennie đi thẳng tới giường ngồi, cố không để cho ai chú ý tới.

Carlson cúi xuống lôi cái sắc ở gầm giường ra. Hắn không nhìn lão Candy vẫn nằm quay mặt vào tường. Carlson lôi ở sắc ra một cái que lau và một chai dầu. Hắn để cả trên giường rồi cầm lấy khẩu súng lục, rút ổ đạn và tháo các viên đạn ra. Rồi hắn bắt đầu lau nòng súng với cái que lau nhỏ. Khi nghe tiếng cò nổ kêu “tác”, Candy quay lại nhìn khẩu súng một lát rồi ngoảnh mặt vào tường.

Carlson bỗng nói:

– Curley chưa tới đây sao?

Whit nói:

– Chưa, nó có chuyện gì ấy nhỉ?

Carlson nheo mắt nhìn nòng súng.

– Nó đi tìm bà xã. Tôi thấy nó ngoài kia, đang đi lùng khắp mọi xó xỉnh.

Whit khôi hài:

– Hắn mất nửa ngày để tìm cô ả, phần cô ả lại mất nửa ngày còn lại để đi tìm hắn.

Curley, vẻ sốt ruột, bước vào phòng:

– Các anh có thấy nhà tôi ở đâu không nhỉ?

Whit nói:

– Đâu có tới đây.

Curley dò xét căn phòng với vẻ dọa dẫm.

– Slim nó rúc đâu rồi?

George nói:

– Y ngoài trại ngựa. Y đi thoa dầu cho con lừa bị gãy móng chân.

Curley hạ thấp vai xuống và ưỡn ngực.

– Bao lâu rồi?

– Năm… mươi phút.

Curley nhảy xổ ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Whit đứng dậy:

– Coi bộ cái này nhiều pha khoái trá lắm! Curley nó hết thời nên mới kiếm chuyện với Slim. Mà Curley nó cũng hay lắm nghe. Nó đã vào chung kết quyền Anh trong đội Găng vàng. Có nhiều bài báo nói tới nó nữa kia.

Gã nghĩ ngợi:

– Nhưng dù sao, nó muốn sống thì đừng đụng vào Slim, không ai biết trước được là Slim nó trổ ngón gì.

George nói:

– Nó tưởng là Slim đang đi với vợ nó, phải không?

Whit nói:

– Có vẻ nó tin chắc thế. Thật ra Slim đâu có gì với vợ hắn. Ít ra tôi cũng thấy vậy. Nhưng nếu có chuyện đó thật, tôi khoái xem màn này lắm. Đi đi, anh em.

George nói:

– Không, tôi ở trong này. Tôi không thích dính vào chuyện như vậy. Lennie với tôi muốn yên thân làm ăn thôi.

Carlson lau xong khẩu súng, bỏ vào trong sắc, đẩy cái sắc vào gầm giường.

– Ý tôi cũng muốn đi coi qua một chút xem.

Lão Candy không nhúc nhích. Lennie ngồi trên giường, cẩn thận theo dõi George.

Sau khi Whit và Carlson bước ra và cánh cửa vừa khép lại George quay lại Lennie.

– Mày nghĩ gì vậy?

– Nghĩ gì đâu. Bác Slim bảo hãy khoan vuốt ve lũ chó con chừng vài bữa. Bác Slim bảo thế không tốt. Và lập tức tôi lên ngay. Tôi đàng hoàng lắm mà, anh George.

– Tao cũng tính nói với mày như vậy.

– Ồ tôi có làm gì chúng đâu. Tôi chỉ ôm con chó của tôi lên lòng và vuốt ve nó thế thôi.

George hỏi:

– Mày thấy Slim trong trại ngựa không?

– Có chứ. Bác ta bảo tôi đừng vuốt ve con chó nữa mà.

– Mày thấy cô ả không?

– Anh nói vợ Curley ấy à?

– Ừ, cô ả có xuống trại ngựa chứ?

– Không, không thấy bóng dáng đâu cả.

– Mày không thấy Slim nói chuyện với cô ả sao?

– Không, cô ả đâu có xuống dưới.

– Được rồi. Thế thì chúng hụt xem đánh lộn rồi. Lennie này, tụi họ đánh nhau, mày đừng dính vào.

– Tôi chẳng thích đánh lộn chút nào.

Lennie đứng dậy khỏi giường và tới ngồi ở bàn, đối diện với George.

George trang bài như máy và bày lại ván khác trên mặt bàn. Nó cố ý làm một cách chậm chạp, dáng suy tư.

Lennie đưa tay ra cầm lấy một quân bài và ngắm. Rồi nó trở đầu lá bài và lại ngắm nữa.

– Anh George à, hai đầu giống hệt nhau. Tại sao hai đầu lại giống hệt nhau như vậy?

– Tao đâu biết. Tại người ta làm vậy mà. Này thằng cha Slim nó đang làm gì trong trại ngựa khi mày gặp nó vậy?

– Slim?

– Ừ mày gặp nó trong trại rồi nó bảo mày đừng nên vần lũ chó con đó mà.

– Ờ, phải. Bác ta cầm một hũ dầu, và một cái cọ. Không biết bác ta định làm gì.

– Mày chắc là cô ả không vào đó chứ, như là bữa nay cô ả tới đây này.

– Không, cô ả không vào mà.

George thở dài:

– Thà là đến ngay một nhà chứa nhậu cho say lại vừa xả cho bớt nóng máy mà không rắc rối gì! Hơn nữa, lại còn biết chắc là tốn bao nhiêu! Còn đối với những thứ cạm bẫy này thì cứ sẵn sàng mà vào ngồi khám.

Lennie chăm chú nghe một cách khâm phục, nó hơi máy môi cho yên trí là không bị lãng câu chuyện. George tiếp:

– Lennie này, mày nhớ Andy Cushman chứ? Nó đi học ở trường làng ấy mà..

– Có phải mẹ nó vẫn làm bánh xèo cho tụi trẻ con ăn không.

– Ừ, phải đấy. Khi có cái gì ăn thì mày nhớ hay lắm.

George xem xét kĩ lưỡng ván bài. Nó xếp lá xì dách lên dãy cuối cùng và lá hai, lá ba, lá bốn. George nói:

– Hiện giờ Andy nó ở San Quentin[3], cũng tại vì một con điếm đấy.

[3]Nhà tù gắn San Francisco.

Lennie gõ ngón tay lên bàn:

– Anh George!

– Gì?

– Anh Goerge, chừng bao lâu mình mới mua được căn nhà nhỏ, mình sống như chủ trại… và còn nuôi thỏ nữa?

– Tao chưa rõ. Trước hết phải kiếm chút tiền đã. Tao có biết một khu đất nhỏ mình có thể tậu được khá rẻ, nhưng người ta đâu có cho không.

Lão già Candy từ từ xoay mình lại. Mắt lão mở thao láo.

Lão nhìn George chăm chú.

Lennie nói:

– Anh George, anh kể cho nghe về cái trại ấy đi.

– Tao mới nói với mày tối qua thôi.

– Đi, anh George, kể lại đi.

– Nhá. Có cả thảy năm mẫu. Có một cái máy xay lúa bằng cánh quạt này, một căn nhà nhỏ và một chuồng gà này. Có nhà bếp, vườn trồng đào, táo, mận, giẻ và mấy cây dâu nữa. Có cả một góc trồng cỏ linh lăng và tha hồ nước để tưới. Có một máng heo…

– Và chuồng thỏ nữa.

– Hiện giờ chưa có, nhưng tao có thể làm vài cái chuồng thỏ dễ ợt và phần việc mày là lấy cỏ linh lăng cho thỏ ăn.

– Phần tôi lấy cỏ cho thỏ. Trời đất! Khỏi nói rồi.

George ngừng tay không xốc bài nữa. Giọng nói đậm đà hơn:

– Mình cũng có thể nuôi vài con heo. Tao sẽ xây một cái lò để muối thịt như ông nội tao ngày xưa và khi nào mình làm heo, mình có thể muối mỡ heo và “dăm bông”, làm lạp xưởng và hàng tá thứ khác. Khi nào cá hồi lội ngược dòng lên, tha hồ mà bắt đem muối và ướp. Sáng mình ăn lót dạ bằng cá hồi. Chà không có gì ngon bằng cá hồi ướp. Mùa trái cây, mình sẽ làm đồ hộp… Làm cà chua hộp dễ lắm! Mỗi chủ nhật, làm một con gà hay một con thỏ! Mình cũng sẽ mua một con bò hay một con dê cái lấy sữa làm kem ăn thật đặc phải lấy dao cát ra rồi lấy muỗng xúc.

Lennie trố mắt nhìn George và lão già Candy cũng vậy.

Lennie nói dịu dàng:

– Mình sống như trại chủ vậy.

– Nhất định rồi. Trong vườn trồng đủ loại rau và khi nào muốn nhậu úyt-ky chỉ cần đem bán vài chục trứng hoặc vài thức gì đấy, hay bán ít sữa. Mình sẽ sống trong cái trại như vậy đó. Đó sẽ là gia cư của chúng mình. Hết phải tha phương cầu thực và khỏi ăn cơm “tạp pín lù”. Nhất định thế nào ta cũng có một cái phòng riêng và khỏi phải ngủ chung trong nhà trại nữa.

Lennie cầu khẩn:

– Còn cái nhà ra sao, anh George?

– Ừ, mình sẽ có một căn nhà nhỏ và một phòng riêng. Một cái lò sưởi tròn bàng gang để đốt lửa vào mùa đông. Vườn thì không rộng lắm, như thế đỡ làm việc vất vả. Chừng sáu hay bảy giờ mỗi ngày. Khỏi phải gánh lúa mạch mỗi ngày mười một tiếng đồng hồ. Hễ có lúa mà gặt thì gặt cho mình. Mình làm thì mình hưởng.

Lennie nói say sưa:

– Và thỏ nữa. Mà chính tôi nuôi chúng. Anh George, tôi phải làm những gì?

– Này nhé, mày ra đồng cỏ linh lăng với cái bao. Mày hái đầy bao rồi đem về cho thỏ trong chuồng.

– Anh biết chúng nhắm cỏ hay lắm cơ! Tôi đã thấy chúng nhắm cỏ rồi.

George tiếp:

– Cứ sáu tuần chúng đẻ một lứa. Như vậy, mình sẽ có hàng tá vừa để ăn vừa để bán. Mình nuôi vài con chim bồ câu cho nó bay quanh cái máy xay như hồi nhỏ tao vẫn thấy ấy.

Như mê say, George ngắm bức tường phía trên đầu Lennie.

– Tất cả thứ đó đều là của chúng mình, và chẳng có ai có thể tống cổ mình ra ngoài được. Và nếu mình không khoái thằng nào thì cứ việc bảo nó: “Xéo đi” và đù mẹ, nó phải xéo liền. Có người anh em nào đến chơi, mình đã có sẵn một cái giường cho khách, và bảo y: “Mời bồ cứ ở lại ngủ.” Vì trời, y ở lại ngủ ngay. Mình nuôi một con chó và hai hay ba con mèo tam thể, nhưng chú mày phải coi chừng đừng để mèo nó chụp thỏ đấy.

Lennie thở mạnh:

– Chúng cứ động tới lũ thỏ mà coi, tôi nói có trời là tôi sẽ bóp chết ngay. Tôi à, tôi lấy gậy tôi dần nó tan xác.

Nó nguôi dân, lầu nhầu trong miệng, dọa dẫm lũ mèo tưởng tượng đã dám quấy rầy lũ thỏ tưởng tượng.

George ngồi yên như bị thôi miên vì tưởng tượng của mình.

Khi Candy cất tiếng hỏi, cả hai giật nẩy mình như phạm lỗi. Lão nói:

– Thật có một chỗ bán như vậy à?

George lập tức lấy thế phòng vệ.

– Cho là có chỗ bán như vậy. Ăn nhằm gì tới cụ?

– Tôi đâu có hỏi chỗ nào mà bác sợ. Chỉ muốn biết là có một nơi như vậy không.

– Hẳn tôi. Đúng vậy, cụ mất một trăm năm cũng chưa chắc tìm ra đâu.

Candy bắt lời, rất bồn chồn:

– Một cái trại như vậy chừng bao nhiêu?

George nhìn lão nghi ngờ:

– Hừ… tôi có thể mua chừng sáu trăm đồng. Mấy lão già ở đó làm ăn bị lụn bại còn bà già thì cần phải mổ. Này… chuyện đó ích lợi gì tới cụ chứ? Chuyện tụi tôi không nhằm gì tới cụ đâu nhé.

Candy nói:

– Tôi chỉ còn một tay thành chẳng làm được chuyện gì hay ho cả. Tôi mất một bàn tay ở ngay trại này. Bởi vậy, người ta giữ tôi, cho làm các việc vặt. Và người ta cho tôi hai trăm năm mươi đông vì cụt một tay. Tôi còn để dành thêm được năm chục ở nhà băng. Vậy là được ba trăm, và cuối tháng này tôi còn lãnh thêm được năm chục nữa. Tôi muốn nói với hai bác…

Lão nghiêng xuống, nhiệt thành:

– Cho tôi theo với, hai bác tính sao? Như thêm tôi có thể hùn vào ba trăm rưỡi. Tôi không làm được chuyện nặng nhọc nhưng tôi có thể làm bếp, nuôi gà và làm vườn phần nào, hai bác nghĩ sao?

George lim dim đôi mắt:

– Cho tôi suy tính xem sao. Từ đó đến giờ, tụi này dự định chỉ có hai đứa với nhau thôi.

Candy ngắt lời:

– Tôi sẽ làm chúc thư để cho các người hưởng hết nếu tôi chết, bởi vì tôi không còn họ hàng gì cả, tứ cố vô thân.

– Các bác có được ít nhiều không? Như thế mình có thể thu xếp ngay lập tức.

George khạc xuống đất, vẻ chán nản:

– Cả hai bọn này mới chỉ có đúng một chục bạc. – Nó tiếp có vẻ suy tư:

– Này, nếu cả hai đứa, tôi với Lennie làm một tháng mà không tiêu gì cả, thì chúng tôi cũng có trăm bạc rồi. Như vậy là bốn trăm rưỡi. Tôi cam đoan là đóng chừng đó tiền mình lấy nhà được. Rồi bác với Lennie có thể bắt đầu sửa sang trong trại. Còn tôi, tôi kiếm việc làm để trả hết chỗ thiếu, còn mấy người có thể bán trứng hay những thứ vặt vãnh khác.

Tất cả cùng im lặng, họ nhìn nhau, sửng sốt. Cái điều mà họ chưa bao giờ thành thật tin tưởng ấy, lại đang đến rất gần.

George trịnh trọng tuyên bố:

– Lạy trời? Tôi cuộc là mình mua được cái trại ấy.

Mắt nó sáng lên huyền ảo. Nó nhắc lại:

– Tôi cuộc là mình mua được.

Candy ngồi ở mép giường. Lão bức rức, gãi chỗ cổ tay cụt lão nói:

– Tôi tàn tật bốn năm nay rồi. Rồi chúng sẽ đuổi tôi. Chừng nào tôi không còn làm lụng, dọn dẹp được nữa chúng sẽ đuổi tôi ra nhà tế bần. Tôi mà hùn vốn với các anh, các anh sẽ để cho tôi làm vườn, dù rằng rồi đây tôi sức yếu cũng chẳng làm được bao nhiêu. Và phần tôi còn làm bếp và làm công chuyện vặt vãnh. Vậy là ít ra tôi cũng có chỗ nương tựa. Yếu ốm thì tôi làm việc nhà.

Lão nói khốn khổ:

– Các anh thấy con chó của tôi tối nay đấy. Họ bảo con chó không làm ích gì cho ai, còn sống còn tội. Tới chừng họ tống tôi ra khỏi nơi này, tôi cũng muốn kẻ nào thảy cho tôi một phát súng. Nhưng đời nào họ lại bắn tôi. Lúc đó thật là không biết đi đâu, không biết làm gì. Chừng nào các anh thu xếp xong, tôi lại còn lãnh thêm được ba chục đồng nữa.

George đứng dậy:

– Nhất định vậy ư? Thu xếp căn nhà cũ lại cho kha khá một chút rồi ta dọn lại ở.

Nó lại ngồi xuống. Tất cả đều ngồi im, ngây ngất vì sự việc dàn xếp tốt đẹp, thả hồn về tương lai, lúc mà điều mong ước kia trở thành sự thật.

George bàn suông:

– Ví thử có hội hè này, hay có một gánh xiếc đến diễn ở tỉnh này, hay có một trận đấu cầu này, hay bất cứ chuyện gì như vậy…

Lão Candy gật gù tán đồng, George tiếp:

– Thì mình sẽ kéo đi tuất. Khỏi phải xin phép ai hết. Cứ việc hô: “Ê, ta đi” và đi luôn. Chỉ cần trước khi đi lo vắt sữa cho xong, cho gà ăn thóc rồi là đi liền.

Lennie ngắt lời:

– Phải cho thỏ ăn nữa chớ? Quên cho thỏ ăn sao được. Anh George, chừng nào thì được vậy hả?

– Một tháng nữa. Đúng một tháng nữa. Bây giờ tao làm gì mày biết không? Đi viết thư bảo cho họ là mình chịu mua. Và bác Candy sẽ gửi đặt cọc một trăm đồng..

Candy nói:

– Nhất định rồi. Trong nhà lò sưởi tốt chứ?

– Ừ tốt. Cái lò dùng được cả than, cả củi.

Lennie nói:

– Tôi đem con chó con đi theo. Mẹ kiếp, đến đó tha hồ cho nó đú đởn.

Phía ngoài có tiếng người nói gần lại, George vội bảo:

– Đừng nói với ai hết nghen. Chỉ có ba người mình thôi, không ai được biết nữa hết. Biết nó dám tống mình ra cửa, chẳng kiếm được xu mẹ nào đâu. Cứ tiếp tục làm như mình phải đẩy xe lúa trăm năm nữa ấy, rồi ngày nào thuận tiện lãnh tiền công xong là bất thình lình cuốn gói.

Lennie và Candy tán đồng bằng cách nhăn mặt vui thích. Lennie nhủ thầm:

– Đừng nói với ai cả.

Candy nói:

– Anh George à.

– Hả?

– Anh George à, đáng lẽ tôi phải tự tay giết con chó mới phải. Tôi không nên để cho người ta giết nó.

Cửa mở, Slim bước vào, theo sau là Curley, Carlson và Whit. Slim, tay đen đầy dầu hắc, vẻ giận dữ. Curley bám vào cùi chỏ gã. Curley nói:

– Tôi đâu muốn làm mất lòng anh. Tôi chỉ hỏi qua anh vậy thôi.

Slim nói:

– Hừ, chết là lúc nào cũng nghe cậu hỏi hoài. Tôi ngấy quá rồi. Nếu cậu không dạy được bà vợ yêu quý của cậu thì tôi làm sao được bây giờ? Cậu đừng quấy tôi chứ.

– Tôi đã hết sức nói là tôi không cố ý làm anh giận. Tôi tưởng là anh có thấy nhà tôi cũng nên.

Carlson lên tiếng:

– Sao cậu không bảo vợ cậu ở ngay nhà, phải hơn không? Cứ để cô ta lân la như vậy ở khắp các dãy. rồi chẳng mấy chốc mà có chuyện, mà rồi cậu chẳng làm khỉ gì được thiên hạ đâu.

Curley quay phát về phía Carlson:

– Mày muốn yên thân làm ơn thì đừng xen vô chuyện người khác.

Carlson cười rộ:

– Đĩ mẹ đồ khùng. Mày định dọa già Slim nhưng không nổi. Mày bị Slim nó chơi lại. Mày nhát như cáy. Mày có đánh bốc giỏi nhất xứ, tao cũng chẳng ngán chút nào. Mày cứ đụng vào tao xem, tao đánh cho hộc máu mồm ngay tức khắc.

Candy hùa vào thích thú. Lão nói chán ghét:

– Mẹ! Thoa kem với lại mang găng!

Curley gườm gườm nhìn lão, rồi mắt hắn hướng về Lennie lúc đó đang mỉm cười, thích thú nghĩ đến cái trại của nó. Curley sấn lại gần Lennie như chó dữ:

– Mày cười gì, hả?

– Hả?

Tức thì cơn giận của Curley nổ bung:

– Con đĩ mẹ mày, lại đây coi. Đứng dậy coi. Đù mẹ một thằng chó như mày mà giỡn tao được sao. Tao cho mày coi là ai sợ ai.

Lennie bối rối nhìn George rồi đứng đậy và tìm cách bước lui. Curley đã thủ thế. Nó đưa tay trái đấm Lennie một cú rồi lấy tay phải giáng vào mũi. Lennie kêu lên khủng khiếp. Máu từ lỗ mũi bắn ra. Nó kêu:

– Anh George, anh bảo hắn cho tôi yên đi, anh George.

Nó lui tít chân tường và Curley tiến theo đánh túi bụi vào mặt. Lennie để thõng nguyên hai tay ở hai bên hông, nó sợ quá đến không biết chống cự nữa.

George đứng thét:

– Lennie, đánh đi, đừng để nó làm tàng.

Lennie lấy hai bàn tay thô kệch che mặt. Nó rên la khủng khiếp. Nó thét:

– Bảo hắn thôi đi, anh George.

Curley liền thụi vào mạng mỡ làm nó đứt hơi thở. Slim nhảy tới kêu:

– Đù mẹ thằng chó đẻ? Phải để tao sửa nó mới được.

George giơ tay giữ Slim lại và kêu:

– Khoan đã?

Nó để tay quanh miệng thành cái loa và hét:

– Đánh đi, Lennie!

Lennie bỏ tay ra khỏi mặt và tìm cách nhìn George.

Curley liền đấm vào mắt. Cái mặt to lớn vấy đầy máu.

George lại hét:

– Đánh đi, tao biểu mày đánh đi.

Curley dang tay đấm vừa lúc Lennie chụp được. Liền phút sau, Curley gục xuống như con cá ở đầu cần câu và nắm tay nó bị thu gọn trong bàn tay to lớn của Lennie.

George chạy dài đến:

– Buông nó ra, Lennie, buông ra.

Nhưng Lennie kinh hoàng chỉ biết nhìn trân trân anh chàng mà nó kẹp trong tay gục xuống. Máu chảy trên mặt Lennie, một mắt của nó bị sước và nhắm chặt. George phải tát nó mấy hồi liền nhưng Lennie vẫn giữ tay nắm chặt. Lúc đó, người Curley trắng nhợt và co rúm lại và nó không còn sức để giãy giụa. Nó chỉ đành kêu la, nắm tay vẫn nằm gọn lỏn trong tay khổng lồ của Lennie.

George hét không ngừng:

– Lennie! Buông tay nó ra. Slim, lại giúp tôi cứu thằng khốn kia còn lại một bàn tay vậy.

Bất chợt, Lennie buông tay ra. Nó bước tới dựa vào tường. Nó nói thảm thiết:

– Anh bảo tôi đánh mà, anh George.

Curley ngồi dưới đất kinh ngạc nhìn bàn tay bị bóp nát. Slim và Carlson cúi xuống nó. Rồi Slim đứng dậy và nhìn Lennie khiếp sợ. Gã nói:

– Phải đưa nó đi bác sĩ mất. Như là xương nó vụn ra từng mảnh.

Lennie thết kêu:

– Tôi đâu muốn vậy. Tôi đâu muốn hại nó.

Slim nói:

– Carlson à, đóng xe đi. Ta phải đưa nó đi Soledad băng bó mới được.

Carlson hấp tấp đi ra. Slim quay về Lennie đang khóc:

– Không phải lỗi mày đâu. Thằng kia nó khùng đã lâu rồi. Nhưng mà… trời đất ơi, bàn tay nó hóa vô dụng mất!

Slim bước ra vội vàng và trở lại với một lon nước. Nó đặt lên miệng cho Curley uống. George nói:

– Slim, liệu chúng nó có tống cổ tụi này đi không? Tụi này đang cần tiền. Liệu ông già nó có tống cổ tụi này đi không?

Slim nhích mép cười. Hắn quỳ xuống cạnh Curley và hỏi:

– Bây giờ mày đủ hồn vía nghe tao nói chưa?

Curley làm dấu tỏ ý được, Slim tiếp:

– Vậy thì nghe đây, theo tao thì mày vừa bị máy nó nghiến tay. Nếu mày không kể với ai chuyện vừa xảy ra thì chúng tao cũng không nói gì cả. Nhưng nếu mày nói và tìm cách đuổi thằng kia thì chúng tao kể hết chuyện cho mọi người nghe và như vậy tụi nó cười mày thúi đầu.

Curley nói:

– Cũng được.

Hắn cố tránh không nhìn mặt Lennie.

Có tiếng bánh xe ở phía ngoài. Slim dìu Curley dậy:

– Nào đi, Carlson đưa mày đi đốc tờ.

Nó dìu Curley đi ra. Tiếng bánh xe xa dần. Một lát sau, Slim trở vào phòng. Hắn nhìn Lennie vẫn đang sợ hãi, đứng dựa vào tường. Nó nói:

– Đưa tay coi.

Lennie chìa tay ra.

– Trời ơi, ông nội tao cũng không dám chọc mày giận.

George xen vào giảng giải:

– Chỉ vì Lennie nó sợ đấy thôi. Nó không biết làm thế nào cả. Tôi đã bảo với anh là đừng có đánh lộn với nó. À không, tôi bảo với Candy thì phải.

Candy long trọng xác nhận. Lão nói:

– Đúng vậy, mới hồi sáng nay, khi thằng Curley vừa gây sự với nó, anh nói là “Curley khôn hồn thì đừng đụng vào thằng Lennie.” Chính anh nói với tôi đầu đuôi như thế.

George quay đầu về Lennie:

– Đâu phải lỗi mày. Mày cóc phải sợ. Tao biểu gì mày làm đúng vậy là được. Bây giờ tốt hơn là mày đi rửa mặt một chút cho sạch đi. Cái mặt mày tởm quá.

Lennie cười nhếch cái mép đau. Nó nói:

– Tôi đâu muốn có chuyện phiền phức.

Nó bước ra phía cửa và khi tới nơi thì quay lại.

– Anh George?

– Gì mày?

– Tôi vẫn được nuôi thỏ chớ, anh George?

– Có chứ, mày có làm gì lỗi đâu.

– Tôi không có ác ý mà, anh George.

– Đi đi, bước ngay, rửa cái mặt đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.